Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời
Chương 23: Ăn Và Ngủ Mới Chính Là Lẽ Sống
Thượng Quân Vũ không trả lời ngay mà theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nguyệt, cậu ta biết bất kể cậu ta làm gì, Thẩm Nguyệt cũng sẽ bao che cho cậu ta, bởi vì Thẩm Nguyệt thích cậu ta, hơn nữa, đây cũng là do Thẩm Nguyệt nợ cậu ta.
Cậu ta thích nhìn thấy bộ dạng đau khổ vì cậu ta của Thẩm Nguyệt, đây là cái giá mà Thẩm Nguyệt phải trả khi ép buộc cậu ta ở bên cạnh mình.
Nhưng điều khiến Thượng Quân Vũ bất ngờ là, lần này Thẩm Nguyệt không nói gì, cũng không giống như trước kia gánh hết mọi chuyện lên người mình để giải vây cho cậu ta, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta, trên mặt cũng không có chút biểu cảm nào, giống như mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến cô.
Nói đến đây, vừa rồi anh trai của Thẩm Nguyệt quả thật đã nói sau khi Thẩm Nguyệt tan học về thì không nói một lời nào.
Nhưng Thượng Quân Vũ vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là người đặc biệt trong lòng Thẩm Nguyệt, cho dù Thẩm Nguyệt không để ý đến ai cũng không thể nào buông tay với cậu ta, cho nên cậu ta không trả lời, chỉ chờ Thẩm Nguyệt giải vây cho mình.
Dù sao, nếu Thẩm Nguyệt không giúp cậu ta, đợi cậu ta bị phạt, Thẩm Nguyệt nhất định sẽ còn khó chịu hơn cả cậu ta.
Thẩm Dật Trần kinh nghiệm đầy mình, gần như liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Thượng Quân Vũ, điều này càng khiến anh kiên định hơn với quyết tâm phải đá Thượng gia ra khỏi Thẩm gia.
Thượng gia nhận được quá nhiều thứ từ Thẩm gia, đã sớm hình thành thói quen xem việc đó là lẽ đương nhiên, không hề biết giữ chừng mực.
Anh kéo Thẩm Nguyệt ra sau lưng mình, che chắn Thẩm Nguyệt một cách kín đáo, tạo thành tư thế bảo vệ, lạnh lùng nói với Thượng Quân Vũ: "Đừng có nhìn Thẩm Nguyệt, tôi đang hỏi cậu đấy."
Ba mẹ Thượng Quân Vũ lúc này nịnh nọt cười tiến lên, bọn họ biết hiện tại Thẩm Dật Trần mới là người nắm quyền của tập đoàn Thẩm thị, lời nói cũng cẩn thận hơn rất nhiều: "Cậu cả Thẩm à, có phải có hiểu lầm gì ở đây không? Tính cách thằng bé Quân Vũ này chúng tôi biết, ngày thường tuy rằng nó không giỏi biểu đạt nhưng nó thật lòng yêu thương em gái Nguyệt Nguyệt, Quân Vũ con nói có đúng không, có hiểu lầm gì thì nhanh giải thích rõ ràng cho anh Thẩm nghe đi."
Thượng Quân Vũ lại theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm Nguyệt đã bị Thẩm Dật Trần che khuất, hoàn toàn không tiếp nhận được ám thị trong ánh mắt của cậu ta.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quân Vũ gặp phải tình huống khó xử như vậy kể từ khi bị Thẩm Nguyệt "bám lấy".
Cậu ta biết ba mẹ Thẩm Nguyệt lợi hại hơn ba mẹ mình rất nhiều, biết cậu ta phải lấy lòng Thẩm Nguyệt để nhận được lợi ích từ cô thì mới có thể duy trì cuộc sống hiện tại, cũng biết những chuyện mình làm đều là sai, chỉ là Thẩm Nguyệt luôn luôn tha thứ cho cậu ta, lâu dần cậu ta liền cảm thấy những việc mình làm đều là đúng.
Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Thẩm Dật Trần, cậu ta không dám trả lời.
Ba mẹ Thượng Quân Vũ thấy cậu ta vẫn im lặng, đã sớm sốt ruột, đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cậu ta, dường như còn mang theo uy hiếp: "Nhanh trả lời anh Thẩm đi, con như vậy là rất bất lịch sự đấy."
Thượng Quân Vũ vẫn im lặng, cha Thượng sốt ruột, trực tiếp cho Thượng Quân Vũ một cái tát: "Mày đúng là đồ súc sinh, có phải những chuyện này mày thật sự đã làm hay không! Tạo nghiệt mà, sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ, bây giờ mày lập tức quỳ xuống cho tao, xem tao có đánh chết mày hay không!"
Cậu ta thích nhìn thấy bộ dạng đau khổ vì cậu ta của Thẩm Nguyệt, đây là cái giá mà Thẩm Nguyệt phải trả khi ép buộc cậu ta ở bên cạnh mình.
Nhưng điều khiến Thượng Quân Vũ bất ngờ là, lần này Thẩm Nguyệt không nói gì, cũng không giống như trước kia gánh hết mọi chuyện lên người mình để giải vây cho cậu ta, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta, trên mặt cũng không có chút biểu cảm nào, giống như mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến cô.
Nói đến đây, vừa rồi anh trai của Thẩm Nguyệt quả thật đã nói sau khi Thẩm Nguyệt tan học về thì không nói một lời nào.
Nhưng Thượng Quân Vũ vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là người đặc biệt trong lòng Thẩm Nguyệt, cho dù Thẩm Nguyệt không để ý đến ai cũng không thể nào buông tay với cậu ta, cho nên cậu ta không trả lời, chỉ chờ Thẩm Nguyệt giải vây cho mình.
Dù sao, nếu Thẩm Nguyệt không giúp cậu ta, đợi cậu ta bị phạt, Thẩm Nguyệt nhất định sẽ còn khó chịu hơn cả cậu ta.
Thẩm Dật Trần kinh nghiệm đầy mình, gần như liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Thượng Quân Vũ, điều này càng khiến anh kiên định hơn với quyết tâm phải đá Thượng gia ra khỏi Thẩm gia.
Thượng gia nhận được quá nhiều thứ từ Thẩm gia, đã sớm hình thành thói quen xem việc đó là lẽ đương nhiên, không hề biết giữ chừng mực.
Anh kéo Thẩm Nguyệt ra sau lưng mình, che chắn Thẩm Nguyệt một cách kín đáo, tạo thành tư thế bảo vệ, lạnh lùng nói với Thượng Quân Vũ: "Đừng có nhìn Thẩm Nguyệt, tôi đang hỏi cậu đấy."
Ba mẹ Thượng Quân Vũ lúc này nịnh nọt cười tiến lên, bọn họ biết hiện tại Thẩm Dật Trần mới là người nắm quyền của tập đoàn Thẩm thị, lời nói cũng cẩn thận hơn rất nhiều: "Cậu cả Thẩm à, có phải có hiểu lầm gì ở đây không? Tính cách thằng bé Quân Vũ này chúng tôi biết, ngày thường tuy rằng nó không giỏi biểu đạt nhưng nó thật lòng yêu thương em gái Nguyệt Nguyệt, Quân Vũ con nói có đúng không, có hiểu lầm gì thì nhanh giải thích rõ ràng cho anh Thẩm nghe đi."
Thượng Quân Vũ lại theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm Nguyệt đã bị Thẩm Dật Trần che khuất, hoàn toàn không tiếp nhận được ám thị trong ánh mắt của cậu ta.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quân Vũ gặp phải tình huống khó xử như vậy kể từ khi bị Thẩm Nguyệt "bám lấy".
Cậu ta biết ba mẹ Thẩm Nguyệt lợi hại hơn ba mẹ mình rất nhiều, biết cậu ta phải lấy lòng Thẩm Nguyệt để nhận được lợi ích từ cô thì mới có thể duy trì cuộc sống hiện tại, cũng biết những chuyện mình làm đều là sai, chỉ là Thẩm Nguyệt luôn luôn tha thứ cho cậu ta, lâu dần cậu ta liền cảm thấy những việc mình làm đều là đúng.
Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Thẩm Dật Trần, cậu ta không dám trả lời.
Ba mẹ Thượng Quân Vũ thấy cậu ta vẫn im lặng, đã sớm sốt ruột, đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cậu ta, dường như còn mang theo uy hiếp: "Nhanh trả lời anh Thẩm đi, con như vậy là rất bất lịch sự đấy."
Thượng Quân Vũ vẫn im lặng, cha Thượng sốt ruột, trực tiếp cho Thượng Quân Vũ một cái tát: "Mày đúng là đồ súc sinh, có phải những chuyện này mày thật sự đã làm hay không! Tạo nghiệt mà, sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ, bây giờ mày lập tức quỳ xuống cho tao, xem tao có đánh chết mày hay không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất