Chương 43
Phản ứng tình ɖu͙ƈ
Sau khi Hạ Tùng hỏi, Hoắc Văn Việt đối diện bên kia nở nụ cười, trong giọng nói mang theo vài điểm thoải mái, “Vẫn là lần đầu tiên cảm giác được bộ dạng tức giận của thầy, hóa ra ở trong lòng thầy Hạ Hiểu Quang có phân lượng quan trọng như vậy sao?”
Hạ Tùng nhắm mắt lại, bên tai nghe được Hoắc Văn Việt nói, “Em đây thực sự coi như là tìm đúng phương hướng rồi phải không? Thật ra con trai được thầy nuôi tốt lắm, bề ngoài nhìn qua cũng không tệ, tuy là rất giống người đàn bà kia, nhưng so với chị ta nhìn còn vừa mắt hơn.” Hắn dừng lại chút, giọng nói bắt đầu nghiêm túc, “Thế nhưng em thích thầy nhất. Thầy, không muốn để cho cậu ta chịu bất kỳ tổn thương nào, thì chấp nhận em được không? Em bảo đảm em sẽ đối xử tốt với thầy.”
Hạ Tùng không ngờ rằng Hoắc Văn Việt lại còn làm ra chuyện như vậy, anh nói, “Đây là cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi?” Nếu như anh không đồng ý, Hoắc Văn Việt sẽ làm gì với Hạ Hiểu Quang? Hạ Hiểu Quang đang ở tuổi mới biết yêu, vì những chuyện tai tiếng của mẹ, trong tính cách của nó quả thật dễ thân với nam nhân hơn, có lẽ cũng có khuynh hướng đồng tính, điều này ở hai năm trước Hạ Tùng cũng có thể thoáng cảm nhận được, mà bề ngoài Hoắc Văn Việt nhìn thực sự ưu tú, ra tay lại rộng lượng, chỉ cần hắn nguyện ý, nhất định cho thể khiến Hạ Hiểu quang vì hắn mà trái tim đổ gục. Anh nghĩ đến lúc ấy sẽ giống y hệt trước đây, chờ đến khi Hạ Hiểu Quang trao tình cảm cho hắn, hắn sẽ lại tàn nhẫn vứt bỏ con trai mình?
Rồi đối xử với nó giống như đã từng làm với mình sao?
Hạ Tùng nghe anh nói, cũng không thừa nhận hay phủ nhận, hắn nói, “Thầy, chúng ta gặp mặt đi! Em rất nhớ thầy!”
Trong lòng Hạ Tùng gần như là đang gầm thét cự tuyệt, nhưng hiện thực lại làm anh không thể không cúi đầu, anh cắn môi một cái, sau khi dừng gần một phút đồng hồ sau, mới nói, “Gặp mặt ở đâu?”
Trong giọng nói Hoắc Văn Việt mang theo vui sướиɠ, “Bây giờ thầy xuống tầng đi, em đang ở trước cửa tiểu khu nhà thầy.”
Hạ Tùng cúp máy, thể xác và tinh thần đều hơi uể oải, anh hoàn toàn có lý do tin tưởng tất cả đều được Hoắc Văn Việt sắp xếp, hắn luôn có thể tính toán tìm đến uy hϊế͙p͙ mình, dùng một cách, lại dùng cách khác, phương thức đơn giản mà thô bạo, nhưng cực kỳ hữu dụng.
Mấy năm trước Hạ Tùng không thể để bí mật của mình bị bại lộ trước nhiều người, kể cả hiện tại cũng vậy, anh căn bản không phải không muốn cứu vãn thanh xuân cho con trai mình, cảm giác toàn tâm toàn ý thích đối phương lại bị tàn nhẫn vứt bỏ, anh đã thử qua một lần, cũng không muốn để Hạ Hiểu Quang nếm thử cảm giác đó. Hạ Tùng cứng ngắc mặc áo khoác, mặt hơi trắng bệch, mấy năm nay quần áo của anh vẫn trước sau như một, cũng không cần cố gắng đi chỉnh sửa trang phục của mình, vẫn luôn đi theo con đường trầm ổn trưởng thành.
Anh ra cửa phòng, Hạ Hiểu Quang còn đang ngồi trêи ghế salon trong phòng khách, thấy anh đi ra, vội vàng đứng dậy, “Ba ba, ba muốn đi đâu ạ?”
Hạ Tùng cố gắng làm cho mình nhìn như bình thường, không có gì khác biệt, anh nói, “Ở trường có việc, ba ra ngoài một chuyến, tối nay về.”
“À, vâng, ba ba chú ý an toàn nha.”
Cùng con trai phất tay tạm biệt, Hạ Tùng từng bước một đi xuống dưới tầng, đã lớn tuổi vậy rồi, anh đương nhiên biết Hoắc Văn Việt muốn tìm mình làm chuyện gì, lại là chơi đùa thân thể anh sao? Trong lòng Hạ Tùng buồn cười, sau khi chia tay cùng đối phương, ɖu͙ƈ vọng trong thân thể anh dường như biến mất toàn bộ, sáu năm qua anh ngay cả ƈôи ȶɦϊ.t cũng chưa từng cương, khe hở phía trước đã từng đầy kɧօáϊ cảm như được vá kín lại, ngay cả một điểm cảm giác cũng không có. Nên mấy năm nay, nếu không phải không chạm mặt tới hắn thì Hạ Tùng chưa từng nảy sinh cảm tình với người nào, nhưng anh chẳng bao giờ có suy nghĩ muốn nói chuyên yêu đương hay là nghĩ cách thành lập một gia đình, điều anh mong chờ nhất chính là đi qua hết cuộc đời, lúc chết cả người đầu khớp xương đều được thiêu hủy, để đống tro tàn này biến mất theo gió, cũng sẽ không lưu lại trêи thế giới này nữa.
Mà hiện tại, Hoắc Văn Việt ngay cả cái tương lai này còn muốn ngăn cản anh.
Hạ Tùng ra khỏi hành lang, đã thấy một nam nhân cao lớn đứng ở đó. Đối phương mặc một thân tây trang màu xám tro nhạt, toàn thân vừa anh tuấn vừa phong độ, trong lúc giở tay nhấc chân còn mang theo khí chất quý tộc (aka cao quý :> ). Hoắc Văn Việt đang mỉm cười nhìn anh, sau khi thấy anh đi tới, vội vã đi mấy bước đến trước mặt anh, mỉm cười nói, “Cuối cùng thầy cũng xuống.”
Hạ Tùng chỉ quét mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu sang hướng khác, Hoắc Văn Việt phải chạy đến nắm tay anh, bộ dạng Hạ Tùng như né tránh ôn dịch thoát được, Hoắc Văn Việt hơi nheo mắt, cũng không tức giận, mà đi bên cạnh anh đến cửa tiểu khu. Hắn ôn nhu nói, “Tại em muốn nhìn thấy thầy sớm hơn, không kịp chờ được nên mới đợi ở nơi này, thầy, lâu rồi không gặp em, có nhớ em không?”
Hạ Tùng lắc đầu, “Không.”
Hoắc Văn Việt theo sát anh, khẽ cười nói, “Thầy nói vậy, làm trái tim em tổn thương ghê.” Nhưng trêи mặt hắn nhìn chẳng giống bị tổn thương, chờ lúc đến cạnh cửa xe hắn, hắn còn chủ động mở cửa xe để Hạ Tùng ngồi lên, sau đó mới ngồi vào vị trí lái xe của mình, “Bây giờ thầy không cần lo lắng ngồi trêи xe em sẽ chết rồi nha, hiện tại em đã là người có bằng lái.” Hắn lại gần cài dây an toàn cho Hạ Tùng, Hạ Tùng muốn ngăn cản, anh đã đưa cánh tay dài ra, “Em nghĩ muốn làm mọi việc cho thầy.”
Hạ Tùng vô thức đối diện tầm mắt của hắn, ánh mắt nam nhân mang theo một bộ nhu tình mật ý(*), khiến Hạ Tùng tuyệt đối không được thoải mái, anh vội vàng quay đầu lại, trong lòng không hề thấy hoảng sợ, chỉ có cảm giác vô cùng chán ghét.
(*) Nhu tình mật ý: tình cảm dịu dàng
Trong không gian riêng lưu động mùi vị đối phương làm anh chán ghét, mùi nước hoa cũng làm anh thấy ghét, ngay cả ngồi chỗ này cũng khiến anh không được thích ứng. Nhưng Hạ tùng vẫn là một nam nhân bình tĩnh ôn hòa, anh gặp phải việc này một lần nữa cũng sẽ không dùng mấy từ độc miệng, vẫn chỉ cố gắng kiềm chế.
Nam nhân khởi động xe, Hạ Tùng không biết hắn muốn dẫn mình đi nơi nào, nhưng dường như đâu cũng chẳng liên quan gì. Chờ đến khi ngừng lại trước một nhà nghỉ, Hạ Tùng cũng ngoan ngoãn xuống xe, yên lặng đi theo hắn vào bên trong.
Hoắc Văn Việt trực tiếp dẫn anh vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, lần này Hoắc Văn Việt nắm cổ tay Hạ Tùng, Hạ Tùng đẩy ra vài cái, vẫn không thể tránh thoát, Hoắc Văn Việt đã tiến tới bên tai anh, thấp giọng nói, “Thầy, đây là thang máy chỉ có khách VIP mới được vào, không có người nào khác đâu.”
Hạ Tùng nhịn xuống, nhưng trong lòng luôn muốn đẩy tay đối phương ra. Hoắc Văn Việt dẫn anh vào một căn phòng, sau khi mở đèn, trang trí bên trong làm Hạ Tùng hơi sửng sốt.
Trong phòng bày rất nhiều hoa hồng đỏ rực, nhìn qua không biết là có bao nhiêu đóa, ngay cả trêи giường cũng dải rất nhiều cánh hoa hồng, đầu giường phủ thêm hoa hồng xếp thành một hình trái tim, trong không khí tản ra một hương vị nhàn nhạt. Hạ Tùng còn chưa hoàn hồn, Hoắc Văn Việt đã ôm quanh hông anh từ phía sau, nắm trọn cả người anh vào lòng mình, lại gần bên tai anh, thấp giọng nói, “Thầy, đây là em cố tình chuẩn bị, để ăn mừng chúng ta gặp lại, thầy thích không?”
Hạ Tùng trợn tròn mắt nhìn một màn trước mặt này, mắt hơi trống rỗng, trong lòng một điểm rung động cũng không có. Cánh môi nam nhân hướng lỗ tai anh khẽ hôn hôn, mới làm anh phục hồi tinh thần lại, anh thu mắt, thấp giọng nói, “Không cần phải. . .”
Hoắc Văn Việt tự động xuyên tạc ý của anh, khẽ cười nói, “Thầy cảm thấy em quá lãng phí? Không sao, vì có thể quay lại với thầy, điều gì em cùng nguyện ý làm.” Hắn chuyển đến trước mặt Hạ Tùng, bàn tay nâng gò má anh lên, đối diện tầm mắt của anh.
Hạ Tùng nhìn nam nhân trước mặt, ngũ quan giống lúc trước y đúc, chỉ là loại tình cảm đó đã thay đổi. Anh nhìn gương mặt phóng đại của đối phương, trái tim vẫn đập như bình thường, không hề có một dấu hiệu gia tốc,môi đối phương đang nhẹ nhàng chạm vào bờ môi anh, cọ mài trêи bờ môi anh, thái độ hết sức ôn nhu làm Hạ Tùng buồn cười, anh thực sự cười lên, vì Hoắc Văn Việt lùi ra một điển, nghi hoặc nhìn anh.
Khóe miệng Hạ Tùng hiếm thấy khi nở ra một nụ cười, anh nói, “Hoắc Văn Việt, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cố tình tiếp cận Hiểu Quang, muốn uy hϊế͙p͙ tôi, sau đó còn làm ra thái độ này. . .Cậu không cảm thấy cậu quá nực cười sao?”
Hoắc Văn Việt nhìn anh chằm chằm, ôn nhu trong mắt dần dần biến mất, bộ dạng đổi thành tức giận, mắt cũng hơi mơ màng, hắn nói, “Vốn dĩ em không muốn uy hϊế͙p͙ thầy, là thầy không nghe lời, không chịu đáp lại em theo đuổi, em mới nghĩ ra cách này.” Hắn nhếch miệng, lộ ra nụ cười không khác sáu năm trước là mấy, “Nhưng hình như thầy chỉ dính chiêu này, em nói ngon nói ngọt, thầy không muốn, em mới dùng chút thủ đoạn, thầy đã chủ động dâng hiến rồi, xem ra đều do em lãng phí quá nhiều thời gian.”
Đối mặt Hoắc Văn Việt như vậy, Hạ Tùng vẫn thoáng yên tâm, anh quay đầu ra, lại nói một lần nữa, “Tôi đã nói rồi, tôi thực sự không muốn có chút quan hệ nào với cậu, Hoắc Văn Việt, không phải cậu rất kiêu ngạo sao? Tại sao phải quấn lấy không thả một ông chú già như tôi? Còn bày ra thái độ thấp hèn như vậy?”
Hoắc Văn Việt cười cười, cười cực kỳ không vui, mà là tư thế cướp đoạt, “Em cũng nói rồi, vì em thích thầy!” Hắn nắm cằm Hạ Tùng, cưỡng ép mặt anh nhìn về phía mình, xé ra ngụy trang ôn nhu, nội tâm cùng thể xác vẫn là nam nhân kiêu ngạo không kiêng nể gi kia, hắn tiến đến cắn ᘻút̼ cánh môi Hạ Tùng, ngậm môi anh như ngậm hai quả đông lạnh vậy, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, “Mùi vị thầy rất tuyệt vời, biết không? Sau khi ngủ với thầy, mỗi lần em làᘻ ȶìиɦ cùng người khác đều mang thầy ra so sánh, lần nào cũng cảm thấy chưa hết hứng, dù thế nào cũng chưa hết hứng.” Hắn ôm Hạ Tùng, mạnh mẽ áp đảo anh xuống giường phủ kín cánh hoa hồng, có một cánh hoa bị hai người đè ra nước, chất lỏng màu đỏ dính trêи ga trải giường, nhìn cực kỳ diễm lệ.
Hạ Tùng không trả lời, cũng biết phản kháng là phí công, sau khi bờ môi anh bị ɭϊếʍ mở, đầu lưỡi đối phương bá đạo duỗi vào, ɭϊếʍ láp vòm miệng anh, lại vồ lấy lưỡi mềm của anh ᘻút̼. Hoắc Văn Việt có đầy đủ kiên trì hôn anh, nhưng từ đầu đến cuối không lấy được hồi đáp, cuối cùng hắn mới lo lắng đứng lên, hắn thu đầu lưỡi về, tức giận nhìn chằm chằm Hạ Tùng, thấp giọng ra lệnh, “Thầy, đáp lại em!”
(ủa sao tự dưng thấy bạn Việt giống Lục Phong trong phim Song Trình ghê :> )
Hạ Tùng nhìn hắn, mặt không thay đổi làm Hoắc Văn Việt cảm giác như mình đang làm điều gì sai lầm vậy, nhưng mùi vị thầy quá ngon quá tuyệt, hắn căn bản không kịp nghĩ đến những thứ khác, tâm tư trong đầu quay loạn, cuối cùng miệng vẫn nói ra mấy lời uy hϊế͙p͙, “Thầy không đáp lại em, Hạ Hiểu Quang hẳn sẽ đáp ứng chứ nhỉ?”
Cảm xúc trêи mặt Hạ Tùng cuối cùng mới hiện lên một vết rách, anh mở to hai mắt, trong thần sắc còn hoảng loạn, lúc đầu lưỡi nam nhân lại thăm dò vào khoang miệng anh, cuối cùng anh vẫn như nhận mệnh lệnh nhắm hai mắt lại, lè lưỡi đáp lại nam nhân.
Cảm giác tê dại run rẩy bị Hạ Tùng cố gắng quên đi, trong lòng anh dâng lên đau xót cực lớn, chỉ đơn giản ma sát mà thôi, anh phát hiện thân thể anh lại rõ ràng không cự tuyệt được kɧօáϊ cảm người đàn không này mang cho anh.
Anh còn có thể hưởng thụ được kɧօáϊ cảm.
E rằng không phải là hưởng thụ, ít nhất với tâm lý của anh là không phải, thế nhưng Hạ Tùng không có cách nào phủ nhận, thân thể anh như sống lại từ từ bắt đầu cảm nhận được, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần anh dưới nam nhân ma sát vài cái đã bắt đầu cương, thậm chí ngay cả khe hở xấu hổ phía dưới kia cũng đang dần dần ướt át, như là ruộng đất khô khốc quá lâu được một dòng sông mới mẻ tưới lên, bắt đầu làm dịu từ trong ra ngoài.
Ngoài trừ trái tim anh.
Hoắc Văn Việt cảm nhận được anh bắt đầu phản ứng, trêи mặt lộ ra thần sắc hài lòng, thở hổn hển nói, “Thầy vẫn nhạy cảm như vậy, quá tuyệt, em rất nhớ thầy, hiện tại thì tốt rồi, thật muốn cắm vào trong thân thể thầy, để huyệt ɖâʍ nhỏ của thầy kẹp chặt lấy cƈôи ȶɦịt̼ của em.”
Hạ Tùng cắn răng, khó chịu cố gắng ngăn chặn rêи rỉ muốn bật ra, bỗng chốc lại căm hận cơ thể ɖâʍ loạn này.
Tại sao phải trước mặt người đàn ông này, có phản ứng tình ɖu͙ƈ như trước hả?
Sau khi Hạ Tùng hỏi, Hoắc Văn Việt đối diện bên kia nở nụ cười, trong giọng nói mang theo vài điểm thoải mái, “Vẫn là lần đầu tiên cảm giác được bộ dạng tức giận của thầy, hóa ra ở trong lòng thầy Hạ Hiểu Quang có phân lượng quan trọng như vậy sao?”
Hạ Tùng nhắm mắt lại, bên tai nghe được Hoắc Văn Việt nói, “Em đây thực sự coi như là tìm đúng phương hướng rồi phải không? Thật ra con trai được thầy nuôi tốt lắm, bề ngoài nhìn qua cũng không tệ, tuy là rất giống người đàn bà kia, nhưng so với chị ta nhìn còn vừa mắt hơn.” Hắn dừng lại chút, giọng nói bắt đầu nghiêm túc, “Thế nhưng em thích thầy nhất. Thầy, không muốn để cho cậu ta chịu bất kỳ tổn thương nào, thì chấp nhận em được không? Em bảo đảm em sẽ đối xử tốt với thầy.”
Hạ Tùng không ngờ rằng Hoắc Văn Việt lại còn làm ra chuyện như vậy, anh nói, “Đây là cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi?” Nếu như anh không đồng ý, Hoắc Văn Việt sẽ làm gì với Hạ Hiểu Quang? Hạ Hiểu Quang đang ở tuổi mới biết yêu, vì những chuyện tai tiếng của mẹ, trong tính cách của nó quả thật dễ thân với nam nhân hơn, có lẽ cũng có khuynh hướng đồng tính, điều này ở hai năm trước Hạ Tùng cũng có thể thoáng cảm nhận được, mà bề ngoài Hoắc Văn Việt nhìn thực sự ưu tú, ra tay lại rộng lượng, chỉ cần hắn nguyện ý, nhất định cho thể khiến Hạ Hiểu quang vì hắn mà trái tim đổ gục. Anh nghĩ đến lúc ấy sẽ giống y hệt trước đây, chờ đến khi Hạ Hiểu Quang trao tình cảm cho hắn, hắn sẽ lại tàn nhẫn vứt bỏ con trai mình?
Rồi đối xử với nó giống như đã từng làm với mình sao?
Hạ Tùng nghe anh nói, cũng không thừa nhận hay phủ nhận, hắn nói, “Thầy, chúng ta gặp mặt đi! Em rất nhớ thầy!”
Trong lòng Hạ Tùng gần như là đang gầm thét cự tuyệt, nhưng hiện thực lại làm anh không thể không cúi đầu, anh cắn môi một cái, sau khi dừng gần một phút đồng hồ sau, mới nói, “Gặp mặt ở đâu?”
Trong giọng nói Hoắc Văn Việt mang theo vui sướиɠ, “Bây giờ thầy xuống tầng đi, em đang ở trước cửa tiểu khu nhà thầy.”
Hạ Tùng cúp máy, thể xác và tinh thần đều hơi uể oải, anh hoàn toàn có lý do tin tưởng tất cả đều được Hoắc Văn Việt sắp xếp, hắn luôn có thể tính toán tìm đến uy hϊế͙p͙ mình, dùng một cách, lại dùng cách khác, phương thức đơn giản mà thô bạo, nhưng cực kỳ hữu dụng.
Mấy năm trước Hạ Tùng không thể để bí mật của mình bị bại lộ trước nhiều người, kể cả hiện tại cũng vậy, anh căn bản không phải không muốn cứu vãn thanh xuân cho con trai mình, cảm giác toàn tâm toàn ý thích đối phương lại bị tàn nhẫn vứt bỏ, anh đã thử qua một lần, cũng không muốn để Hạ Hiểu Quang nếm thử cảm giác đó. Hạ Tùng cứng ngắc mặc áo khoác, mặt hơi trắng bệch, mấy năm nay quần áo của anh vẫn trước sau như một, cũng không cần cố gắng đi chỉnh sửa trang phục của mình, vẫn luôn đi theo con đường trầm ổn trưởng thành.
Anh ra cửa phòng, Hạ Hiểu Quang còn đang ngồi trêи ghế salon trong phòng khách, thấy anh đi ra, vội vàng đứng dậy, “Ba ba, ba muốn đi đâu ạ?”
Hạ Tùng cố gắng làm cho mình nhìn như bình thường, không có gì khác biệt, anh nói, “Ở trường có việc, ba ra ngoài một chuyến, tối nay về.”
“À, vâng, ba ba chú ý an toàn nha.”
Cùng con trai phất tay tạm biệt, Hạ Tùng từng bước một đi xuống dưới tầng, đã lớn tuổi vậy rồi, anh đương nhiên biết Hoắc Văn Việt muốn tìm mình làm chuyện gì, lại là chơi đùa thân thể anh sao? Trong lòng Hạ Tùng buồn cười, sau khi chia tay cùng đối phương, ɖu͙ƈ vọng trong thân thể anh dường như biến mất toàn bộ, sáu năm qua anh ngay cả ƈôи ȶɦϊ.t cũng chưa từng cương, khe hở phía trước đã từng đầy kɧօáϊ cảm như được vá kín lại, ngay cả một điểm cảm giác cũng không có. Nên mấy năm nay, nếu không phải không chạm mặt tới hắn thì Hạ Tùng chưa từng nảy sinh cảm tình với người nào, nhưng anh chẳng bao giờ có suy nghĩ muốn nói chuyên yêu đương hay là nghĩ cách thành lập một gia đình, điều anh mong chờ nhất chính là đi qua hết cuộc đời, lúc chết cả người đầu khớp xương đều được thiêu hủy, để đống tro tàn này biến mất theo gió, cũng sẽ không lưu lại trêи thế giới này nữa.
Mà hiện tại, Hoắc Văn Việt ngay cả cái tương lai này còn muốn ngăn cản anh.
Hạ Tùng ra khỏi hành lang, đã thấy một nam nhân cao lớn đứng ở đó. Đối phương mặc một thân tây trang màu xám tro nhạt, toàn thân vừa anh tuấn vừa phong độ, trong lúc giở tay nhấc chân còn mang theo khí chất quý tộc (aka cao quý :> ). Hoắc Văn Việt đang mỉm cười nhìn anh, sau khi thấy anh đi tới, vội vã đi mấy bước đến trước mặt anh, mỉm cười nói, “Cuối cùng thầy cũng xuống.”
Hạ Tùng chỉ quét mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu sang hướng khác, Hoắc Văn Việt phải chạy đến nắm tay anh, bộ dạng Hạ Tùng như né tránh ôn dịch thoát được, Hoắc Văn Việt hơi nheo mắt, cũng không tức giận, mà đi bên cạnh anh đến cửa tiểu khu. Hắn ôn nhu nói, “Tại em muốn nhìn thấy thầy sớm hơn, không kịp chờ được nên mới đợi ở nơi này, thầy, lâu rồi không gặp em, có nhớ em không?”
Hạ Tùng lắc đầu, “Không.”
Hoắc Văn Việt theo sát anh, khẽ cười nói, “Thầy nói vậy, làm trái tim em tổn thương ghê.” Nhưng trêи mặt hắn nhìn chẳng giống bị tổn thương, chờ lúc đến cạnh cửa xe hắn, hắn còn chủ động mở cửa xe để Hạ Tùng ngồi lên, sau đó mới ngồi vào vị trí lái xe của mình, “Bây giờ thầy không cần lo lắng ngồi trêи xe em sẽ chết rồi nha, hiện tại em đã là người có bằng lái.” Hắn lại gần cài dây an toàn cho Hạ Tùng, Hạ Tùng muốn ngăn cản, anh đã đưa cánh tay dài ra, “Em nghĩ muốn làm mọi việc cho thầy.”
Hạ Tùng vô thức đối diện tầm mắt của hắn, ánh mắt nam nhân mang theo một bộ nhu tình mật ý(*), khiến Hạ Tùng tuyệt đối không được thoải mái, anh vội vàng quay đầu lại, trong lòng không hề thấy hoảng sợ, chỉ có cảm giác vô cùng chán ghét.
(*) Nhu tình mật ý: tình cảm dịu dàng
Trong không gian riêng lưu động mùi vị đối phương làm anh chán ghét, mùi nước hoa cũng làm anh thấy ghét, ngay cả ngồi chỗ này cũng khiến anh không được thích ứng. Nhưng Hạ tùng vẫn là một nam nhân bình tĩnh ôn hòa, anh gặp phải việc này một lần nữa cũng sẽ không dùng mấy từ độc miệng, vẫn chỉ cố gắng kiềm chế.
Nam nhân khởi động xe, Hạ Tùng không biết hắn muốn dẫn mình đi nơi nào, nhưng dường như đâu cũng chẳng liên quan gì. Chờ đến khi ngừng lại trước một nhà nghỉ, Hạ Tùng cũng ngoan ngoãn xuống xe, yên lặng đi theo hắn vào bên trong.
Hoắc Văn Việt trực tiếp dẫn anh vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, lần này Hoắc Văn Việt nắm cổ tay Hạ Tùng, Hạ Tùng đẩy ra vài cái, vẫn không thể tránh thoát, Hoắc Văn Việt đã tiến tới bên tai anh, thấp giọng nói, “Thầy, đây là thang máy chỉ có khách VIP mới được vào, không có người nào khác đâu.”
Hạ Tùng nhịn xuống, nhưng trong lòng luôn muốn đẩy tay đối phương ra. Hoắc Văn Việt dẫn anh vào một căn phòng, sau khi mở đèn, trang trí bên trong làm Hạ Tùng hơi sửng sốt.
Trong phòng bày rất nhiều hoa hồng đỏ rực, nhìn qua không biết là có bao nhiêu đóa, ngay cả trêи giường cũng dải rất nhiều cánh hoa hồng, đầu giường phủ thêm hoa hồng xếp thành một hình trái tim, trong không khí tản ra một hương vị nhàn nhạt. Hạ Tùng còn chưa hoàn hồn, Hoắc Văn Việt đã ôm quanh hông anh từ phía sau, nắm trọn cả người anh vào lòng mình, lại gần bên tai anh, thấp giọng nói, “Thầy, đây là em cố tình chuẩn bị, để ăn mừng chúng ta gặp lại, thầy thích không?”
Hạ Tùng trợn tròn mắt nhìn một màn trước mặt này, mắt hơi trống rỗng, trong lòng một điểm rung động cũng không có. Cánh môi nam nhân hướng lỗ tai anh khẽ hôn hôn, mới làm anh phục hồi tinh thần lại, anh thu mắt, thấp giọng nói, “Không cần phải. . .”
Hoắc Văn Việt tự động xuyên tạc ý của anh, khẽ cười nói, “Thầy cảm thấy em quá lãng phí? Không sao, vì có thể quay lại với thầy, điều gì em cùng nguyện ý làm.” Hắn chuyển đến trước mặt Hạ Tùng, bàn tay nâng gò má anh lên, đối diện tầm mắt của anh.
Hạ Tùng nhìn nam nhân trước mặt, ngũ quan giống lúc trước y đúc, chỉ là loại tình cảm đó đã thay đổi. Anh nhìn gương mặt phóng đại của đối phương, trái tim vẫn đập như bình thường, không hề có một dấu hiệu gia tốc,môi đối phương đang nhẹ nhàng chạm vào bờ môi anh, cọ mài trêи bờ môi anh, thái độ hết sức ôn nhu làm Hạ Tùng buồn cười, anh thực sự cười lên, vì Hoắc Văn Việt lùi ra một điển, nghi hoặc nhìn anh.
Khóe miệng Hạ Tùng hiếm thấy khi nở ra một nụ cười, anh nói, “Hoắc Văn Việt, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cố tình tiếp cận Hiểu Quang, muốn uy hϊế͙p͙ tôi, sau đó còn làm ra thái độ này. . .Cậu không cảm thấy cậu quá nực cười sao?”
Hoắc Văn Việt nhìn anh chằm chằm, ôn nhu trong mắt dần dần biến mất, bộ dạng đổi thành tức giận, mắt cũng hơi mơ màng, hắn nói, “Vốn dĩ em không muốn uy hϊế͙p͙ thầy, là thầy không nghe lời, không chịu đáp lại em theo đuổi, em mới nghĩ ra cách này.” Hắn nhếch miệng, lộ ra nụ cười không khác sáu năm trước là mấy, “Nhưng hình như thầy chỉ dính chiêu này, em nói ngon nói ngọt, thầy không muốn, em mới dùng chút thủ đoạn, thầy đã chủ động dâng hiến rồi, xem ra đều do em lãng phí quá nhiều thời gian.”
Đối mặt Hoắc Văn Việt như vậy, Hạ Tùng vẫn thoáng yên tâm, anh quay đầu ra, lại nói một lần nữa, “Tôi đã nói rồi, tôi thực sự không muốn có chút quan hệ nào với cậu, Hoắc Văn Việt, không phải cậu rất kiêu ngạo sao? Tại sao phải quấn lấy không thả một ông chú già như tôi? Còn bày ra thái độ thấp hèn như vậy?”
Hoắc Văn Việt cười cười, cười cực kỳ không vui, mà là tư thế cướp đoạt, “Em cũng nói rồi, vì em thích thầy!” Hắn nắm cằm Hạ Tùng, cưỡng ép mặt anh nhìn về phía mình, xé ra ngụy trang ôn nhu, nội tâm cùng thể xác vẫn là nam nhân kiêu ngạo không kiêng nể gi kia, hắn tiến đến cắn ᘻút̼ cánh môi Hạ Tùng, ngậm môi anh như ngậm hai quả đông lạnh vậy, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, “Mùi vị thầy rất tuyệt vời, biết không? Sau khi ngủ với thầy, mỗi lần em làᘻ ȶìиɦ cùng người khác đều mang thầy ra so sánh, lần nào cũng cảm thấy chưa hết hứng, dù thế nào cũng chưa hết hứng.” Hắn ôm Hạ Tùng, mạnh mẽ áp đảo anh xuống giường phủ kín cánh hoa hồng, có một cánh hoa bị hai người đè ra nước, chất lỏng màu đỏ dính trêи ga trải giường, nhìn cực kỳ diễm lệ.
Hạ Tùng không trả lời, cũng biết phản kháng là phí công, sau khi bờ môi anh bị ɭϊếʍ mở, đầu lưỡi đối phương bá đạo duỗi vào, ɭϊếʍ láp vòm miệng anh, lại vồ lấy lưỡi mềm của anh ᘻút̼. Hoắc Văn Việt có đầy đủ kiên trì hôn anh, nhưng từ đầu đến cuối không lấy được hồi đáp, cuối cùng hắn mới lo lắng đứng lên, hắn thu đầu lưỡi về, tức giận nhìn chằm chằm Hạ Tùng, thấp giọng ra lệnh, “Thầy, đáp lại em!”
(ủa sao tự dưng thấy bạn Việt giống Lục Phong trong phim Song Trình ghê :> )
Hạ Tùng nhìn hắn, mặt không thay đổi làm Hoắc Văn Việt cảm giác như mình đang làm điều gì sai lầm vậy, nhưng mùi vị thầy quá ngon quá tuyệt, hắn căn bản không kịp nghĩ đến những thứ khác, tâm tư trong đầu quay loạn, cuối cùng miệng vẫn nói ra mấy lời uy hϊế͙p͙, “Thầy không đáp lại em, Hạ Hiểu Quang hẳn sẽ đáp ứng chứ nhỉ?”
Cảm xúc trêи mặt Hạ Tùng cuối cùng mới hiện lên một vết rách, anh mở to hai mắt, trong thần sắc còn hoảng loạn, lúc đầu lưỡi nam nhân lại thăm dò vào khoang miệng anh, cuối cùng anh vẫn như nhận mệnh lệnh nhắm hai mắt lại, lè lưỡi đáp lại nam nhân.
Cảm giác tê dại run rẩy bị Hạ Tùng cố gắng quên đi, trong lòng anh dâng lên đau xót cực lớn, chỉ đơn giản ma sát mà thôi, anh phát hiện thân thể anh lại rõ ràng không cự tuyệt được kɧօáϊ cảm người đàn không này mang cho anh.
Anh còn có thể hưởng thụ được kɧօáϊ cảm.
E rằng không phải là hưởng thụ, ít nhất với tâm lý của anh là không phải, thế nhưng Hạ Tùng không có cách nào phủ nhận, thân thể anh như sống lại từ từ bắt đầu cảm nhận được, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần anh dưới nam nhân ma sát vài cái đã bắt đầu cương, thậm chí ngay cả khe hở xấu hổ phía dưới kia cũng đang dần dần ướt át, như là ruộng đất khô khốc quá lâu được một dòng sông mới mẻ tưới lên, bắt đầu làm dịu từ trong ra ngoài.
Ngoài trừ trái tim anh.
Hoắc Văn Việt cảm nhận được anh bắt đầu phản ứng, trêи mặt lộ ra thần sắc hài lòng, thở hổn hển nói, “Thầy vẫn nhạy cảm như vậy, quá tuyệt, em rất nhớ thầy, hiện tại thì tốt rồi, thật muốn cắm vào trong thân thể thầy, để huyệt ɖâʍ nhỏ của thầy kẹp chặt lấy cƈôи ȶɦịt̼ của em.”
Hạ Tùng cắn răng, khó chịu cố gắng ngăn chặn rêи rỉ muốn bật ra, bỗng chốc lại căm hận cơ thể ɖâʍ loạn này.
Tại sao phải trước mặt người đàn ông này, có phản ứng tình ɖu͙ƈ như trước hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất