Chương 30: Tâm Sự Của Nhị Hoàng Tử.
Cầm Thanh Tuyết bữa sáng ăn có mấy miếng điểm tâm của tam vương gia nên bữa trưa này ăn hơi nhiều. Bụng nàng có chút khó chịu liền cười gượng nói với nhị phu nhân:
- Di nương bụng con có chút khó chịu, người trở về xương phòng trước đi lát con đi dạo một vòng liền trở về .
Trầm Kim Anh nhìn Cầm Thanh Tuyết lo lắng hỏi :
- Hay ta đi cùng con, chứ đường xá trong cung con cũng đâu có rành. Lỡ không may lại đi lạc tới cung cấm, vạn nhất không may mà có mạo phạm ai thì ta biết phải làm sao?
Cầm Thanh Tuyết nhìn khuôn mặt mệt mỏi có đôi chút hơi nhợt nhạt của nhị phu nhân liền cười nhẹ an ủi:
- Nương con chỉ đi quanh đây một chút thôi không có đi xa đâu, người trở về phòng nghỉ ngơi sớm chút buổi chiều vẫn còn tham gia thưởng hoa.
Trầm Kim Anh mặc dù trong người có chút hơi mệt nhưng bà lo cho Cầm Thanh Tuyết sợ lại như lúc sáng nàng đi lạc vào cung cấm của Phù Dung quý phi. Cũng may là không có chuyện gì sảy ra bằng không bà sẽ buồn lòng
เล็ท.
Trầm Kim Anh liền nghiêm mặt nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Không được. Một là ta đi cùng con, còn hai là cả hai chúng ta cùng về xương phòng nghỉ ngơi. Chứ con đi một mình ta thật sự không có yên tâm.
Cầm Thanh Tuyết nắm lấy cánh tay của nhị phu nhân rồi rụi rụi vào làm nũng :
- Nương con thật sự không sao mà, hơn nữa con đảm bảo trong vòng một nén nhang liền quay trở về xương phòng với người. Chứ giờ trở về phòng con cũng ấm ách ngủ không được mà.
Trầm Kim Anh còn chưa kịp trả lời Cầm Thanh Tuyết thì phía bên này nhị hoàng tử đã đi nhanh đến trước mặt hai người cúi chào cầm phu nhân rồi quay qua nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Cầm tiểu thư muốn đi dạo sao? Vừa hay ta cũng muốn đi dạo một chút cho tiêu cơm. Không biết Cầm tiểu thư có nhã hứng đi với ta một đoạn không?
Thấy Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên tới Trầm Kim Anh và Cầm Thanh Tuyết liền cúi người hành lễ :
- Tham kiếm nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên liền cười nhẹ nói với hai người.
- Hai người đứng lên đi, gặp ta cũng không cần quá lễ nghi như vậy .
Cầm Thanh Tuyết mặc dù không muốn đi cùng nhị hoàng tử để nhận thêm bất kì rắc rối nào. Nhưng cũng vì lo cho sức khỏe của nhị phu nhân, đây cũng là lần đầu tiên nhị phu nhân hoài thai. Bà cần giữ gìn sức khỏe và an thai, cuối cùng nàng đành phải gật đầu đồng ý với nhị hoàng tử để nhị phu nhân yên tâm trở về nghỉ ngơi.
- Đa tạ nhị hoàng tử có lời, tiểu nữ đây cung kính không bằng tôn lệnh. Vậy phiền hoàng tử dẫn đường cho tiểu
ทนี roi.
Nói với nhị hoàng tử song rồi Cẩm Thanh Tuyết quay qua nhìn nhị phu nhân cười nói :
- Nương vậy giờ người yên tâm chưa? Có nhị hoàng tử đi con chắc chắn sẽ không bị lạc và còn rất an toàn.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên vừa rồi đứng phía sau cũngngh được đôi phần câu chuyện của nhị phu nhân và Cầm Thanh Tuyết. Hắn cũng đoán ra là quận chúa lúc trước đưa Cầm Thanh Tuyết rời đi chắc hẳn đã giở trò.
Trầm Kim Anh biết giờ bà có ngăn cản cũng cản không được, bà liền cung kính nói với nhị hoàng tử:
- Vậy thảo dân làm phiền nhị hoàng tử dẫn theo Thanh Tuyết đi một vòng. Vẫn mong nhị hoàng tử để mắt đến đứa nhỏ này, vì nó còn nhỏ còn nhiều thứ lơ đếnh không chú tâm.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên cũng cười nhẹ gật đầu với Cầm phu nhân rồi nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Cầm tiểu thư mời .
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ với nhị phu nhân rồi bước đi song song cùng với nhị hoàng tử. Còn nhị phu nhân thì theo nha hoàn trong cung trở về xương phòng phía tây nghỉ ngơi.
Cầm Thanh Tuyết vừa đi chậm vừa nhìn khung cảnh trong sân hẳn là mọi người cũng thấm mệt và trở về xương phòng nghỉ ngơi rồi.
Nàng đi theo nhị hoàng tử qua một ngã rẽ rồi đi về phía sau của sân Càn Nghi cung. Phía sau là đầm sen đang trong mùa hoa chớm nở. Bước tới nơi mùi hương sen thơm dịu nhẹ làm nàng tâm tình như thả lỏng hơn, trên mặt cơ mặt cũng thả lỏng ra nhiều.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên cũng không đưa theo hộ vệ nào cả, hắn là muốn cho Cầm Thanh Tuyết thỏa mái không áp lực vì hắn là hoàng tử. Nhìn khuôn mặt thanh tú cùng với trên môi là nụ cười như không cười của nàng làm hắn tự lại thấy vui vẻ.
Bước dạo một vòng hồ sen nghe tiếng gió thổi nhẹ hòa cùng tiếng cành lá sen chạm nhau nghe thật êm dịu. Nhị hoàng tử thấy Cầm Thanh Tuyết dừng lại, hắn cũng đứng lại cùng nàng ngắm nhìn vào phía trong đầm sen.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên tâm bồng thấy bình yên, hắn buột miệng nhẹ hỏi Cầm Thanh Tuyết:
- Cầm tiểu thư không biết sau này ngươi có mong ước điều gì không?
Cầm Thanh Tuyết không nhanh không chậm đáp lại nhị hoàng tử :
- Nhị hoàng tử người muốn hỏi điều gì? Tiểu nữ cũng không mưu cầu lồng son thiếp vàng gì. Cũng chẳng mong ước rằng mình sẽ nổi danh thiên hạ hay tài giỏi hơn ai.Tiểu nữ chỉ mong rằng bản thân cứ bình bình an an mà sống.
Nhị hoàng tử cười gượng giọng nói như đôi chút trải lòng :
- Nghe ngươi nói vậy khiến ta cũng thật là ngưỡng mộ. Bản thân ta vẫn luôn phải nỗ lực để phụ hoàng và người khác công nhận về tài năng và cổng hiến. Nhưng cuối cùng cũng không đâu tới đâu cũng chỉ vì ngoại tổ phụ của ta và mẫu thân ta không đủ mạnh. Ta vốn vẫn ép sống chưa từng được tự mình làm điều mình thích như ngươi vậy đó.
Cầm Thanh Tuyết ngồi xuống đưa tay hái nhẹ một cành xen, trên môi liền nở nụ cười thản nhiên. Nàng vừa nhìn bông hoa sen Bách Diệp vừa nói với nhị hoàng tử:
- Nhị hoàng tử ta chỉ có một câu muốn nói với người,
" Đã là trà thì đậm hay nhạt vẫn là trà .
Dù nóng hay lạnh thì cũng vẫn là trà .
Sống một mình hay hai mình vẫn là sống.
Vui hay buồn chúng ta cũng phải sống thôi
Vậy thì ta nên chọn cách vui vẻ nhất để sống cho đừng lãng phí cuộc đời này".
Nhị hoàng tử bị sự thanh thoát và lời nói của Cầm Thanh Tuyết làm cho không thể rời mắt, lời nói của nàng cũng khiến hắn như hiểu thấu bản thân mình muốn làm điều gì. Gánh nặng bao năm của hắn chỉ như vậy mà đã được giải tỏa hoàn toàn.
Nhị hoàng tử còn đang thất thần thì Cầm Thanh Tuyết đã tự tay hái cho mình một bó bảy cành sen mà không biết đây là hoàng cung của hoàng thượng, chỉ cần nàng hái một bông thôi đã đủ mất mấy cái mạng rồi.
Quay ra nhìn Cầm Thanh Tuyết cầm bó hoa mà khiến nhị hoàng tử phải cười khổ, hắn biết nói với nàng thế nào đây. Đông Phương Nguyên ho nhẹ mấy tiếng rồi gọi nàng :
- Cầm tiểu thư... Ngươi có biết lát nữa hoàng thượng và các vị đại thần sẽ ở đây bàn nghị sự và thưởng hoa hay không?
Cầm Thanh Tuyết quay qua nhìn Nhị hoàng tử rồi lại quay lại nhìn bó hoa trong tay, mặt có đôi phần bối rối.
Nàng lại tùy tiện quá rồi, lát nữa có phải hoàng thượng sẽ trách phạt nàng không vậy.
Thấy Cầm Thanh Tuyết khuôn mặt biến sắc Đông Phương Nguyên liền cười ôn nhu mà nói với nàng :
- Lát nữa ngươi cứ đưa hoa sen cho ta, ta sai hạ nhân đem đi, lát yến tiệc kết thúc cứ tới tìm ta lấy lại là được.
Cầm Thanh Tuyết cười gượng gật đầu với nhị hoàng tử, đây là lần đầu nàng nhìn thấy hoa Bách Diệp ở thế giới này, những cánh hoa vừa sinh đẹp vừa thơm dịu nhẹ khiến tay nàng không tự chủ mà quên mất đây là hoàng cung. Nàng nhẹ nói :
- Đa tạ nhị hoàng tử không trách tội. Thanh Tuyết quả thật lại quá tùy ý mà gây rắc rối cho nhị hoàng tử rồi.
Đông Phương Nguyên lắc đầu cười với Cầm Thanh Tuyết, hắn thở nhẹ rồi nhìn về phía những làn gió thổi lướt lướt trên từng cành lá sen, giọng nói cũng nhu hòa đi nhiều:
- Thật ra ta mới phải là người cám ơn ngươi, nếu không có ngươi chắc hẳn sau này ta sẽ không còn có thể là ta bây giờ nữa...
Phía xa xa có tiếng gọi lớn về phía hai người:
- Phương Nguyên ,Phương Nguyên ngươi ở đây sao? Ta đi tìm ngươi nãy giờ.
- Di nương bụng con có chút khó chịu, người trở về xương phòng trước đi lát con đi dạo một vòng liền trở về .
Trầm Kim Anh nhìn Cầm Thanh Tuyết lo lắng hỏi :
- Hay ta đi cùng con, chứ đường xá trong cung con cũng đâu có rành. Lỡ không may lại đi lạc tới cung cấm, vạn nhất không may mà có mạo phạm ai thì ta biết phải làm sao?
Cầm Thanh Tuyết nhìn khuôn mặt mệt mỏi có đôi chút hơi nhợt nhạt của nhị phu nhân liền cười nhẹ an ủi:
- Nương con chỉ đi quanh đây một chút thôi không có đi xa đâu, người trở về phòng nghỉ ngơi sớm chút buổi chiều vẫn còn tham gia thưởng hoa.
Trầm Kim Anh mặc dù trong người có chút hơi mệt nhưng bà lo cho Cầm Thanh Tuyết sợ lại như lúc sáng nàng đi lạc vào cung cấm của Phù Dung quý phi. Cũng may là không có chuyện gì sảy ra bằng không bà sẽ buồn lòng
เล็ท.
Trầm Kim Anh liền nghiêm mặt nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Không được. Một là ta đi cùng con, còn hai là cả hai chúng ta cùng về xương phòng nghỉ ngơi. Chứ con đi một mình ta thật sự không có yên tâm.
Cầm Thanh Tuyết nắm lấy cánh tay của nhị phu nhân rồi rụi rụi vào làm nũng :
- Nương con thật sự không sao mà, hơn nữa con đảm bảo trong vòng một nén nhang liền quay trở về xương phòng với người. Chứ giờ trở về phòng con cũng ấm ách ngủ không được mà.
Trầm Kim Anh còn chưa kịp trả lời Cầm Thanh Tuyết thì phía bên này nhị hoàng tử đã đi nhanh đến trước mặt hai người cúi chào cầm phu nhân rồi quay qua nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Cầm tiểu thư muốn đi dạo sao? Vừa hay ta cũng muốn đi dạo một chút cho tiêu cơm. Không biết Cầm tiểu thư có nhã hứng đi với ta một đoạn không?
Thấy Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên tới Trầm Kim Anh và Cầm Thanh Tuyết liền cúi người hành lễ :
- Tham kiếm nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên liền cười nhẹ nói với hai người.
- Hai người đứng lên đi, gặp ta cũng không cần quá lễ nghi như vậy .
Cầm Thanh Tuyết mặc dù không muốn đi cùng nhị hoàng tử để nhận thêm bất kì rắc rối nào. Nhưng cũng vì lo cho sức khỏe của nhị phu nhân, đây cũng là lần đầu tiên nhị phu nhân hoài thai. Bà cần giữ gìn sức khỏe và an thai, cuối cùng nàng đành phải gật đầu đồng ý với nhị hoàng tử để nhị phu nhân yên tâm trở về nghỉ ngơi.
- Đa tạ nhị hoàng tử có lời, tiểu nữ đây cung kính không bằng tôn lệnh. Vậy phiền hoàng tử dẫn đường cho tiểu
ทนี roi.
Nói với nhị hoàng tử song rồi Cẩm Thanh Tuyết quay qua nhìn nhị phu nhân cười nói :
- Nương vậy giờ người yên tâm chưa? Có nhị hoàng tử đi con chắc chắn sẽ không bị lạc và còn rất an toàn.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên vừa rồi đứng phía sau cũngngh được đôi phần câu chuyện của nhị phu nhân và Cầm Thanh Tuyết. Hắn cũng đoán ra là quận chúa lúc trước đưa Cầm Thanh Tuyết rời đi chắc hẳn đã giở trò.
Trầm Kim Anh biết giờ bà có ngăn cản cũng cản không được, bà liền cung kính nói với nhị hoàng tử:
- Vậy thảo dân làm phiền nhị hoàng tử dẫn theo Thanh Tuyết đi một vòng. Vẫn mong nhị hoàng tử để mắt đến đứa nhỏ này, vì nó còn nhỏ còn nhiều thứ lơ đếnh không chú tâm.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên cũng cười nhẹ gật đầu với Cầm phu nhân rồi nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Cầm tiểu thư mời .
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ với nhị phu nhân rồi bước đi song song cùng với nhị hoàng tử. Còn nhị phu nhân thì theo nha hoàn trong cung trở về xương phòng phía tây nghỉ ngơi.
Cầm Thanh Tuyết vừa đi chậm vừa nhìn khung cảnh trong sân hẳn là mọi người cũng thấm mệt và trở về xương phòng nghỉ ngơi rồi.
Nàng đi theo nhị hoàng tử qua một ngã rẽ rồi đi về phía sau của sân Càn Nghi cung. Phía sau là đầm sen đang trong mùa hoa chớm nở. Bước tới nơi mùi hương sen thơm dịu nhẹ làm nàng tâm tình như thả lỏng hơn, trên mặt cơ mặt cũng thả lỏng ra nhiều.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên cũng không đưa theo hộ vệ nào cả, hắn là muốn cho Cầm Thanh Tuyết thỏa mái không áp lực vì hắn là hoàng tử. Nhìn khuôn mặt thanh tú cùng với trên môi là nụ cười như không cười của nàng làm hắn tự lại thấy vui vẻ.
Bước dạo một vòng hồ sen nghe tiếng gió thổi nhẹ hòa cùng tiếng cành lá sen chạm nhau nghe thật êm dịu. Nhị hoàng tử thấy Cầm Thanh Tuyết dừng lại, hắn cũng đứng lại cùng nàng ngắm nhìn vào phía trong đầm sen.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên tâm bồng thấy bình yên, hắn buột miệng nhẹ hỏi Cầm Thanh Tuyết:
- Cầm tiểu thư không biết sau này ngươi có mong ước điều gì không?
Cầm Thanh Tuyết không nhanh không chậm đáp lại nhị hoàng tử :
- Nhị hoàng tử người muốn hỏi điều gì? Tiểu nữ cũng không mưu cầu lồng son thiếp vàng gì. Cũng chẳng mong ước rằng mình sẽ nổi danh thiên hạ hay tài giỏi hơn ai.Tiểu nữ chỉ mong rằng bản thân cứ bình bình an an mà sống.
Nhị hoàng tử cười gượng giọng nói như đôi chút trải lòng :
- Nghe ngươi nói vậy khiến ta cũng thật là ngưỡng mộ. Bản thân ta vẫn luôn phải nỗ lực để phụ hoàng và người khác công nhận về tài năng và cổng hiến. Nhưng cuối cùng cũng không đâu tới đâu cũng chỉ vì ngoại tổ phụ của ta và mẫu thân ta không đủ mạnh. Ta vốn vẫn ép sống chưa từng được tự mình làm điều mình thích như ngươi vậy đó.
Cầm Thanh Tuyết ngồi xuống đưa tay hái nhẹ một cành xen, trên môi liền nở nụ cười thản nhiên. Nàng vừa nhìn bông hoa sen Bách Diệp vừa nói với nhị hoàng tử:
- Nhị hoàng tử ta chỉ có một câu muốn nói với người,
" Đã là trà thì đậm hay nhạt vẫn là trà .
Dù nóng hay lạnh thì cũng vẫn là trà .
Sống một mình hay hai mình vẫn là sống.
Vui hay buồn chúng ta cũng phải sống thôi
Vậy thì ta nên chọn cách vui vẻ nhất để sống cho đừng lãng phí cuộc đời này".
Nhị hoàng tử bị sự thanh thoát và lời nói của Cầm Thanh Tuyết làm cho không thể rời mắt, lời nói của nàng cũng khiến hắn như hiểu thấu bản thân mình muốn làm điều gì. Gánh nặng bao năm của hắn chỉ như vậy mà đã được giải tỏa hoàn toàn.
Nhị hoàng tử còn đang thất thần thì Cầm Thanh Tuyết đã tự tay hái cho mình một bó bảy cành sen mà không biết đây là hoàng cung của hoàng thượng, chỉ cần nàng hái một bông thôi đã đủ mất mấy cái mạng rồi.
Quay ra nhìn Cầm Thanh Tuyết cầm bó hoa mà khiến nhị hoàng tử phải cười khổ, hắn biết nói với nàng thế nào đây. Đông Phương Nguyên ho nhẹ mấy tiếng rồi gọi nàng :
- Cầm tiểu thư... Ngươi có biết lát nữa hoàng thượng và các vị đại thần sẽ ở đây bàn nghị sự và thưởng hoa hay không?
Cầm Thanh Tuyết quay qua nhìn Nhị hoàng tử rồi lại quay lại nhìn bó hoa trong tay, mặt có đôi phần bối rối.
Nàng lại tùy tiện quá rồi, lát nữa có phải hoàng thượng sẽ trách phạt nàng không vậy.
Thấy Cầm Thanh Tuyết khuôn mặt biến sắc Đông Phương Nguyên liền cười ôn nhu mà nói với nàng :
- Lát nữa ngươi cứ đưa hoa sen cho ta, ta sai hạ nhân đem đi, lát yến tiệc kết thúc cứ tới tìm ta lấy lại là được.
Cầm Thanh Tuyết cười gượng gật đầu với nhị hoàng tử, đây là lần đầu nàng nhìn thấy hoa Bách Diệp ở thế giới này, những cánh hoa vừa sinh đẹp vừa thơm dịu nhẹ khiến tay nàng không tự chủ mà quên mất đây là hoàng cung. Nàng nhẹ nói :
- Đa tạ nhị hoàng tử không trách tội. Thanh Tuyết quả thật lại quá tùy ý mà gây rắc rối cho nhị hoàng tử rồi.
Đông Phương Nguyên lắc đầu cười với Cầm Thanh Tuyết, hắn thở nhẹ rồi nhìn về phía những làn gió thổi lướt lướt trên từng cành lá sen, giọng nói cũng nhu hòa đi nhiều:
- Thật ra ta mới phải là người cám ơn ngươi, nếu không có ngươi chắc hẳn sau này ta sẽ không còn có thể là ta bây giờ nữa...
Phía xa xa có tiếng gọi lớn về phía hai người:
- Phương Nguyên ,Phương Nguyên ngươi ở đây sao? Ta đi tìm ngươi nãy giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất