Chương 23: Sứ Giả Bóng Đêm
Editor: Khả Kỳ
Vũ Dận hung hăng dùng quạt xếp nện cho tùy tùng một cái, lập tức vây quanh trước mặt Lý Yên Nhiên, giả trang ra một bộ dáng vẻ đứng đắn:
"Cô nương! Giờ này đã tối như bưng! Nàng muốn đi đâu a?"
Còn hai tên tùy tùng bên cạnh cũng dấn sát vào bao vây Lý Yên Nhiên.
Trong mơ màng, Lý Yên Nhiên chỉ nhớ rõ mình muốn tìm Trương Nghị, trong miệng không ngừng thì thầm nói:
"Đừng bỏ lại ta! Đừng bỏ lại ta!"
Nghe thấy lời nói của Lý Yên Nhiên, tùy tùng nhỏ giọng nói:
"Thiếu gia! Sẽ không phải là một con ngốc đấy chứ?"
Đá tùy tùng một cái bay ra ngoài, Vũ Dận trước sau luôn phách lối cười dâm đãng một cái:
"Quan tâm nàng ta có phải là đồ ngốc hay không làm gì! Dáng dấp xinh đẹp như vậy, bản thiếu gia đêm nay chắc chắn phải có được! Đến lúc đó được cái nhất tiễn song điêu!"
Nói rồi tiến lên ôm bả vai Lý Yên Nhiên, còn rất ôn nhu nói:
"Cô nương yên tâm! Ta sẽ không bỏ rơi nàng!"
Thanh âm rất gần, cho nên trong mơ mơ màng màng truyền vào trong tai Lý Yên Nhiên.
Thanh âm nam nhân xa lạ, lại thêm tay nam nhân đang ôm trên bờ vai, đầu Lý Yên Nhiên đang mông lung bỗng thanh tỉnh lại.
Nhìn thấy khóe miệng ghê tởm, nàng mặt lộ vẻ hoảng sợ:
"Ngươi không phải hắn! Cút ngay cho ta!"
Không biết lấy sức lực từ đâu ra, Lý Yên Nhiên liền đẩy Vũ Dận ra, thân thể yếu đuối vượt khỏi tùy tùng sau lưng mà chạy.
Nhưng mà, tình huống thân thể không cho phép nàng kiên trì, rã rời một cái, nàng ngã trên mặt đất.
Giờ khắc này, nội tâm của nàng cực độ sợ hãi, cũng cực độ bối rối.
Hai mắt mơ hồ nhìn thấy Vũ Dận cùng tùy tùng đang đến gần, giờ khắc này nàng tràn đầy tuyệt vọng.
"Không được qua đây! Cút ngay cho ta! Cút ngay cho ta!"
Thanh âm tuyệt vọng vang vọng đêm tối, nước mắt tràn ra ướt sũng đôi mắt của nàng, hai chân dùng sức đạp, ý đồ có thể để cho bọn Vũ Dận biết khó mà lui.
Nhưng mà, cừu non đã tới tay Vũ Dận sao lại bỏ qua. Vũ Dận hung tợn nhìn chằm chằm Lý Yên Nhiên, liếm liếm đầu lưỡi, cả giận nói:
"Bắt nàng ta lại cho ta! Nữ nhân thối! Xem ta đêm nay thế nào giáo huấn ngươi!"
"Thiếu gia yên tâm! Giao cho ta! Ta giúp ngài bắt nàng ta! Tự tay giao cho ngài xử trí!"
Hai tên tùy tùng cầm nắm đấm chậm rãi tới gần, trên mặt lộ ra biểu lộ dâm tà. Lý Yên Nhiên nhìn thấy bóng người càng lúc càng tới gần, khóc cũng càng dự dội hơn:
"Không được qua đây! Không được qua đây! Không được qua đây!"
Đầu nàng lúc này càng phát ra ong ong, thần trí cũng càng thêm hoảng hốt không rõ, nàng có thể làm chỉ là khóc thút thít, cũng chỉ có thút thít.
Tùy tùng đang đến gần.
Lý Yên Nhiên ngồi xổm trên mặt đất thút thít.
Vũ Dận đang kéo ra nụ cười dâm tà, nghĩ đến đêm nay nhất tiễn song điêu.
Mặt trăng tựa hồ cũng tại thời khắc này không nguyện ý thấy cảnh này, mà lựa chọn lặng lẽ trốn sau đám mây.
Thẳng đến......
"Xoẹt"
Một đạo hàn quang từ trong bóng tối lóe ra.
Một tia máu tươi từ yết hầu tùy tùng phun ra.
Tùy tùng che cổ, không dám tin ngã trên mặt đất, mà ánh trăng lúc này mới lặng lẽ lộ đầu ra, cũng lộ ra một nam tử máu me khắp người.
Trương Nghị.
Hai mắt hắn khát máu, mặt mày dữ tợn, tay phải cầm đồ đao, giống như sứ giả bóng đêm.
Thời điểm ánh trăng sáng diệu chiếu đến trên người hắn, hắn đã bắt đầu chạy.
Kéo theo thanh đao lớn ở sau lưng, hung hăng đâm vào phần bụng một tên tùy tùng khác, đồng thời dung hắn chống đỡ một mực tiến lên, tiến lên.
"Phanh!"
Mũi đao đâm vào trên vách tường, vô số huyết dịch phun ra, tùy tùng vươn tay ý đồ cầu xin tha thứ lại không cách nào đạt được sự thương hại của nam nhân.
Buông thanh đao trong tay ra, Trương Nghị quay người lạnh lùng nhìn Vũ Dận.
Con mắt kia giống như Tử thần khiến Vũ Dận cảm giác giờ khắc này chỉ cách tử vong có một bước!
"A!"
Không ngờ, Vũ Dận vậy mà xoay người chạy. Trương Nghị vừa muốn đuổi theo, lại nhìn thấy Lý Yên Nhiên ngồi xổm trên mặt đất bất lực cùng tiếng khóc của nàng.
Do dự một chút, cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn cứu người. Thu hồi chủy thủ Liên Nguyệt Từ trên cổ tùy tùng, để ở bên người.
Trương Nghị ngồi xổm người xuống, hai tay đặt trên bờ vai Lý Yên Nhiên, tận lực đè thấp thanh âm lạnh lùng của mình:
"Yên Nhiên, nàng không sao chứ?"
"Đừng tới đây! Không được đụng ta! Không được đụng ta!"
Không ngờ, Lý Yên Nhiên lại phẫn nộ giãy dụa, thậm chí hung hăng cắn một cái.
"Hự!"
Đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn làm hắn nghiến răng nghiến lợi, Trương Nghị nhắm mắt lại chịu đựng đau đớn kịch liệt trên bờ vai truyền đến.
Hắn không đành lòng quấy nhiễu nàng.
Tay phải chậm rãi đặt ở sau đầu Lý Yên Nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, từ trên xuống dưới, chậm rãi mơn trớn, vô cùng ôn nhu.
Nhẹ nhàng tới gần bên tai của nàng, nhỏ giọng nói:
"Yên Nhiên! Là ta!"
Lý Yên Nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, hàm răng đang hung ác cắn chặt chậm rãi buông ra.
Thoáng dựa ra phía sau, rốt cục trong hơi sương mù thấy rõ người trước mắt, chính là đầu sỏ tạo thành hết thảy tội ở đây, Trương Nghị.
"Ô ô ô!"
Ôm chặt lấy hắn.
Ủy khuất, khổ sở, các loại cảm xúc xông lên đầu.
Giờ khắc này, nàng không biết đây là tiếng khóc vui sướng, hay là tiếng khóc bi thương, nàng chỉ cảm thấy đêm nay mình đã trải qua rất nhiều, cũng chịu đựng rất nhiều.
"Đừng lo lắng! Hết thảy đều đã qua đi!"
Khẽ vuốt lưng ngọc của nàng, Trương Nghị một bên an ủi nàng, một bên phủ thêm áo khoác da dê cho nàng.
"Đứng lên đi! Ta đưa nàng về nhà!"
Vừa muốn dìu nàng, đã thấy Lý Yên Nhiên té xỉu ở trên người hắn.
"Yên Nhiên! Yên Nhiên!"
Trương Nghị khẩn trương vỗ vỗ gương mặt của nàng, lại phát hiện mặt của nàng nóng dị thường, sờ lên trán của nàng, mới phát hiện vậy mà nóng hổi.
"Không tốt! Yên Nhiên phát sốt rồi!"
Trương Nghị lập tức cõng Lý Yên Nhiên lên, đồng thời cổ vũ nàng lấy lại tinh thần:
"Yên Nhiên, nàng yên tâm! Ta lập tức mang nàng về nhà!"
Mà lúc này, Viên Minh Thanh mang theo Tạ Uyển đến đây:
"Đại vương! Chúng ta đi mau! Hộ vệ Vũ gia lập tức sẽ tới!"
Phương xa, một đội cầm theo bó đuốc từ xa mà đến gần. Trương Nghị cắn răng, nhẹ gật đầu:
"Đi! Chúng ta lập tức trở về khách điếm!"
Cõng Lý Yên Nhiên lên, ba người thừa dịp bóng đêm biến mất trong đêm tối.
Trên đường.
Lý Yên Nhiên từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu gối trên bờ vai Trương Nghị, vừa vặn chạm đến dấu răng của nàng vừa rồi, sờ lấy vết tích mang vết máu, nàng chống đỡ một tia ý thức cuối cùng, hỏi một câu:
"Ngươi còn chưa có nói cho Yên Nhiên tên của ngươi?"
Trương Nghị không ngừng chân, có chút nghiêng đầu:
"Trương Nghị! Trương của cung trường, nghị của nghị lực!"
"Trương Nghị......"
Thì thầm chữ này, khóe miệng Lý Yên Nhiên lộ ra vẻ mỉm cười, vui vẻ hôn mê. Trương Nghị lập tức tăng tốc bước chân hướng phía khách điếm mà đi.
Trở lại khách điếm, lúc này đã không biết là khi nào.
Thô lỗ đá văng ra cửa lớn, Trương Nghị cõng Lý Yên Nhiên đang rũ rượi về tới phòng.
Tiện tay đem tạp vật trên giường đùa xuống đất, Trương Nghị nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Thắp ngọn đèn lên, chỉ thấy lúc này sắc mặt Lý Yên Nhiên đỏ bừng, mồ hôi lạnh trên trán ung dung chảy thẳng xuống dưới, đồng thời đôi lông mày mỹ lệ chăm chú nhíu lại, hiển nhiên rất là thống khổ.
Trương Nghị nhìn nàng với sự thương tiếc và bất lực trong lòng.
Khẽ thở dài một hơi, đầu tiên là đem chăn bông mới tinh đắp lên trên người nàng, đồng thời lấy chiếc khăn mặt cô dùng khi thức dậy ở bên ngoài đổ đầy một chậu nước rồi vắt cho đến khi chỉ còn chút hơi ẩm và đặt nó lên trán của nàng.
Xem như xong xuôi hết thảy, mẫu thân của Lý Yên Nhiên là Trương Tú Nga cùng a gia của nàng Lý Thu Sinh từ ngoài cửa bước đến.
Trương Tú Nga hất lên một kiện áo lông cừu nặng nề, lúc này một mặt nóng vội.
Nhìn thấy Trương Nghị trên mặt, toàn thân là máu tươi đầu tiên là giật mình, tiếp theo là nhìn thấy Lý Yên Nhiên nằm ở trên giường lập tức có chút thất kinh.
Cuống quít đi vào bên cạnh của nàng, lắc lắc nàng:
"Yên Nhiên! Con làm sao vậy! Con mau tỉnh lại đi!"
Nhưng mà Lý Yên Nhiên vẫn đang hôn mê, tự nhiên không có khả năng đáp lại.
Nhìn thấy đôi lông mày Lý Yên Nhiên lộ ra dáng vẻ thống khổ, Trương Tú Nga ai oán nói:
"Nha đầu ngốc, con làm sao vậy! Con cũng đừng dọa nương mà! Chỉ là bảo con đi bảo bọn họ ăn cơm, làm sao lại biến thành cái dạng này!"
Vũ Dận hung hăng dùng quạt xếp nện cho tùy tùng một cái, lập tức vây quanh trước mặt Lý Yên Nhiên, giả trang ra một bộ dáng vẻ đứng đắn:
"Cô nương! Giờ này đã tối như bưng! Nàng muốn đi đâu a?"
Còn hai tên tùy tùng bên cạnh cũng dấn sát vào bao vây Lý Yên Nhiên.
Trong mơ màng, Lý Yên Nhiên chỉ nhớ rõ mình muốn tìm Trương Nghị, trong miệng không ngừng thì thầm nói:
"Đừng bỏ lại ta! Đừng bỏ lại ta!"
Nghe thấy lời nói của Lý Yên Nhiên, tùy tùng nhỏ giọng nói:
"Thiếu gia! Sẽ không phải là một con ngốc đấy chứ?"
Đá tùy tùng một cái bay ra ngoài, Vũ Dận trước sau luôn phách lối cười dâm đãng một cái:
"Quan tâm nàng ta có phải là đồ ngốc hay không làm gì! Dáng dấp xinh đẹp như vậy, bản thiếu gia đêm nay chắc chắn phải có được! Đến lúc đó được cái nhất tiễn song điêu!"
Nói rồi tiến lên ôm bả vai Lý Yên Nhiên, còn rất ôn nhu nói:
"Cô nương yên tâm! Ta sẽ không bỏ rơi nàng!"
Thanh âm rất gần, cho nên trong mơ mơ màng màng truyền vào trong tai Lý Yên Nhiên.
Thanh âm nam nhân xa lạ, lại thêm tay nam nhân đang ôm trên bờ vai, đầu Lý Yên Nhiên đang mông lung bỗng thanh tỉnh lại.
Nhìn thấy khóe miệng ghê tởm, nàng mặt lộ vẻ hoảng sợ:
"Ngươi không phải hắn! Cút ngay cho ta!"
Không biết lấy sức lực từ đâu ra, Lý Yên Nhiên liền đẩy Vũ Dận ra, thân thể yếu đuối vượt khỏi tùy tùng sau lưng mà chạy.
Nhưng mà, tình huống thân thể không cho phép nàng kiên trì, rã rời một cái, nàng ngã trên mặt đất.
Giờ khắc này, nội tâm của nàng cực độ sợ hãi, cũng cực độ bối rối.
Hai mắt mơ hồ nhìn thấy Vũ Dận cùng tùy tùng đang đến gần, giờ khắc này nàng tràn đầy tuyệt vọng.
"Không được qua đây! Cút ngay cho ta! Cút ngay cho ta!"
Thanh âm tuyệt vọng vang vọng đêm tối, nước mắt tràn ra ướt sũng đôi mắt của nàng, hai chân dùng sức đạp, ý đồ có thể để cho bọn Vũ Dận biết khó mà lui.
Nhưng mà, cừu non đã tới tay Vũ Dận sao lại bỏ qua. Vũ Dận hung tợn nhìn chằm chằm Lý Yên Nhiên, liếm liếm đầu lưỡi, cả giận nói:
"Bắt nàng ta lại cho ta! Nữ nhân thối! Xem ta đêm nay thế nào giáo huấn ngươi!"
"Thiếu gia yên tâm! Giao cho ta! Ta giúp ngài bắt nàng ta! Tự tay giao cho ngài xử trí!"
Hai tên tùy tùng cầm nắm đấm chậm rãi tới gần, trên mặt lộ ra biểu lộ dâm tà. Lý Yên Nhiên nhìn thấy bóng người càng lúc càng tới gần, khóc cũng càng dự dội hơn:
"Không được qua đây! Không được qua đây! Không được qua đây!"
Đầu nàng lúc này càng phát ra ong ong, thần trí cũng càng thêm hoảng hốt không rõ, nàng có thể làm chỉ là khóc thút thít, cũng chỉ có thút thít.
Tùy tùng đang đến gần.
Lý Yên Nhiên ngồi xổm trên mặt đất thút thít.
Vũ Dận đang kéo ra nụ cười dâm tà, nghĩ đến đêm nay nhất tiễn song điêu.
Mặt trăng tựa hồ cũng tại thời khắc này không nguyện ý thấy cảnh này, mà lựa chọn lặng lẽ trốn sau đám mây.
Thẳng đến......
"Xoẹt"
Một đạo hàn quang từ trong bóng tối lóe ra.
Một tia máu tươi từ yết hầu tùy tùng phun ra.
Tùy tùng che cổ, không dám tin ngã trên mặt đất, mà ánh trăng lúc này mới lặng lẽ lộ đầu ra, cũng lộ ra một nam tử máu me khắp người.
Trương Nghị.
Hai mắt hắn khát máu, mặt mày dữ tợn, tay phải cầm đồ đao, giống như sứ giả bóng đêm.
Thời điểm ánh trăng sáng diệu chiếu đến trên người hắn, hắn đã bắt đầu chạy.
Kéo theo thanh đao lớn ở sau lưng, hung hăng đâm vào phần bụng một tên tùy tùng khác, đồng thời dung hắn chống đỡ một mực tiến lên, tiến lên.
"Phanh!"
Mũi đao đâm vào trên vách tường, vô số huyết dịch phun ra, tùy tùng vươn tay ý đồ cầu xin tha thứ lại không cách nào đạt được sự thương hại của nam nhân.
Buông thanh đao trong tay ra, Trương Nghị quay người lạnh lùng nhìn Vũ Dận.
Con mắt kia giống như Tử thần khiến Vũ Dận cảm giác giờ khắc này chỉ cách tử vong có một bước!
"A!"
Không ngờ, Vũ Dận vậy mà xoay người chạy. Trương Nghị vừa muốn đuổi theo, lại nhìn thấy Lý Yên Nhiên ngồi xổm trên mặt đất bất lực cùng tiếng khóc của nàng.
Do dự một chút, cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn cứu người. Thu hồi chủy thủ Liên Nguyệt Từ trên cổ tùy tùng, để ở bên người.
Trương Nghị ngồi xổm người xuống, hai tay đặt trên bờ vai Lý Yên Nhiên, tận lực đè thấp thanh âm lạnh lùng của mình:
"Yên Nhiên, nàng không sao chứ?"
"Đừng tới đây! Không được đụng ta! Không được đụng ta!"
Không ngờ, Lý Yên Nhiên lại phẫn nộ giãy dụa, thậm chí hung hăng cắn một cái.
"Hự!"
Đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn làm hắn nghiến răng nghiến lợi, Trương Nghị nhắm mắt lại chịu đựng đau đớn kịch liệt trên bờ vai truyền đến.
Hắn không đành lòng quấy nhiễu nàng.
Tay phải chậm rãi đặt ở sau đầu Lý Yên Nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, từ trên xuống dưới, chậm rãi mơn trớn, vô cùng ôn nhu.
Nhẹ nhàng tới gần bên tai của nàng, nhỏ giọng nói:
"Yên Nhiên! Là ta!"
Lý Yên Nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, hàm răng đang hung ác cắn chặt chậm rãi buông ra.
Thoáng dựa ra phía sau, rốt cục trong hơi sương mù thấy rõ người trước mắt, chính là đầu sỏ tạo thành hết thảy tội ở đây, Trương Nghị.
"Ô ô ô!"
Ôm chặt lấy hắn.
Ủy khuất, khổ sở, các loại cảm xúc xông lên đầu.
Giờ khắc này, nàng không biết đây là tiếng khóc vui sướng, hay là tiếng khóc bi thương, nàng chỉ cảm thấy đêm nay mình đã trải qua rất nhiều, cũng chịu đựng rất nhiều.
"Đừng lo lắng! Hết thảy đều đã qua đi!"
Khẽ vuốt lưng ngọc của nàng, Trương Nghị một bên an ủi nàng, một bên phủ thêm áo khoác da dê cho nàng.
"Đứng lên đi! Ta đưa nàng về nhà!"
Vừa muốn dìu nàng, đã thấy Lý Yên Nhiên té xỉu ở trên người hắn.
"Yên Nhiên! Yên Nhiên!"
Trương Nghị khẩn trương vỗ vỗ gương mặt của nàng, lại phát hiện mặt của nàng nóng dị thường, sờ lên trán của nàng, mới phát hiện vậy mà nóng hổi.
"Không tốt! Yên Nhiên phát sốt rồi!"
Trương Nghị lập tức cõng Lý Yên Nhiên lên, đồng thời cổ vũ nàng lấy lại tinh thần:
"Yên Nhiên, nàng yên tâm! Ta lập tức mang nàng về nhà!"
Mà lúc này, Viên Minh Thanh mang theo Tạ Uyển đến đây:
"Đại vương! Chúng ta đi mau! Hộ vệ Vũ gia lập tức sẽ tới!"
Phương xa, một đội cầm theo bó đuốc từ xa mà đến gần. Trương Nghị cắn răng, nhẹ gật đầu:
"Đi! Chúng ta lập tức trở về khách điếm!"
Cõng Lý Yên Nhiên lên, ba người thừa dịp bóng đêm biến mất trong đêm tối.
Trên đường.
Lý Yên Nhiên từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu gối trên bờ vai Trương Nghị, vừa vặn chạm đến dấu răng của nàng vừa rồi, sờ lấy vết tích mang vết máu, nàng chống đỡ một tia ý thức cuối cùng, hỏi một câu:
"Ngươi còn chưa có nói cho Yên Nhiên tên của ngươi?"
Trương Nghị không ngừng chân, có chút nghiêng đầu:
"Trương Nghị! Trương của cung trường, nghị của nghị lực!"
"Trương Nghị......"
Thì thầm chữ này, khóe miệng Lý Yên Nhiên lộ ra vẻ mỉm cười, vui vẻ hôn mê. Trương Nghị lập tức tăng tốc bước chân hướng phía khách điếm mà đi.
Trở lại khách điếm, lúc này đã không biết là khi nào.
Thô lỗ đá văng ra cửa lớn, Trương Nghị cõng Lý Yên Nhiên đang rũ rượi về tới phòng.
Tiện tay đem tạp vật trên giường đùa xuống đất, Trương Nghị nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Thắp ngọn đèn lên, chỉ thấy lúc này sắc mặt Lý Yên Nhiên đỏ bừng, mồ hôi lạnh trên trán ung dung chảy thẳng xuống dưới, đồng thời đôi lông mày mỹ lệ chăm chú nhíu lại, hiển nhiên rất là thống khổ.
Trương Nghị nhìn nàng với sự thương tiếc và bất lực trong lòng.
Khẽ thở dài một hơi, đầu tiên là đem chăn bông mới tinh đắp lên trên người nàng, đồng thời lấy chiếc khăn mặt cô dùng khi thức dậy ở bên ngoài đổ đầy một chậu nước rồi vắt cho đến khi chỉ còn chút hơi ẩm và đặt nó lên trán của nàng.
Xem như xong xuôi hết thảy, mẫu thân của Lý Yên Nhiên là Trương Tú Nga cùng a gia của nàng Lý Thu Sinh từ ngoài cửa bước đến.
Trương Tú Nga hất lên một kiện áo lông cừu nặng nề, lúc này một mặt nóng vội.
Nhìn thấy Trương Nghị trên mặt, toàn thân là máu tươi đầu tiên là giật mình, tiếp theo là nhìn thấy Lý Yên Nhiên nằm ở trên giường lập tức có chút thất kinh.
Cuống quít đi vào bên cạnh của nàng, lắc lắc nàng:
"Yên Nhiên! Con làm sao vậy! Con mau tỉnh lại đi!"
Nhưng mà Lý Yên Nhiên vẫn đang hôn mê, tự nhiên không có khả năng đáp lại.
Nhìn thấy đôi lông mày Lý Yên Nhiên lộ ra dáng vẻ thống khổ, Trương Tú Nga ai oán nói:
"Nha đầu ngốc, con làm sao vậy! Con cũng đừng dọa nương mà! Chỉ là bảo con đi bảo bọn họ ăn cơm, làm sao lại biến thành cái dạng này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất