Chương 68: Phiên ngoại 1
Edit: Thủy Lưu Ly
Thời gian thoáng cái đã qua, trong chớp mắt Mạc Vấn đã tốt nghiệp mấy năm, những năm này, cậu vẫn vững vàng ngồi trên vị trí Đại tá, cười xem người khác tới tới đi đi.
Hiện tại Mạc Vấn đã có thể tự mình chống đỡ một phương, năm ngoái Đại tá Dulcie đã rời nơi này tới quân khu khác, cho nên hiện nay chỉ có một Đại tá, đó là Mạc Vấn.
Thủ lĩnh Vick đã đến tuổi về hưu, ông dự định sau khi nhiệm kỳ kết thúc, tìm một chỗ thích hợp mà dưỡng lão, không tham dự những chuyện gì khác nữa, Yvette vô cùng ủng hộ quyết định của ông, chỗ để dưỡng lão cũng đã chọn xong.
Căn nhà hai người Mạc Vấn và Warner mua lúc trước, bởi vì hai người đều trì trệ không tiến, cho nên sau khi trùng tu xong cũng không đến nơi đó ở được.
…
Không biết có phải Mạc Vấn nghĩ nhiều không mà hai ngày nay cậu luôn cảm giác Warner như có tâm sự, lượng cơm ăn cũng ít, xem ra là bệnh không nhẹ.
Buổi chiều khi Mạc Vấn mở Quang Não tìm tin tức xem, Warner đang thành thật ngồi một bên, bỗng nhiên cậu cảm thấy có người đụng nhẹ chính mình, cậu quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Đây là tiết tấu muốn tâm sự à. Từ khi hai người kết hôn tới nay, dường như Warner không có buồn phiền gì, có lẽ bình thường anh đều che giấu, cho nên Mạc Vấn không hề phát hiện, điển hình là tác phong của hũ nút.
Cất Quang Não qua một bên, Mạc Vấn dùng tay chống cằm, tỏ vẻ anh nói em sẽ lắng nghe.
Warner hơi tạm dừng trong chốc lát, mới chần chờ mở miệng: “Em nói xem, lần tổng tuyển cử tới anh có nên đi tranh cử không? Cha cổ vũ anh đi, nhưng anh cảm thấy mình còn quá trẻ tuổi, đợi thêm mấy năm nữa có thể sẽ khá hơn đôi chút… Anh muốn nghe thử ý kiến của em.”
Hóa ra là cái này, Mạc Vấn hơi suy tư. Hiện tại Warner chưa tới ba mươi tuổi, dựa theo quy định trước đây căn bản đến cơ hội cũng không có, mà tổng tuyển cử mười năm một lần, nếu như bỏ qua thì quá đáng tiếc.
“Anh thử xem đi, thật ra anh may mắn hơn người khác nhiều lắm. Cha ở vị trí đó ngây người lâu như vậy, coi như anh muốn nhìn xem, cũng xem gần đủ rồi.” Mạc Vấn đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ do dự của anh, làm người yêu, đương nhiên muốn đưa ra lời cổ vũ thích hợp.
“Tuổi tác không thành vấn đề, em nhớ sau khi quốc gia mới thành lập, tuổi của vị thủ lĩnh thứ ba cũng không lớn đúng không? Bao nhiêu tuổi nhỉ?” Lúc đó Mạc vấn chỉ nhìn thoáng qua, hiện tại đã sớm quên, thật sự là tri thức đến lúc sử dụng mới hận thiếu.
“29 tuổi.” Warner bổ sung.
“Đúng, ngài ấy 29 tuổi đã được chọn, tuổi anh và ngài cũng tương đương, chênh lệch không lớn, huống chi anh còn có một ưu thế hơn so với ngài, đó chính là ngài không có một người cha từng làm thủ lĩnh.” Mạc Vấn càng nói càng cảm thấy có lý, suýt nữa đã thật sự cho rằng phần thắng của Warner rất lớn.
“Em đang trêu chọc anh à.” Warner thường thường bị Mạc Vấn chọc dở khóc dở cười, tuy rằng hiện tại Mạc Vấn dùng thái độ đàng hoàng trịnh trọng liệt ra các loại ưu thế của anh, nhưng không biết trong lòng em ấy đã nghĩ thế nào nữa.
Mấy năm này Warner càng ngày càng hiểu rõ Mạc Vấn, trên căn bản là đã mò thấu, bề ngoài người yêu anh luôn nghiêm trang chững chạc, nhưng thật ra là một bụng ý nghĩ xấu.
Nhớ tới cái này, Warner có nôn nước đắng ba ngày ba đêm cũng không nôn hết.
Lúc trước trong buổi diễn thuyết ở Horst, anh đặc biệt cảm động câu nói sau cùng của Mạc Vấn: cho dù cuối cùng Trung tá Warner vẫn dừng ở vị trí Trung tá này, tình cảm của tôi cũng sẽ không thay đổi.
Sau đó, sau đó,Warner càng ân cần.
Lúc hai người sống chung đều tự mình rửa chén nấu cơm, cơm trong căng tin tất nhiên không khó ăn, nhưng tóm lại không thơm bằng mình làm. Warner cũng vì những lời đó mà càng ra dáng một vị bạn đời đủ tư cách, trực tiếp bao hết hai hạng mục công việc này.
Trước đây anh chưa từng làm cơm, cho nên vừa bắt đầu không thể không ôm Quang Não nghiên cứu thực đơn, nghiên cứu miết thành ra cả người, cả đầu óc đều dầu muối dấm tương, sau đó anh dần dần phát hiện, Mạc Vấn là hận không thể để quân hàm của anh mãi mãi nhỏ hơn mình.
(~để tiện đè…đầu cưỡi cổ =))))
Ví dụ như rạng sáng nào đó, trong lúc còn mơ mơ màng màng, Quang Não đã vang lên.
“Warner, nhanh bắt máy đi.”
“Anh buồn ngủ quá, là Quang Não của em kêu mà.”
“Đồng chí Trung tá, đây là mệnh lệnh!”
Cánh tay để trần của Warner từ trong chăn chui ra, nhận mệnh xem Quang Não.
Hay sau khi Amber và Lambert đến ký túc xá chơi, lúc họ về, trên đất toàn vỏ, hạt.
“Warner, nhanh cho người máy đi quét rác.”
“Người máy hỏng rồi, hôm qua mới đưa về xưởng sửa chữa.”
“Há, vậy anh nhanh cầm chổi quét rác đi.”
“…”
Ở một số chuyện nào đó thì.
“Thành thật nằm im, để em tới.”
“…” Cái này thật không được, sau đó Warner trấn áp Mạc Vấn.
…
Mục đích Warner tham gia tranh cử là để tăng kinh nghiệm, tuy rằng anh cảm giác mình có thể đảm nhiệm được chức vị này, nhưng dù sao tuổi tác bày ra đó, không phải tất cả nghị viên đều có can đảm cho một thằng nhóc chưa tới ba mươi tuổi làm thủ lĩnh.
Muốn tranh cử chức vị thủ lĩnh phải từ đi chức vị vốn có, điều này cần can đảm thật lớn, bởi một khi không trúng tuyến, sẽ phải bắt đầu làm lại từ đầu.
Tuy rằng anh trai Warner đã qua tuổi ba mươi nhưng hắn không muốn làm thủ lĩnh, nhỡ sau khi được tuyển hắn không có đệ nhất phu nhân, dân chúng trên internet thỉnh nguyện muốn một vị đệ nhất phu nhân thì làm sao bây giờ? Hắn còn muốn độc thân thêm mấy năm nữa.
Không phải Cecile buồn lo vô cớ, đời trước thủ lĩnh chỉ làm năm năm đã không làm nữa, làm một cún độc thân đi tới chỗ nào đều bị người ta hỏi: “Hôm nay thủ lĩnh có nói chuyện yêu đương không?”
Đối với người kiên trì làm cún độc thân mà nói quả thật là dằn vặt vô hạn, ngay cả sau khi phóng viên phỏng vấn xong, trước khi kết thúc cũng hỏi một câu: “Mọi người đều quan tâm đến vấn đề tình cảm của ngài, cảm thấy ngài luôn một mình quá cô đơn.”
Đúng, là luôn một mình…
Những quan quân khác lúc dự họp hay tham gia tiệc rượu đều sẽ mang theo người yêu, chỉ có vị thủ lĩnh tiền nhiệm luôn lẻ loi đến, lại lẻ loi về, tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này rất bình thường không có gì, nhưng rơi vào trong mắt người khác lại quá buồn cười.
Sau đó rất nhiều người ra tay chế mấy tấm ảnh vô cùng khôi hài, thủ lĩnh mặt không cảm xúc xuất hiện sau hai con uông, mà ánh mắt hai con uông phía trước lại tràn ngập cảm giác quyến luyến nhau.
Cuối cùng vị thủ lĩnh này trở thành người trái tim thủy tinh nhất toàn thế giới, bởi vì không chịu nổi trêu chọc mà chủ động từ chức.
Cecile không muốn bước theo gót chân vị thủ lĩnh này, quả thật đây chính là vị thủ lĩnh khôi hài nhất trong lịch sử, cho nên hắn tích cực cổ vũ em trai tham gia, cũng vì chuyện này mà ra sức kéo phiếu bầu cho em trai nhà mình.
Vốn Vick có kỳ vọng rất cao với con lớn, không ngờ thằng nhãi này lại không muốn, sau đó ông không thể làm gì khác hơn là lui mà cầu tiếp theo, đặt hết toàn bộ sự chú ý lên người Warner.
Có điều chẳng ai ngờ, cuối cùng Warner thật sự trúng tuyển, không chỉ mấy người Amber sợ hết hồn, ngay cả Mạc Vấn cũng không dám tin tưởng.
Sau khi trở thành đệ nhất phu nhân nên biểu hiện thế nào? Gấp, đang online chờ!
Nhiệm kỳ của Vick đã sắp kết thúc rồi, người nối nghiệp là con trai ông, ông cũng thấy vui sướng tự đáy lòng.
Trước khi Warner tranh cử đã đến quân bộ từ chức, làm thủ lĩnh đời tiếp theo, anh không thể không ở trong phòng làm việc nghe thủ lĩnh đương nhiệm giáo dục. Có lẽ đại đa số người chọn Warner là do xem trọng Vick, nhưng điều này không quan trọng, Warner được tuyển là đủ rồi.
Hai mươi năm Vick tại vị, kinh tế phát triển không ngừng, có thể nói đã quản lý quốc gia rất tốt, Warner là con trai ông, không đủ kinh nghiệm không sao, Vick kinh nghiệm phong phú sẽ ra tay giúp anh.
So với chọn những người khác cũng không có kinh nghiệm, không bằng chọn Warner, chí ít người ta còn có một người cha có thủ đoạn.
Điều này gần giống với những gì Mạc Vấn nghĩ, lúc trước Mạc Vấn đã nghĩ qua, nếu như Warner được tuyển, vậy nhất định là nhờ sự tồn tại của Vick.
Không đành lòng nhìn thủ lĩnh tương lai đã kết hôn những chỉ có thể một mình một người, một vị Tướng quân đức cao vọng trọng sắp về hưu cố ý phê chuẩn Mạc Vấn có thể ở ngoài quân đội, nhưng thời gian làm việc thì không được phép đến muộn.
Ngoài cách này cũng không có cách nào khác, không có khả năng để thủ lĩnh ở trong quân được, nếu thật sự như vậy mới là chuyện cười cho người khác đấy.
Căn nhà Warner và Mạc Vấn chọn mua lúc trước lại bị bỏ không lần nữa, từ sau khi mua hai người đã không ở đó một ngày, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp dọn vào cung ở.
Warner thoát khỏi tên gọi tiểu vương tử, phải nói là từ ngày Vick kết thúc nhiệm kỳ, bất kể người được chọn là ai, con trai người kia sẽ được gọi là vương tử, đây chỉ là tên gọi, mà không phải chức vị.
Rốt cuộc Warner cũng nhận được lời mời của học viện Horst, buổi diễn thuyết của anh được trực tiếp toàn hành trình. Lúc Mạc Vấn xem Quang Não mới phát hiện tất cả diễn thuyết đều trực tiếp, nói như vậy, chẳng phải lúc đó Warner cũng xem rõ rõ ràng ràng sao?
Rốt cuộc chức vị của Warner cũng ‘được’ cao hơn Mạc Vấn, tuy rằng không liên quan quân hàm, nhưng thủ lĩnh có thể trực tiếp ra lệnh cho quân bộ, cũng có nghĩa, từ nay Mạc Vấn không thể đùa giỡn uy phong được nữa.
Và trong rất nhiều ngày lẫn đêm sau đó, Mạc Vấn nước mắt giàn giụa luôn nghĩ, tại sao lúc trước cậu lại muốn cổ vũ Warner đi dự tuyển, đàng hoàng làm một Trung tá không phải rất tốt sao.
Lúc trước Mạc Vấn luôn xem kiểu đối thoại giữa cấp trên cấp dưới là tình thú mỗi ngày, nhưng có một ngày người yêu cậu đột nhiên vươn mình…
Đây thật sự là một câu chuyện xưa bi thương.
Thời gian thoáng cái đã qua, trong chớp mắt Mạc Vấn đã tốt nghiệp mấy năm, những năm này, cậu vẫn vững vàng ngồi trên vị trí Đại tá, cười xem người khác tới tới đi đi.
Hiện tại Mạc Vấn đã có thể tự mình chống đỡ một phương, năm ngoái Đại tá Dulcie đã rời nơi này tới quân khu khác, cho nên hiện nay chỉ có một Đại tá, đó là Mạc Vấn.
Thủ lĩnh Vick đã đến tuổi về hưu, ông dự định sau khi nhiệm kỳ kết thúc, tìm một chỗ thích hợp mà dưỡng lão, không tham dự những chuyện gì khác nữa, Yvette vô cùng ủng hộ quyết định của ông, chỗ để dưỡng lão cũng đã chọn xong.
Căn nhà hai người Mạc Vấn và Warner mua lúc trước, bởi vì hai người đều trì trệ không tiến, cho nên sau khi trùng tu xong cũng không đến nơi đó ở được.
…
Không biết có phải Mạc Vấn nghĩ nhiều không mà hai ngày nay cậu luôn cảm giác Warner như có tâm sự, lượng cơm ăn cũng ít, xem ra là bệnh không nhẹ.
Buổi chiều khi Mạc Vấn mở Quang Não tìm tin tức xem, Warner đang thành thật ngồi một bên, bỗng nhiên cậu cảm thấy có người đụng nhẹ chính mình, cậu quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Đây là tiết tấu muốn tâm sự à. Từ khi hai người kết hôn tới nay, dường như Warner không có buồn phiền gì, có lẽ bình thường anh đều che giấu, cho nên Mạc Vấn không hề phát hiện, điển hình là tác phong của hũ nút.
Cất Quang Não qua một bên, Mạc Vấn dùng tay chống cằm, tỏ vẻ anh nói em sẽ lắng nghe.
Warner hơi tạm dừng trong chốc lát, mới chần chờ mở miệng: “Em nói xem, lần tổng tuyển cử tới anh có nên đi tranh cử không? Cha cổ vũ anh đi, nhưng anh cảm thấy mình còn quá trẻ tuổi, đợi thêm mấy năm nữa có thể sẽ khá hơn đôi chút… Anh muốn nghe thử ý kiến của em.”
Hóa ra là cái này, Mạc Vấn hơi suy tư. Hiện tại Warner chưa tới ba mươi tuổi, dựa theo quy định trước đây căn bản đến cơ hội cũng không có, mà tổng tuyển cử mười năm một lần, nếu như bỏ qua thì quá đáng tiếc.
“Anh thử xem đi, thật ra anh may mắn hơn người khác nhiều lắm. Cha ở vị trí đó ngây người lâu như vậy, coi như anh muốn nhìn xem, cũng xem gần đủ rồi.” Mạc Vấn đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ do dự của anh, làm người yêu, đương nhiên muốn đưa ra lời cổ vũ thích hợp.
“Tuổi tác không thành vấn đề, em nhớ sau khi quốc gia mới thành lập, tuổi của vị thủ lĩnh thứ ba cũng không lớn đúng không? Bao nhiêu tuổi nhỉ?” Lúc đó Mạc vấn chỉ nhìn thoáng qua, hiện tại đã sớm quên, thật sự là tri thức đến lúc sử dụng mới hận thiếu.
“29 tuổi.” Warner bổ sung.
“Đúng, ngài ấy 29 tuổi đã được chọn, tuổi anh và ngài cũng tương đương, chênh lệch không lớn, huống chi anh còn có một ưu thế hơn so với ngài, đó chính là ngài không có một người cha từng làm thủ lĩnh.” Mạc Vấn càng nói càng cảm thấy có lý, suýt nữa đã thật sự cho rằng phần thắng của Warner rất lớn.
“Em đang trêu chọc anh à.” Warner thường thường bị Mạc Vấn chọc dở khóc dở cười, tuy rằng hiện tại Mạc Vấn dùng thái độ đàng hoàng trịnh trọng liệt ra các loại ưu thế của anh, nhưng không biết trong lòng em ấy đã nghĩ thế nào nữa.
Mấy năm này Warner càng ngày càng hiểu rõ Mạc Vấn, trên căn bản là đã mò thấu, bề ngoài người yêu anh luôn nghiêm trang chững chạc, nhưng thật ra là một bụng ý nghĩ xấu.
Nhớ tới cái này, Warner có nôn nước đắng ba ngày ba đêm cũng không nôn hết.
Lúc trước trong buổi diễn thuyết ở Horst, anh đặc biệt cảm động câu nói sau cùng của Mạc Vấn: cho dù cuối cùng Trung tá Warner vẫn dừng ở vị trí Trung tá này, tình cảm của tôi cũng sẽ không thay đổi.
Sau đó, sau đó,Warner càng ân cần.
Lúc hai người sống chung đều tự mình rửa chén nấu cơm, cơm trong căng tin tất nhiên không khó ăn, nhưng tóm lại không thơm bằng mình làm. Warner cũng vì những lời đó mà càng ra dáng một vị bạn đời đủ tư cách, trực tiếp bao hết hai hạng mục công việc này.
Trước đây anh chưa từng làm cơm, cho nên vừa bắt đầu không thể không ôm Quang Não nghiên cứu thực đơn, nghiên cứu miết thành ra cả người, cả đầu óc đều dầu muối dấm tương, sau đó anh dần dần phát hiện, Mạc Vấn là hận không thể để quân hàm của anh mãi mãi nhỏ hơn mình.
(~để tiện đè…đầu cưỡi cổ =))))
Ví dụ như rạng sáng nào đó, trong lúc còn mơ mơ màng màng, Quang Não đã vang lên.
“Warner, nhanh bắt máy đi.”
“Anh buồn ngủ quá, là Quang Não của em kêu mà.”
“Đồng chí Trung tá, đây là mệnh lệnh!”
Cánh tay để trần của Warner từ trong chăn chui ra, nhận mệnh xem Quang Não.
Hay sau khi Amber và Lambert đến ký túc xá chơi, lúc họ về, trên đất toàn vỏ, hạt.
“Warner, nhanh cho người máy đi quét rác.”
“Người máy hỏng rồi, hôm qua mới đưa về xưởng sửa chữa.”
“Há, vậy anh nhanh cầm chổi quét rác đi.”
“…”
Ở một số chuyện nào đó thì.
“Thành thật nằm im, để em tới.”
“…” Cái này thật không được, sau đó Warner trấn áp Mạc Vấn.
…
Mục đích Warner tham gia tranh cử là để tăng kinh nghiệm, tuy rằng anh cảm giác mình có thể đảm nhiệm được chức vị này, nhưng dù sao tuổi tác bày ra đó, không phải tất cả nghị viên đều có can đảm cho một thằng nhóc chưa tới ba mươi tuổi làm thủ lĩnh.
Muốn tranh cử chức vị thủ lĩnh phải từ đi chức vị vốn có, điều này cần can đảm thật lớn, bởi một khi không trúng tuyến, sẽ phải bắt đầu làm lại từ đầu.
Tuy rằng anh trai Warner đã qua tuổi ba mươi nhưng hắn không muốn làm thủ lĩnh, nhỡ sau khi được tuyển hắn không có đệ nhất phu nhân, dân chúng trên internet thỉnh nguyện muốn một vị đệ nhất phu nhân thì làm sao bây giờ? Hắn còn muốn độc thân thêm mấy năm nữa.
Không phải Cecile buồn lo vô cớ, đời trước thủ lĩnh chỉ làm năm năm đã không làm nữa, làm một cún độc thân đi tới chỗ nào đều bị người ta hỏi: “Hôm nay thủ lĩnh có nói chuyện yêu đương không?”
Đối với người kiên trì làm cún độc thân mà nói quả thật là dằn vặt vô hạn, ngay cả sau khi phóng viên phỏng vấn xong, trước khi kết thúc cũng hỏi một câu: “Mọi người đều quan tâm đến vấn đề tình cảm của ngài, cảm thấy ngài luôn một mình quá cô đơn.”
Đúng, là luôn một mình…
Những quan quân khác lúc dự họp hay tham gia tiệc rượu đều sẽ mang theo người yêu, chỉ có vị thủ lĩnh tiền nhiệm luôn lẻ loi đến, lại lẻ loi về, tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này rất bình thường không có gì, nhưng rơi vào trong mắt người khác lại quá buồn cười.
Sau đó rất nhiều người ra tay chế mấy tấm ảnh vô cùng khôi hài, thủ lĩnh mặt không cảm xúc xuất hiện sau hai con uông, mà ánh mắt hai con uông phía trước lại tràn ngập cảm giác quyến luyến nhau.
Cuối cùng vị thủ lĩnh này trở thành người trái tim thủy tinh nhất toàn thế giới, bởi vì không chịu nổi trêu chọc mà chủ động từ chức.
Cecile không muốn bước theo gót chân vị thủ lĩnh này, quả thật đây chính là vị thủ lĩnh khôi hài nhất trong lịch sử, cho nên hắn tích cực cổ vũ em trai tham gia, cũng vì chuyện này mà ra sức kéo phiếu bầu cho em trai nhà mình.
Vốn Vick có kỳ vọng rất cao với con lớn, không ngờ thằng nhãi này lại không muốn, sau đó ông không thể làm gì khác hơn là lui mà cầu tiếp theo, đặt hết toàn bộ sự chú ý lên người Warner.
Có điều chẳng ai ngờ, cuối cùng Warner thật sự trúng tuyển, không chỉ mấy người Amber sợ hết hồn, ngay cả Mạc Vấn cũng không dám tin tưởng.
Sau khi trở thành đệ nhất phu nhân nên biểu hiện thế nào? Gấp, đang online chờ!
Nhiệm kỳ của Vick đã sắp kết thúc rồi, người nối nghiệp là con trai ông, ông cũng thấy vui sướng tự đáy lòng.
Trước khi Warner tranh cử đã đến quân bộ từ chức, làm thủ lĩnh đời tiếp theo, anh không thể không ở trong phòng làm việc nghe thủ lĩnh đương nhiệm giáo dục. Có lẽ đại đa số người chọn Warner là do xem trọng Vick, nhưng điều này không quan trọng, Warner được tuyển là đủ rồi.
Hai mươi năm Vick tại vị, kinh tế phát triển không ngừng, có thể nói đã quản lý quốc gia rất tốt, Warner là con trai ông, không đủ kinh nghiệm không sao, Vick kinh nghiệm phong phú sẽ ra tay giúp anh.
So với chọn những người khác cũng không có kinh nghiệm, không bằng chọn Warner, chí ít người ta còn có một người cha có thủ đoạn.
Điều này gần giống với những gì Mạc Vấn nghĩ, lúc trước Mạc Vấn đã nghĩ qua, nếu như Warner được tuyển, vậy nhất định là nhờ sự tồn tại của Vick.
Không đành lòng nhìn thủ lĩnh tương lai đã kết hôn những chỉ có thể một mình một người, một vị Tướng quân đức cao vọng trọng sắp về hưu cố ý phê chuẩn Mạc Vấn có thể ở ngoài quân đội, nhưng thời gian làm việc thì không được phép đến muộn.
Ngoài cách này cũng không có cách nào khác, không có khả năng để thủ lĩnh ở trong quân được, nếu thật sự như vậy mới là chuyện cười cho người khác đấy.
Căn nhà Warner và Mạc Vấn chọn mua lúc trước lại bị bỏ không lần nữa, từ sau khi mua hai người đã không ở đó một ngày, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp dọn vào cung ở.
Warner thoát khỏi tên gọi tiểu vương tử, phải nói là từ ngày Vick kết thúc nhiệm kỳ, bất kể người được chọn là ai, con trai người kia sẽ được gọi là vương tử, đây chỉ là tên gọi, mà không phải chức vị.
Rốt cuộc Warner cũng nhận được lời mời của học viện Horst, buổi diễn thuyết của anh được trực tiếp toàn hành trình. Lúc Mạc Vấn xem Quang Não mới phát hiện tất cả diễn thuyết đều trực tiếp, nói như vậy, chẳng phải lúc đó Warner cũng xem rõ rõ ràng ràng sao?
Rốt cuộc chức vị của Warner cũng ‘được’ cao hơn Mạc Vấn, tuy rằng không liên quan quân hàm, nhưng thủ lĩnh có thể trực tiếp ra lệnh cho quân bộ, cũng có nghĩa, từ nay Mạc Vấn không thể đùa giỡn uy phong được nữa.
Và trong rất nhiều ngày lẫn đêm sau đó, Mạc Vấn nước mắt giàn giụa luôn nghĩ, tại sao lúc trước cậu lại muốn cổ vũ Warner đi dự tuyển, đàng hoàng làm một Trung tá không phải rất tốt sao.
Lúc trước Mạc Vấn luôn xem kiểu đối thoại giữa cấp trên cấp dưới là tình thú mỗi ngày, nhưng có một ngày người yêu cậu đột nhiên vươn mình…
Đây thật sự là một câu chuyện xưa bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất