Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 48: Kế Hoạch Tác Chiến.

Trước Sau
Sau khi ổn định vị trí, một trong năm người đứng lên rồi tự giới thiệu mình là Hồ tướng quân, ông cung kính nói về phía tam vương gia.

- Tam vương gia Mạt tướng xin giới thiệu qua sơ đồ và địa hình ở đây.

Đông Phương Lãnh nhàn nhạt gật đầu với Hồ tướng quân, vừa nghe ông nói hắn chú ý từng hành động và ánh mắt của từng người trong quân doanh. Vị tướng quân vừa đứng lên có lẽ là người có kinh nghiệm và giữ chức cao nhất ở biên cương này .

Hồ tướng quân trầm giọng vừa nói vừa chỉ tay vào tấm bản đồ trên bàn.

- Tam vương gia đây chính là bản đồ địa hình ở đây, cũng do chúng mạt tướng đã vẽ lại sau những lần đi thăm dò xung quanh, và cả vài lần đi thám thính bên phía quân địch . Phía sau cách trại chính của chúng ta khoảng mười dặm chính là quân doanh phụ của đội quân Hung Nô, vừa mới được dựng lên cách đây ít hôm, chúng Mạt tướng cũng đã đang cho người điều tra xem họ đang có dụ ý gì.

Sau đó ông ta lại ôn tồn vừa nói vừa chỉ tay về tấm bản đồ vị trí được khoanh tròn đánh đấu tích đỏ :

- Cách đây khoảng hơn tám mươi dặm, chính là trung tâm chính của quân doanh Hung Nô đã dựng lên từ khi đánh chiếm hai tòa thành của ta .

Tiếp tục một vị tướng khác tự xưng là Bạch tướng quân cũng đứng lên nói lớn :

- Vương gia, Quân Hung Nô rất hung hãn, và khỏe mạnh, chúng mạt tướng trước kia cũng vì binh lính chưa đủ, lại không dành về mưu kế nên đã bại dưới tay của họ mấy lần. Quân Hung Nô do đại tướng Ba Tư Lạc dẫn đầu, mà Ba Tư Lạc mỗi lần tiến quân lên đánh quân ta, hắn đều ra tay rất máu lạnh và tàn độc .Chúng còn biết dùng độc và khói đạn mù làm quân ta hoảng loạn, chúng ta dần trở nên yếu thế hơn, sau đó liền bị chiếm mất ba tòa thành và phải lùi quân doanh tới đây.

Hồ tướng quân vừa nghe Bạch tướng quân nói vừa gật đầu rồi lại tiếp lời :

- Vương gia, chúng thần đã từng cho người đi thám thính trong quân doanh của Hung Nô, còn nghe nói bên

Hung Nô đang có một vị thần nhân bí ẩn nào đó giúp sức, tương trợ. Những mưu kế mà đại quân Hung Nô dùng đều do vị kia chỉ dẫn.

Đông Phương Lãnh gật đầu rồi nhàn nhạt nói :

- Bổn vương nhớ không nhầm thì hoàng thượng mỗi năm đều cho rất nhiều viện binh tới, cùng với rất nhiều lương thảo. Chẳng nhẽ mỗi lần xâm chiếm Hung Nô đều cướp hết lương thảo hay sao?

Một vị tướng quân liền lắc đầu rồi lại gật đầu nói lời phân bua:

- Vương gia, đúng là mỗi năm quân doanh đều có nhận được lương thảo và đồ khô, nhưng mỗi lần khi nhận lương thảo từ kinh thành gửi tới cũng không nhiều .Lần nào nhiều nhất cũng chỉ có vài tấn lương thực cùng một chút đồ khô. Chúng thần ở đây ngoài phải canh gác và chiến đấu còn phải lo từng bữa ăn cho các binh lính.

Đông Phương Lãnh vô cùng ngạc nhiên, vì theo ngân sách hai năm trở lại đây, giặc Hung Nô sâm chiếm để làm an lòng binh lính,tướng sĩ ở biên cương. Hoàng thượng đều gửi rất nhiều lương thảo, mà mỗi năm đều gửi hai lần.

Mỗi lần gửi cũng phải có ít nhất vài trăm cho tới cả nghìn tấn lương thực và vài trăm bao đồ khô,cùng những vật dụng cần thiết. Sau lần này yên ổn hắn nhất định viết tấu trương gửi về hoàng cung, việc quan trọng này cần phải bẩm báo lại cho hoàng thượng.

Một vị tướng quân khác lại đứng lên nói :

- Vương gia, cũng có vài lần gần đây thì lương thảo của chúng ta bị quân Hung Nô đánh úp và cướp mất rất nhiều.

Đông Phương Lãnh gật đầu rồi nhìn vào tấm bản đồ trên bàn, trước hết vẫn là tìm cách để đoàn binh lính và lương thảo an toàn tới đây.

Nhìn vào tấm bản đồ Đông Phương Lãnh phân tích, nhìn qua thì đúng là địa hình bên Đông phương quốc có phần yếu thế nhưng nếu biết cách phối hợp cũng không hẳn là quá tệ.

Sau khi phân tích trong đầu Đông Phương Lãnh mới âm trầm vừa nói vừa chỉ tay vào bản đồ, vạch ra kế hoạch tác chiến sắp tới.

- Mọi người nhìn vào đây, dựa theo tấm bản đồ và theo địa hình ở đây, ta thấy rõ bên trái và bên phải đều là đường núi rất dễ luồn lách và qua mắt quân doanh của ta để đi về phía trước. Bên phải đường núi bên phải này rộng và nhìn sẽ thấy dễ dàng đi, như vậy chắc chắn quân Hung Nô sẽ cài sẵn binh lính ở đó mai phục sẵn. Đợi quân ta xuất hiện liền đi lên cướp lương thực và dùng đạn hỏa mù ở ở đoạn ráp danh có núi này rồi rời đi.

Đông Phương Lãnh tiếp tục chỉ tay về phía bên trái, chấm thẳng vào vùng khoanh tròn đỏ rồi nói :



- Phía bên trái tuy quãng đường ngắn hơn nhưng phía trước lại xuất hiện đầm lầy có thể hút người. Quân Hung Nô cũng sẽ phân tích và thăm dò thấy, hẳn chúng cũng sẽ không mạo hiểm để đi qua.

Tiếp tục Đông Phương Lãnh khoanh tròn vùng mà đội quân tiếp viện đang đứng rồi nói :

- Hiện tại quân cứu viện còn ở cách quân doanh khoảng ba trăm dặm, đi cũng ít nhất mất hai ngày nữa mới tới.

Bốn vương sẽ phân chia ra làm ba đội quân, ở phía khu này cũng cách điểm mai phục của quân địch khoảng mười dặm.

Ai nấy đều trố tròn mắt nhìn về phía tam vương gia đang nói, trong đầu mỗi người lại là một tính toán riêng.

Đông Phương Lãnh vừa nói cũng vừa quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của năm tướng quân đang có mặt ngồi xung quanh bàn. Hắn tiếp tục nói :

- Đội viện binh ta chia ra ba hướng tấn công, lấy một phần quân số ra để đánh thẳng vào đội mai phục của Hung Nô bên cánh phải. Còn một phần sẽ hỗ trợ lương thảo đi phía sau và đi về hướng cánh trái. Tiếp một phần sẽ nhanh chóng phi ngựa về chính giữa hòa cùng binh lính đang ở quân doanh này đánh thẳng về phía doanh trại của quân Hung Nô. Chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh và đòi lại một toàn thành gần đây nhất.

Một vị tướng quân liền đứng dậy rồi cắt ngang lời Đông Phương Lãnh :

- Vương gia, như vậy chẳng phải chúng ta phải đi qua vùng đầm lầy bên cánh trái hay sao?Nơi đó rất nguy hiểm vậy thì làm sao chúng ta đưa lương thảo qua được.

Đông Phương Lãnh hừ lạnh rồi nói :

- Bổn vương tự khắc có tính toán. Ngay bây giờ bồn vương cùng hộ vệ trở về đội tiếp viện quân sắp xếp. Các vị tướng quần ở đây sớm ngày mai hãy tập hợp binh lính chờ cứu viện của ta tới nơi lập tức công thành.

Hồ tướng quân và Bạch tướng quân lập tức cúi đầu nói :

- Tuân lệnh.

Sau đó Đông Phương Lãnh cho mọi người lui xuống chỉ giữ lại Hồ tướng quân ở lại.

Ảnh Nhất và Ảnh Nhị theo chân bốn tướng quân rời ra ngoài đứng canh gác.

Bên trong còn mỗi hai người là tam vương gia và Hồ tướng quân.

Đông Phương Lãnh ngồi xuống ghế rồi trầm giọng nói :

- Hồ tướng quân, ngươi nghĩ xem liệu có điều gì muốn báo lại với bồn vương hay không?

Hồ tướng quân mới đầu khi gặp còn có chút không phục tam vương gia vì hắn còn rất nhỏ tuổi, lại thêm chưa lần nào ra chiến trường sẽ không thông hiểu được địa hình và chiến thuật chiến đấu.

Nhưng vừa rồi ông liền phải thay đổi phải suy nghĩ, tam vương gia bằng ánh mắt khác, vừa rồi tam vương gia phân tích và đưa ra chiến thuật khiến ông vô cùng ngạc nhiên không có một chút sơ hở nào.

Hồ tướng quân quỳ gối trước mặt tam vương gia rồi nói :

- Vương gia có gì cứ nói, mạt tướng bao năm chinh chiến là người thô tục, văn chương không nhiều nên không hiểu ngụ ý trong lời của ngài.

Đông Phương Lãnh ngồi xuống ghế, hắn nhàn nhã vắt chân lên ghế đối diện rồi nói :

- Bồn vương nhớ không nhầm thì hoàng thượng cắt cử cả một đội quân tinh duệ tới đây để cứu viện cũng như là cùng tướng sĩ, binh lính chiến đấu. Đội quân tinh duệ kia toàn những đại hộ vệ của cẩm vệ quân, không thể nào dễ dàng tới mức đánh năm trận thì cả năm trận đều thua thảm hại được.

Hồ tướng quân dập đầu xuống đất rồi nói trong phân minh:

- Vương gia tha tội , là do mạt tướng vô năng bao lần đề binh lên tham chiến đều nhận thất bại .Đội quân tinh duệ có tới tham chiến nhưng không hiểu sao vẫn luôn bị đội quân Hung Nô hóa giải và dành đi chiến thắng.



Đông Phương Lãnh hừ lạnh, giọng nói thập phần uy mãnh:

- Hồ tướng quân, ông không phải không nhìn ra trong quân doanh là có kẻ mưu phản. Vậy mà ông vẫn mắt nhắm mắt mở không muốn ra tay, bồn vương muốn hỏi ông đây là có ý gì? Đông Phương quốc không thể nào nuôi một tên bán nước, hại dân.

Hồ tướng quân kinh hãi dập đầu mạnh xuống đất, tam vương gia quả thật thông minh hơn người. Mới nhìn đã nhận ra ngay, cũng chính muội phu*(*e rể) của ông luôn lén lút ra ngoài để bẩm báo lại cho bên địch. Mà điều khiến ông ray rứt nhất chính là ông chỉ có một muội muội mà nó lại hết sức yêu tên muội phu kia, còn yêu cầu ông thể sống thể chết để bảo vệ khi hắn cùng ông ra chiến trường ngoài biên cương này .Vậy cho nên dù bao lần bắt được ông đều chỉ đành răn đe nhẹ nhàng, không thể xuống tay nghiêm trị hắn được.

- Vương gia tha tội .

Đông Phương Lãnh hừ lạnh rồi nói lớn :

- Bồn vương nể tình ngươi lập nhiều công lớn cho Đông Phương quốc mà không trách phạt, nhưng lần này bổn vương sẽ là người trực tiếp bóp chết những tên đang mưu phản và có ý đồ mưu phản đó. Mong rằng Hồ tướng quân đừng mù quáng mà can dự vào, thân là một đại tướng quân mà lại chỉ vì việc tư trong nhà mà khiến bao nhiều bính lính và đồng đội nằm xuống một cách vô nghĩa, ông nói xem mình còn xứng đáng là người dẫn đầu nơi biên cương này không? hơn nữa còn có thể là: gương soi cho bao thể hệ sau này hay không.

Hồ thừa tướng càng nghe càng thấy bản thần mình sai trái lời nói càng nghẹn ngào đi :

- Vương gia anh minh, là do mạt tướng mù quáng. Xin vương gia trách phạt.

Đông Phương Lãnh thả chân cúi người nhấc nhẹ vị tướng quân trước mặt lên rồi âm trầm nói :

- Hồ tướng quân ông mau đứng lên đi, ta biết ông là một người yêu nước yêu dân. Ta hi vọng sau bài học này ông sẽ trở thành một người liêm khiết và đáng giá. Lần này ta cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội.

Hồ tướng quân không hiểu ý của tam vương gia, ông liền nói:

- Vương gia ý của người là ?

Đồng Phương Lãnh đứng lên lạnh lùng nói :

- Ngày mai sau khi quân Hung Nô sẽ cho hết binh lính tới cánh trái chờ sẵn đoàn lương thảo của ta. Sáng mai ông hãy tập hợp tất cả binh lính lại, đợi đúng giờ thân buổi chiều dâng quân đánh lên phía quân doanh. Ta tin rằng nhất định sẽ dành lại được một tòà thành của chúng ta.

Hồ tướng quân gật đầu rồi lại lo lắng nói :

- Vương gia vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị cướp mất lương thảo hay sao?

Đồng Phương Lãnh cười lạnh rồi nói :

- Yên tâm, khi chúng bị đánh sập quân doanh, tâm thế bị lung lay lúc ấy chúng ta tiếp tục đánh úp và giết sạch đám Hung Nô đang mai phục.

Hồ tướng quân lúc ấy mới hiểu dụ ý của tam vương gia, ông liền cung kính vừa gật đầu vừa tán dương.

- Vương gia anh minh, quả thật khiến mạt tướng mở mang tầm mắt.

Đông Phương Lãnh cười lạnh rồi nói :

- Được rồi, giờ bồn vương trở về nơi tiếp viện quân, ngày mai Hồ tướng quân cứ đề cử hai vị tướng quân mà bồn vương nhắm tới, ngay sáng mai cùng một ít số binh lính lập tức đi tới phía trước tiếp đón bổn vương. Còn mọi chuyện bồn vương tự có tính toán.

Hồ tướng quân cúi đầu cung kính hành lễ tiễn tam vương gia rời đi.

- Mạt tướng đã rõ. Vương gia đi thong thả.

Đông Phương Lãnh phất áo rồi cùng Ảnh Nhất rời đi. Ảnh Nhị được phân phó ở lại phò tá Hồ tướng quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau