Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 112: Thích hắn không thiệt!
Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều nói đỡ cho Hạ Thâm theo bản năng: “Cậu ấy rất tốt, đối xử với con vô cùng tốt.”
Lời còn chưa dứt, Kiều Như An đã đóng băng ba thước, lông mày của Dương Hiểu Long dựng thẳng lên!
Đại Kiều cho con trai một cái xem thường, Hạ Thâm cười khổ trong lòng.
Kiều Thiều cũng ý thức mình nói nhiều, quýnh lên, muốn giảm bớt không khí xấu hổ, đáng tiếc y càng sốt ruột vì Hạ Thâm, hai ông lão càng nhìn hắn không vừa mắt.
Đương nhiên, nếu Kiều Thiều không cuống cuồng vì Hạ Thâm, hai ông lão càng nhìn không vừa mắt, đó là một vòng tuần hoàn chết, không lao ra khỏi.
Hiện tại Đại Kiều đã bên phe Hạ Thâm, hắn dám ngả bài đương nhiên cũng nắm chắc kết cục: “Chúng ta lên thư phòng nói chuyện nhé.”
May mà cơm chiều đã ăn xong, có thể chậm rãi trò chuyện.
Kiều Như An và Dương Hiểu Long đứng dậy, lên thư phòng của Kiều Tông Dân trước. Qủa thực phải hỏi hắn rõ ràng, Tiểu Thiều mới bây lớn, sao đã dẫn sói vào nhà!
Người lớn lên lầu, dưới lầu chỉ còn lại Kiều Thiều và Hạ Thâm.
Kiều Thiều hổ thẹn: “Ông ngoại và ông nội rất thích cậu, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”
Hạ Thâm hiểu rõ: “Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận.”
Kiều Thiều không phục: “Có gì phải giận chứ, cậu tốt thế mà.”
Trong lòng Hạ Thâm ngọt, khóe miệng treo nụ cười: “Bảo bối trên đầu quả tim bị người khác cướp mất, sao tôi không tức cho được.”
Kiều Thiều: “…”
Trên ý nghĩa nào đó, Kiều Thiều đúng là bảo bối trên đầu quả tim của bọn họ thật.
Vợ Kiều Như An đi sớm, sau đó không tái hôn, lão chỉ có một đứa con trai độc nhất là Kiều Tông Dân, nhưng tính cách hai cha con rất cứng, vừa có chút chuyện là không để ý tới nhau, mãi đến khi Kiều Thiều sinh ra. Kiều Thiều hơi giống Dương Vân, tính tình tốt, Kiều Như An mang theo bên người nhiều năm, thật sự xem y là bảo bối tâm can.
Dương Hiểu Long cũng chỉ có một đứa con gái là Dương Vân, sau khi con gái xuất giá lão cũng nhìn Kiều Tông Dân không vừa mắt, mãi đến khi cháu ngoại sinh ra nhìn thế nào cũng dễ thương chúm chím, sau đó bạn đời và con gái lần lượt qua đời vì bệnh, cả trái tim Dương Hiểu Long đều dành cho Kiều Thiều, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động của Kiều Thiều đều tác động trực tiếp đến thần kinh lão.
Cho nên, câu nói kia của Hạ Thâm không hề khoa trương, Kiều Thiều thật sự là bảo bối trên đầu quả tim, là người mà bọn họ quan tâm nhất cả cuộc đời này. Đừng nói Hạ Thâm có tốt hay không, thình lình hay tin cũng không chấp nhận được, rất bình thường.
Kiều Thiều ngẫm lại hai vị lão nhân, trong lòng chua chát: “Bọn họ đều không dễ dàng.” Mấy năm y bệnh, hai ông lão tốn rất nhiều tâm huyết, vĩnh viễn y cũng không quên được hôm đó mình ở phòng dưỡng sức, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng kiềm chế đầy nghẹn ngào của ông nội, ông ngoại thì nói: “Để tôi chịu tội thay nó, lấy cái mạng già này đổi cho cháu tôi hồi phục đi.”
Hạ Thâm ôm lấy người nọ: “Sau này chúng ta sẽ chăm sóc bọn họ nhiều hơn.”
Kiều Thiều dùng sức gật đầu: “Bọn họ sẽ rất yêu cậu.”
Hạ Thâm đáp: “Ừm.”
Không lâu sau, Kiều Như An và Dương Hiểu Long từ thư phòng Kiều Tông Dân đi ra.
Cũng không biết Đại Kiều nói thế nào mà thái độ của hai vị lão nhân đã hơi hòa hoãn, tuy vẫn căng cứng như cũ, nhưng ít nhất cũng không đòi lại quà.
Tiễn hai ông cụ đi, Kiều Thiều lén hỏi Đại Kiều: “Ba nói với ông ngoại ông nội cái gì thế?”
Kiều Tông Dân liếc mắt một cái: “Nói con thương nó tới chết đi sống lại.”
Kiều Thiều: “…”
Kiều Tông Dân nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
Dù sao Hạ Thâm cũng không ở đây, Kiều Thiều sợ lão ba lại moi móc nữa, vội vàng đáp: “Vâng đúng đúng!”
Kiều Tông Dân phẫn nộ, tức giận cốc một phát lên ót người kia: “Như vậy đó, người ta còn biết làm sao nữa? Còn không phải thích luôn người con thích sao!”
Kiều Thiều khụ khụ, ngại ngùng nói: “Hạ Thâm thật sự rất tốt mà…” Thích hắn không thiệt!
Kiều Tông Dân đau tim, đuổi người đi: “Mau đi làm bài tập đi, rượu của ba còn chưa uống xong.”
Kiều Thiều vui rạo rực đi tìm Hạ Thâm.
Kiều Tông Dân nhìn thằng con ngốc nhà mình, thở dài một hơi —— thôi thôi, vỏ quýt dài có móng tay nhọn, hai đứa này cũng là… tuyệt phối.
Chương trình học năm hai nhiều hơn năm nhất rất nhiều, thành tích kiểm tra hằng tháng của Kiều Thiều không chênh nhau mấy, chỉ muốn kéo điểm văn trong thi giữa kì lên.
Hiện tại giáo viên tiếng Anh cưng y như trân bảo, rất thích gọi Kiều Thiều đứng lên đọc bài, khen không dứt miệng.
Kiều Thiều cũng càng ngày càng tự tin, sau khi không sợ yên lặng nữa, y bày ra năng lực vốn có, biểu hiện cực kì tốt.
Lão Đường cũng xem y là bảo bối, luôn gọi Kiều Thiều và Trần Tố lên bảng đen giải đề.
Đối với điều này, Hạ Thâm biểu đạt một chút bất mãn: “Vì sao không gọi tôi?”
Kiều Thiều trừng hắn: “Cậu lên viết mỗi cái đáp án, ai mà hiểu!”
Hạ Thâm không nói tiếng nào.
Kiều Thiều lấy cây kẹo ra dỗ dành: “Ông nội gửi từ Pháp về nè.”
Khóe miệng Hạ Thâm khẽ nhếch, “A” một tiếng.
Kiều Thiều đành phải tự tay lột giấy gói ra, bỏ vào trong miệng tên kia.
Ánh mắt Hạ Thâm cong cong: “Ngon ghê.”
Kiều Thiều: “Ăn được thì ăn!” Kẹo của Hermes mà không ngon sao!
Ai cũng biết Kiều Thiều không thích đồ ngọt, nên kẹo này gửi cho ai rất rõ ràng, dù có không thể ăn thì trong lòng Hạ Thâm cũng vừa ngọt vừa ấm.
Học kì đầu của năm hai chỉ có thể dùng xuôi nước lên thuyền để hình dung, đả kích duy nhất đối với Kiều Thiều chính là đại hội thể thao mùa thu.
Một hoạt động khổng lồ vẻ vang cả lớp như thế, mà nhiệm vụ của Kiều Thiều lại là —— ngồi trên khán đài sung sướng ăn uống.
Chuyện này thật sự không còn cách nào cả, hết bệnh thì có thể hết trong một đêm, nhưng cơ thể lại cần thời gian phản ứng. Kiều Thiều rất cố gắng rèn luyện, nhưng vẫn không đủ tư cách tham gia đại hội.
Cho nên phải ngồi xem các bạn đầu óc đơn giản tứ chi phát triển khác phát huy sở trường, nhân vật đại biểu – Tống Husky.
Tham gia hoạt động thế này, Kiều Thiều dù ngồi xem cũng khí thế ngất trời, còn rảnh ghét bỏ Hạ Thâm: “Dù gì cậu cũng tham gia một môn đi chứ!” Uổng cho cái thể trạng tốt.
Hạ Thâm cầm quạt quạt cho Kiều Thiều: “Thôi khỏi, phơi nắng nóng muốn chết.”
Kiều Thiều phục: “Với cái bộ dạng yếu đuối này mà cậu có cơ bụng kiểu gì thế!”
Hạ Thâm cong môi cười: “Nhín lén tôi bơi hả?”
Kiều Thiều đỏ mặt lên: “Ai, ai thèm nhìn lén!”
Hạ Thâm: “À, là nhìn quang minh chính đại.”
Kiều Thiều hạ giọng : “Đừng có tự đắc nữa, coi chừng Đại Kiều xây cho cậu cái hồ bơi riêng cho vừa lòng.”
Hạ Thâm ngoan ngoãn, còn nói : “Thế cậu cẩn thận một chút, đừng để tiên sinh phát hiện cậu nhìn lén tôi bơi nha.”
Kiều Thiều cả giận : “Không có nhìn lén cậu bơi !!!”
Thôi được rồi, có trộm nhìn một chút, Hạ Thâm bơi bướm soái thật mà… Khụ…
Sau đó Đông Cao liền xây một cái bể bơi trong nhà, người quyên trợ là Hạ Kiều, có tin tức đồn ra, người đó là ba của Hạ thần, vì để con trai rèn luyện thân thể nhiều hơn mà quyên tiền xây lên.
Khi Kiều Thiều nghe đến đó khóe miệng co giật nữa ngày, mắt quần chúng đúng là sáng như tuyết, đoán không sai chút nào !
Không phải Kiều Tông Dân cũng là “ba” của Hạ Thâm Thâm sao ? Hai người này kẻ xướng người họa, làm việc cũng không nói với y một tiếng !
Cùng ngày đó trên cuốn nhật kí, Đại Kiều dùng kiểu chữ rồng bay phượng múa nói rằng: “Chào mọi người, mình là Hạ Kiều.”
Kiều Thiều đau gan : “Hạ Kiều tên này thật khó nghe !”
Chữ Hạ Thâm rất cẩn thận nắn nót, như tham gia trận đấu thư pháp, không xấu hổ mà vuốt mông ngựa : “Hai chữ tuyệt nhất, dòng họ mình yêu nhất.”
Kiều Thiều lại đau tim ——– hình như nhà lão Hạ không có người nào.
À không, bây giờ còn có thêm một Hạ Kiều, ôi mẹ ơi, gừng càng già càng cay.
Thi giữa kì Kiều Thiều đứng thứ năm, tuy vẫn còn khoảng cách với học thần, nhưng đã hoàn toàn thoát khỏi ngai vàng học tra.
Tống Nhất Hủ gào thét : “Cô đơn quẩn quanh thân ta, lúc nào cũng cảm thấy mình không hợp với mọi người.”
Ngồi cùng bàn của hắn an ủi : “Đừng cảm thấy nữa, sự thật mà, dù sao thì ghế trước ghế sau xung quanh cậu đều là top 10 của lớp.”
Tống Nhất Hủ oa một tiếng, khóc như con chó.
Khi thời tiết chuyển lạnh, ngày quan trọng nào đó cũng càng ngày càng gần.
Sinh nhật Hạ Thâm cũng đủ đặc biệt, ngày 1 tháng 1, trùng với tết nguyên đán.
Kiều Thiều đã sớm chuẩn bị quà cho hắn, dưới sự trợ giúp của ông nội thiết kế cho Hạ Thâm một cái nút áo, dùng tinh thạch sáng óng ánh quý giá của ông nội, vừa khiêm tốn lại tinh xảo, nhìn qua rất đẹp.
Nửa năm này Hạ Thâm vẫn định kì về Tạ gia, tình huống cụ thể thì Kiều Thiều không biết, nhưng có Đại Kiều sắp xếp nên y rất yên tâm, biết Hạ Thâm sẽ không bị ai ăn hiếp.
Làm nền lâu như vậy, cuối cùng cũng tới phiên Hạ Thâm thu lưới.
Cơ thể của Tạ Vĩnh Nghĩa ngày càng lụn bại, có Hạ Thâm ở bên rốt cuộc cũng kí di chúc, chờ Hạ Thâm trưởng thành sẽ tiếp nhận tất cả sản nghiệp của lão trên danh nghĩa.
Đối với điều này không ai có dị nghị gì, Tạ Thiến vô cùng lo sợ, sốt sắng bảo vệ mớ cổ phần trong công ty, nửa năm này Tạ Thừa Vực sống rất sung sướng, hận không thể mãi mãi trong cơn say, về phần Trang Tân Ức thì đã bốn tháng không gặp Tạ Thừa Vực.
Mắt thấy sắp đến sinh nhật Hạ Thâm, tinh thần của Tạ Vĩnh Nghĩa tốt lên, lão nói : “Con ngoan, mau về nhà đi, đừng lãng phí thời gian ở trường nữa.”
Hạ Thâm cười cười : “Chờ qua sinh nhật đi ạ.”
Tạ Vĩnh Nghĩa không muốn có mâu thuẫn vì chút chuyện nhỏ này : “Tốt ! Trưởng thành cũng nên chuyên tâm làm chính sự.”
Hạ Thâm đồng ý, lại nói : “Đúng rồi, hôm sinh nhật con muốn mời các bạn đến tham gia tiệc mừng.”
Tạ Vĩnh Nghĩa sửng sốt : “Những người bạn đó…”
Hạ Thâm ôn thanh nói : “Ở chung đã hơn một năm, cũng nên chính thức nói lời tạm biệt.”
Tạ Vĩnh Nghĩa nghĩ cũng đúng : “Được, chuyện này con tự sắp xếp đi.”
Khóe môi Hạ Thâm nhếch lên.
Tạ Vĩnh Nghĩa vẫn còn nắm tay hắn : “Con ngoan, sau này Tạ gia nhờ hết vào con, ông rất yên tâm, con là đứa có năng lực…”
Hạ Thâm nhẹ giọng đáp lời, trong mắt không hề độ ấm.
Nghe Hạ Thâm nói muốn mời các bạn đến Tạ gia dự tiệc, Kiều Thiều hoảng sợ : “Cậu muốn làm gì !”
Hạ Thâm nói đến có lý có tình : “Tuyên bố hôn sự của chúng ta.”
Kiều Thiều không biết hắn đang giỡn hay thật : “Nói tiếng người !”
Hạ Thâm nhìn y : “Một hồi bạn bè, chẳng lẽ phải giấu cả đời sao ?”
Kiều Thiều ngơ ngác, hiểu ra : “Cũng đúng.”
Thời điểm đã đến, lên năm ba có khả năng bọn họ sẽ ra nước ngoài, là thời điểm nên nói lời tạm biệt chính thức.
Vệ Gia Vũ, Trần Tố, Tống Nhất Hủ, ngồi cùng bàn Tống Husky, còn có Giải Khải, tất cả đều nhận được quần áo Hạ Thâm chuẩn bị sẵn, năm người này ngoại trừ Lông Xanh, tất cả đứng ở phòng 516 ngu người.
Tống Nhất Hủ cứng họng : “Long… Long trọng vậy sao?”
Hạ Thâm ôn thanh nói: “Không mặc cũng được.” Nhưng hắn chuẩn bị sẽ tốt hơn.
Vệ Gia Vũ lập tức nói: “Mặc! Quần áo hơn mười vạn sao lại không mặc!”
Lời này vừa ra, mấy người khác càng thêm ngu người.
Giải Khải nói: “Bao, bao nhiêu tiền cơ?”
Vệ Gia Vũ: “Tôi từng thấy anh Kiêu mặc rồi, âu phục hãng này ít nhất cũng hơn sáu số!”
Thiếu chút nữa Tống Nhất Hủ làm rớt hộp quà: “Thế tôi mặc hư thì biết làm sao?” Đền không nổi đâu phắc!
Hạ Thâm: “Tặng các cậu mà.”
Một đám thiếu niên không ngừng hít khí.
Hạ Thâm lại nói: “Đừng áp lực quá, quà các cậu tặng tôi đều rất thích.”
Vì sợ bọn họ áy náy trong lòng nên nhắc lại quà sinh nhật lần nữa.
Nói cho cùng, những bộ quần áo này không có ý nghĩa gì quá lớn, Hạ Thâm chuẩn bị cũng chỉ hy vọng bọn họ có thể tự nhiên trên yến hội một chút.
Chờ Hạ Thâm đi rồi, mấy thiếu niên lại hai mặt nhìn nhau.
Dù gì Vệ Gia Vũ cũng là phú nhị đại, vẫn có ánh mắt, hắn nói: “Đừng sợ, đây là tâm ý của anh Thâm.”
Giải Khải lẩm bẩm: “Nhà Hạ thần có tiền thế sao…” Thế người quyên tặng bể bơi là ba Hạ Thâm thật luôn sao?
Tống Nhất Hủ thì thào: “Ba cậu ấy là Kiều Tông Dân hả?”
Ngồi cùng bàn của hắn mất hồn mất vía: “Không phải đâu, Hạ thần không phải họ Kiều…”
Sau khi ai về phòng nấy, Vệ Gia Vũ thấy Trần Tố đang ngẩn người.
“Trần mắt kính.” Vệ Gia Vũ kêu: “Quần áo này có mặc không?”
Trần Tố nhíu chặt mày, không biết đang nghĩ gì.
Vệ Gia Vũ cho rằng y đang tiếc tiền trong lòng: “Thôi mà, đối với anh Thâm mà nói, quần áo này cũng không khác nào hàng ngoài chợ.”
Trần Tố vẫn còn xuất thần.
Vệ Gia Vũ vỗ cậu một chút: “Tới mức đó sao, vì một bộ đồ mà sợ choáng váng?”
Trần Tố vô cùng lo lắng: “Điều kiện Hạ Thâm như thế, Kiều Thiều có biết không?”
Vệ Gia Vũ: “A?”
Trần Tố: “Vốn dĩ hai người bọn họ đều là nam… Gia đình Hạ Thâm như vậy, người trong nhà có chấp nhận cậu ấy và Kiều Thiều không?”
==
Tác giả: Ha ha ha, Trần Tố tiểu thiên sứ đừng sợ nha.
Editor: Tối nay là chương cuối cùng rồi đó nha, hy vọng sẽ về nhà kịp up đúng 20h.
Kiều Thiều nói đỡ cho Hạ Thâm theo bản năng: “Cậu ấy rất tốt, đối xử với con vô cùng tốt.”
Lời còn chưa dứt, Kiều Như An đã đóng băng ba thước, lông mày của Dương Hiểu Long dựng thẳng lên!
Đại Kiều cho con trai một cái xem thường, Hạ Thâm cười khổ trong lòng.
Kiều Thiều cũng ý thức mình nói nhiều, quýnh lên, muốn giảm bớt không khí xấu hổ, đáng tiếc y càng sốt ruột vì Hạ Thâm, hai ông lão càng nhìn hắn không vừa mắt.
Đương nhiên, nếu Kiều Thiều không cuống cuồng vì Hạ Thâm, hai ông lão càng nhìn không vừa mắt, đó là một vòng tuần hoàn chết, không lao ra khỏi.
Hiện tại Đại Kiều đã bên phe Hạ Thâm, hắn dám ngả bài đương nhiên cũng nắm chắc kết cục: “Chúng ta lên thư phòng nói chuyện nhé.”
May mà cơm chiều đã ăn xong, có thể chậm rãi trò chuyện.
Kiều Như An và Dương Hiểu Long đứng dậy, lên thư phòng của Kiều Tông Dân trước. Qủa thực phải hỏi hắn rõ ràng, Tiểu Thiều mới bây lớn, sao đã dẫn sói vào nhà!
Người lớn lên lầu, dưới lầu chỉ còn lại Kiều Thiều và Hạ Thâm.
Kiều Thiều hổ thẹn: “Ông ngoại và ông nội rất thích cậu, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”
Hạ Thâm hiểu rõ: “Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận.”
Kiều Thiều không phục: “Có gì phải giận chứ, cậu tốt thế mà.”
Trong lòng Hạ Thâm ngọt, khóe miệng treo nụ cười: “Bảo bối trên đầu quả tim bị người khác cướp mất, sao tôi không tức cho được.”
Kiều Thiều: “…”
Trên ý nghĩa nào đó, Kiều Thiều đúng là bảo bối trên đầu quả tim của bọn họ thật.
Vợ Kiều Như An đi sớm, sau đó không tái hôn, lão chỉ có một đứa con trai độc nhất là Kiều Tông Dân, nhưng tính cách hai cha con rất cứng, vừa có chút chuyện là không để ý tới nhau, mãi đến khi Kiều Thiều sinh ra. Kiều Thiều hơi giống Dương Vân, tính tình tốt, Kiều Như An mang theo bên người nhiều năm, thật sự xem y là bảo bối tâm can.
Dương Hiểu Long cũng chỉ có một đứa con gái là Dương Vân, sau khi con gái xuất giá lão cũng nhìn Kiều Tông Dân không vừa mắt, mãi đến khi cháu ngoại sinh ra nhìn thế nào cũng dễ thương chúm chím, sau đó bạn đời và con gái lần lượt qua đời vì bệnh, cả trái tim Dương Hiểu Long đều dành cho Kiều Thiều, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động của Kiều Thiều đều tác động trực tiếp đến thần kinh lão.
Cho nên, câu nói kia của Hạ Thâm không hề khoa trương, Kiều Thiều thật sự là bảo bối trên đầu quả tim, là người mà bọn họ quan tâm nhất cả cuộc đời này. Đừng nói Hạ Thâm có tốt hay không, thình lình hay tin cũng không chấp nhận được, rất bình thường.
Kiều Thiều ngẫm lại hai vị lão nhân, trong lòng chua chát: “Bọn họ đều không dễ dàng.” Mấy năm y bệnh, hai ông lão tốn rất nhiều tâm huyết, vĩnh viễn y cũng không quên được hôm đó mình ở phòng dưỡng sức, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng kiềm chế đầy nghẹn ngào của ông nội, ông ngoại thì nói: “Để tôi chịu tội thay nó, lấy cái mạng già này đổi cho cháu tôi hồi phục đi.”
Hạ Thâm ôm lấy người nọ: “Sau này chúng ta sẽ chăm sóc bọn họ nhiều hơn.”
Kiều Thiều dùng sức gật đầu: “Bọn họ sẽ rất yêu cậu.”
Hạ Thâm đáp: “Ừm.”
Không lâu sau, Kiều Như An và Dương Hiểu Long từ thư phòng Kiều Tông Dân đi ra.
Cũng không biết Đại Kiều nói thế nào mà thái độ của hai vị lão nhân đã hơi hòa hoãn, tuy vẫn căng cứng như cũ, nhưng ít nhất cũng không đòi lại quà.
Tiễn hai ông cụ đi, Kiều Thiều lén hỏi Đại Kiều: “Ba nói với ông ngoại ông nội cái gì thế?”
Kiều Tông Dân liếc mắt một cái: “Nói con thương nó tới chết đi sống lại.”
Kiều Thiều: “…”
Kiều Tông Dân nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
Dù sao Hạ Thâm cũng không ở đây, Kiều Thiều sợ lão ba lại moi móc nữa, vội vàng đáp: “Vâng đúng đúng!”
Kiều Tông Dân phẫn nộ, tức giận cốc một phát lên ót người kia: “Như vậy đó, người ta còn biết làm sao nữa? Còn không phải thích luôn người con thích sao!”
Kiều Thiều khụ khụ, ngại ngùng nói: “Hạ Thâm thật sự rất tốt mà…” Thích hắn không thiệt!
Kiều Tông Dân đau tim, đuổi người đi: “Mau đi làm bài tập đi, rượu của ba còn chưa uống xong.”
Kiều Thiều vui rạo rực đi tìm Hạ Thâm.
Kiều Tông Dân nhìn thằng con ngốc nhà mình, thở dài một hơi —— thôi thôi, vỏ quýt dài có móng tay nhọn, hai đứa này cũng là… tuyệt phối.
Chương trình học năm hai nhiều hơn năm nhất rất nhiều, thành tích kiểm tra hằng tháng của Kiều Thiều không chênh nhau mấy, chỉ muốn kéo điểm văn trong thi giữa kì lên.
Hiện tại giáo viên tiếng Anh cưng y như trân bảo, rất thích gọi Kiều Thiều đứng lên đọc bài, khen không dứt miệng.
Kiều Thiều cũng càng ngày càng tự tin, sau khi không sợ yên lặng nữa, y bày ra năng lực vốn có, biểu hiện cực kì tốt.
Lão Đường cũng xem y là bảo bối, luôn gọi Kiều Thiều và Trần Tố lên bảng đen giải đề.
Đối với điều này, Hạ Thâm biểu đạt một chút bất mãn: “Vì sao không gọi tôi?”
Kiều Thiều trừng hắn: “Cậu lên viết mỗi cái đáp án, ai mà hiểu!”
Hạ Thâm không nói tiếng nào.
Kiều Thiều lấy cây kẹo ra dỗ dành: “Ông nội gửi từ Pháp về nè.”
Khóe miệng Hạ Thâm khẽ nhếch, “A” một tiếng.
Kiều Thiều đành phải tự tay lột giấy gói ra, bỏ vào trong miệng tên kia.
Ánh mắt Hạ Thâm cong cong: “Ngon ghê.”
Kiều Thiều: “Ăn được thì ăn!” Kẹo của Hermes mà không ngon sao!
Ai cũng biết Kiều Thiều không thích đồ ngọt, nên kẹo này gửi cho ai rất rõ ràng, dù có không thể ăn thì trong lòng Hạ Thâm cũng vừa ngọt vừa ấm.
Học kì đầu của năm hai chỉ có thể dùng xuôi nước lên thuyền để hình dung, đả kích duy nhất đối với Kiều Thiều chính là đại hội thể thao mùa thu.
Một hoạt động khổng lồ vẻ vang cả lớp như thế, mà nhiệm vụ của Kiều Thiều lại là —— ngồi trên khán đài sung sướng ăn uống.
Chuyện này thật sự không còn cách nào cả, hết bệnh thì có thể hết trong một đêm, nhưng cơ thể lại cần thời gian phản ứng. Kiều Thiều rất cố gắng rèn luyện, nhưng vẫn không đủ tư cách tham gia đại hội.
Cho nên phải ngồi xem các bạn đầu óc đơn giản tứ chi phát triển khác phát huy sở trường, nhân vật đại biểu – Tống Husky.
Tham gia hoạt động thế này, Kiều Thiều dù ngồi xem cũng khí thế ngất trời, còn rảnh ghét bỏ Hạ Thâm: “Dù gì cậu cũng tham gia một môn đi chứ!” Uổng cho cái thể trạng tốt.
Hạ Thâm cầm quạt quạt cho Kiều Thiều: “Thôi khỏi, phơi nắng nóng muốn chết.”
Kiều Thiều phục: “Với cái bộ dạng yếu đuối này mà cậu có cơ bụng kiểu gì thế!”
Hạ Thâm cong môi cười: “Nhín lén tôi bơi hả?”
Kiều Thiều đỏ mặt lên: “Ai, ai thèm nhìn lén!”
Hạ Thâm: “À, là nhìn quang minh chính đại.”
Kiều Thiều hạ giọng : “Đừng có tự đắc nữa, coi chừng Đại Kiều xây cho cậu cái hồ bơi riêng cho vừa lòng.”
Hạ Thâm ngoan ngoãn, còn nói : “Thế cậu cẩn thận một chút, đừng để tiên sinh phát hiện cậu nhìn lén tôi bơi nha.”
Kiều Thiều cả giận : “Không có nhìn lén cậu bơi !!!”
Thôi được rồi, có trộm nhìn một chút, Hạ Thâm bơi bướm soái thật mà… Khụ…
Sau đó Đông Cao liền xây một cái bể bơi trong nhà, người quyên trợ là Hạ Kiều, có tin tức đồn ra, người đó là ba của Hạ thần, vì để con trai rèn luyện thân thể nhiều hơn mà quyên tiền xây lên.
Khi Kiều Thiều nghe đến đó khóe miệng co giật nữa ngày, mắt quần chúng đúng là sáng như tuyết, đoán không sai chút nào !
Không phải Kiều Tông Dân cũng là “ba” của Hạ Thâm Thâm sao ? Hai người này kẻ xướng người họa, làm việc cũng không nói với y một tiếng !
Cùng ngày đó trên cuốn nhật kí, Đại Kiều dùng kiểu chữ rồng bay phượng múa nói rằng: “Chào mọi người, mình là Hạ Kiều.”
Kiều Thiều đau gan : “Hạ Kiều tên này thật khó nghe !”
Chữ Hạ Thâm rất cẩn thận nắn nót, như tham gia trận đấu thư pháp, không xấu hổ mà vuốt mông ngựa : “Hai chữ tuyệt nhất, dòng họ mình yêu nhất.”
Kiều Thiều lại đau tim ——– hình như nhà lão Hạ không có người nào.
À không, bây giờ còn có thêm một Hạ Kiều, ôi mẹ ơi, gừng càng già càng cay.
Thi giữa kì Kiều Thiều đứng thứ năm, tuy vẫn còn khoảng cách với học thần, nhưng đã hoàn toàn thoát khỏi ngai vàng học tra.
Tống Nhất Hủ gào thét : “Cô đơn quẩn quanh thân ta, lúc nào cũng cảm thấy mình không hợp với mọi người.”
Ngồi cùng bàn của hắn an ủi : “Đừng cảm thấy nữa, sự thật mà, dù sao thì ghế trước ghế sau xung quanh cậu đều là top 10 của lớp.”
Tống Nhất Hủ oa một tiếng, khóc như con chó.
Khi thời tiết chuyển lạnh, ngày quan trọng nào đó cũng càng ngày càng gần.
Sinh nhật Hạ Thâm cũng đủ đặc biệt, ngày 1 tháng 1, trùng với tết nguyên đán.
Kiều Thiều đã sớm chuẩn bị quà cho hắn, dưới sự trợ giúp của ông nội thiết kế cho Hạ Thâm một cái nút áo, dùng tinh thạch sáng óng ánh quý giá của ông nội, vừa khiêm tốn lại tinh xảo, nhìn qua rất đẹp.
Nửa năm này Hạ Thâm vẫn định kì về Tạ gia, tình huống cụ thể thì Kiều Thiều không biết, nhưng có Đại Kiều sắp xếp nên y rất yên tâm, biết Hạ Thâm sẽ không bị ai ăn hiếp.
Làm nền lâu như vậy, cuối cùng cũng tới phiên Hạ Thâm thu lưới.
Cơ thể của Tạ Vĩnh Nghĩa ngày càng lụn bại, có Hạ Thâm ở bên rốt cuộc cũng kí di chúc, chờ Hạ Thâm trưởng thành sẽ tiếp nhận tất cả sản nghiệp của lão trên danh nghĩa.
Đối với điều này không ai có dị nghị gì, Tạ Thiến vô cùng lo sợ, sốt sắng bảo vệ mớ cổ phần trong công ty, nửa năm này Tạ Thừa Vực sống rất sung sướng, hận không thể mãi mãi trong cơn say, về phần Trang Tân Ức thì đã bốn tháng không gặp Tạ Thừa Vực.
Mắt thấy sắp đến sinh nhật Hạ Thâm, tinh thần của Tạ Vĩnh Nghĩa tốt lên, lão nói : “Con ngoan, mau về nhà đi, đừng lãng phí thời gian ở trường nữa.”
Hạ Thâm cười cười : “Chờ qua sinh nhật đi ạ.”
Tạ Vĩnh Nghĩa không muốn có mâu thuẫn vì chút chuyện nhỏ này : “Tốt ! Trưởng thành cũng nên chuyên tâm làm chính sự.”
Hạ Thâm đồng ý, lại nói : “Đúng rồi, hôm sinh nhật con muốn mời các bạn đến tham gia tiệc mừng.”
Tạ Vĩnh Nghĩa sửng sốt : “Những người bạn đó…”
Hạ Thâm ôn thanh nói : “Ở chung đã hơn một năm, cũng nên chính thức nói lời tạm biệt.”
Tạ Vĩnh Nghĩa nghĩ cũng đúng : “Được, chuyện này con tự sắp xếp đi.”
Khóe môi Hạ Thâm nhếch lên.
Tạ Vĩnh Nghĩa vẫn còn nắm tay hắn : “Con ngoan, sau này Tạ gia nhờ hết vào con, ông rất yên tâm, con là đứa có năng lực…”
Hạ Thâm nhẹ giọng đáp lời, trong mắt không hề độ ấm.
Nghe Hạ Thâm nói muốn mời các bạn đến Tạ gia dự tiệc, Kiều Thiều hoảng sợ : “Cậu muốn làm gì !”
Hạ Thâm nói đến có lý có tình : “Tuyên bố hôn sự của chúng ta.”
Kiều Thiều không biết hắn đang giỡn hay thật : “Nói tiếng người !”
Hạ Thâm nhìn y : “Một hồi bạn bè, chẳng lẽ phải giấu cả đời sao ?”
Kiều Thiều ngơ ngác, hiểu ra : “Cũng đúng.”
Thời điểm đã đến, lên năm ba có khả năng bọn họ sẽ ra nước ngoài, là thời điểm nên nói lời tạm biệt chính thức.
Vệ Gia Vũ, Trần Tố, Tống Nhất Hủ, ngồi cùng bàn Tống Husky, còn có Giải Khải, tất cả đều nhận được quần áo Hạ Thâm chuẩn bị sẵn, năm người này ngoại trừ Lông Xanh, tất cả đứng ở phòng 516 ngu người.
Tống Nhất Hủ cứng họng : “Long… Long trọng vậy sao?”
Hạ Thâm ôn thanh nói: “Không mặc cũng được.” Nhưng hắn chuẩn bị sẽ tốt hơn.
Vệ Gia Vũ lập tức nói: “Mặc! Quần áo hơn mười vạn sao lại không mặc!”
Lời này vừa ra, mấy người khác càng thêm ngu người.
Giải Khải nói: “Bao, bao nhiêu tiền cơ?”
Vệ Gia Vũ: “Tôi từng thấy anh Kiêu mặc rồi, âu phục hãng này ít nhất cũng hơn sáu số!”
Thiếu chút nữa Tống Nhất Hủ làm rớt hộp quà: “Thế tôi mặc hư thì biết làm sao?” Đền không nổi đâu phắc!
Hạ Thâm: “Tặng các cậu mà.”
Một đám thiếu niên không ngừng hít khí.
Hạ Thâm lại nói: “Đừng áp lực quá, quà các cậu tặng tôi đều rất thích.”
Vì sợ bọn họ áy náy trong lòng nên nhắc lại quà sinh nhật lần nữa.
Nói cho cùng, những bộ quần áo này không có ý nghĩa gì quá lớn, Hạ Thâm chuẩn bị cũng chỉ hy vọng bọn họ có thể tự nhiên trên yến hội một chút.
Chờ Hạ Thâm đi rồi, mấy thiếu niên lại hai mặt nhìn nhau.
Dù gì Vệ Gia Vũ cũng là phú nhị đại, vẫn có ánh mắt, hắn nói: “Đừng sợ, đây là tâm ý của anh Thâm.”
Giải Khải lẩm bẩm: “Nhà Hạ thần có tiền thế sao…” Thế người quyên tặng bể bơi là ba Hạ Thâm thật luôn sao?
Tống Nhất Hủ thì thào: “Ba cậu ấy là Kiều Tông Dân hả?”
Ngồi cùng bàn của hắn mất hồn mất vía: “Không phải đâu, Hạ thần không phải họ Kiều…”
Sau khi ai về phòng nấy, Vệ Gia Vũ thấy Trần Tố đang ngẩn người.
“Trần mắt kính.” Vệ Gia Vũ kêu: “Quần áo này có mặc không?”
Trần Tố nhíu chặt mày, không biết đang nghĩ gì.
Vệ Gia Vũ cho rằng y đang tiếc tiền trong lòng: “Thôi mà, đối với anh Thâm mà nói, quần áo này cũng không khác nào hàng ngoài chợ.”
Trần Tố vẫn còn xuất thần.
Vệ Gia Vũ vỗ cậu một chút: “Tới mức đó sao, vì một bộ đồ mà sợ choáng váng?”
Trần Tố vô cùng lo lắng: “Điều kiện Hạ Thâm như thế, Kiều Thiều có biết không?”
Vệ Gia Vũ: “A?”
Trần Tố: “Vốn dĩ hai người bọn họ đều là nam… Gia đình Hạ Thâm như vậy, người trong nhà có chấp nhận cậu ấy và Kiều Thiều không?”
==
Tác giả: Ha ha ha, Trần Tố tiểu thiên sứ đừng sợ nha.
Editor: Tối nay là chương cuối cùng rồi đó nha, hy vọng sẽ về nhà kịp up đúng 20h.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất