Chương 27
Lam Hi Thần đỡ lấy Kim Quang Dao ngã xuống liền phát hiện Kim Quang Dao đổ một thân mồ hôi lạnh, không tự giác run rẩy. Y lòng nóng như lửa đốt bế Kim Quang Dao lên đi tới điện Phương Phỉ, thấy Kim Quang Dao cau mày mỉm cười lẩm bẩm gì đó, nghiêng tai lắng nghe cũng chỉ nghe được hai chữ "kiếp số", sau đó không còn nữa.
Đang ôm Kim Quang Dao đến điện Phương Phỉ, đúng lúc gặp phải Tô Thiệp từ trong điện bước nhanh ra, vừa trông thấy Kim Quang Dao nửa mê nửa tỉnh trong lòng Lam Hi Thần, lập tức tìm người đi truyền đại phu.
"Tức khắc mời Ôn đại phu tới đây!" Lam Hi Thần nói với Tô Thiệp.
Tô Thiệp vội vàng đến chỗ Ngụy Vô Tiện tìm Ôn Tình, Lam Hi Thần thì quen cửa quen nẻo tìm thuốc và đồ băng bó, sau đó thành thạo xử lý vết thương cho Kim Quang Dao, lại cho những người trong điện Phương Phỉ lui ra mới cởi quần áo của Kim Quang Dao, kiểm tra xem trên người Kim Quang Dao có còn thương tích gì khác không.
May mà Kim Quang Dao chỉ bị bầm tím ở khuỷu tay và bên sườn, những nơi khác không đáng ngại. Nhưng Lam Hi Thần nhìn những vết sẹo cũ trên cánh tay Kim Quang Dao, trong lòng quặn đau.
Kim Quang Dao đã từng hàm hồ nhắc tới với Lam Hi Thần về quá khứ của hắn. Khi còn nhỏ hắn thường xuyên bị người khác đánh, trẻ con bắt nạt hắn, người lớn quất roi hắn, hắn phản kháng không được chỉ có thể cuộn tròn người lại dùng cánh tay bảo vệ đầu mình mặc cho người ta trút giận, sau đó giấu mẫu thân kiếm chút thảo dược đơn giản cầm máu, cánh tay cũng bởi vậy để lại vết sẹo không thể xóa mờ.
Trước kia Kim Quang Dao còn cười nhạo mình có cánh tay xấu xí, ngón tay đóng đầy kén thô ráp, hơn nữa hoàn toàn không dễ dàng cho người khác động vào tay hắn, bao năm qua cũng chỉ có Lam Hi Thần từng thực sự chạm đến.
Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao môi tái nhợt nằm trên giường bắt đầu lâm vào hôn mê, dò xét linh mạch của Kim Quang Dao phát hiện có chút hỗn loạn, thầm nghĩ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ bất lợi với Kim Quang Dao. Y nhớ trước kia Ôn Tình có cho y xem qua Cố Hồn Đan mà Kim Quang Dao dùng, vội vội vàng vàng tìm dưới gối và bàn bên mép giường, quả nhiên tìm được.
Đổ ra hai viên còn lại đút Kim Quang Dao uống, lại duỗi tay dắt lấy tay phải Kim Quang Dao, mười ngón đan vào nhau, truyền linh lực cho hắn.
Hai lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát, Lam Hi Thần cảm giác tay của Kim Quang Dao cũng không thô ráp như hắn nói, ngược lại tinh tế vô cùng. Thời gian Kim Quang Dao vừa về Kim gia không lâu, một lần xử lý yến hội vào mùa đông, Lam Hi Thần ở trong yến hội quan sát thấy Kim Quang Dao trốn vào góc lén lút xoa tay sưởi ấm, lại sợ đau mà xoa rất cẩn thận.
Sau bữa tiệc Lam Hi Thần mới biết, Kim Quang Dao vì làm việc nặng mà da tay rất dễ khô nứt, mỗi khi bị nứt đau hắn liền lén bôi một chút mỡ trâu cho trơn tay giảm đau, vào mùa đông lạnh càng thêm vô cùng đau đớn. Lam Hi Thần làm sao không biết lúc tiếp đãi khách nhân Kim Quang Dao căn bản không thể đút tay vào trong tay áo sưởi ấm, liền sợ tay Kim Quang Dao tổn thương do giá rét.
Hôm sau Lam Hi Thần đưa cho Kim Quang Dao một hộp dầu cao tự chế của Lam gia, dùng để xoa lên mặt hoặc lên tay, vừa dễ chịu lại có tác dụng khép lại vết thương nhẹ. Đó là lần đầu tiên Kim Quang Dao nhận được quà người khác tặng, xen giữa kinh ngạc và vui sướng, Lam Hi Thần còn nhận thấy được Kim Quang Dao cảm động, khiến y nhớ lại tâm tình của chính mình khi còn nhỏ được thúc phụ mang đến cho vài cái màn thầu lúc bị phụ thân phạt quỳ đói bụng.
Từ đó về sau, Lam Hi Thần sẽ định kỳ đưa một ít dầu cao tự chế của Lam gia cho Kim Quang Dao, ban đầu Kim Quang Dao không chịu nhận, Lam Hi Thần liền nhờ Kim Quang Dao làm cho mình một túi thơm thêu hoa mai, nói như vậy xem như quà đáp lễ, Kim Quang Dao mới bằng lòng nhận lấy. Sau đó khi hai người ở chung, y thỉnh thoảng lại ngửi được trên người Kim Quang Dao có mùi cao kia trộn lẫn với mùi dầu hoa lan nhàn nhạt, liền thấy rất vui mừng và thỏa mãn.
Gần ba canh giờ trôi qua, Ôn Tình rốt cuộc cũng tới. Ôn Tình bất chấp đầu tóc rối tung lúc bôn ba, vén rèm châu chạy vào liền thấy Lam Hi Thần đang quỳ gối bên mép giường, ho khan một tiếng. Lam Hi Thần vội vã buông tay ra, chắp tay với Ôn Tình: "Ôn cô nương."
Ôn Tình duỗi tay khám linh mạch cho Kim Quang Dao, lập tức nhíu chặt mày, nghiêng đầu nhìn Lam Hi Thần bên cạnh: "Liễm Phương Tôn sao lại thành thế này? Một phách rõ ràng đã sắp chữa trị được lại sắp vỡ ra?"
Sắc mặt Lam Hi Thần nháy mắt trắng bệch: "Hồn phách nứt vỡ..." Tuy y đoán được hồn phách của Kim Quang Dao có khả năng đã xảy ra vấn đề mới bảo Tô Thiệp mời Ôn Tình tới, nhưng y không ngờ lại nghiêm trọng đến thế, không ngờ lại xuất hiện nứt vỡ.
"Cũng may Trạch Vu Quân vừa mới cho Liễm Phương Tôn ăn Cố Hồn Đan, lại truyền linh lực mới ổn định được hơi thở. Có phải không lâu trước đây Liễm Phương Tôn vừa chịu kinh hách gì không?" Ôn Tình quay đầu hỏi, Lam Hi Thần trầm mặc gật đầu.
Ôn Tình lại bắt đầu lấy ngân châm ra châm cứu, Tô Thiệp vội vàng giúp Ôn Tình đốt nến khử trùng châm, Ôn Tình vừa hơ châm vừa oán trách: "Liễm Phương Tôn lo lắng ưu tư quá nhiều, vừa hao tổn tinh thần vừa hại thân thể, bốn phách đã vỡ nát, phách thứ năm vất vả lắm mới tu bổ được giờ lại nứt ra, coi như bao nhiêu công phu lúc trước uổng phí hết. Đã bảo hắn ngày thường nghỉ ngơi nhiều hơn ngoan ngoãn uống thuốc, hắn lại không chịu..."
"Một đám đều không bớt lo!" Ôn Tình nói, cầm cây châm được hơ cực nóng xua tay ra sau, Lam Hi Thần và Tô Thiệp cùng ăn ý rời khỏi điện Phương Phỉ, nàng liền tập trung tinh thần, nhẹ nhàng châm chính xác vào huyệt vị của Kim Quang Dao.
Tô Thiệp chắp tay với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân."
Hiện tại Lam Hi Thần nhìn thấy Tô Thiệp lại nghĩ đến cảnh Tô Thiệp ngửi quần áo của Kim Quang Dao, lòng liền phiền muộn: "Tô công tử, ngươi trước kia cũng coi như là môn sinh của Lam gia, hiện giờ lại là một môn tiên gia. Tuy là gia chủ của gia tộc môn hạ Kim gia, nhưng quan hệ với Liễm Phương Tôn không khỏi thân cận quá mức rồi."
"Liễm Phương Tôn có ân với ta, ta chẳng qua dốc hết khả năng mình có đi theo Liễm Phương Tôn thôi." Nhìn vị Lam Hi Thần trước mắt này phiêu bồng nhược tiên, thanh húc ôn nhã, Tô Thiệp lại nghĩ đến lúc Kim Quang Dao chống tay trên án thư ngủ gà ngủ gật trong thư phòng, mình lén xem mời biết một chồng giấy trên đó đều là tranh vẽ Lam Hi Thần, cùng từng xấp viết dày đặc chữ "Lam Hoán", "Lam Hi Thần", "Nhị ca", "Trạch Vu Quân".
Tô Thiệp than nhẹ: "Trạch Vu Quân, Tô mỗ có một chuyện suy xét rất lâu, nghĩ vẫn nên báo cho Trạch Vu Quân cho thỏa đáng."
Đang ôm Kim Quang Dao đến điện Phương Phỉ, đúng lúc gặp phải Tô Thiệp từ trong điện bước nhanh ra, vừa trông thấy Kim Quang Dao nửa mê nửa tỉnh trong lòng Lam Hi Thần, lập tức tìm người đi truyền đại phu.
"Tức khắc mời Ôn đại phu tới đây!" Lam Hi Thần nói với Tô Thiệp.
Tô Thiệp vội vàng đến chỗ Ngụy Vô Tiện tìm Ôn Tình, Lam Hi Thần thì quen cửa quen nẻo tìm thuốc và đồ băng bó, sau đó thành thạo xử lý vết thương cho Kim Quang Dao, lại cho những người trong điện Phương Phỉ lui ra mới cởi quần áo của Kim Quang Dao, kiểm tra xem trên người Kim Quang Dao có còn thương tích gì khác không.
May mà Kim Quang Dao chỉ bị bầm tím ở khuỷu tay và bên sườn, những nơi khác không đáng ngại. Nhưng Lam Hi Thần nhìn những vết sẹo cũ trên cánh tay Kim Quang Dao, trong lòng quặn đau.
Kim Quang Dao đã từng hàm hồ nhắc tới với Lam Hi Thần về quá khứ của hắn. Khi còn nhỏ hắn thường xuyên bị người khác đánh, trẻ con bắt nạt hắn, người lớn quất roi hắn, hắn phản kháng không được chỉ có thể cuộn tròn người lại dùng cánh tay bảo vệ đầu mình mặc cho người ta trút giận, sau đó giấu mẫu thân kiếm chút thảo dược đơn giản cầm máu, cánh tay cũng bởi vậy để lại vết sẹo không thể xóa mờ.
Trước kia Kim Quang Dao còn cười nhạo mình có cánh tay xấu xí, ngón tay đóng đầy kén thô ráp, hơn nữa hoàn toàn không dễ dàng cho người khác động vào tay hắn, bao năm qua cũng chỉ có Lam Hi Thần từng thực sự chạm đến.
Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao môi tái nhợt nằm trên giường bắt đầu lâm vào hôn mê, dò xét linh mạch của Kim Quang Dao phát hiện có chút hỗn loạn, thầm nghĩ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ bất lợi với Kim Quang Dao. Y nhớ trước kia Ôn Tình có cho y xem qua Cố Hồn Đan mà Kim Quang Dao dùng, vội vội vàng vàng tìm dưới gối và bàn bên mép giường, quả nhiên tìm được.
Đổ ra hai viên còn lại đút Kim Quang Dao uống, lại duỗi tay dắt lấy tay phải Kim Quang Dao, mười ngón đan vào nhau, truyền linh lực cho hắn.
Hai lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát, Lam Hi Thần cảm giác tay của Kim Quang Dao cũng không thô ráp như hắn nói, ngược lại tinh tế vô cùng. Thời gian Kim Quang Dao vừa về Kim gia không lâu, một lần xử lý yến hội vào mùa đông, Lam Hi Thần ở trong yến hội quan sát thấy Kim Quang Dao trốn vào góc lén lút xoa tay sưởi ấm, lại sợ đau mà xoa rất cẩn thận.
Sau bữa tiệc Lam Hi Thần mới biết, Kim Quang Dao vì làm việc nặng mà da tay rất dễ khô nứt, mỗi khi bị nứt đau hắn liền lén bôi một chút mỡ trâu cho trơn tay giảm đau, vào mùa đông lạnh càng thêm vô cùng đau đớn. Lam Hi Thần làm sao không biết lúc tiếp đãi khách nhân Kim Quang Dao căn bản không thể đút tay vào trong tay áo sưởi ấm, liền sợ tay Kim Quang Dao tổn thương do giá rét.
Hôm sau Lam Hi Thần đưa cho Kim Quang Dao một hộp dầu cao tự chế của Lam gia, dùng để xoa lên mặt hoặc lên tay, vừa dễ chịu lại có tác dụng khép lại vết thương nhẹ. Đó là lần đầu tiên Kim Quang Dao nhận được quà người khác tặng, xen giữa kinh ngạc và vui sướng, Lam Hi Thần còn nhận thấy được Kim Quang Dao cảm động, khiến y nhớ lại tâm tình của chính mình khi còn nhỏ được thúc phụ mang đến cho vài cái màn thầu lúc bị phụ thân phạt quỳ đói bụng.
Từ đó về sau, Lam Hi Thần sẽ định kỳ đưa một ít dầu cao tự chế của Lam gia cho Kim Quang Dao, ban đầu Kim Quang Dao không chịu nhận, Lam Hi Thần liền nhờ Kim Quang Dao làm cho mình một túi thơm thêu hoa mai, nói như vậy xem như quà đáp lễ, Kim Quang Dao mới bằng lòng nhận lấy. Sau đó khi hai người ở chung, y thỉnh thoảng lại ngửi được trên người Kim Quang Dao có mùi cao kia trộn lẫn với mùi dầu hoa lan nhàn nhạt, liền thấy rất vui mừng và thỏa mãn.
Gần ba canh giờ trôi qua, Ôn Tình rốt cuộc cũng tới. Ôn Tình bất chấp đầu tóc rối tung lúc bôn ba, vén rèm châu chạy vào liền thấy Lam Hi Thần đang quỳ gối bên mép giường, ho khan một tiếng. Lam Hi Thần vội vã buông tay ra, chắp tay với Ôn Tình: "Ôn cô nương."
Ôn Tình duỗi tay khám linh mạch cho Kim Quang Dao, lập tức nhíu chặt mày, nghiêng đầu nhìn Lam Hi Thần bên cạnh: "Liễm Phương Tôn sao lại thành thế này? Một phách rõ ràng đã sắp chữa trị được lại sắp vỡ ra?"
Sắc mặt Lam Hi Thần nháy mắt trắng bệch: "Hồn phách nứt vỡ..." Tuy y đoán được hồn phách của Kim Quang Dao có khả năng đã xảy ra vấn đề mới bảo Tô Thiệp mời Ôn Tình tới, nhưng y không ngờ lại nghiêm trọng đến thế, không ngờ lại xuất hiện nứt vỡ.
"Cũng may Trạch Vu Quân vừa mới cho Liễm Phương Tôn ăn Cố Hồn Đan, lại truyền linh lực mới ổn định được hơi thở. Có phải không lâu trước đây Liễm Phương Tôn vừa chịu kinh hách gì không?" Ôn Tình quay đầu hỏi, Lam Hi Thần trầm mặc gật đầu.
Ôn Tình lại bắt đầu lấy ngân châm ra châm cứu, Tô Thiệp vội vàng giúp Ôn Tình đốt nến khử trùng châm, Ôn Tình vừa hơ châm vừa oán trách: "Liễm Phương Tôn lo lắng ưu tư quá nhiều, vừa hao tổn tinh thần vừa hại thân thể, bốn phách đã vỡ nát, phách thứ năm vất vả lắm mới tu bổ được giờ lại nứt ra, coi như bao nhiêu công phu lúc trước uổng phí hết. Đã bảo hắn ngày thường nghỉ ngơi nhiều hơn ngoan ngoãn uống thuốc, hắn lại không chịu..."
"Một đám đều không bớt lo!" Ôn Tình nói, cầm cây châm được hơ cực nóng xua tay ra sau, Lam Hi Thần và Tô Thiệp cùng ăn ý rời khỏi điện Phương Phỉ, nàng liền tập trung tinh thần, nhẹ nhàng châm chính xác vào huyệt vị của Kim Quang Dao.
Tô Thiệp chắp tay với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân."
Hiện tại Lam Hi Thần nhìn thấy Tô Thiệp lại nghĩ đến cảnh Tô Thiệp ngửi quần áo của Kim Quang Dao, lòng liền phiền muộn: "Tô công tử, ngươi trước kia cũng coi như là môn sinh của Lam gia, hiện giờ lại là một môn tiên gia. Tuy là gia chủ của gia tộc môn hạ Kim gia, nhưng quan hệ với Liễm Phương Tôn không khỏi thân cận quá mức rồi."
"Liễm Phương Tôn có ân với ta, ta chẳng qua dốc hết khả năng mình có đi theo Liễm Phương Tôn thôi." Nhìn vị Lam Hi Thần trước mắt này phiêu bồng nhược tiên, thanh húc ôn nhã, Tô Thiệp lại nghĩ đến lúc Kim Quang Dao chống tay trên án thư ngủ gà ngủ gật trong thư phòng, mình lén xem mời biết một chồng giấy trên đó đều là tranh vẽ Lam Hi Thần, cùng từng xấp viết dày đặc chữ "Lam Hoán", "Lam Hi Thần", "Nhị ca", "Trạch Vu Quân".
Tô Thiệp than nhẹ: "Trạch Vu Quân, Tô mỗ có một chuyện suy xét rất lâu, nghĩ vẫn nên báo cho Trạch Vu Quân cho thỏa đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất