Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn
Chương 13
Ba mẹ bạn cậu ấy khóc đến đứt từng khúc ruột, cậu ấy nhìn tình trạng thảm hại này cũng trầm mặc hồi lâu.
Triệu Côn Minh đỡ Lý Mỹ Phượng lên lầu nghỉ ngơi, Triệu Dương ngồi ở phòng khách mát mẻ, cậu ấy đá rơi dép lê trên chân, không chút để ý tới hình tượng mà gác chân lên chiếc ghế sô pha bọc da chất lượng cao.
Dì bảo mẫu bê một mâm nho tím đến, mấy quả nho béo tròn kề sát nhau nhìn mười phần no bụng, bên trên còn dính chút nước, trông có vẻ càng mới lạ.
Triệu Dương nhét quả tiếp theo vào miệng, quả nho bị cắn ứa ra nước ngọt ngào vô cùng, môi răng cậu ấy đều tràn ngập vị thơm ngon của nho, cậu ấy phun hạt ra, khen ngợi: “Ngọt thật đấy!”
Không nghĩ tới ông anh của cậu còn rất có thiên phú trên phương diện trồng cây quả đấy.
Nho này là Triệu Côn Minh trồng cho vợ mình, họ đợi giàn nho này ba năm, năm nay cuối cùng cũng ra quả.
Bởi vì vừa ngon vừa ngọt, Triệu Dương liền ngồi một chỗ ăn liên tục, no đến nấc lên vài cái.
Thấy Triệu Côn Minh bước từ trên lầu xuống, Triệu Dương bĩu môi nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu vẫn còn đau lòng à?”
Triệu Côn Minh thở dài: “Vừa rồi mới khóc ở trên lầu xong, sau đó thì ngủ rồi.”
Triệu Dương nhìn ra Triệu Côn Minh đang chuẩn bị vào thư phòng xử lý công vụ, cậu ấy bỗng nhiên nhớ tới Phó Vãn từng nói với mình, nhờ cậu ấy lấy cho cô vài loại dây nho.
Cậu ấy dẫn theo quản gia đi vào hoa viên, phía trên hành lang gỗ dài màu trắng được đặc chế là một loạt dây nho leo bám vào, những quả nho màu đỏ tím to tròn nặng trĩu ở phía trước, ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá rơi xuống trên thân của đám nho mọng mướt.
Triệu Dương nuốt nước miếng, cậu ấy lại muốn hái một chùm để ăn tiếp.
“Báo tuyết, sao mày vào đây rồi?” Quản gia nhìn chằm chằm con Samoyed cách đó không xa, quát lớn.
Một con Samoyed có bộ lông màu tuyết trắng, thân hình to béo cong mông lên, hai chân trước điên cuồng đào hố ở một gốc nho.
Đất bị con Samoyed này đào lên bay bụi tứ tung, có vài hạt còn dính lên trên lông của nó, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu.
Khuôn viên trồng nho trong nhà không cho chó chạy vào, bởi vì người nhà họ Triệu lo báo tuyết sẽ ăn nhầm quả nho.
Triệu Dương lập tức tiến lên muốn xốc báo tuyết thả ra ngoài, nhưng chưa tới gần cậu ấy đã ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nồng đậm.
Như thể là, ở dưới nhiệt độ 40 độ cực nóng, hàng trăm hàng ngàn con chuột chết bốc ra mùi tanh tưởi, trong đó còn kèm theo một mùi chua thối nát.
Triệu Dương đột nhiên che mũi lại, đời này của cậu ấy chưa bao giờ ngửi qua mùi nào thối như vậy, thậm chí còn khiến cậu ấy không tự giác được sinh ra sợ hãi.
Sân nhà của nhà họ Triệu rất lớn, ngày trước cũng từng có chó nhỏ mèo nhỏ chết ở trong hoa viên, nhưng mùi lại không giống thế này.
Không hiểu sao Triệu Dương thấy bất an vô cớ.
Báo tuyết lôi ra từ trong hố đất mới đào một bao nilon màu trắng cũ nát, Triệu Dương dùng chân đá đá, bên trong lập tức lăn ra một khối thịt nhỏ hơn cả bàn tay.
Triệu Dương vừa bịt mũi vừa di chuyển lên, đập vào mắt cậu ấy là một thi thể thai nhi cuộn tròn xám xịt, không biết đã chết bao lâu nhưng Triệu Dương có thể nhìn rõ được hai bàn tay của thai nhi này còn chưa lớn bằng một đồng tiền xu.
Đầu của Triệu Dương ầm ẩm nổ tung, cả người cậu ấy đều choáng váng, nhất thời vẫn không hiểu được tại sao hoa viên nhà mình lại có hài cốt của thai nhi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Triệu Côn Minh đỡ Lý Mỹ Phượng lên lầu nghỉ ngơi, Triệu Dương ngồi ở phòng khách mát mẻ, cậu ấy đá rơi dép lê trên chân, không chút để ý tới hình tượng mà gác chân lên chiếc ghế sô pha bọc da chất lượng cao.
Dì bảo mẫu bê một mâm nho tím đến, mấy quả nho béo tròn kề sát nhau nhìn mười phần no bụng, bên trên còn dính chút nước, trông có vẻ càng mới lạ.
Triệu Dương nhét quả tiếp theo vào miệng, quả nho bị cắn ứa ra nước ngọt ngào vô cùng, môi răng cậu ấy đều tràn ngập vị thơm ngon của nho, cậu ấy phun hạt ra, khen ngợi: “Ngọt thật đấy!”
Không nghĩ tới ông anh của cậu còn rất có thiên phú trên phương diện trồng cây quả đấy.
Nho này là Triệu Côn Minh trồng cho vợ mình, họ đợi giàn nho này ba năm, năm nay cuối cùng cũng ra quả.
Bởi vì vừa ngon vừa ngọt, Triệu Dương liền ngồi một chỗ ăn liên tục, no đến nấc lên vài cái.
Thấy Triệu Côn Minh bước từ trên lầu xuống, Triệu Dương bĩu môi nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu vẫn còn đau lòng à?”
Triệu Côn Minh thở dài: “Vừa rồi mới khóc ở trên lầu xong, sau đó thì ngủ rồi.”
Triệu Dương nhìn ra Triệu Côn Minh đang chuẩn bị vào thư phòng xử lý công vụ, cậu ấy bỗng nhiên nhớ tới Phó Vãn từng nói với mình, nhờ cậu ấy lấy cho cô vài loại dây nho.
Cậu ấy dẫn theo quản gia đi vào hoa viên, phía trên hành lang gỗ dài màu trắng được đặc chế là một loạt dây nho leo bám vào, những quả nho màu đỏ tím to tròn nặng trĩu ở phía trước, ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá rơi xuống trên thân của đám nho mọng mướt.
Triệu Dương nuốt nước miếng, cậu ấy lại muốn hái một chùm để ăn tiếp.
“Báo tuyết, sao mày vào đây rồi?” Quản gia nhìn chằm chằm con Samoyed cách đó không xa, quát lớn.
Một con Samoyed có bộ lông màu tuyết trắng, thân hình to béo cong mông lên, hai chân trước điên cuồng đào hố ở một gốc nho.
Đất bị con Samoyed này đào lên bay bụi tứ tung, có vài hạt còn dính lên trên lông của nó, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu.
Khuôn viên trồng nho trong nhà không cho chó chạy vào, bởi vì người nhà họ Triệu lo báo tuyết sẽ ăn nhầm quả nho.
Triệu Dương lập tức tiến lên muốn xốc báo tuyết thả ra ngoài, nhưng chưa tới gần cậu ấy đã ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nồng đậm.
Như thể là, ở dưới nhiệt độ 40 độ cực nóng, hàng trăm hàng ngàn con chuột chết bốc ra mùi tanh tưởi, trong đó còn kèm theo một mùi chua thối nát.
Triệu Dương đột nhiên che mũi lại, đời này của cậu ấy chưa bao giờ ngửi qua mùi nào thối như vậy, thậm chí còn khiến cậu ấy không tự giác được sinh ra sợ hãi.
Sân nhà của nhà họ Triệu rất lớn, ngày trước cũng từng có chó nhỏ mèo nhỏ chết ở trong hoa viên, nhưng mùi lại không giống thế này.
Không hiểu sao Triệu Dương thấy bất an vô cớ.
Báo tuyết lôi ra từ trong hố đất mới đào một bao nilon màu trắng cũ nát, Triệu Dương dùng chân đá đá, bên trong lập tức lăn ra một khối thịt nhỏ hơn cả bàn tay.
Triệu Dương vừa bịt mũi vừa di chuyển lên, đập vào mắt cậu ấy là một thi thể thai nhi cuộn tròn xám xịt, không biết đã chết bao lâu nhưng Triệu Dương có thể nhìn rõ được hai bàn tay của thai nhi này còn chưa lớn bằng một đồng tiền xu.
Đầu của Triệu Dương ầm ẩm nổ tung, cả người cậu ấy đều choáng váng, nhất thời vẫn không hiểu được tại sao hoa viên nhà mình lại có hài cốt của thai nhi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất