Chương 87: Không Thể Phật Y Ba Mẹ, Cũng Không Thể Phụ Lòng Anh
Chắn chắn anh sẽ cưới em.
Nhưng quan trọng là ba mẹ có chịu gả em cho anh không?
Dương Đoan Ngọc có chút buồn bực, cô sợ ba mẹ sẽ gả cô cho một người không quen biết, không tình yêu và rồi những đứa con của cô sẽ phải sống trong tình cảnh mà ba mẹ nó không yêu thương gì nhau.
Điều này làm cho cô nhớ tới Bùi Mỹ Huệ và Trương Vũ Nam, khi hai người họ đã có một đứa con chung rồi nhưng chẳng tổ chức hôn lễ, chỉ đăng kí kết hôn và sinh duy nhất một người con.
Dương Đoan Ngọc không muốn, cô không hạnh phúc thì con cô phải hạnh phúc, nhưng muốn con hạnh phúc thì cuộc đời của mẹ cũng phải hạnh phúc.
Trên màn hình điện thoại lại xuất hiện tin nhắn.
Cao Vĩ Thành[Mà sao đột nhiên em lại nói tới vấn đề này?)
Dương Đoan Ngọc nhắn lại:
Dương Đoan Ngọc(Bây giờ em muốn kết hôn).
Dương Đoan Ngọc [Anh có thể cưới em sớm chút được không?).
Cao Vĩ Thành thấy cô gửi tin nhắn đến thì bật cười, anh gạt hộp đồ ăn sang một bên, gọi video call.
Chuông điện thoại reo lên vài hồi thì Dương Đoan Ngọc bắt máy, cô chưa kịp nói lời nào thì Cao Vĩ Thành đã lên tiếng trước:
"Sao nào, nóng lòng muốn gả cho anh rồi à?".
Dương Đoan Ngọc mím môi:"Đúng vậy, anh có chịu cưới em không?"
"Đừng vậy chứ" Cao Vĩ Thành vội nói:"Câu này phải để cánh đàn ông nói".
"Đợi anh nói, có khi ba mẹ gả em cho người khác rồi".
Cao Vĩ Thành bật cười:"Không có đâu, hôm anh về nhà em, thấy ba mẹ em vui vẻ vậy thì chắc là ba mẹ em chấm anh rồi đó".
Dương Đoan Ngọc lúc này cười không nổi nữa, cô thở dài nhìn anh qua màn hình.
Ba mẹ cô không chịu gả đi xa, mà từ lúc còn làm bạn cho đến khi yêu, cả hai đã quen thuộc với việc nhìn nhau qua màn hình điện thoại hơn so với nhìn trực tiếp. Khi cô ở Hải Sơn thì anh lại đi Nga, khi anh về Hải Sơn thì cô lại chuyển về Hải Thành.
"Anh Thành, nếu như ba mẹ không đồng ý cho chúng ta quen nhau nữa thì phải làm sao?".
"Reng reng reng".
Tiếng điện thoại công ty đột nhiên vang lên, Cao Vĩ Thành liền vội vàng nói với cô:"Công ty có việc, anh đi xử lí chút, lát anh gọi em sau nhé".
Điện thoại đã tắt, Dương Đoan Ngọc nhìn màn hình đen tối, cô không còn nhìn thấy khuôn mặt của anh đâu nữa, mà chỉ là hình ảnh của mình được phản chiếu trên màn hình.
Dương Đoan Ngọc mệt mỏi, cô quyết định tắt nguồn điện thoại rồi bắt đầu làm việc. Cô khiến bản thân phải trở nên bận rộn để quên đi nhưng suy nghĩ mệt mỏi trong lòng, nhưng rồi nước mắt vẫn tuôn ra.
Dương Đoan Ngọc cố gạt nước mắt, tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ nhưng đôi mắt vẫn cứ ngấn lệ. Dương Đoan Ngọc mệt mỏi, cô gục đầu xuống bàn làm việc, cố nén tiếng nấc trong cổ họng.
Tình đầu ra đi khi cả hai vẫn yêu nhau sâu đậm, phải mất rất nhiều năm sau mới có thể mở lòng với người mới nhưng bây giờ lại sắp phải chia cắt.
Không thể phật ý ba mẹ, không thể phụ lòng anh.
Nếu như cô và anh lại chia tay, thì cô không dám yêu thêm ai nữa.
Yêu ai rồi cũng phải xa cách, vậy thì cô độc một mình sẽ đỡ tổn thương hơn.
****************
Thấm thoát đã tới mùa đông. Học kì I sắp kết thúc, cả học sinh và giáo viên đều bận rộn hoàn thành công việc cuối năm để chuẩn bị cho kì nghỉ tết.
Dương Đoan Ngọc thì vùi đầu vào công việc, những bữa ăn gia đình đều vắng mặt cô.
Dạo này Cao Vĩ Thành cũng rất bận nên cả hai dường như kh gặp nhau nhiều, đa số đều nhắn tin một vài câu rồi ai nấy làm việc.
Vì bận việc quá nên Dương Đoan Ngọc cũng chẳng để tâm đến chuyện tình cảm nữa.
Còn có Lê Vương Minh, anh ta thường xuyên sang nhà cô chơi nhưng chẳng có lần nào gặp mặt, đa phần là vì cô đều vắng nhà, nhưng nếu cô có ở nhà thì cũng sẽ cố thủ trong phòng, không chịu ra gặp mặt.
Khi học kì l kết thúc, Dương Đoan Ngọc được kì nghỉ ngắn ngày để chuẩn bị đón tết.
Vì là đứa con duy nhất trong gia đình nên Dương Đoan Ngọc tất bật chuẩn bị chu đáo, từ những cành lá cho đến bộ ấm trà, bánh kẹo hay phong bao lì xì.
Khoảng thời gian này, Dương Đoan Ngọc có chạm mặt Lê Vương Minh một lần. Đó là khi ba mẹ cô sang mời gia đình anh ăn tất niên.
Dương Đoan Ngọc không nghĩ là anh cũng sẽ tới, nhưng có tới thì cô cũng chả quan tâm.
Hôm tất niên, gia đình cô chuẩn bị ba mâm. Hai mâm kia là khách ba mẹ ngồi, mâm còn lại là khách của Dương Đoan Ngọc.
Cô mời sáu cô bạn thân hồi cấp ba và thêm vài người bạn hồi đại học, cô nghĩ chắc cũng sẽ có vài người làm tất niên cũng ngày nên sẽ ít người đi nên mời nhiều chút. Ai ngờ bạn bè đi nhiều quá, Dương Đoan Ngọc phải chuẩn bị thêm một mâm nữa.
Hai mâm là bai mươi chổ ngồi, mà số người bạn đến chơi là mười tám, cộng thêm Dương Đoan Ngọc nữa là mười chín, thừa một ghế, ghế trống ngay bên cạnh Dương Đoan Ngọc.
Lúc bữa tiệc bắt đầu, đũa chén hoạt động hết công suất. Dương Đoan Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.
Cô và những người bạn bắt đầu kể về quá khứ, ôn lại những chuyện cũ, khi tâm trạng chìm vào thời trẻ, chiếc ghế trống bên cạnh đột nhiên có người ngồi vào.
"Chỗ này có người ngồi chưa?".
Nhưng quan trọng là ba mẹ có chịu gả em cho anh không?
Dương Đoan Ngọc có chút buồn bực, cô sợ ba mẹ sẽ gả cô cho một người không quen biết, không tình yêu và rồi những đứa con của cô sẽ phải sống trong tình cảnh mà ba mẹ nó không yêu thương gì nhau.
Điều này làm cho cô nhớ tới Bùi Mỹ Huệ và Trương Vũ Nam, khi hai người họ đã có một đứa con chung rồi nhưng chẳng tổ chức hôn lễ, chỉ đăng kí kết hôn và sinh duy nhất một người con.
Dương Đoan Ngọc không muốn, cô không hạnh phúc thì con cô phải hạnh phúc, nhưng muốn con hạnh phúc thì cuộc đời của mẹ cũng phải hạnh phúc.
Trên màn hình điện thoại lại xuất hiện tin nhắn.
Cao Vĩ Thành[Mà sao đột nhiên em lại nói tới vấn đề này?)
Dương Đoan Ngọc nhắn lại:
Dương Đoan Ngọc(Bây giờ em muốn kết hôn).
Dương Đoan Ngọc [Anh có thể cưới em sớm chút được không?).
Cao Vĩ Thành thấy cô gửi tin nhắn đến thì bật cười, anh gạt hộp đồ ăn sang một bên, gọi video call.
Chuông điện thoại reo lên vài hồi thì Dương Đoan Ngọc bắt máy, cô chưa kịp nói lời nào thì Cao Vĩ Thành đã lên tiếng trước:
"Sao nào, nóng lòng muốn gả cho anh rồi à?".
Dương Đoan Ngọc mím môi:"Đúng vậy, anh có chịu cưới em không?"
"Đừng vậy chứ" Cao Vĩ Thành vội nói:"Câu này phải để cánh đàn ông nói".
"Đợi anh nói, có khi ba mẹ gả em cho người khác rồi".
Cao Vĩ Thành bật cười:"Không có đâu, hôm anh về nhà em, thấy ba mẹ em vui vẻ vậy thì chắc là ba mẹ em chấm anh rồi đó".
Dương Đoan Ngọc lúc này cười không nổi nữa, cô thở dài nhìn anh qua màn hình.
Ba mẹ cô không chịu gả đi xa, mà từ lúc còn làm bạn cho đến khi yêu, cả hai đã quen thuộc với việc nhìn nhau qua màn hình điện thoại hơn so với nhìn trực tiếp. Khi cô ở Hải Sơn thì anh lại đi Nga, khi anh về Hải Sơn thì cô lại chuyển về Hải Thành.
"Anh Thành, nếu như ba mẹ không đồng ý cho chúng ta quen nhau nữa thì phải làm sao?".
"Reng reng reng".
Tiếng điện thoại công ty đột nhiên vang lên, Cao Vĩ Thành liền vội vàng nói với cô:"Công ty có việc, anh đi xử lí chút, lát anh gọi em sau nhé".
Điện thoại đã tắt, Dương Đoan Ngọc nhìn màn hình đen tối, cô không còn nhìn thấy khuôn mặt của anh đâu nữa, mà chỉ là hình ảnh của mình được phản chiếu trên màn hình.
Dương Đoan Ngọc mệt mỏi, cô quyết định tắt nguồn điện thoại rồi bắt đầu làm việc. Cô khiến bản thân phải trở nên bận rộn để quên đi nhưng suy nghĩ mệt mỏi trong lòng, nhưng rồi nước mắt vẫn tuôn ra.
Dương Đoan Ngọc cố gạt nước mắt, tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ nhưng đôi mắt vẫn cứ ngấn lệ. Dương Đoan Ngọc mệt mỏi, cô gục đầu xuống bàn làm việc, cố nén tiếng nấc trong cổ họng.
Tình đầu ra đi khi cả hai vẫn yêu nhau sâu đậm, phải mất rất nhiều năm sau mới có thể mở lòng với người mới nhưng bây giờ lại sắp phải chia cắt.
Không thể phật ý ba mẹ, không thể phụ lòng anh.
Nếu như cô và anh lại chia tay, thì cô không dám yêu thêm ai nữa.
Yêu ai rồi cũng phải xa cách, vậy thì cô độc một mình sẽ đỡ tổn thương hơn.
****************
Thấm thoát đã tới mùa đông. Học kì I sắp kết thúc, cả học sinh và giáo viên đều bận rộn hoàn thành công việc cuối năm để chuẩn bị cho kì nghỉ tết.
Dương Đoan Ngọc thì vùi đầu vào công việc, những bữa ăn gia đình đều vắng mặt cô.
Dạo này Cao Vĩ Thành cũng rất bận nên cả hai dường như kh gặp nhau nhiều, đa số đều nhắn tin một vài câu rồi ai nấy làm việc.
Vì bận việc quá nên Dương Đoan Ngọc cũng chẳng để tâm đến chuyện tình cảm nữa.
Còn có Lê Vương Minh, anh ta thường xuyên sang nhà cô chơi nhưng chẳng có lần nào gặp mặt, đa phần là vì cô đều vắng nhà, nhưng nếu cô có ở nhà thì cũng sẽ cố thủ trong phòng, không chịu ra gặp mặt.
Khi học kì l kết thúc, Dương Đoan Ngọc được kì nghỉ ngắn ngày để chuẩn bị đón tết.
Vì là đứa con duy nhất trong gia đình nên Dương Đoan Ngọc tất bật chuẩn bị chu đáo, từ những cành lá cho đến bộ ấm trà, bánh kẹo hay phong bao lì xì.
Khoảng thời gian này, Dương Đoan Ngọc có chạm mặt Lê Vương Minh một lần. Đó là khi ba mẹ cô sang mời gia đình anh ăn tất niên.
Dương Đoan Ngọc không nghĩ là anh cũng sẽ tới, nhưng có tới thì cô cũng chả quan tâm.
Hôm tất niên, gia đình cô chuẩn bị ba mâm. Hai mâm kia là khách ba mẹ ngồi, mâm còn lại là khách của Dương Đoan Ngọc.
Cô mời sáu cô bạn thân hồi cấp ba và thêm vài người bạn hồi đại học, cô nghĩ chắc cũng sẽ có vài người làm tất niên cũng ngày nên sẽ ít người đi nên mời nhiều chút. Ai ngờ bạn bè đi nhiều quá, Dương Đoan Ngọc phải chuẩn bị thêm một mâm nữa.
Hai mâm là bai mươi chổ ngồi, mà số người bạn đến chơi là mười tám, cộng thêm Dương Đoan Ngọc nữa là mười chín, thừa một ghế, ghế trống ngay bên cạnh Dương Đoan Ngọc.
Lúc bữa tiệc bắt đầu, đũa chén hoạt động hết công suất. Dương Đoan Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.
Cô và những người bạn bắt đầu kể về quá khứ, ôn lại những chuyện cũ, khi tâm trạng chìm vào thời trẻ, chiếc ghế trống bên cạnh đột nhiên có người ngồi vào.
"Chỗ này có người ngồi chưa?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất