Chương 5
Giang Yếm Ly nhanh chóng sinh hạ một bé trai, nhân đứa trẻ sinh ra vào ngày mặt trời lên cao nhất, liền đặt tên Kim Lăng.
Giang Yếm Ly ôm Kim Lăng đang ngủ ngon lành, ánh mắt tràn ngập dịu hiền. Kim Tử Hiên ngồi bên cạnh Giang Yếm Ly nhìn con trai càng tản ra tình thương của cha, dịu dàng trong mắt như tan thành nước.
Dưới yêu cầu của Kim Quang Thiện, Kim Quang Dao bắt đầu xuống tay thu xếp tiệc đầy tháng của Kim Lăng, vất vả lắm mới bớt được thời giờ đến đây vấn an Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly vừa thấy hắn liền vui vẻ lên, giao Kim Lăng cho Kim Tử Hiên bên cạnh ôm.
Kim Lăng mới vừa được Kim Tử Hiên nhận lấy liền òa khóc, Kim Tử Hiên trở tay không kịp, Kim Quang Dao phản ứng nhanh, ôm lấy Kim Lăng nhẹ giọng dỗ, Kim Lăng vừa vào lòng Kim Quang Dao liền nín khóc, ngoan ngoãn nằm trong ngực Kim Quang Dao mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Kim Quang Dao.
"Xem ra A Lăng thích tiểu thúc thúc hơn." Giang Yếm Ly cười nói: "Vậy tự của A Lăng, cứ theo lời tiểu thúc lúc đó, gọi Như Lan đi."
Kim Quang Dao ngơ ngác một chút, cười gật đầu. Ngụy Vô Tiện từng nói muốn lấy tự cho Kim Lăng là Như Lan, nhưng lần này lại biến thành hắn cướp tự của Ngụy Vô Tiện, làm hắn cảm thấy có chút buồn cười. Hắn nghĩ thầm, nếu sau này Ngụy Vô Tiện biết tự của Kim Lăng, liệu có cảm thấy kỳ quái tại sao Liễm Phương Tôn lại cùng ý tưởng với mình không?
Kim Quang Dao ôm Kim Lăng vào lòng dỗ ngủ, có người đến bẩm báo có một số việc cấp bách cần hắn xem xét, đành phải đưa Kim Lăng cho Kim Tử Hiên sau đó trở về xử lý sự vụ.
Thời gian cực nhanh, ngày Kim Lăng đầy tháng đã đến, Kim Lân Đài náo nhiệt lên, người của các đại gia tộc kéo nhau tới nối liền không dứt, tiệc đầy tháng của Kim Lăng nhanh chóng bắt đầu.
Kim Quang Dao kiểm kê lại mấy lần quà tặng các đại gia tộc đưa tới, xác định không có sai sót, lại đi an bài thỏa đáng những việc vặt trong yến hội, chờ sắp xếp xong mọi việc cho tiệc đầy tháng của Kim Lăng, chỉ còn lại người hầu dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn tiệc.
Bụng Kim Quang Dao đã đói đến kêu vang, thấy bàn tiệc đã dọn dẹp sạch sẽ, Kim Quang Dao trong lòng cười khổ, đành phải xoay người xuống bếp tự làm gì đó lót dạ.
"Tiểu thúc?"
Kim Quang Dao vừa nhóm bếp lên liền nghe thấy tiếng của Giang Yếm Ly, quay đầu xem, Giang Yếm Ly đang đứng ở cửa phòng bếp.
"Tẩu tử sao lại..." Kim Quang Dao có chút kinh ngạc khi Giang Yếm Ly xuất hiện ở đây: "Yến hội lần này... đệ an bài không tốt ạ?"
Giang Yếm Ly lắc đầu, cất bước đi vào tới: "Vừa nói mấy câu với mẫu thân xong, đang chuẩn bị về phòng, thấy tiểu thúc tới phòng bếp, liền đến hỏi thăm."
"Tiểu thúc đây là... chưa ăn cơm chiều à?"
Kim Quang Dao cũng không gạt Giang Yếm Ly: "Ừm, nhất thời quên ăn, liền xuống bếp tìm chút đồ ăn lót bụng." Nói xong tiếp tục chẻ củi nhóm lửa.
"Bột mì dư lại trong phòng bếp cũng chỉ đủ làm một chén mì..." Giang Yếm Ly tìm tòi trong phòng bếp một chút: "Để ta làm đi."
Giang Yếm Ly xắn tay áo bắt đầu làm. Nhào bột, cắt sợi, bắc nồi, chỉ chốc lát sau, một bát mì sợi nóng hầm hập đã nấu xong, lại rắc thêm chút hành lá, càng thêm màu sắc.
"Tiểu thúc, tranh thủ còn nóng, ăn đi." Giang Yếm Ly đặt đôi đũa lên bát: "Về muộn hơn một chút không khéo cha thằng bé lại lo, ta về trước đây."
"Tẩu tử." Kim Quang Dao theo bản năng gọi lại Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly vừa bước ra cửa phòng bếp liền quay đầu lại, Kim Quang Dao nhìn vào đôi mắt hiền dịu của nàng, trong lòng đau xót, trầm mặc một chút mới nói nói: "Đa tạ."
Giang Yếm Ly cười: "Đều là người một nhà, tiểu thúc khách khí cái gì."
Kim Quang Dao nhìn bóng dáng Giang Yếm Ly rời đi, tâm tình phức tạp, không tự giác siết chặt nắm tay. Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly đều đối xử với hắn không tệ, trước kia hắn chẳng qua chỉ muốn lấy Kim Tử Hiên làm lá chắn, cho Kim Tử Hiên chịu khổ một chút mà thôi, chưa bao giờ ngờ như vậy lại gián tiếp hại chết Kim Tử Hiên, hại Kim Lăng mất đi song thân.
Tất cả áy náy, biết ơn với vợ chồng Kim Tử Hiên, khiến Kim Quang Dao càng đối xử tốt với Kim Lăng, tưởng như làm vậy có thể đền bù một chút tình cảm mà Kim Lăng đáng lẽ phải có được.
Đêm đó Kim Quang Dao ngủ cực kỳ không an ổn, trong mộng lặp đi lặp lại đủ loại hồi ức hỗn loạn giao vào nhau, tinh thần bị tra tấn đến nỗi thân thể hắn càng thêm mỏi mệt. Vất vả chờ đến khi sắc trời dần tỏ, mình đã sớm tỉnh táo, ngồi dậy cầm lệnh bài thông hành bằng ngọc của Vân Thâm Bất Tri Xứ mà Lam Hi Thần đưa cho, xuất thần. Hắn còn nhớ rõ, trước đó không lâu Lam Hi Thần đột nhiên lấy trong tay áo ra một khối ngọc lệnh bài đặt vào tay hắn, nói với hắn chỉ cần có cái này là có thể đi vào bất cứ chỗ nào của Vân Thâm Bất Tri Xứ, môn sinh sẽ không ngăn cản hắn.
Lúc ấy Kim Quang Dao nhìn thấy ngọc lệnh bài kia, tâm tình vẫn giống như lúc trước ─ chua xót lại cảm động: "Nhị ca, huynh tin tưởng đệ như vậy sao?"
"Ta tất nhiên tin tưởng A Dao." Ánh mắt Lam Hi Thần mang ý cười: "Khối ngọc lệnh bài này A Dao cứ nhận lấy đi."
Kim Quang Dao siết chặt ngọc lệnh bài trong tay, ngẩng đầu nhìn chân trời đã sáng ngoài cửa sổ, trầm tư chốc lát, nhanh chóng xuống giường bước nhanh đến trước án thư chấp bút viết thư.
Viết xong, Kim Quang Dao cho người gửi ngay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bận bịu xong mọi việc đã là buổi trưa, đang lúc Kim Quang Dao muốn đi tìm Kim Tử Hiên, vừa mở cửa phòng liền thấy môn sinh Kim gia đứng dưới bậc thềm ngoài cửa. Môn sinh trông thấy Kim Quang Dao liền chắp tay có lệ nói: "Liễm Phương Tôn, tông chủ cho mời."
Kim Quang Dao bị khinh thường quen rồi, cũng sẽ không so đo chút nhỏ nhặt này, nhưng lại gián tiếp làm người ta cho rằng Kim Quang Dao là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp. Kim Quang Dao đứng không nói lời nào, môn sinh thấy Kim Quang Dao không hề động tĩnh liền bắt đầu không kiên nhẫn cao giọng.
Kim Quang Dao khẽ cười nói: "Là phụ thân ta quá dung túng với đám môn sinh cấp thấp các ngươi, hay là các ngươi tự cho mình cái quyền tỏ thái độ với người của Kim gia chúng ta như thế? Xem ra ta nên bẩm báo phụ thân đề nghị chỉnh đốn môn sinh rồi."
Ánh mắt hắn mang theo lạnh lẽo thấu xương, thậm chí có một tia uy hiếp, dọa cho môn sinh kia sắc mặt trắng bệch, cử chỉ cũng trở nên tất cung tất kính, những người khác thấy thế vội vàng cúi đầu không dám thở mạnh. Hắn lúc này mới cất bước đi theo môn sinh đến phòng nghị sự của Kim Quang Thiện, cung kính hành lễ với Kim Quang Thiện: "Không biết phụ thân có gì phân phó?"
"Ngươi tức khắc dẫn người đến Cùng Kỳ đạo, viện trợ đường huynh của ngươi." Kim Quang Thiện nói: "Đường huynh ngươi trúng cổ độc, rất có thể là Ngụy Vô Tiện hạ độc. Ở nơi đó, nhất định phải chặn giết Ngụy Vô Tiện, nhân cơ hội cướp lấy Âm Hổ Phù."
Kim Quang Dao cũng không phản bác như lần trước, chỉ chắp tay thi lễ chấp nhận, liền lui ra khỏi phòng nghị sự.
Hắn siết chặt nắm tay lại buông ra, mang theo gần trăm tu sĩ đang muốn xuất phát, liền nhìn thấy một người đi tới chỗ mình, mọi người thấy người tới sôi nổi hành lễ, chính là Kim Tử Hiên.
Kim Quang Dao trong lòng cười lạnh. Xem ra, nên tới vẫn phải tới, muốn trốn cũng trốn không xong.
Giang Yếm Ly ôm Kim Lăng đang ngủ ngon lành, ánh mắt tràn ngập dịu hiền. Kim Tử Hiên ngồi bên cạnh Giang Yếm Ly nhìn con trai càng tản ra tình thương của cha, dịu dàng trong mắt như tan thành nước.
Dưới yêu cầu của Kim Quang Thiện, Kim Quang Dao bắt đầu xuống tay thu xếp tiệc đầy tháng của Kim Lăng, vất vả lắm mới bớt được thời giờ đến đây vấn an Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly vừa thấy hắn liền vui vẻ lên, giao Kim Lăng cho Kim Tử Hiên bên cạnh ôm.
Kim Lăng mới vừa được Kim Tử Hiên nhận lấy liền òa khóc, Kim Tử Hiên trở tay không kịp, Kim Quang Dao phản ứng nhanh, ôm lấy Kim Lăng nhẹ giọng dỗ, Kim Lăng vừa vào lòng Kim Quang Dao liền nín khóc, ngoan ngoãn nằm trong ngực Kim Quang Dao mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Kim Quang Dao.
"Xem ra A Lăng thích tiểu thúc thúc hơn." Giang Yếm Ly cười nói: "Vậy tự của A Lăng, cứ theo lời tiểu thúc lúc đó, gọi Như Lan đi."
Kim Quang Dao ngơ ngác một chút, cười gật đầu. Ngụy Vô Tiện từng nói muốn lấy tự cho Kim Lăng là Như Lan, nhưng lần này lại biến thành hắn cướp tự của Ngụy Vô Tiện, làm hắn cảm thấy có chút buồn cười. Hắn nghĩ thầm, nếu sau này Ngụy Vô Tiện biết tự của Kim Lăng, liệu có cảm thấy kỳ quái tại sao Liễm Phương Tôn lại cùng ý tưởng với mình không?
Kim Quang Dao ôm Kim Lăng vào lòng dỗ ngủ, có người đến bẩm báo có một số việc cấp bách cần hắn xem xét, đành phải đưa Kim Lăng cho Kim Tử Hiên sau đó trở về xử lý sự vụ.
Thời gian cực nhanh, ngày Kim Lăng đầy tháng đã đến, Kim Lân Đài náo nhiệt lên, người của các đại gia tộc kéo nhau tới nối liền không dứt, tiệc đầy tháng của Kim Lăng nhanh chóng bắt đầu.
Kim Quang Dao kiểm kê lại mấy lần quà tặng các đại gia tộc đưa tới, xác định không có sai sót, lại đi an bài thỏa đáng những việc vặt trong yến hội, chờ sắp xếp xong mọi việc cho tiệc đầy tháng của Kim Lăng, chỉ còn lại người hầu dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn tiệc.
Bụng Kim Quang Dao đã đói đến kêu vang, thấy bàn tiệc đã dọn dẹp sạch sẽ, Kim Quang Dao trong lòng cười khổ, đành phải xoay người xuống bếp tự làm gì đó lót dạ.
"Tiểu thúc?"
Kim Quang Dao vừa nhóm bếp lên liền nghe thấy tiếng của Giang Yếm Ly, quay đầu xem, Giang Yếm Ly đang đứng ở cửa phòng bếp.
"Tẩu tử sao lại..." Kim Quang Dao có chút kinh ngạc khi Giang Yếm Ly xuất hiện ở đây: "Yến hội lần này... đệ an bài không tốt ạ?"
Giang Yếm Ly lắc đầu, cất bước đi vào tới: "Vừa nói mấy câu với mẫu thân xong, đang chuẩn bị về phòng, thấy tiểu thúc tới phòng bếp, liền đến hỏi thăm."
"Tiểu thúc đây là... chưa ăn cơm chiều à?"
Kim Quang Dao cũng không gạt Giang Yếm Ly: "Ừm, nhất thời quên ăn, liền xuống bếp tìm chút đồ ăn lót bụng." Nói xong tiếp tục chẻ củi nhóm lửa.
"Bột mì dư lại trong phòng bếp cũng chỉ đủ làm một chén mì..." Giang Yếm Ly tìm tòi trong phòng bếp một chút: "Để ta làm đi."
Giang Yếm Ly xắn tay áo bắt đầu làm. Nhào bột, cắt sợi, bắc nồi, chỉ chốc lát sau, một bát mì sợi nóng hầm hập đã nấu xong, lại rắc thêm chút hành lá, càng thêm màu sắc.
"Tiểu thúc, tranh thủ còn nóng, ăn đi." Giang Yếm Ly đặt đôi đũa lên bát: "Về muộn hơn một chút không khéo cha thằng bé lại lo, ta về trước đây."
"Tẩu tử." Kim Quang Dao theo bản năng gọi lại Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly vừa bước ra cửa phòng bếp liền quay đầu lại, Kim Quang Dao nhìn vào đôi mắt hiền dịu của nàng, trong lòng đau xót, trầm mặc một chút mới nói nói: "Đa tạ."
Giang Yếm Ly cười: "Đều là người một nhà, tiểu thúc khách khí cái gì."
Kim Quang Dao nhìn bóng dáng Giang Yếm Ly rời đi, tâm tình phức tạp, không tự giác siết chặt nắm tay. Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly đều đối xử với hắn không tệ, trước kia hắn chẳng qua chỉ muốn lấy Kim Tử Hiên làm lá chắn, cho Kim Tử Hiên chịu khổ một chút mà thôi, chưa bao giờ ngờ như vậy lại gián tiếp hại chết Kim Tử Hiên, hại Kim Lăng mất đi song thân.
Tất cả áy náy, biết ơn với vợ chồng Kim Tử Hiên, khiến Kim Quang Dao càng đối xử tốt với Kim Lăng, tưởng như làm vậy có thể đền bù một chút tình cảm mà Kim Lăng đáng lẽ phải có được.
Đêm đó Kim Quang Dao ngủ cực kỳ không an ổn, trong mộng lặp đi lặp lại đủ loại hồi ức hỗn loạn giao vào nhau, tinh thần bị tra tấn đến nỗi thân thể hắn càng thêm mỏi mệt. Vất vả chờ đến khi sắc trời dần tỏ, mình đã sớm tỉnh táo, ngồi dậy cầm lệnh bài thông hành bằng ngọc của Vân Thâm Bất Tri Xứ mà Lam Hi Thần đưa cho, xuất thần. Hắn còn nhớ rõ, trước đó không lâu Lam Hi Thần đột nhiên lấy trong tay áo ra một khối ngọc lệnh bài đặt vào tay hắn, nói với hắn chỉ cần có cái này là có thể đi vào bất cứ chỗ nào của Vân Thâm Bất Tri Xứ, môn sinh sẽ không ngăn cản hắn.
Lúc ấy Kim Quang Dao nhìn thấy ngọc lệnh bài kia, tâm tình vẫn giống như lúc trước ─ chua xót lại cảm động: "Nhị ca, huynh tin tưởng đệ như vậy sao?"
"Ta tất nhiên tin tưởng A Dao." Ánh mắt Lam Hi Thần mang ý cười: "Khối ngọc lệnh bài này A Dao cứ nhận lấy đi."
Kim Quang Dao siết chặt ngọc lệnh bài trong tay, ngẩng đầu nhìn chân trời đã sáng ngoài cửa sổ, trầm tư chốc lát, nhanh chóng xuống giường bước nhanh đến trước án thư chấp bút viết thư.
Viết xong, Kim Quang Dao cho người gửi ngay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bận bịu xong mọi việc đã là buổi trưa, đang lúc Kim Quang Dao muốn đi tìm Kim Tử Hiên, vừa mở cửa phòng liền thấy môn sinh Kim gia đứng dưới bậc thềm ngoài cửa. Môn sinh trông thấy Kim Quang Dao liền chắp tay có lệ nói: "Liễm Phương Tôn, tông chủ cho mời."
Kim Quang Dao bị khinh thường quen rồi, cũng sẽ không so đo chút nhỏ nhặt này, nhưng lại gián tiếp làm người ta cho rằng Kim Quang Dao là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp. Kim Quang Dao đứng không nói lời nào, môn sinh thấy Kim Quang Dao không hề động tĩnh liền bắt đầu không kiên nhẫn cao giọng.
Kim Quang Dao khẽ cười nói: "Là phụ thân ta quá dung túng với đám môn sinh cấp thấp các ngươi, hay là các ngươi tự cho mình cái quyền tỏ thái độ với người của Kim gia chúng ta như thế? Xem ra ta nên bẩm báo phụ thân đề nghị chỉnh đốn môn sinh rồi."
Ánh mắt hắn mang theo lạnh lẽo thấu xương, thậm chí có một tia uy hiếp, dọa cho môn sinh kia sắc mặt trắng bệch, cử chỉ cũng trở nên tất cung tất kính, những người khác thấy thế vội vàng cúi đầu không dám thở mạnh. Hắn lúc này mới cất bước đi theo môn sinh đến phòng nghị sự của Kim Quang Thiện, cung kính hành lễ với Kim Quang Thiện: "Không biết phụ thân có gì phân phó?"
"Ngươi tức khắc dẫn người đến Cùng Kỳ đạo, viện trợ đường huynh của ngươi." Kim Quang Thiện nói: "Đường huynh ngươi trúng cổ độc, rất có thể là Ngụy Vô Tiện hạ độc. Ở nơi đó, nhất định phải chặn giết Ngụy Vô Tiện, nhân cơ hội cướp lấy Âm Hổ Phù."
Kim Quang Dao cũng không phản bác như lần trước, chỉ chắp tay thi lễ chấp nhận, liền lui ra khỏi phòng nghị sự.
Hắn siết chặt nắm tay lại buông ra, mang theo gần trăm tu sĩ đang muốn xuất phát, liền nhìn thấy một người đi tới chỗ mình, mọi người thấy người tới sôi nổi hành lễ, chính là Kim Tử Hiên.
Kim Quang Dao trong lòng cười lạnh. Xem ra, nên tới vẫn phải tới, muốn trốn cũng trốn không xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất