Chương 70: Nơi Lần Đầu Gặp Nhau
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại có chút chua xót, nhưng Dương Đoan Ngọc chẳng mảy may quan tâm, cô cúp máy rồi ném điện thoại đi.
Điện thoại bị ném bay vào góc tường rồi rơi xuống nền nhà, màn hình vỡ nát.
Dương Đoan Ngọc đắp chăn đi ngủ, cô cố gắng quên đi hình ảnh đấy, người con gái lẳng lơ ở trong nhà bạn trai mình. Tuy chưa rõ sự thật ra sao nhưng Dương Đoan Ngọc cảm thấy rất ghê tởm.
Sau này dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ bước vào căn nhà đó thêm lần nào nữa.
******
Sáng hôm sau, đám cưới của Triệu Vi Vân diễn ra thuận lợi.
Bùi Mỹ Huệ bồng bế con nhỏ tới chung vui khi tiệc sắp bắt đầu.
Lưu Mộng Giao thì đã về chơi từ khi đêm muộn, cô ấy đi cùng bạn trai đã đính hôn từ tháng trước. Chu Hoài Nghi thì đi cùng chồng. Chỉ riêng Dương Đoan Ngọc, Đào Hải Quỳnh và Bạch Ái Linh vẫn chưa có tin tức gì.
Sau tiệc cưới là phần cô dâu ném hoa. Nghiễm nhiên, Dương Đoan Ngọc và hai cô bạn chưa chồng được đẩy ra trung tâm.
Dương Đoan Ngọc lúc đầu còn chống cự, là cô chưa muốn lấy chồng, nhưng vì đám bạn rủ rê quá nên cũng vào chơi cho đỡ mất vui.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô dâu bước vào vị trí, tiếng hô hào reo lên:“Một,…hai,…ba…”.
Triệu Vi Vân tung bó hoa lên, một vài cái hoa rơi trên váy đuôi dài của Triệu Vi Vân. Bó hoa theo đà mà cứ thế bay gần mặt Dương Đoan Ngọc. Xung quanh chật chội, Dương Đoan Ngọc không biết né kiểu gì.
Thôi xong, vậy là cô phải đi lấy chồng rồi!.
Bó hoa bay gần về phía Dương Đoan Ngọc, cô nhắm mắt lại, tưởng đâu hoa sẽ đập vào mặt mình, nhưng không, cô lại nghe thấy tiếng hò hét của Đào Hải Quỳnh:“Ôi mẹ ơi con sắp lấy chồng rồi”.
Hoa chưa kịp chạm tới mặt Dương Đoan Ngọc đã bị bàn tay Đào Hải Quỳnh chụp lấy, cô ấy cầm bó hoa chạy quanh cả hội trường, ai nấy cũng vỗ tay chúc mừng Đào Hải Quỳnh chụp được hoa.
Lễ cưới kết thúc, Dương Đoan Ngọc chào tạm biệt người thân của Triệu Vi Vân để ra về.
Những người bạn khác đã có chồng con thì về trước, riêng Bạch Ái Linh và Đào Hải Quỳnh thì ở lại, hai cô nàng ấy nhậu cùng với cô dâu Triệu Vi Vân say đến bất tỉnh, nằm ôm nhau ngủ trên phòng tân hôn. Nên khi về, người ra tiễn Dương Đoan Ngọc là anh trai của Triệu Vi Vân.
Dương Đoan Ngọc vẫn ngại khi đối diện với Triệu Hoàng, cô luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh, đến khi cả hai ra cổng, cô quay sang nói:
“Anh Hoàng, ngang đây là được rồi, anh vào nhà đi”.
Triệu Hoàng như không muốn rời đi, tay anh ta đem ra một túi giấy được giấu sau lưng ra đưa về phía Dương Đoan Ngọc:“Này là bánh phu thê, anh chừa lại mấy cái, em đem về mà ăn”.
Dương Đoan Ngọc cũng không từ chối, dù sao cũng ra tới cổng rồi mà xua tay thì kì lắm. Cô nhận lấy rồi nói lời cảm ơn, sau đó là quay lưng đi về.
Dương Đoan Ngọc cứ tưởng thế là xong, nhưng đi được vài bước thì Triệu Hoàng lại kêu cô đứng lại. Dương Đoan Ngọc quay đầu, hỏi anh có chuyện gì thì anh bước tới, ánh mắt có chút luyến tiếc.
“Vi Vân lấy chồng xa, anh thì bận việc ở bệnh viện, em tới nhà anh chơi từ nhỏ nên ba mẹ anh cũng coi em như con gái, ba mẹ bây giờ nghỉ hưu ở nhà buồn chán, lâu lâu em có thể tới nhà anh, chơi với ba mẹ anh được không?”.
Dương Đoan Ngọc lưỡng lự:“Anh nên nhờ Hải Quỳnh hoặc Giao thì hơn đấy”.
“Em bận gì hả?”.
“Không phải” Dương Đoan Ngọc lắc đầu:“Hiện tại em đang ở Hải Thành, nếu không có việc gì quan trọng thì em sẽ không tới Hải Sơn nữa, nếu anh muốn nhờ người thường xuyên lui tới hỏi thăm hai bác thì anh nên nhờ người ở gần hơn”.
Triệu Hoàng đứng thẫn thờ:“Em chuyền về Hải Thành ở rồi hả?”.
“Đúng vậy” Dương Đoan Ngọc đáp.
“Vậy bây giờ em định ở đâu?”.
Lúc này, xe taxi mà Dương Đoan Ngọc đã đặt trên điện thoại từ trước đã tới, xe dừng bên cạnh, Dương Đoan Ngọc mỉm cười nhìn về phía Triệu Hoàng.
“Em có thuê khách sạn ở, xe tới rồi, em đi đây, tạm biệt anh”.
Nói xong, Dương Đoan Ngọc mở cửa ngồi vào, cô mặc kệ tâm trạng của người đang đứng ngoài xe ra sao, cứ mang theo tâm trạng có chút buồn mà rời đi.
Tâm trạng Dương Đoan Ngọc cả ngày hôm nay rất vui, nhưng vì khi nãy, Triệu Hoàng đột nhiên nhắc tới chuyện Triệu Vi Vân lấy chồng xa, Dương Đoan Ngọc lại trầm mặc.
Bác tài xé nhìn qua gương chiếu hậu hỏi:“Cháu gái, muốn dừng xe tại đâu?”.
Dương Đoan Ngọc vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, mở miệng trả lời theo quán tính:
“Dừng ở trường trung học phổ thông Hải Sơn ạ”.
Bác tài gật đầu, lái xe một mạch tới trường cấp ba kia.
Khi tới nơi, Dương Đoan Ngọc hơi lạ lẫm. Trường của cô nãy đã đổi màu sơn mới, thay cổng trường kiểu mới, còn xây thêm một tòa nhà mới nữa.
Kì thi đại học sắp diễn ra nên cho dù các lớp khác nghỉ hè thì khối mười hai vẫn đến trường để ôn thi.
Nhìn những em học sinh áo trắng chạy đùa dưới sân trường làm cho Dương Đoan Ngọc có chút tiếc nuối.
Cô bây giờ đã là hai lăm tuổi, không phải là tuổi mười tám vô lo vô nghĩ nữa. Ngôi trường nay đã đổi mới, không còn giữ nét cũ như hồi trước, trông vẻ hiện đại hơn.
Đứng nhìn hồi lâu, Dương Đoan Ngọc ngoảnh mặt bước đi, tầm này chắc cô cũng không thể vào trường được vì sợ làm ảnh hưởng học sinh cuối cấp ôn thi, Dương Đoan Ngọc đành đi dạo nơi nào đó cho khuây khỏa.
Cứ nghĩ chỉ là đi lòng vòng đâu đó, nhưng không ngờ Dương Đoan Ngọc lại đi đến một nơi mà cô không nghĩ mình sẽ tới, cũng không nghĩ sẽ gặp người mà cô không muốn gặp.
Gió thổi nhè nhè làm lay động mặt nước, gió cuốn theo hơi khói thuốc lá, luồn vào không khí mà bay đi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần tây dài, đầu tóc gọn gàng, đứng tựa lên mui xe Audi đen thuần túy mà hút thuốc.
Dương Đoan Ngọc đứng từ xa, chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt Cao Vĩ Thành, trông anh vẫn mang vẻ nghiêm túc, ưa nhìn nhưng ánh mắt lại có phần tăm tối, luôn nhìn chăm chăm vào mặt nước đang lay động.
Điện thoại bị ném bay vào góc tường rồi rơi xuống nền nhà, màn hình vỡ nát.
Dương Đoan Ngọc đắp chăn đi ngủ, cô cố gắng quên đi hình ảnh đấy, người con gái lẳng lơ ở trong nhà bạn trai mình. Tuy chưa rõ sự thật ra sao nhưng Dương Đoan Ngọc cảm thấy rất ghê tởm.
Sau này dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ bước vào căn nhà đó thêm lần nào nữa.
******
Sáng hôm sau, đám cưới của Triệu Vi Vân diễn ra thuận lợi.
Bùi Mỹ Huệ bồng bế con nhỏ tới chung vui khi tiệc sắp bắt đầu.
Lưu Mộng Giao thì đã về chơi từ khi đêm muộn, cô ấy đi cùng bạn trai đã đính hôn từ tháng trước. Chu Hoài Nghi thì đi cùng chồng. Chỉ riêng Dương Đoan Ngọc, Đào Hải Quỳnh và Bạch Ái Linh vẫn chưa có tin tức gì.
Sau tiệc cưới là phần cô dâu ném hoa. Nghiễm nhiên, Dương Đoan Ngọc và hai cô bạn chưa chồng được đẩy ra trung tâm.
Dương Đoan Ngọc lúc đầu còn chống cự, là cô chưa muốn lấy chồng, nhưng vì đám bạn rủ rê quá nên cũng vào chơi cho đỡ mất vui.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô dâu bước vào vị trí, tiếng hô hào reo lên:“Một,…hai,…ba…”.
Triệu Vi Vân tung bó hoa lên, một vài cái hoa rơi trên váy đuôi dài của Triệu Vi Vân. Bó hoa theo đà mà cứ thế bay gần mặt Dương Đoan Ngọc. Xung quanh chật chội, Dương Đoan Ngọc không biết né kiểu gì.
Thôi xong, vậy là cô phải đi lấy chồng rồi!.
Bó hoa bay gần về phía Dương Đoan Ngọc, cô nhắm mắt lại, tưởng đâu hoa sẽ đập vào mặt mình, nhưng không, cô lại nghe thấy tiếng hò hét của Đào Hải Quỳnh:“Ôi mẹ ơi con sắp lấy chồng rồi”.
Hoa chưa kịp chạm tới mặt Dương Đoan Ngọc đã bị bàn tay Đào Hải Quỳnh chụp lấy, cô ấy cầm bó hoa chạy quanh cả hội trường, ai nấy cũng vỗ tay chúc mừng Đào Hải Quỳnh chụp được hoa.
Lễ cưới kết thúc, Dương Đoan Ngọc chào tạm biệt người thân của Triệu Vi Vân để ra về.
Những người bạn khác đã có chồng con thì về trước, riêng Bạch Ái Linh và Đào Hải Quỳnh thì ở lại, hai cô nàng ấy nhậu cùng với cô dâu Triệu Vi Vân say đến bất tỉnh, nằm ôm nhau ngủ trên phòng tân hôn. Nên khi về, người ra tiễn Dương Đoan Ngọc là anh trai của Triệu Vi Vân.
Dương Đoan Ngọc vẫn ngại khi đối diện với Triệu Hoàng, cô luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh, đến khi cả hai ra cổng, cô quay sang nói:
“Anh Hoàng, ngang đây là được rồi, anh vào nhà đi”.
Triệu Hoàng như không muốn rời đi, tay anh ta đem ra một túi giấy được giấu sau lưng ra đưa về phía Dương Đoan Ngọc:“Này là bánh phu thê, anh chừa lại mấy cái, em đem về mà ăn”.
Dương Đoan Ngọc cũng không từ chối, dù sao cũng ra tới cổng rồi mà xua tay thì kì lắm. Cô nhận lấy rồi nói lời cảm ơn, sau đó là quay lưng đi về.
Dương Đoan Ngọc cứ tưởng thế là xong, nhưng đi được vài bước thì Triệu Hoàng lại kêu cô đứng lại. Dương Đoan Ngọc quay đầu, hỏi anh có chuyện gì thì anh bước tới, ánh mắt có chút luyến tiếc.
“Vi Vân lấy chồng xa, anh thì bận việc ở bệnh viện, em tới nhà anh chơi từ nhỏ nên ba mẹ anh cũng coi em như con gái, ba mẹ bây giờ nghỉ hưu ở nhà buồn chán, lâu lâu em có thể tới nhà anh, chơi với ba mẹ anh được không?”.
Dương Đoan Ngọc lưỡng lự:“Anh nên nhờ Hải Quỳnh hoặc Giao thì hơn đấy”.
“Em bận gì hả?”.
“Không phải” Dương Đoan Ngọc lắc đầu:“Hiện tại em đang ở Hải Thành, nếu không có việc gì quan trọng thì em sẽ không tới Hải Sơn nữa, nếu anh muốn nhờ người thường xuyên lui tới hỏi thăm hai bác thì anh nên nhờ người ở gần hơn”.
Triệu Hoàng đứng thẫn thờ:“Em chuyền về Hải Thành ở rồi hả?”.
“Đúng vậy” Dương Đoan Ngọc đáp.
“Vậy bây giờ em định ở đâu?”.
Lúc này, xe taxi mà Dương Đoan Ngọc đã đặt trên điện thoại từ trước đã tới, xe dừng bên cạnh, Dương Đoan Ngọc mỉm cười nhìn về phía Triệu Hoàng.
“Em có thuê khách sạn ở, xe tới rồi, em đi đây, tạm biệt anh”.
Nói xong, Dương Đoan Ngọc mở cửa ngồi vào, cô mặc kệ tâm trạng của người đang đứng ngoài xe ra sao, cứ mang theo tâm trạng có chút buồn mà rời đi.
Tâm trạng Dương Đoan Ngọc cả ngày hôm nay rất vui, nhưng vì khi nãy, Triệu Hoàng đột nhiên nhắc tới chuyện Triệu Vi Vân lấy chồng xa, Dương Đoan Ngọc lại trầm mặc.
Bác tài xé nhìn qua gương chiếu hậu hỏi:“Cháu gái, muốn dừng xe tại đâu?”.
Dương Đoan Ngọc vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, mở miệng trả lời theo quán tính:
“Dừng ở trường trung học phổ thông Hải Sơn ạ”.
Bác tài gật đầu, lái xe một mạch tới trường cấp ba kia.
Khi tới nơi, Dương Đoan Ngọc hơi lạ lẫm. Trường của cô nãy đã đổi màu sơn mới, thay cổng trường kiểu mới, còn xây thêm một tòa nhà mới nữa.
Kì thi đại học sắp diễn ra nên cho dù các lớp khác nghỉ hè thì khối mười hai vẫn đến trường để ôn thi.
Nhìn những em học sinh áo trắng chạy đùa dưới sân trường làm cho Dương Đoan Ngọc có chút tiếc nuối.
Cô bây giờ đã là hai lăm tuổi, không phải là tuổi mười tám vô lo vô nghĩ nữa. Ngôi trường nay đã đổi mới, không còn giữ nét cũ như hồi trước, trông vẻ hiện đại hơn.
Đứng nhìn hồi lâu, Dương Đoan Ngọc ngoảnh mặt bước đi, tầm này chắc cô cũng không thể vào trường được vì sợ làm ảnh hưởng học sinh cuối cấp ôn thi, Dương Đoan Ngọc đành đi dạo nơi nào đó cho khuây khỏa.
Cứ nghĩ chỉ là đi lòng vòng đâu đó, nhưng không ngờ Dương Đoan Ngọc lại đi đến một nơi mà cô không nghĩ mình sẽ tới, cũng không nghĩ sẽ gặp người mà cô không muốn gặp.
Gió thổi nhè nhè làm lay động mặt nước, gió cuốn theo hơi khói thuốc lá, luồn vào không khí mà bay đi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần tây dài, đầu tóc gọn gàng, đứng tựa lên mui xe Audi đen thuần túy mà hút thuốc.
Dương Đoan Ngọc đứng từ xa, chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt Cao Vĩ Thành, trông anh vẫn mang vẻ nghiêm túc, ưa nhìn nhưng ánh mắt lại có phần tăm tối, luôn nhìn chăm chăm vào mặt nước đang lay động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất