Chương 88: Hiểu lầm
Y là một tên ngốc, là một tên ngu ngốc nhất trên thế giới, hoàng tử hét lên trong lòng. Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, dù y ảo tưởng như thế nào thì cũng vô dụng mà thôi. Đối với linh mục, lên giường với y không hề có bất cứ ý nghĩa nào cả!
Hoàng tử khó có thể cảm nhận được một cách cụ thể và chính xác cảm giác của mình lúc này. Đúng vậy, y đã mất đi cảm giác. Y không thể phân biệt được trong lòng mình lúc này là loại cảm xúc gì. Y chỉ cảm thấy khó thở, da thịt nóng bừng, lòng bàn tay run rẩy, cả tâm hồn cũng chấn động.
"Nếu em không để ý đến chuyện đó..." Hoàng tử ngạc nhiên khi giọng nói của y lại bình tĩnh đến vậy, như thể có một người khác trong cơ thể đang thay mặt y nói: "Lúc ta đưa ra yêu cầu, em đã từ chối một cách quyết liệt cứ như một cô nàng đức hạnh đang giữ trinh tiết vậy."
Linh mục khoác lên chiếc áo giám mục áo đỏ, "Tôi thích loại chuyện mang lại những điều khoái lạc này không có nghĩa là ai tôi cũng hoan nghênh. Hoàng tử thân mến, xin cho phép tôi nhắc nhở ngài, tôi chưa bao giờ lừa gạt người. Xin ngài hãy suy nghĩ thật kỹ lại xem, tôi đã bao giờ bày tỏ tình yêu của mình với ngài chưa? Tôi chỉ không từ chối lời cầu hoan của ngài, vậy mà gọi là xúc phạm ngài ư? Xin phép cho tôi nói thẳng, ngài đây gọi là tiêu chuẩn kép đấy."
Hoàng tử nhất thời không nói nên lời.
Linh mục tùy ý quấn chiếc áo choàng đỏ quanh người như một chiếc áo ngủ, đi chân trần về phía hoàng tử. Hắn đứng trước mặt hoàng tử, hơi ngẩng đầu lên, "Nếu lúc đó tôi hứa trung thành với ngài, có phải trong lòng ngài lại xỉ vả tôi là đồ dễ dãi phóng đãng chăng??"
Hơi thở thơm tho tươi mát của linh mục ập vào khuôn mặt hoàng tử, giọng nói cực kỳ mềm mại, nhưng lời nói phát ra từ đôi môi lại có mùi vị sắc bén khó tả.
Hoàng tử nín thở, cảm thấy vô cùng bối rối, không giống như cơn điên cuồng chứa đựng sự tức giận ban đầu, y cảm thấy mình đang bị linh mục áp chế.
"Tôi không hiểu ngài tức giận vì điều gì, là bởi vì kiêu ngạo lòng tự trọng của ngài bị tổn thương sao? Chẳng lẽ ngài yêu ai thì người khác phải yêu lại ngài ư? Vậy thì ngài là con cưng của Chúa mất rồi." Linh mục nâng tay, áo choàng đỏ trượt khỏi tay hắn, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên mặt hoàng tử, "Rốt cuộc ngài nổi tiếng là xấu xí mà."
Linh mục ngẩng mặt dịu dàng hôn lên môi hoàng tử, nhưng hoàng tử lại không hiểu ý nghĩa của nụ hôn đó, y không khống chế được bản thân, cũng không biết lúc này mình nên tức giận hay vui mừng. .
"Bảy giờ, bảy giờ tối nay," linh mục thì thầm, "hãy đến đây gặp tôi."
Nói xong, hắn buông tay xuống, không chút do dự quay người lại, tiếp tục thử quần áo của giám mục.
Hoàng tử đứng chôn chân tại chỗ. Trông linh mục không giống như đang mặc áo choàng mềm mại mà giống như đang mặc áo giáp vậy, động tác luồn tay vào áo dứt khoát nhanh nhẹn, tay áo dài màu đỏ như máu quấn lấy cánh tay thon dài, lộ ra đôi bàn tay bên trong. Landers cứ ngỡ hắn sẽ cầm một thanh kiếm ngắn hay vũ khí gì đó sáng quắc lấp lánh, có thể giết chết ai đó chỉ trong chớp mắt.
Hoàng tử rời khỏi phòng.
Người hầu đang dựa vào tường lập tức lo lắng đứng dậy: "Hoàng tử?"
Hoàng tử trông điềm tĩnh hơn nhiều, hoặc có thể nói là trông hơi suy sụp.
Bill không dám hỏi thêm nữa, anh ta theo hoàng tử trở về phòng. Những người hầu của hoàng gia lần lượt mang đến lễ phục, giày và các phụ kiện tương ứng mà hoàng tử sẽ mặc trong buổi vũ hội ngày mai, nhưng y chẳng tỏ ra hứng thú gì mấy nên Bill ra lệnh cho người hầu cứ để đồ đạc ở đó.
Hoàng tử trở lại ghế sofa trước cửa sổ, tựa như một ngọn núi sụp đổ, nửa người tựa vào ghế sofa, trượng được đặt sang một bên, toàn thân kiệt sức.
Bill rót cho y một tách cà phê nóng đặt trên bàn.
Hoàng tử có tham vọng lớn lao, nhưng muốn chinh phục lục địa Alston không phải là chuyện dễ dàng. Vô số người đã thất bại, hoàng tử lại không bao giờ nghi ngờ việc mình có thể tháo bỏ vòng nguyệt quế của hoàng đế. Bởi thế từ trước đây nay y chưa bao giờ phiền não về điều đó. Giống như một quả mọc ngon ngọt trên cây vậy, y quyết định hái nó và y chắc chắn mình có thể hái nó. Có thể phải tốn chút công sức đấy, nhưng cũng chẳng là gì cả. Y chính là Landers de Harcart, chuyện này không làm khó được y. Nói một cách đơn giản, hoàng tử chưa bao giờ gặp bất kì trở ngại nào trong đời.
Y đã phải đối mặt với nhiều vấn đề khác nhau, chẳng hạn như khuyết tật bẩm sinh, mất mẹ khi còn nhỏ, sự ngược đãi của các anh trai ... Ôi, những khó khăn mà y gặp phải quá nhiều, mà y thì chỉ dùng đôi chân thọt một dài một ngắn của mình bước đi, dùng chính sức mình vượt qua. Chỉ cần con người có ý chí thì không có gì là không thể làm được.
"Bill."
Landers hỏi: "Sao cậu vẫn chưa kết hôn?"
Bill không ngờ rằng hoàng tử lại đột nhiên lo lắng cho chuyện cả đời của mình. Anh có chút bối rối và ngượng ngùng nói: "Tôi... thực ra..."
Hoàng tử hiểu ra điều gì đó từ sự do dự của người hầu. Y quay mặt lại nhìn từ trên xuống khuôn mặt đỏ bừng của Bill, "Cậu có vị hôn thê chưa?"
Mặt Bill đỏ bừng, "Có, tôi nghĩ là vậy."
"Cậu nghĩ?"
"Cô ấy...tôi vẫn chưa cầu hôn cô ấy nên..."
Hoàng tử cười lạnh nói: "Vậy ta khuyên cậu đừng quá tự tin."
Bill mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Trước khi rời Oss, tôi đã hỏi ý của nàng ấy."
"Cậu hỏi thế nào?"
"Tôi......"
Hoàng tử chưa bao giờ quan tâm đến chuyện riêng tư của người hầu cận, đây cũng là lần đầu tiên Bill tiết lộ điều này với người khác, anh không khỏi cảm thấy rất xấu hổ, "Tôi, tôi đã nói lời tạm biệt với nàng ấy, còn nàng ấy ... nàng ấy ôm tôi ..."
Hoàng tử không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ôm? Một cái ôm thì đã là gì? Nếu một cái ôm có thể được coi là bằng chứng của việc đính hôn, thì chẳng phải linh mục đã kết hôn với y vô số lần sao?
"Sau đó..." Bill có vẻ ngượng ngùng nhưng đầy vui vẻ và tự hào, cảm giác tự hào của một người đàn ông khi được người phụ nữ mình yêu chọn lựa. Anh lấy từ trong túi quần bó sát một chiếc khuyên tai ngọc trai tỏa ánh sáng ấm áp, "Nàng ấy tặng cho tôi một chiếc khuyên tai của nàng ấy."
Nụ cười ngọt ngào không thể kiềm chế trên khuôn mặt Bill làm trái tim hoàng tử tổn thương sâu sắc.
Có vẻ như, không giống như sự tự tin mù quáng của y, người hầu cận của y quả thực có bằng chứng cho thấy đối phương đang yêu anh ta.
Ôi Chúa ơi ——
Hoàng tử có chút thống khổ cùng phẫn nộ quay mặt đi, lấy tay ôm trán. Sao y lại có thể ngu ngốc như vậy? Những kẻ đang chìm đắm trong yêu đương đều mù quáng. Mà y thì cứ y như bị nhét vào một cái thùng gỗ tối, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ cố ôm lấy người kia một cách vô ích ...
"Kể ta nghe xem," hoàng tử bình tĩnh nói, "cậu đã gặp cô gái đó như thế nào."
Bill cẩn thận cất chiếc khuyên tai lại, ngượng ngùng cười nói: "Hoàng tử, không phải là chuyện tình yêu lãng mạn gì đâu, mọi thứ đều rất bình thường."
"Nhưng ta muốn nghe nó."
"Ngài lo lắng về buổi vũ hội ngày mai sao? Hoàng tử thân mến, các quý cô trong vương đô rất thông minh. Họ sẽ biết loại chồng nào có thể mang lại vinh quang thực sự cho họ. Mọi người đều sẽ cuồng điên lên vì ngài."
Hoàng tử cười mỉa mai, lặp lại: "Ta khuyên cậu không nên quá tự tin." Y không muốn nghe người hầu an ủi, liền quay mặt đi, "Được rồi, Bill, kể cho ta nghe chuyện của cậu đi, có lẽ ta phải chuẩn bị lễ vật tặng cậu đấy."
Bill mỉm cười hạnh phúc, "Cảm ơn hoàng tử, tôi biết ngài rất tốt với tôi mà."
"Thật ra cũng chẳng có gì đâu. Cô ấy là một cô gái chăn cừu, nuôi hai con chó chăn cừu rất khôn ngoan và được việc. Cô ấy có thể cưỡi ngựa, rất nhanh nhẹn và cũng rất mạnh mẽ. Lúc tôi đi ngang qua để thu thuế thì gặp cô ấy đang cưỡi ngựa chăn cừu, trên tay vung vẫy chiếc roi trông rất oai phong, tôi bị chiếc roi của cô ấy thu hút, và rồi tôi cam lòng trở thành một con cừu ngoan ngoãn trong bầy cừu của cô ấy ..." Bill ngượng ngùng nói: "Chuyện là vậy đó."
Vẻ mặt hoàng tử vẻ mặt rất phức tạp, không biết mình đang chờ mong nghe được điều gì, dù sao thì câu chuyện này hiển nhiên không làm y thỏa mãn.
"Cậu cam tâm tình nguyện thì tôi hiểu được, vậy còn cô ta, sao cô ta lại đồng ý?"
Bill đưa hai tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình: "À, ý ngài hỏi là tôi theo đuổi cô ấy như thế nào sao?"
"Ừ."
"Tôi tặng cho cô ấy mấy món đồ mà con gái thích, đến nhà cô ấy phụ việc, còn khen mái tóc dày của cô ấy... nói ra thì thật xấu hổ. Tóm lại, tôi đã làm tất cả những gì có thể để lấy lòng cô ấy. Tôi xem cô ấy như Chúa của mình vậy," Bill trở nên phấn khích, "Chúa ơi —— Hoàng tử, ngài thực sự không biết cô ấy xinh đẹp đến thế nào đâu, đôi mắt to màu nâu nhạt, mái tóc nâu nhạt và những đốm tàn nhang nhỏ dễ thương trên mặt..."
Hoàng tử giơ tay ngăn người hầu tiếp tục nói: "Đợi khi nào trở về, ta sẽ tìm cho cậu một mảnh đất ở Oss, để cậu và chúa của cậu có thể xây tổ ấm mới trên đó."
Bill rất vui mừng. Anh đã biết hoàng tử sẽ làm điều này. Anh hôn tay hoàng tử và nói: "Tôi hy vọng ngài cũng có thể thành lập gia đình riêng của mình càng sớm càng tốt."
Vẻ mặt của hoàng tử rất nhanh tối sầm lại.
Trong đầu Bill lóe lên một ý tưởng, anh chợt hiểu ra tại sao hôm nay hoàng tử lại tỏ ra quái lạ như vậy. Anh thật ngu ngốc! Tại sao anh không nhận ra biểu hiện của hoàng tử giống hệt lúc anh theo đuổi Nia và Nia cũng chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng?
Bill mở to mắt: "Hoàng tử, có phải ngài..."
Hoàng tử xua tay. Y không muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với bất cứ ai.
Bill nhìn vào mặt hoàng tử nói, "Ngày mai là vũ hội rồi, ngài thư giãn nghỉ ngơi cho tốt đi."
Hoàng tử vẫn im lặng.
Bill rời khỏi phòng và đóng cửa lại cho hoàng tử. Anh nhớ lại một tháng qua kể từ khi hoàng tử đến vương đô, suy nghĩ kỹ xem hoàng tử đã gặp những cô gái nào và ở đâu.
Sự kỳ lạ hôm nay bắt đầu vào lúc sáng sớm khi hoàng tử đến Grillby để mua táo và hoa. Bill sờ cằm ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là một cô gái sống ở Grillby?
Hoàng tử đã ở lại Grillby trong một thời gian khá lâu, lại trong giai đoạn bị bệnh truyền nhiễm nữa, rất dễ nảy sinh một số cảm xúc đặc biệt trong giai đoạn đặc biệt như vậy.
Nhưng tại sao hoàng tử lại cãi nhau với linh mục?
Bill suy nghĩ một lúc, chợt bừng tỉnh, nắm tay đánh vào lòng bàn tay.
Chắc hẳn linh mục đã phản đối việc hoàng tử kết giao với cô gái xuất thân nghèo khó!
Hiểu rồi, tôi đã hiểu hết tất cả rồi!
Bill đi tới đi lui trong hành lang của cung điện, tinh thần hết sức phấn khởi cứ như mình đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hoàng tử đang yêu một cô gái đến từ khu phố Grillby. Và với tư cách là người sẽ rửa tội cho hoàng tử, có lẽ linh mục đã bày tỏ quan điểm của mình một cách tự nhiên về các sự kiện trong cuộc đời của hoàng tử.
Xuất phát từ một số cân nhắc nào đó, linh mục hy vọng hoàng tử sẽ từ bỏ mối quan hệ với cô gái, vì vậy hoàng tử và linh mục đã cãi nhau kịch liệt!
Đặc biệt là vì ngày mai vũ hội sẽ diễn ra, mọi người đều biết rằng tại vũ hội, một quý cô đến từ vương đô sẽ được chọn làm hoàng hậu tương lai của Lessie cho hoàng tử.
Với tính tình của hoàng tử, rất có thể sẽ cãi nhau với linh mục.
Ôi linh mục tội nghiệp...
Bill cau mày, anh không phản đối hoàng tử yêu đương cô nàng ở Grillby, nhưng anh có thể hiểu được lo lắng của linh mục. Bảo sao linh mục nói rằng tính tình hoàng tử quá nóng nảy.
Là người hầu cận trung thành và danh giá nhất của hoàng tử, Bill cảm thấy mình có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giúp hoàng tử giải quyết rắc rối này.
*
Hoàng tử ngồi một mình trong phòng, không thèm liếc nhìn bộ lễ phục bên cạnh. Người hầu bước vào mời dùng bữa, nhưng y chỉ ngồi một mình trầm tư. Sắc trời dần tối, y thoáng liếc qua đồng hồ trên tường, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến 7 giờ.
Đi hay không đi?
Sáng nay y vừa nói rằng sẽ không bao giờ đến chỗ linh mục nữa...
Nhưng ý của y lúc đó là y sẽ không bao giờ bước lên lầu trong tòa nhà đó nữa, huống chi bây giờ y cảm thấy rất cần nói chuyện với linh mục... Buổi chiều, lời nói của linh mục có vẻ như buộc tội y đã ép hắn phải làm vậy ... Giữa bọn họ phải nên giải quyết mọi chuyện thật rõ ràng!
Hoàng tử chống trượng đứng dậy, nhìn qua nhìn lại trong phòng, chợt phát hiện ra người hầu trung thành của mình là Bill đã mất tích, có lẽ anh đã rời khỏi phòng trong lúc y không hề hay biết. Y ra khỏi phòng, hỏi người hầu trong cung, "Người hầu của ta đâu?"
"Hoàng tử, quý ông đó đã rời khỏi cung điện. Anh ấy nhờ tôi nói với ngài rằng anh ấy đã đến phố Grillby nếu ngài hỏi."
"Grillby?"
Hoàng tử khẽ cau mày, Bill đến đó làm gì? À...y nhớ rồi, chi phí mai táng!
Bởi vì chuyện với linh mục mà hoàng tử đã quên mất chuyện đó!
Với vẻ mặt phức tạp, hoàng tử dặn dò người hầu mang tiền đến khu phố Grillby và giao cho người hầu cận của mình: "Cậu ta sẽ biết phải làm gì".
Vào ban đêm, Grillby trông có vẻ hoang tàn và u ám hơn ban ngày. Bill lẩm bẩm trong lòng, tự hỏi loại con gái nào sinh ra ở đây sẽ khiến hoàng tử rung động kia chứ. Dưới sự chỉ dẫn của những người trong khu phố, anh đi dạo vòng quanh, cuối cùng đã đến nơi mình đang tìm kiếm —— một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ sông.
Cô ấy là loại con gái như thế nào?
Bill thấp thỏm, chậm rãi đến gần kho chứa củi.
Hoàng tử khó có thể cảm nhận được một cách cụ thể và chính xác cảm giác của mình lúc này. Đúng vậy, y đã mất đi cảm giác. Y không thể phân biệt được trong lòng mình lúc này là loại cảm xúc gì. Y chỉ cảm thấy khó thở, da thịt nóng bừng, lòng bàn tay run rẩy, cả tâm hồn cũng chấn động.
"Nếu em không để ý đến chuyện đó..." Hoàng tử ngạc nhiên khi giọng nói của y lại bình tĩnh đến vậy, như thể có một người khác trong cơ thể đang thay mặt y nói: "Lúc ta đưa ra yêu cầu, em đã từ chối một cách quyết liệt cứ như một cô nàng đức hạnh đang giữ trinh tiết vậy."
Linh mục khoác lên chiếc áo giám mục áo đỏ, "Tôi thích loại chuyện mang lại những điều khoái lạc này không có nghĩa là ai tôi cũng hoan nghênh. Hoàng tử thân mến, xin cho phép tôi nhắc nhở ngài, tôi chưa bao giờ lừa gạt người. Xin ngài hãy suy nghĩ thật kỹ lại xem, tôi đã bao giờ bày tỏ tình yêu của mình với ngài chưa? Tôi chỉ không từ chối lời cầu hoan của ngài, vậy mà gọi là xúc phạm ngài ư? Xin phép cho tôi nói thẳng, ngài đây gọi là tiêu chuẩn kép đấy."
Hoàng tử nhất thời không nói nên lời.
Linh mục tùy ý quấn chiếc áo choàng đỏ quanh người như một chiếc áo ngủ, đi chân trần về phía hoàng tử. Hắn đứng trước mặt hoàng tử, hơi ngẩng đầu lên, "Nếu lúc đó tôi hứa trung thành với ngài, có phải trong lòng ngài lại xỉ vả tôi là đồ dễ dãi phóng đãng chăng??"
Hơi thở thơm tho tươi mát của linh mục ập vào khuôn mặt hoàng tử, giọng nói cực kỳ mềm mại, nhưng lời nói phát ra từ đôi môi lại có mùi vị sắc bén khó tả.
Hoàng tử nín thở, cảm thấy vô cùng bối rối, không giống như cơn điên cuồng chứa đựng sự tức giận ban đầu, y cảm thấy mình đang bị linh mục áp chế.
"Tôi không hiểu ngài tức giận vì điều gì, là bởi vì kiêu ngạo lòng tự trọng của ngài bị tổn thương sao? Chẳng lẽ ngài yêu ai thì người khác phải yêu lại ngài ư? Vậy thì ngài là con cưng của Chúa mất rồi." Linh mục nâng tay, áo choàng đỏ trượt khỏi tay hắn, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên mặt hoàng tử, "Rốt cuộc ngài nổi tiếng là xấu xí mà."
Linh mục ngẩng mặt dịu dàng hôn lên môi hoàng tử, nhưng hoàng tử lại không hiểu ý nghĩa của nụ hôn đó, y không khống chế được bản thân, cũng không biết lúc này mình nên tức giận hay vui mừng. .
"Bảy giờ, bảy giờ tối nay," linh mục thì thầm, "hãy đến đây gặp tôi."
Nói xong, hắn buông tay xuống, không chút do dự quay người lại, tiếp tục thử quần áo của giám mục.
Hoàng tử đứng chôn chân tại chỗ. Trông linh mục không giống như đang mặc áo choàng mềm mại mà giống như đang mặc áo giáp vậy, động tác luồn tay vào áo dứt khoát nhanh nhẹn, tay áo dài màu đỏ như máu quấn lấy cánh tay thon dài, lộ ra đôi bàn tay bên trong. Landers cứ ngỡ hắn sẽ cầm một thanh kiếm ngắn hay vũ khí gì đó sáng quắc lấp lánh, có thể giết chết ai đó chỉ trong chớp mắt.
Hoàng tử rời khỏi phòng.
Người hầu đang dựa vào tường lập tức lo lắng đứng dậy: "Hoàng tử?"
Hoàng tử trông điềm tĩnh hơn nhiều, hoặc có thể nói là trông hơi suy sụp.
Bill không dám hỏi thêm nữa, anh ta theo hoàng tử trở về phòng. Những người hầu của hoàng gia lần lượt mang đến lễ phục, giày và các phụ kiện tương ứng mà hoàng tử sẽ mặc trong buổi vũ hội ngày mai, nhưng y chẳng tỏ ra hứng thú gì mấy nên Bill ra lệnh cho người hầu cứ để đồ đạc ở đó.
Hoàng tử trở lại ghế sofa trước cửa sổ, tựa như một ngọn núi sụp đổ, nửa người tựa vào ghế sofa, trượng được đặt sang một bên, toàn thân kiệt sức.
Bill rót cho y một tách cà phê nóng đặt trên bàn.
Hoàng tử có tham vọng lớn lao, nhưng muốn chinh phục lục địa Alston không phải là chuyện dễ dàng. Vô số người đã thất bại, hoàng tử lại không bao giờ nghi ngờ việc mình có thể tháo bỏ vòng nguyệt quế của hoàng đế. Bởi thế từ trước đây nay y chưa bao giờ phiền não về điều đó. Giống như một quả mọc ngon ngọt trên cây vậy, y quyết định hái nó và y chắc chắn mình có thể hái nó. Có thể phải tốn chút công sức đấy, nhưng cũng chẳng là gì cả. Y chính là Landers de Harcart, chuyện này không làm khó được y. Nói một cách đơn giản, hoàng tử chưa bao giờ gặp bất kì trở ngại nào trong đời.
Y đã phải đối mặt với nhiều vấn đề khác nhau, chẳng hạn như khuyết tật bẩm sinh, mất mẹ khi còn nhỏ, sự ngược đãi của các anh trai ... Ôi, những khó khăn mà y gặp phải quá nhiều, mà y thì chỉ dùng đôi chân thọt một dài một ngắn của mình bước đi, dùng chính sức mình vượt qua. Chỉ cần con người có ý chí thì không có gì là không thể làm được.
"Bill."
Landers hỏi: "Sao cậu vẫn chưa kết hôn?"
Bill không ngờ rằng hoàng tử lại đột nhiên lo lắng cho chuyện cả đời của mình. Anh có chút bối rối và ngượng ngùng nói: "Tôi... thực ra..."
Hoàng tử hiểu ra điều gì đó từ sự do dự của người hầu. Y quay mặt lại nhìn từ trên xuống khuôn mặt đỏ bừng của Bill, "Cậu có vị hôn thê chưa?"
Mặt Bill đỏ bừng, "Có, tôi nghĩ là vậy."
"Cậu nghĩ?"
"Cô ấy...tôi vẫn chưa cầu hôn cô ấy nên..."
Hoàng tử cười lạnh nói: "Vậy ta khuyên cậu đừng quá tự tin."
Bill mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Trước khi rời Oss, tôi đã hỏi ý của nàng ấy."
"Cậu hỏi thế nào?"
"Tôi......"
Hoàng tử chưa bao giờ quan tâm đến chuyện riêng tư của người hầu cận, đây cũng là lần đầu tiên Bill tiết lộ điều này với người khác, anh không khỏi cảm thấy rất xấu hổ, "Tôi, tôi đã nói lời tạm biệt với nàng ấy, còn nàng ấy ... nàng ấy ôm tôi ..."
Hoàng tử không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ôm? Một cái ôm thì đã là gì? Nếu một cái ôm có thể được coi là bằng chứng của việc đính hôn, thì chẳng phải linh mục đã kết hôn với y vô số lần sao?
"Sau đó..." Bill có vẻ ngượng ngùng nhưng đầy vui vẻ và tự hào, cảm giác tự hào của một người đàn ông khi được người phụ nữ mình yêu chọn lựa. Anh lấy từ trong túi quần bó sát một chiếc khuyên tai ngọc trai tỏa ánh sáng ấm áp, "Nàng ấy tặng cho tôi một chiếc khuyên tai của nàng ấy."
Nụ cười ngọt ngào không thể kiềm chế trên khuôn mặt Bill làm trái tim hoàng tử tổn thương sâu sắc.
Có vẻ như, không giống như sự tự tin mù quáng của y, người hầu cận của y quả thực có bằng chứng cho thấy đối phương đang yêu anh ta.
Ôi Chúa ơi ——
Hoàng tử có chút thống khổ cùng phẫn nộ quay mặt đi, lấy tay ôm trán. Sao y lại có thể ngu ngốc như vậy? Những kẻ đang chìm đắm trong yêu đương đều mù quáng. Mà y thì cứ y như bị nhét vào một cái thùng gỗ tối, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ cố ôm lấy người kia một cách vô ích ...
"Kể ta nghe xem," hoàng tử bình tĩnh nói, "cậu đã gặp cô gái đó như thế nào."
Bill cẩn thận cất chiếc khuyên tai lại, ngượng ngùng cười nói: "Hoàng tử, không phải là chuyện tình yêu lãng mạn gì đâu, mọi thứ đều rất bình thường."
"Nhưng ta muốn nghe nó."
"Ngài lo lắng về buổi vũ hội ngày mai sao? Hoàng tử thân mến, các quý cô trong vương đô rất thông minh. Họ sẽ biết loại chồng nào có thể mang lại vinh quang thực sự cho họ. Mọi người đều sẽ cuồng điên lên vì ngài."
Hoàng tử cười mỉa mai, lặp lại: "Ta khuyên cậu không nên quá tự tin." Y không muốn nghe người hầu an ủi, liền quay mặt đi, "Được rồi, Bill, kể cho ta nghe chuyện của cậu đi, có lẽ ta phải chuẩn bị lễ vật tặng cậu đấy."
Bill mỉm cười hạnh phúc, "Cảm ơn hoàng tử, tôi biết ngài rất tốt với tôi mà."
"Thật ra cũng chẳng có gì đâu. Cô ấy là một cô gái chăn cừu, nuôi hai con chó chăn cừu rất khôn ngoan và được việc. Cô ấy có thể cưỡi ngựa, rất nhanh nhẹn và cũng rất mạnh mẽ. Lúc tôi đi ngang qua để thu thuế thì gặp cô ấy đang cưỡi ngựa chăn cừu, trên tay vung vẫy chiếc roi trông rất oai phong, tôi bị chiếc roi của cô ấy thu hút, và rồi tôi cam lòng trở thành một con cừu ngoan ngoãn trong bầy cừu của cô ấy ..." Bill ngượng ngùng nói: "Chuyện là vậy đó."
Vẻ mặt hoàng tử vẻ mặt rất phức tạp, không biết mình đang chờ mong nghe được điều gì, dù sao thì câu chuyện này hiển nhiên không làm y thỏa mãn.
"Cậu cam tâm tình nguyện thì tôi hiểu được, vậy còn cô ta, sao cô ta lại đồng ý?"
Bill đưa hai tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình: "À, ý ngài hỏi là tôi theo đuổi cô ấy như thế nào sao?"
"Ừ."
"Tôi tặng cho cô ấy mấy món đồ mà con gái thích, đến nhà cô ấy phụ việc, còn khen mái tóc dày của cô ấy... nói ra thì thật xấu hổ. Tóm lại, tôi đã làm tất cả những gì có thể để lấy lòng cô ấy. Tôi xem cô ấy như Chúa của mình vậy," Bill trở nên phấn khích, "Chúa ơi —— Hoàng tử, ngài thực sự không biết cô ấy xinh đẹp đến thế nào đâu, đôi mắt to màu nâu nhạt, mái tóc nâu nhạt và những đốm tàn nhang nhỏ dễ thương trên mặt..."
Hoàng tử giơ tay ngăn người hầu tiếp tục nói: "Đợi khi nào trở về, ta sẽ tìm cho cậu một mảnh đất ở Oss, để cậu và chúa của cậu có thể xây tổ ấm mới trên đó."
Bill rất vui mừng. Anh đã biết hoàng tử sẽ làm điều này. Anh hôn tay hoàng tử và nói: "Tôi hy vọng ngài cũng có thể thành lập gia đình riêng của mình càng sớm càng tốt."
Vẻ mặt của hoàng tử rất nhanh tối sầm lại.
Trong đầu Bill lóe lên một ý tưởng, anh chợt hiểu ra tại sao hôm nay hoàng tử lại tỏ ra quái lạ như vậy. Anh thật ngu ngốc! Tại sao anh không nhận ra biểu hiện của hoàng tử giống hệt lúc anh theo đuổi Nia và Nia cũng chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng?
Bill mở to mắt: "Hoàng tử, có phải ngài..."
Hoàng tử xua tay. Y không muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với bất cứ ai.
Bill nhìn vào mặt hoàng tử nói, "Ngày mai là vũ hội rồi, ngài thư giãn nghỉ ngơi cho tốt đi."
Hoàng tử vẫn im lặng.
Bill rời khỏi phòng và đóng cửa lại cho hoàng tử. Anh nhớ lại một tháng qua kể từ khi hoàng tử đến vương đô, suy nghĩ kỹ xem hoàng tử đã gặp những cô gái nào và ở đâu.
Sự kỳ lạ hôm nay bắt đầu vào lúc sáng sớm khi hoàng tử đến Grillby để mua táo và hoa. Bill sờ cằm ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là một cô gái sống ở Grillby?
Hoàng tử đã ở lại Grillby trong một thời gian khá lâu, lại trong giai đoạn bị bệnh truyền nhiễm nữa, rất dễ nảy sinh một số cảm xúc đặc biệt trong giai đoạn đặc biệt như vậy.
Nhưng tại sao hoàng tử lại cãi nhau với linh mục?
Bill suy nghĩ một lúc, chợt bừng tỉnh, nắm tay đánh vào lòng bàn tay.
Chắc hẳn linh mục đã phản đối việc hoàng tử kết giao với cô gái xuất thân nghèo khó!
Hiểu rồi, tôi đã hiểu hết tất cả rồi!
Bill đi tới đi lui trong hành lang của cung điện, tinh thần hết sức phấn khởi cứ như mình đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hoàng tử đang yêu một cô gái đến từ khu phố Grillby. Và với tư cách là người sẽ rửa tội cho hoàng tử, có lẽ linh mục đã bày tỏ quan điểm của mình một cách tự nhiên về các sự kiện trong cuộc đời của hoàng tử.
Xuất phát từ một số cân nhắc nào đó, linh mục hy vọng hoàng tử sẽ từ bỏ mối quan hệ với cô gái, vì vậy hoàng tử và linh mục đã cãi nhau kịch liệt!
Đặc biệt là vì ngày mai vũ hội sẽ diễn ra, mọi người đều biết rằng tại vũ hội, một quý cô đến từ vương đô sẽ được chọn làm hoàng hậu tương lai của Lessie cho hoàng tử.
Với tính tình của hoàng tử, rất có thể sẽ cãi nhau với linh mục.
Ôi linh mục tội nghiệp...
Bill cau mày, anh không phản đối hoàng tử yêu đương cô nàng ở Grillby, nhưng anh có thể hiểu được lo lắng của linh mục. Bảo sao linh mục nói rằng tính tình hoàng tử quá nóng nảy.
Là người hầu cận trung thành và danh giá nhất của hoàng tử, Bill cảm thấy mình có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giúp hoàng tử giải quyết rắc rối này.
*
Hoàng tử ngồi một mình trong phòng, không thèm liếc nhìn bộ lễ phục bên cạnh. Người hầu bước vào mời dùng bữa, nhưng y chỉ ngồi một mình trầm tư. Sắc trời dần tối, y thoáng liếc qua đồng hồ trên tường, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến 7 giờ.
Đi hay không đi?
Sáng nay y vừa nói rằng sẽ không bao giờ đến chỗ linh mục nữa...
Nhưng ý của y lúc đó là y sẽ không bao giờ bước lên lầu trong tòa nhà đó nữa, huống chi bây giờ y cảm thấy rất cần nói chuyện với linh mục... Buổi chiều, lời nói của linh mục có vẻ như buộc tội y đã ép hắn phải làm vậy ... Giữa bọn họ phải nên giải quyết mọi chuyện thật rõ ràng!
Hoàng tử chống trượng đứng dậy, nhìn qua nhìn lại trong phòng, chợt phát hiện ra người hầu trung thành của mình là Bill đã mất tích, có lẽ anh đã rời khỏi phòng trong lúc y không hề hay biết. Y ra khỏi phòng, hỏi người hầu trong cung, "Người hầu của ta đâu?"
"Hoàng tử, quý ông đó đã rời khỏi cung điện. Anh ấy nhờ tôi nói với ngài rằng anh ấy đã đến phố Grillby nếu ngài hỏi."
"Grillby?"
Hoàng tử khẽ cau mày, Bill đến đó làm gì? À...y nhớ rồi, chi phí mai táng!
Bởi vì chuyện với linh mục mà hoàng tử đã quên mất chuyện đó!
Với vẻ mặt phức tạp, hoàng tử dặn dò người hầu mang tiền đến khu phố Grillby và giao cho người hầu cận của mình: "Cậu ta sẽ biết phải làm gì".
Vào ban đêm, Grillby trông có vẻ hoang tàn và u ám hơn ban ngày. Bill lẩm bẩm trong lòng, tự hỏi loại con gái nào sinh ra ở đây sẽ khiến hoàng tử rung động kia chứ. Dưới sự chỉ dẫn của những người trong khu phố, anh đi dạo vòng quanh, cuối cùng đã đến nơi mình đang tìm kiếm —— một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ sông.
Cô ấy là loại con gái như thế nào?
Bill thấp thỏm, chậm rãi đến gần kho chứa củi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất