Chương 74: Không Thể Buông
Sau khi bà Lê biết Dương Đoan Ngọc không phải là bạn gái của con trai mình, bà có chút tiếc nuối.
Từ khi gia đình ông Dương Thanh Nguyên chuyển về ở gần cạnh nhà ông bà Lê, ông Nguyên thường dẫn vợ mình sang nhà chơi. Ông Nguyên thường hay kể về đứa con duy nhất của mình làm cho ông bà Lê cũng muốn được gặp đứa con gái ông ở ngoài đời ra sao, nhưng phải đợi đến mấy năm trời mới gặp.
Dương Đoan Ngọc khá nhanh ý, cô đi về phía hành lí mình ở trong góc phòng khách, lấy ra một hộp quà hình chữ nhật màu xanh đậm và hộp quà hình vuông màu đỏ đem ra phòng bếp.
"Dạ con mới đi chơi ở Hải Sơn về, có chút quà tặng cho nhà mình ạ".
Dương Đoan Ngọc cầm hai hộp quà đặt lên bàn ăn, bà Lê thấy vậy liền nói:"Bác cảm ơn con, mới đi Hải Sơn về chắc mệt lắm nhỉ, để bác làm nước cam cho con uống nhé".
"À dạ, con cám ơn bác" Dương Đoan Ngọc ngại ngùng đồng ý.
Lúc này, Lê Vương Minh vừa rửa tay trong phòng vệ sinh bước ra, anh thấy Dương Đoan Ngọc cứ đứng ở mép bàn ngại ngùng, anh bật cười.
"Gần tới giờ ăn rồi, lại đây ngồi ăn chung với cả nhà đi" Lê Vương Minh kéo ghế ra ngồi, đồng thời kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, ánh mắt như muốn nói cô đến ngồi cạnh mình.
"Đúng rồi đó, con ở lại ăn cơm với gia đình bác một bữa nhé" bà Lê vừa vắt cam vừa nói. Vắt xong, bà Lê đổ nước cam vào ly thủy tinh rồi tới đưa cho Dương Đoan Ngọc.
"Tay nghề bác không giỏi nhưng bảo đảm con không no là không được về nhà" nói xong bà Lê cười lớn rồi quay về chổ bếp dọn cơm.Dương Đoan Ngọc thấy vậy, muốn đi lên phụ bà Lê nhưng bác lại nói:"Con cứ ngồi đó uống nước cam nghỉ ngơi đi, để bác làm cũng được".
Tuy bà Lê nói vậy nhưng Dương Đoan Ngọc vẫn muốn tới giúp, lúc này Lê Vương Minh lại kéo cô ngồi lại:"Nghỉ ngơi đi, vừa mới đi xa về lại còn giam nắng nữa, giờ mà xuống bếp là choáng váng đầu óc đó".
Dương Đoan Ngọc lại bắt đầu thấy ngại, cô cảm giác mình hơi vô lễ với người lớn, cũng sợ không vừa lòng anh hàng xóm, Dương Đoan Ngọc quyết định ngồi xuống cái ghế mà Lê Vương Minh kéo ra, hay tay cầm ly nước cam uống.
Công nhận nước cam rất ngọt, Dương Đoan Ngọc uống một hơn đã hết nữa ly, dù là cam nhưng lại rất ngọt, lại vừa mát.
Dương Đoan Ngọc đang nhìn chăm chăm ly nước cam thì người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi nhỏ:"Ngon không?".
"Ngon ạ, anh có muốn uống không, em chia cho anh một nữa nhé?" Dương Đoan Ngọc hỏi lại.
Có vẻ nhưng câu hỏi của Dương Đoan Ngọc làm cho Lê Vương Minh thích thú, anh cười lớn:"Thôi em uống đi".
Lúc này, có tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống, một người đàn ông trung niên khá chắc chắn, ông đi xuống phòng bếp, bàn tay còn cầm theo tờ báo.
"Có chuyện gì mà con trai cười to thế?".
Nghe thấy tiếng người lớn, Dương Đoan Ngọc đoán đấy là ba của Lê Vương Minh, cô đứng dậy cúi đầu chào:
"Dạ con chào bác ạ".Ông Lê thấy vậy liền vui vẻ chào lại:"Chào con, con là bạn gái thằng Minh hả?".
Lại thêm một người nữa hiểu nhầm mối quan hệ.
Lê Vương Minh phụt cười, anh đứng dậy giải thích cho ba mình:"Không phải đâu ba, đây là con gái của bác Nguyên nhà kế bên đấy ạ".
"Ô thế hả, nhà ở cạnh mấy năm rồi mà giờ bác mới thấy mặt cháu" ông Lê bước tới ngồi vào bàn:"Cháu ngồi xuống đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé".
Dương Đoan Ngọc ngồi xuống. Lúc này bà Lê bưng mâm cơm lên, Lê Vương Minh xới một chén cơm đầy rồi đưa cho Dương Đoan Ngọc:"Chén của em nè".
"Ơ dạ anh xới nhiều cơm quá ạ" Dương Đoan Ngọc nhận lấy trong sự ngại ngùng.
"Ăn đi cho mau lớn".
"Em hai lăm tuổi là lớn rồi ạ".
"Bác Nguyên nói em còn em bé lắm".
Hai ông bà Lê thấy đôi chim bông lời qua tiếng lại thì cười thầm. Ở dưới bàn ăn, ông Lê dẫm nhẹ chân lên chân bà Lê, nghe thấy tín hiệu, bà Lê quay sang nhìn ông Lê, nhếch mày như muốn hỏi: Có chuyện gì?
Ông Lê cúi người tới gần bà Lê, thì thầm:"Bà thấy con bé được không?".
Bà Lê thì thầm lại:"Tôi thấy được, còn ông thì sao?".
"Hiện tại tôi thấy khá vừa lòng, quan trọng là thằng con nó phải biết làm sao để níu chân con bé lại".Nói xong, hai ông bà nhìn nhau cười, tiếng thì thầm dần dần mất quá đà.
"Muốn đánh địch thì níu lấy thắt lưng địch mà đánh, muốn cưới vợ thì trước tiên cứ chiều lòng đấng sinh thành trước đã".
***************
Ở Hải Sơn, sau khi Dương Đoan Ngọc rời đi, Cao Vĩ Thành không níu kéo được, anh trở về nhà, nhốt mình trong phòng trưng bày.
Phòng trưng bày là căn phòng nhỏ nằm ở trên tầng ba, kế bên phòng làm việc của Cao Vĩ Thành. Khi xây nhà, Cao Vĩ Thành đã thiết kế căn phòng này để cất giữ những kỉ vật của người thân yêu và treo những bước hình kỉ niệm quan trọng.
Cao Vĩ Thành ngồi bệt giữa nền nhà, thẫn thờ nhìn lên bức hình được phóng to, treo trên tường.
Đó là tấm hình của Dương Đoan Ngọc khi còn năm cuối cấp ba, được Cao Vĩ Thành chụp vào dịp năm mới. Ban đầu, tấm hình chỉ nhỏ gọn để vừa túi tiền, được Cao Vĩ Thành đem theo bên mình khi anh còn học bên Nga, đến khi xây căn nhà này, anh cố tình phóng to bức ảnh và treo lên để anh có thể nhìn thấy rõ cô hơn.
Cao Vĩ Thành bắt đầu rên rỉ, anh cầm lấy chai rượi bên cạnh mình và bắt đầu uống. Uống đến khi không uống được nữa, Cao Vĩ Thành nhìn lên ảnh Dương Đoan Ngọc rồi bắt đầu lẩm bẩm:
"Em hiện tại cũng không khác năm đó là bao".
"Tại sao năm đó em là người đứng về phía anh, tại sao năm đó em không như người khác chà đạp ruồng bỏ mà lại cứu vớt anh?"."Lúc anh tồi tệ nhất, tưởng chừng không thể ngẩng đầu lên được thì em đã đến, lấp đầy tổn thương trong anh. Nhưng đến khi anh thành công, em lại bỏ anh đi?".
Cao Vĩ Thành bật cười, rồi lại khóc.
"Anh không thể trở về dáng vẻ bị vùi dập như tám năm trước được, nhưng em lại cho rằng anh hiện tại quá cao thượng, em cảm thấy không môn đăng hộ đối".
"Anh không thể bỏ sự nghiệp, cũng không thể buông được em, bây giờ anh biết phải làm sao đây?".
"Anh thấy mệt mỏi quá, Đoan Ngọc à, em có thể ôm anh một cái được không?".
Từ khi gia đình ông Dương Thanh Nguyên chuyển về ở gần cạnh nhà ông bà Lê, ông Nguyên thường dẫn vợ mình sang nhà chơi. Ông Nguyên thường hay kể về đứa con duy nhất của mình làm cho ông bà Lê cũng muốn được gặp đứa con gái ông ở ngoài đời ra sao, nhưng phải đợi đến mấy năm trời mới gặp.
Dương Đoan Ngọc khá nhanh ý, cô đi về phía hành lí mình ở trong góc phòng khách, lấy ra một hộp quà hình chữ nhật màu xanh đậm và hộp quà hình vuông màu đỏ đem ra phòng bếp.
"Dạ con mới đi chơi ở Hải Sơn về, có chút quà tặng cho nhà mình ạ".
Dương Đoan Ngọc cầm hai hộp quà đặt lên bàn ăn, bà Lê thấy vậy liền nói:"Bác cảm ơn con, mới đi Hải Sơn về chắc mệt lắm nhỉ, để bác làm nước cam cho con uống nhé".
"À dạ, con cám ơn bác" Dương Đoan Ngọc ngại ngùng đồng ý.
Lúc này, Lê Vương Minh vừa rửa tay trong phòng vệ sinh bước ra, anh thấy Dương Đoan Ngọc cứ đứng ở mép bàn ngại ngùng, anh bật cười.
"Gần tới giờ ăn rồi, lại đây ngồi ăn chung với cả nhà đi" Lê Vương Minh kéo ghế ra ngồi, đồng thời kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, ánh mắt như muốn nói cô đến ngồi cạnh mình.
"Đúng rồi đó, con ở lại ăn cơm với gia đình bác một bữa nhé" bà Lê vừa vắt cam vừa nói. Vắt xong, bà Lê đổ nước cam vào ly thủy tinh rồi tới đưa cho Dương Đoan Ngọc.
"Tay nghề bác không giỏi nhưng bảo đảm con không no là không được về nhà" nói xong bà Lê cười lớn rồi quay về chổ bếp dọn cơm.Dương Đoan Ngọc thấy vậy, muốn đi lên phụ bà Lê nhưng bác lại nói:"Con cứ ngồi đó uống nước cam nghỉ ngơi đi, để bác làm cũng được".
Tuy bà Lê nói vậy nhưng Dương Đoan Ngọc vẫn muốn tới giúp, lúc này Lê Vương Minh lại kéo cô ngồi lại:"Nghỉ ngơi đi, vừa mới đi xa về lại còn giam nắng nữa, giờ mà xuống bếp là choáng váng đầu óc đó".
Dương Đoan Ngọc lại bắt đầu thấy ngại, cô cảm giác mình hơi vô lễ với người lớn, cũng sợ không vừa lòng anh hàng xóm, Dương Đoan Ngọc quyết định ngồi xuống cái ghế mà Lê Vương Minh kéo ra, hay tay cầm ly nước cam uống.
Công nhận nước cam rất ngọt, Dương Đoan Ngọc uống một hơn đã hết nữa ly, dù là cam nhưng lại rất ngọt, lại vừa mát.
Dương Đoan Ngọc đang nhìn chăm chăm ly nước cam thì người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi nhỏ:"Ngon không?".
"Ngon ạ, anh có muốn uống không, em chia cho anh một nữa nhé?" Dương Đoan Ngọc hỏi lại.
Có vẻ nhưng câu hỏi của Dương Đoan Ngọc làm cho Lê Vương Minh thích thú, anh cười lớn:"Thôi em uống đi".
Lúc này, có tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống, một người đàn ông trung niên khá chắc chắn, ông đi xuống phòng bếp, bàn tay còn cầm theo tờ báo.
"Có chuyện gì mà con trai cười to thế?".
Nghe thấy tiếng người lớn, Dương Đoan Ngọc đoán đấy là ba của Lê Vương Minh, cô đứng dậy cúi đầu chào:
"Dạ con chào bác ạ".Ông Lê thấy vậy liền vui vẻ chào lại:"Chào con, con là bạn gái thằng Minh hả?".
Lại thêm một người nữa hiểu nhầm mối quan hệ.
Lê Vương Minh phụt cười, anh đứng dậy giải thích cho ba mình:"Không phải đâu ba, đây là con gái của bác Nguyên nhà kế bên đấy ạ".
"Ô thế hả, nhà ở cạnh mấy năm rồi mà giờ bác mới thấy mặt cháu" ông Lê bước tới ngồi vào bàn:"Cháu ngồi xuống đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé".
Dương Đoan Ngọc ngồi xuống. Lúc này bà Lê bưng mâm cơm lên, Lê Vương Minh xới một chén cơm đầy rồi đưa cho Dương Đoan Ngọc:"Chén của em nè".
"Ơ dạ anh xới nhiều cơm quá ạ" Dương Đoan Ngọc nhận lấy trong sự ngại ngùng.
"Ăn đi cho mau lớn".
"Em hai lăm tuổi là lớn rồi ạ".
"Bác Nguyên nói em còn em bé lắm".
Hai ông bà Lê thấy đôi chim bông lời qua tiếng lại thì cười thầm. Ở dưới bàn ăn, ông Lê dẫm nhẹ chân lên chân bà Lê, nghe thấy tín hiệu, bà Lê quay sang nhìn ông Lê, nhếch mày như muốn hỏi: Có chuyện gì?
Ông Lê cúi người tới gần bà Lê, thì thầm:"Bà thấy con bé được không?".
Bà Lê thì thầm lại:"Tôi thấy được, còn ông thì sao?".
"Hiện tại tôi thấy khá vừa lòng, quan trọng là thằng con nó phải biết làm sao để níu chân con bé lại".Nói xong, hai ông bà nhìn nhau cười, tiếng thì thầm dần dần mất quá đà.
"Muốn đánh địch thì níu lấy thắt lưng địch mà đánh, muốn cưới vợ thì trước tiên cứ chiều lòng đấng sinh thành trước đã".
***************
Ở Hải Sơn, sau khi Dương Đoan Ngọc rời đi, Cao Vĩ Thành không níu kéo được, anh trở về nhà, nhốt mình trong phòng trưng bày.
Phòng trưng bày là căn phòng nhỏ nằm ở trên tầng ba, kế bên phòng làm việc của Cao Vĩ Thành. Khi xây nhà, Cao Vĩ Thành đã thiết kế căn phòng này để cất giữ những kỉ vật của người thân yêu và treo những bước hình kỉ niệm quan trọng.
Cao Vĩ Thành ngồi bệt giữa nền nhà, thẫn thờ nhìn lên bức hình được phóng to, treo trên tường.
Đó là tấm hình của Dương Đoan Ngọc khi còn năm cuối cấp ba, được Cao Vĩ Thành chụp vào dịp năm mới. Ban đầu, tấm hình chỉ nhỏ gọn để vừa túi tiền, được Cao Vĩ Thành đem theo bên mình khi anh còn học bên Nga, đến khi xây căn nhà này, anh cố tình phóng to bức ảnh và treo lên để anh có thể nhìn thấy rõ cô hơn.
Cao Vĩ Thành bắt đầu rên rỉ, anh cầm lấy chai rượi bên cạnh mình và bắt đầu uống. Uống đến khi không uống được nữa, Cao Vĩ Thành nhìn lên ảnh Dương Đoan Ngọc rồi bắt đầu lẩm bẩm:
"Em hiện tại cũng không khác năm đó là bao".
"Tại sao năm đó em là người đứng về phía anh, tại sao năm đó em không như người khác chà đạp ruồng bỏ mà lại cứu vớt anh?"."Lúc anh tồi tệ nhất, tưởng chừng không thể ngẩng đầu lên được thì em đã đến, lấp đầy tổn thương trong anh. Nhưng đến khi anh thành công, em lại bỏ anh đi?".
Cao Vĩ Thành bật cười, rồi lại khóc.
"Anh không thể trở về dáng vẻ bị vùi dập như tám năm trước được, nhưng em lại cho rằng anh hiện tại quá cao thượng, em cảm thấy không môn đăng hộ đối".
"Anh không thể bỏ sự nghiệp, cũng không thể buông được em, bây giờ anh biết phải làm sao đây?".
"Anh thấy mệt mỏi quá, Đoan Ngọc à, em có thể ôm anh một cái được không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất