Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Chương 25:

Trước Sau
Có lẽ Tạ Đại Sơn đã nói với họ về các điều khoản trong hợp đồng nên bọn họ cũng không xem kỹ nữa, chỉ lật qua lật lại rồi nhanh chóng ký tên, sợ chậm một giây Ninh Hiểu sẽ không cho thuê.

Ninh Hiểu nhận ba bản hợp đồng, sau đó thu mười tám viên tinh thể tuyết cấp ba tiền thuê nhà, ba viên tinh thể tuyết cấp hai và sáu viên tinh thể tuyết cấp một tiền nước điện, những người này đều thuê nhà nửa năm giống như Tạ Đại Sơn.

Ninh Hiểu bảo Tạ Đại Sơn dẫn họ đến nhà băng của mình, chỉ cần nhập vân tay là có thể sử dụng, khi mọi người đến thì thấy nơi vốn chỉ có một căn nhà băng giờ đã có thêm hai căn nhà khác mọc lên san sát nhau.

Đồng tử Tạ Đại Sơn co lại, nghĩ là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Nhưng nghĩ lại thì chủ nhà bí ẩn và mạnh mẽ như vậy, có lẽ mới có thể bảo vệ được những người thuê nhà như họ trong thời mạt thế ăn thịt người này.

Dù sao trong hợp đồng cũng ghi rõ, trong phạm vi nhà băng có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho mọi người.

Ban đầu Tạ Đại Sơn không tin, nhưng bây giờ đã tin bảy tám phần.

Tạ Đại Sơn bảo mọi người chọn căn nhà mình thích, sau đó làm theo cách Ninh Hiểu đã dạy anh ta trước đó để họ nhập vân tay.

Tiếng "tít" vang lên, cửa phòng của họ mở ra, bên trong là một căn nhà giống hệt nhà của Tạ Đại Sơn, không quá rộng rãi nhưng trong mắt mọi người lại vô cùng ấm áp, nửa năm tới, căn nhà này sẽ thuộc về họ.

Bên kia, tóc Ninh Hiểu đã khô gần hết, cô lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra, hôm nay cô định nấu lẩu.

Thời tiết này ăn lẩu là hợp nhất.

Cô phát hiện ra, chỉ cần cô muốn ăn gì thì tủ lạnh sẽ xuất hiện đồ ăn đó.

Hệ thống nói đây là phúc lợi của chủ nhà.

Vì vậy khi những người sống sót đến mua đồ tập trung trước xe đẩy, bọn họ đã ngửi thấy một mùi hương khiến họ thèm thuồng.



Mùi hương này là mùi lẩu mà nhiều năm rồi họ không được ăn!

Đến khi Ninh Hiểu nhận được thông báo ra ngoài bán hàng, cô thấy mấy đôi mắt đầy mong đợi.

"Chủ nhà, xe đẩy này có bán lẩu không?"

Ninh Hiểu lắc đầu: "Tạm thời không có."

Mọi người có chút tiếc nuối, nhưng từ "tạm thời" lại khiến họ nhen nhóm hy vọng.

Mấy người trước tiên xem bảng giá, sau đó đổi tinh thể tuyết lấy những thứ mình cần.

Than không khói là thứ nhất định phải mua, sau đó là gạo, cà chua, trứng, còn có giấy vệ sinh, khăn mặt rất khó tìm trong thời mạt thế, băng vệ sinh là thứ con gái nhất định phải có.

Giá cả đều rẻ đến mức khó tin, chỉ cần vài viên tinh thể tuyết cấp một là có thể mua được.

Trong thời mạt thế, ít nhiều gì họ cũng tích trữ được một ít tinh thể tuyết, ở trại tị nạn chỉ có thể dùng dè dặt để duy trì sự sống, ở đây lại có thể thoải mái mua sắm.

Đồ đạc được lấy ra từng món một, nụ cười trên mặt họ cũng ngày càng tươi tắn hơn.

Lúc này, Trình Ý cũng từ bên ngoài trở về, cô ta còn kéo theo một con quái thú tuyết.

Xem ra chuyến ra ngoài hôm nay có thu hoạch.

Thực ra sau khi ăn những món ăn bình thường trước thời mạt thế bán trên xe đẩy, Trình Ý đã không ăn được thịt quái thú tuyết nữa, nhưng sau khi giết chết quái thú tuyết, cô ta vẫn theo thói quen mang thịt nó về.

Sau khi nghe nói xác quái thú tuyết còn có thể đổi thành điểm tích lũy ở chỗ Ninh Hiểu, mắt Trình Ý sáng lên, thà đổi 100 điểm tích lũy để mua gạo hoặc trứng với cà chua, thậm chí có thể mua được mười mấy cái bánh bao thịt còn hơn ăn thứ thịt tanh tưởi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau