Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 278: Tiểu Tả cùng ông nội bất ngờ đột nhập
Sau khi cưới Phương Trì Hạ đã thử chia phòng ngủ rất nhiều lần, nhưng số lần thành công đã ít nay còn ít hơn.
Đêm nay cũng như thế.
Vốn dĩ cô cũng không trông chờ quá nhiều, chỉ thuận miệng nói chia phòng ngủ mà thôi, nếu Lạc Dịch Bắc dễ dàng đồng ý với cô ngược cô càng ngoài ý muốn.
Thật ra chỉ cần anh biết nặng nhẹ không giày vò lăn lộn thì Phương Trì Hạ cũng không bài xích việc ngủ chung với anh.
Cũng đã kết hôn rồi, nên làm cũng đã làm qua, nếu còn bài xích thì có chút kiêu ngạo.
Lúc Lạc Dịch Bắc ngủ rất thích ôm cô, dùng tư thế bá đạo ôm cứng eo cô, còn lôi kéo hai tay của cô đặt trên cổ anh.
Đây là một tư thế rất thân mật, lúc trước Phương Trì Hạ có chút không quen sẽ bài xích.
Nhưng sau đó đã dần thành thói quen, rất nhiều lần thậm chí không cần anh lôi kéo tự mình chủ động ôm cổ anh.
Lần này cũng vậy.
Lạc Dịch Bắc nhìn động tác của cô cũng sửng sốt một chút.
Sau khi phản ứng lại, khóe môi có chút hạ xuống nhưng cũng chưa nói gì.
Hai người dùng tư thế rất hài hòa ôm nhau ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau điện thoại của Lạc Dịch Bắc đã vang lên.
“Đô đô đô” âm thanh chấn động, kêu liên tục giống như có việc gì rất gấp gáp.
Phương Trì Hạ mơ mơ màng màng bị đánh thức, nhìn thoáng qua cửa sổ thấy trời vẫn chưa sáng.
“Điện thoại của anh!” Tay đẩy đẩy người Lạc Dịch Bắc, muốn đánh thức anh, Lạc Dịch Bắc lại chỉ siết chặt vòng ôm, cúi người chôn mặt ở cổ cô mà cọ cọ, thậm chí còn chơi xấu cắn cô một cái rồi tiếp tục ngủ.
Rất rõ ràng anh có nghe thấy.
Hơn nữa, cô cũng đã bị đánh thức rồi, lấy thính giác nhạy bén của anh sao có thể không phát hiện ra.
Phương Trì Hạ biết anh chỉ không muốn để ý tới mà thôi.
Điện thoại của mình mà còn không thèm để ý, Phương Trì Hạ cảm thấy cô cũng không nên quản quá nhiều.
Hơn nữa lúc này thật sự quá sớm, nhiều nhất cũng khoảng 5 giờ.
Không quan tâm tiếng chuông điện thoại, Phương Trì Hạ dùng chăn bọc kín thân thể mình, nhắm hai mắt lại.
Điện thoại trên sô pha vẫn còn kêu liên hồi.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.
Phương Trì Hạ tỉnh dậy lần nữa cũng đã là một giờ sau, mơ mơ màng màng bị tiếng bước chân dưới lầu một đánh thức.
Rõ ràng có hai tiếng bước chân còn có giọng nói non nớt của trẻ nhỏ: “Ông nội, ông nói xem chúng ta đến bất ngờ như vậy thì anh Dịch Bắc có vui hay không?”
“Cháu đã nhìn thấy biểu cảm nào khác trên mặt anh cháu bao giờ chưa?” Một giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên vang lên.
“Ông nói chuyện rất sắc bén, đừng trực tiếp như vậy a, hì hì!”
“Ông chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Đối thoại của hai người rất ngắn gọn, giọng nói còn rất quen thuộc.
Tiểu Tả cùng Lạc Ân Kỳ!
Lúc này mà lại nghe được giọng nói của hai người ở chỗ này khiến Phương Trì Hạ như bị dội một gáo nước lạnh, con sâu ngủ đã chạy trốn không thấy bóng dáng, cả người tức khắc tỉnh táo.
Tiểu Tả cùng ông nội tới đây?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống như đi về phía bên này.
Sắc mặt Phương Trì Hạ trắng bệch, không phải hai người đang ở Nice sao?
Cô có chút khẩn trương, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim nhảy dựng lên.
“Lạc Dịch Bắc, anh mai tỉnh lại! Ông nội của anh đã đến đây! Làm sao bây giờ?” Phương Trì Hạ bỗng nhiên luống cuống đẩy người đàn ông bên cạnh.
Đêm nay cũng như thế.
Vốn dĩ cô cũng không trông chờ quá nhiều, chỉ thuận miệng nói chia phòng ngủ mà thôi, nếu Lạc Dịch Bắc dễ dàng đồng ý với cô ngược cô càng ngoài ý muốn.
Thật ra chỉ cần anh biết nặng nhẹ không giày vò lăn lộn thì Phương Trì Hạ cũng không bài xích việc ngủ chung với anh.
Cũng đã kết hôn rồi, nên làm cũng đã làm qua, nếu còn bài xích thì có chút kiêu ngạo.
Lúc Lạc Dịch Bắc ngủ rất thích ôm cô, dùng tư thế bá đạo ôm cứng eo cô, còn lôi kéo hai tay của cô đặt trên cổ anh.
Đây là một tư thế rất thân mật, lúc trước Phương Trì Hạ có chút không quen sẽ bài xích.
Nhưng sau đó đã dần thành thói quen, rất nhiều lần thậm chí không cần anh lôi kéo tự mình chủ động ôm cổ anh.
Lần này cũng vậy.
Lạc Dịch Bắc nhìn động tác của cô cũng sửng sốt một chút.
Sau khi phản ứng lại, khóe môi có chút hạ xuống nhưng cũng chưa nói gì.
Hai người dùng tư thế rất hài hòa ôm nhau ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau điện thoại của Lạc Dịch Bắc đã vang lên.
“Đô đô đô” âm thanh chấn động, kêu liên tục giống như có việc gì rất gấp gáp.
Phương Trì Hạ mơ mơ màng màng bị đánh thức, nhìn thoáng qua cửa sổ thấy trời vẫn chưa sáng.
“Điện thoại của anh!” Tay đẩy đẩy người Lạc Dịch Bắc, muốn đánh thức anh, Lạc Dịch Bắc lại chỉ siết chặt vòng ôm, cúi người chôn mặt ở cổ cô mà cọ cọ, thậm chí còn chơi xấu cắn cô một cái rồi tiếp tục ngủ.
Rất rõ ràng anh có nghe thấy.
Hơn nữa, cô cũng đã bị đánh thức rồi, lấy thính giác nhạy bén của anh sao có thể không phát hiện ra.
Phương Trì Hạ biết anh chỉ không muốn để ý tới mà thôi.
Điện thoại của mình mà còn không thèm để ý, Phương Trì Hạ cảm thấy cô cũng không nên quản quá nhiều.
Hơn nữa lúc này thật sự quá sớm, nhiều nhất cũng khoảng 5 giờ.
Không quan tâm tiếng chuông điện thoại, Phương Trì Hạ dùng chăn bọc kín thân thể mình, nhắm hai mắt lại.
Điện thoại trên sô pha vẫn còn kêu liên hồi.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.
Phương Trì Hạ tỉnh dậy lần nữa cũng đã là một giờ sau, mơ mơ màng màng bị tiếng bước chân dưới lầu một đánh thức.
Rõ ràng có hai tiếng bước chân còn có giọng nói non nớt của trẻ nhỏ: “Ông nội, ông nói xem chúng ta đến bất ngờ như vậy thì anh Dịch Bắc có vui hay không?”
“Cháu đã nhìn thấy biểu cảm nào khác trên mặt anh cháu bao giờ chưa?” Một giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên vang lên.
“Ông nói chuyện rất sắc bén, đừng trực tiếp như vậy a, hì hì!”
“Ông chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Đối thoại của hai người rất ngắn gọn, giọng nói còn rất quen thuộc.
Tiểu Tả cùng Lạc Ân Kỳ!
Lúc này mà lại nghe được giọng nói của hai người ở chỗ này khiến Phương Trì Hạ như bị dội một gáo nước lạnh, con sâu ngủ đã chạy trốn không thấy bóng dáng, cả người tức khắc tỉnh táo.
Tiểu Tả cùng ông nội tới đây?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống như đi về phía bên này.
Sắc mặt Phương Trì Hạ trắng bệch, không phải hai người đang ở Nice sao?
Cô có chút khẩn trương, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim nhảy dựng lên.
“Lạc Dịch Bắc, anh mai tỉnh lại! Ông nội của anh đã đến đây! Làm sao bây giờ?” Phương Trì Hạ bỗng nhiên luống cuống đẩy người đàn ông bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất