Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng

Chương 49:

Trước Sau
Trương Thành Ngôn rất nghe lời, lập tức ném là bùa bình an trong túi áo xuống đài phun nước trên quảng trường, lá bùa bị nước làm ướt dần mất đi hiệu lực.

“Anh tốt với em quá.” Tần Nhược khen hắn một câu, ánh mắt dần trở nên xa xăm.

Dược vật đã không kiềm chế được linh lực phá hủy pháp thuật của cô ta, giờ cô ta chỉ có thể đánh đòn hiểm, nếu không kẻ chết sẽ là cô ta.

Trương Thành Ngôn cười hì hì: “Anh không tốt với em thì tốt với ai?”

“Vậy anh có yêu em không?”

“Đương nhiên là yêu rồi!”

“Anh có nguyện ý dùng chung bất cứ thứ gì với em không?”

“Của anh đều là của em cả.”

“Kể cả sinh cơ, kể cả vận khí ư?”

“Đúng.”

Tần Nhược lập tức cười rộ lên, cô ta bước tới ôm Trương Thành Ngôn, dù vẫn hơi tiếc “túi máu di động” này nhưng có thể giúp cô ta bình an vượt qua nguy cơ trước mắt thì cũng coi như hắn đã thể hiện hết giá trị của mình rồi.

Tạm biệt, thằng ngu.

Trương Thành Ngôn mừng như điên, không hề phát hiện sinh cơ và vận khí của mình đang chuyển dần sang người Tần Nhược.



Người theo dõi của hai phe khác cũng lập tức báo cáo với chủ thuê.

Đỗ Gia Danh và Dương Túc đều cảm thấy đau tận xương tủy, trái tim đau đớn không gì tả xiết.

Tần Nhược ôm người khác!

Trên quảng trường, Tần Nhược buông Trương Thành Ngôn ra, nhìn ánh mắt dần đờ đẫn của hắn, cô ta cũng không có chút áy náy nào: “Em còn có việc, em đi trước đây.”

Trương Thành Ngôn không dám giữ cô ta lại, nhìn theo bóng cô ta rời đi, hắn ủ rũ quay về nhà.

Sau khi bước chân vào cửa, thấy ánh mắt đám người làm nhìn mình rất kỳ lạ hắn cũng cảm thấy hơi quái nhưng không để ý mấy, chỉ là hắn rất buồn ngủ, vừa vào phòng đã lăn ra ngủ luôn.

Đến giờ cơm trưa, người làm tới gọi hắn nhưng gõ cửa thế nào cũng không có người đáp lại, thế là đành phải tự mở cửa đi vào, thế nhưng người làm lại nhìn thấy một ông già tóc tai bạc trắng, mặt mày nhăn nheo đang nằm trên giường!

Người làm hét ầm lên, nhà họ Trương nháy mắt rơi vào hỗn loạn và kinh hoảng chưa từng có.

Mẹ Trương ba Trương vội chạy tới bệnh viện, bị con trai đang nằm trên giường bệnh dọa tới đứng hình. Tuy dáng vẻ đã thay đổi nhưng họ vẫn có thể nhận ra đây chính là con trai mình.

Trương Thành Ngôn đã tỉnh, trông thấy cha mẹ hắn không khỏi rơi lệ.

“Bác sĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Trương khóc hỏi.

Bác sĩ cũng cảm thấy rất khó hiểu: “Các chức năng cơ thể của bệnh nhân có dấu hiệu lão hóa, có thể là tình trạng lão suy, tình hình cụ thể thế nào còn phải đợi kiểm tra thêm đã.”

“Sao đột nhiên lại phát bệnh này? Có thể chữa khỏi không bác sĩ?” Ba Trương thật sự không thể chấp nhận sự thật trước mắt.

Bác sĩ lắc đầu, “Giờ không có đủ thuốc để ngăn chặn chứng bệnh chuyển biến xấu.”



Mẹ Trương khóc tới mức ngã quỵ trước giường bệnh.

Trải qua kiểm tra chuyên sâu, phía bệnh viện cũng không có phương án trị liệu nào, hơn nữa tốc độ già cả của Trương Thành Ngôn lại trở nên nhanh hơn, hắn đã không còn nhiều thời gian nữa, dù cả đêm gấp rút chuyển tới bệnh viện lớn ở thủ đô thì cũng sẽ chết giữa đường thôi.

Chuyện ly kỳ như vậy căn bản không thể che giấu được, chẳng mấy chốc người trong giới thượng lưu ở thành phố Long Giang đều biết chuyện này.

Mọi người bàn tán sôi nổi trong các nhóm chat riêng.

【Tôn Vũ: Đáng sợ thật đấy, sao lại đột nhiên biến thành ông già như thế? Chuyện này mà xảy ra với tôi thì tôi thà chết cho rồi.】

【Tiền Côn: Mẹ tôi đoán là trúng tà.】

【Bành Bằng: Ai không biết dì Mã tín mấy chuyện này đâu? Lúc trước bày ấy còn giới thiệu cho dì Cố đạo trưởng gì đấy, cuối cùng thế nào? Có phải không anh Uyên? @Thích Uyên.】

【Thích Uyên: Liên quan gì tới tôi.】

【Tiền Côn: Thế các cậu thử nói xem rốt cuộc là sao, bệnh lão suy nào lại đột nhiên làm người ta già đi chỉ trong một giờ như thế? Tôi nghe người ta nói trước khi về nhà Trương Thành Ngôn vẫn còn bình thường đấy.】

【Tô Noãn Noãn: Cũng không phải không có lý.】

【Tiền Côn: Ôi chao chị Noãn Noãn, ngài đại nhân đại lượng, bỏ block tôi đi được không?】

Tô Noãn Noãn cười lạnh, cô đặt điện thoại xuống rồi nói với Tô Lâm Hải: “Trương Thành Ngôn đột nhiên già cả, liệu có phải thật sự trúng tà không ba nhỉ?”

Tô Lâm Hải nhíu mày: “Không phải không có khả năng này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau