Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 56: Sư Phụ Bệnh Trở Nặng

Trước Sau
Sau khi bồi bổ cùng trị thương tốt, thân thể cũng đã hồi phục đến tám phần, lần nữa Đại Minh Sư lại muốn rời khỏi U Sơn Cốc.

Cầm Thanh Tuyết không nhịn đau lòng mỗi khi sư phụ trở về mà trên người đều thương tổn nặng, nên lần này nàng quyết định phải hỏi bằng được nguyên do vì sao sư phụ lại rời đi.

Còn nếu sư phụ không trả lời vậy thì nàng cũng đành lén lút theo chân sư phụ ra ngoài. Sư phụ có gì bất chắc nàng nhất định sẽ ra tay tương trợ.

Đại Minh Sư thấy nha đầu này lo lắng cho mình trong lòng cũng rất vui, nhưng chuyện sắp tới ông sẽ gặp rất nguy hiểm. Ông không muốn nó phải nhúng tay vào trước khi hoàn thành khế ước năm năm, ông cũng không muốn người kia biết được tung tích của nó.

Đại Minh Sư cũng không giấu chuyện ông rời đi chỉ là sẽ nói cách khác cho nha đầu này hiểu, ông nhàn nhã ngồi uống trà rồi nói với Cầm Thanh Tuyết:

- Vi sư lần này rời đi để tìm nhị đệ. Con chắc sẽ không còn nhớ ra cách đây hơn bốn năm vào ngày mà ta đưa con xuống U Sơn Cốc này. Chính đệ ấy là người đánh lạc hướng và chịu trận thế của các bang phái trên giang hồ để chúng ta an toàn rời đi. Bây giờ đệ ấy đang ở trong tay tam đệ của ta, lần này chúng ta ba người sẽ nói rõ ràng mọi ân oán. Con là người ngoài cuộc cũng không thích hợp để nghe chuyện trong quá khứ của tông môn chúng ta.

Cầm Thanh Tuyết nghe sư phụ nói vậy cũng có chút yên tâm, nhưng lại tò mò hỏi :

- Sư phụ vì sao năm đó các bang phái trong giang hồ lại muốn tìm chúng ta để giết? Mà vì sao tam đệ của người lại bắt giữ nhị sư thúc.

Đại Minh Sư không muốn Cầm Thanh Tuyết bị áp lực vì mình thánh nữ hiện thân. Cũng không muốn nha đầu trước mặt này cảm thấy có lỗi khi sư đệ bị bắt đi, ông cũng không muốn nó biết được là đám người đó đến muốn bắt nó để dành lấy linh lực từ thân thể nó truyền ra lúc tinh phách nhập thể.

Đại Minh Sư âm trầm nói :

- Vi sư cùng sư đệ vốn có hai viên tinh thạch có thể xem trước tương lai, họ muốn đến cướp đi để bói trước thiên mệnh . Ai cũng muốn lấy chúng để có được sức mạnh để trở thành người mạnh nhất thiên hạ.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, quả thật trước đây nàng từng nghe sư phụ nói vậy.

Đại Minh Sư lại thở dài nói tiếp:

- Nhưng họ cũng đâu có biết cả ba viên tinh thạch đã bị vỡ từ lâu. Tinh thạch của tam đệ ta đã vỡ cách đây hơn mười lăm năm về trước, khi ấy đệ đấy làm trái với thiên ý và đã bị hắc hóa bởi tà ma. Nên tinh thạch sẽ tự mình vỡ nát và đệ ấy cũng bị phản phê không ít.

Cầm Thanh Tuyết ngồi yên chú ý lắng nghe từng lời của sư phụ, nàng có chút tin cũng có chút không tin, thế giới này đúng thật là rất hư ảo.

Đại Minh Sư lại tiếp tục nói :

- Khi ấy còn hai viên tinh thạch của ta và nhị đệ cũng đã bị ảnh hưởng rất nhiều, cũng vì bảo vệ tinh thạch nên ta mới phải lập kết giới ở đây. Cho đến ngày mà con bị trúng độc như linh tính mách bảo tinh thạch của ta luôn phát sáng rồi lại vụt tắt. Ta liền đoán có điều chẳng lành, mở tinh thạch ra liền thấy đoạn băng tua ngắn của con đang hấp hối dưới nền đất. Tiếp đến là màu đỏ diêm dúa, bao phủ đỏ cả vùng trời, sau đó tinh thạch của ta tự nhiên lại phát nổ. Ta liền gấp rút rời khỏi cốc và tới biệt phủ của phụ thân con, vừa đi liền gặp chim ưng cấp báo nhị đệ cầu ta tới cứu con.

Cầm Thanh Tuyết cũng không rõ vì sao mình lại có liên quan tới tinh thạch nàng liền hỏi:

- Sư phụ con có liên quan tới tinh thạch hay không? Vì sao tinh thạch lại báo hiệu cho người biết con đang trúng độc.

Đại Minh Sư lắc đầu, ông thật sự cũng không rõ chuyện này là sao, ông chỉ biết sư phụ của ông từng nói nhất định phải bảo vệ tốt người mà tinh thạch điểm báo.

- Ta thật ra cũng không rõ chuyện này, sư phụ của ta cũng chưa từng nói lại chuyện này với ta.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu nhu hòa nói :

- Sư phụ vậy còn một viên tinh thạch của nhị sư thúc thì sao? Con ở đây với người hơn bốn năm rồi cũng chưa từng nhìn qua bao giờ?

Đại Minh Sư mắt hiện tia buồn bã, vào mấy tháng trước chính ông đã làm trái thiên mệnh tự mình triệu hồi tinh thạch của sư đệ và điểm dấu dùng nội lực để tìm dấu vết của nhị đệ. Vì trước nay điều ông thấy có lỗi với đệ ấy, năm đó đáng lẽ ra ông phải quay lại cứu đệ ấy.



Tinh thạch của nhị đệ cũng vì ông mà vỡ tan rồi, Đại Minh Sư thở dài nói :

- Ta đã làm vỡ nó rồi, trong những năm gần đây ta đều đi nghe tin tức và tìm sư đệ của ta, nếu không phải trước kia ta ... Ai... Thôi vậy... Lần này ta nhất định phải tới nơi của tam đệ, nhị đệ của ta đang ở trong tay tam đệ.

Đại Minh Sư khẽ thở dài buồn bã, bao nhiêu năm tình huynh đệ vậy mà giờ tam đệ lại chỉ vì chút ghen tị của bản thân mà đánh mất chính mình. Đệ ấy cũng không chút lưu tình mà hành hạ nhị đệ trong ngục tối. Hôm đó tinh thạch hiện lên hình ảnh gầy yếu, máu me của nhị đệ đang bị xiềng xích dưới một ngục tối, người đối diện đang lóc từng miếng thịt của đệ ấy. Nghĩ thôi ông cũng thấy oán hận vô cùng, người đối diện ấy không ai khác lại chính là tam đệ của ông.

Đại Minh Sư nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói :

- Thanh Tuyết, lần này vi sư rời đi cũng không có quá nhiều nguy hiểm nên con cứ an tâm. Vi sư tin rằng sẽ thuyết phục được tam đệ rời khỏi con đường tà đạo.

Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ đành gật đầu rồi đi vào trong chuẩn bị một chút lương khô vào tay nải cho sư phụ.

Đại Minh Sư lần này rời đi cũng mất gần một tháng, Cầm Thanh Tuyết dưới vực lo lắng, bấy an, nàng luôn đi đi lại lại ra phía kết giới để đợi tin ông.

Đêm hôm đó trời mưa tầm tã kết giới được mở ra ,cả người Đại Minh Sư máu đỏ thẫm cả y phục trên người ngã xuống.

Cầm Thanh Tuyết nghe động liền đi ra thấy sư phụ nằm bất động nàng chạy tới gấp gáp đóng kết giới rồi đi tới đỡ Đại Minh Sứ dậy .

Sau bao nhiêu lời gọi đều không thấy sư phụ trả lời, kiểm tra mạch đập khiến nàng thất kinh lo lắng. Mạch của sư phụ rất yếu và ngắt quãng, cả thân thể lạnh như băng , Cầm Thanh Tuyết gấp gáp đưa sư phụ vào trong phòng rồi đốt lửa lên. Nhanh trong thi trâm điều tiết lại mạch tượng và phong hàn độ trong người.

Cho tới ba ngày hôm sau Đại Minh Sư mới tỉnh lại, thấy Cầm Thanh Tuyết nằm ngủ dưới bàn trà. Cơn ngứa ngáy ở đan điền khiến ông đưa tay lên ho nhẹ.

Mấy ngày nay Cầm Thanh Tuyết tất bật thi trâm rồi lại sắc thuốc, ủ thuốc và chườm khăn cho sư phụ.

Mãi tới sáng nay kiểm tra thấy thân thể sư phụ đã ổn hơn nàng mới yên tâm thiếp đi bên bàn trà. Vừa rồi ngay cả sư phụ ho lên như vậy dù thần thức Cầm Thanh Tuyết có biết nhưng vì sức lực đã quá kiệt quệ nên nàng cũng không hề lay chuyển được thân thể .

Thời tiết dưới U Sơn Cốc mấy ngày thay đổi thất thường, Đại Minh Sư lại ho càng thêm dữ dội. Mỗi ngày ông tỉnh lại cũng chỉ có vài canh giờ rồi lại ngủ, khiến Cầm Thanh Tuyết càng trở nên lo lắng.

Ở với sư phụ lâu như vậy, khiến Cầm Thanh Tuyết đã coi ông như nghĩa phụ của mình, nay sư phụ lại bệnh trở nặng như vậy mà nàng lại bất lực và một chút cũng không tìm ra cách.

Cầm Thanh Tuyết buồn bã ngày ngày nàng đều ở trong dược phòng đọc và tìm cách chữa trị cho sư phụ, nàng mở từng cuốn sách y dược mà sư phụ đã từng viết lại và sưu tập lại được .

Qua xem mạch và kiểm tra biểu hiện trên người của sư phụ, Cầm Thanh Tuyết có hai suy luận: Một là sư phụ đang bị nội lực làm cho thân thể bất ổn dẫn đến kiệt lực, hai là sư phụ đã có dấu hiệu của khối u trong phối.

Mặc dù ở thế thời đại này không có máy móc tân tiến như ở hiện đại, nhưng dựa vào chuẩn đoán và biểu hiện của sư phụ khiến Cầm Thanh Tuyết nghiêng hẳn về về thứ hai.

Mà nếu đã bị ung thư phổi vậy thì rất khó đểu điều trị để khỏi hoàn toàn. Suy nghĩ trong đầu khiến Cầm Thanh Tuyết chỉ dám đánh liều một cách, duy nhất bây giờ nàng chỉ có thể tự mình điều điều chế thuốc giúp sư phụ giảm đau và kéo dài tuổi thọ.

Đi dạo một vòng quanh sạp dược liệu Cầm Thanh Tuyết lấy vào trong khay một nắm sâm ngọc linh, nàng biết

Sâm Ngọc Linh giúp cải thiện khả năng miễn dịch, tăng cường chức năng gan và phối. Bên cạnh đó, nó cúng là một loại thuốc kháng sinh. Ngọc Linh còn được coi là thuốc chữa bách bệnh cho bệnh nhân ung thư vì nó giúp tăng cường hệ miễn dịch, giảm đau và cải thiện sức khỏe và kéo dài tuổi thọ.

Tiếp đến Cầm Thanh Tuyết lấy thêm một nắm hoa kim sa, kim tuyến dược, và nắm cây hoàng kì. Ba loại này vừa có công dụng ngăn ngừa nốt ung thư mọc trên cánh phối, lại giảm ho hiệu quả.

Suy tư một hồi Cầm Thanh Tuyết khẽ trau mày , còn thiếu hai loại thảo dược nữa đó là "Mộc Hương và hoàng tinh hoa đỏ". Cũng là dược liệu chính để giảm đau và điều trị chính của ung thư.

Suy tư một hồi Cầm Thanh Tuyết mới nhớ Mộc Hương trong tủ đã hết, còn hoàng tinh hoa đỏ lại là cây hoa mọc vào buổi đêm. Mà sư phụ trước nay chưa từng cho nàng đi lấy thảo dược vào buổi đêm nên nó không hề có trong phòng dược.



Cầm Thanh Tuyết quyết định để giúp sư phụ chữa bệnh đêm nay nàng sẽ tự mình rời khỏi cốc lên đỉnh núi hái thuốc.

Trên phòng tiếng ho kéo dài của Đại Minh Sư vang lên, Cầm Thanh Tuyết gấp gáp đặt thảo dược xuống bàn rồi đi lên phòng của sư phụ, nàng khép lại hết cánh cửa sổ vì buổi chiều rồi gió thổi càng trở nên mạnh hơn.

Bước tới bên giường lại thấy sư phụ lại ho ra rất nhiều máu, càng làm Cầm Thanh Tuyết quyết định tối nay phải tự mình rời đi hái hoàng tinh hoa đỏ, nàng cúi người xuống rồi đỡ sư phụ nằm nghiêng sang một bên rồi lo lắng hỏi :

- Sư phụ ... Con đi lấy thuốc cho người.

Bàn tay già nua của Đại Minh Sư khẽ nắm lấy tay của Cầm Thanh Tuyết rồi ông khó khăn lắc đầu, giọng nói càng kiệt quệ :

- Vi sư không sao, chưa tới ngày vi sư còn chưa chết được.

Cầm Thanh Tuyết tự thấy đau lòng quá, nước mắt từ khi nào đã chảy dài xuống, nàng trước nay luôn coi sư phụ như nghĩa phụ của mình. Nay nhìn sư phụ đau đớn mà nàng lại bất lực không thể làm gì càng khiến bản thân tự thấy mình vô dụng.

Đại Minh Sư cười nhẹ an ủi Cầm Thanh Tuyết, ông nói thều thào:

- Vi sư còn chưa có chết con khóc cái gì.

Cầm Thanh Tuyết khóc càng lớn, giọng nói cũng nấc nghẹn :

- Sư phụ sao người lại nói như vậy.. hu.. hu.. con có phải quá vô dụng rồi không? Trước nay con luôn coi người như nghĩa phụ của mình, cũng coi người là người thân duy nhất và quan trọng nhất... hu... hu.. Giờ người đau đớn như vậy con lại chẳng thể làm gì...

Đại Minh Sư nghe được những lời nói thật lòng của Cầm Thanh Tuyết thì vui mừng, ông thật sự cảm thấy may mắn vì nha đầu này lại coi mình như nghĩa phụ. Điều ông luyến tiếc nhất cuối cùng cũng được đền đáp. Ông đưa tay lên xoa đầu Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Ngoan... Trước nay vi sư cũng luôn muốn có một nhỉ tử như con, thật tốt vì con cũng coi ta như nghĩa phụ... Khụ...

khu...

Đại Minh Sư vừa nói vừa ho lớn, từng bụm máu cũng ra theo tiếng ho vào chiếc khăn mỏng bên giường.

Cầm Thanh Tuyết lo lắng vuốt lưng cho ông rồi nó :

- Nghĩa phụ sau này con sẽ gọi người là nghĩa phụ, người cũng đừng nói gì nữa. Con nhất định sẽ tìm cách giúp người giảm cơn đau đớn.

Đại Minh Sư cả người như mất đi khí lực, mắt ông cũng nhắm nhẹ lại rồi mở ra, hơi thở khó nhọc ông nói từng lời nói thều thào càng khó khăn và đứt quãng :

- Vi sư có chút buồn ngủ... con cũng đi nghỉ ngơi đi... mấy ngày nay không ngủ sao... mắt thâm quầng lên rồi...

Cầm Thanh Tuyết gật đầu hiện tại sư phụ đang rất yếu, nàng cũng không nên làm sư phụ mất sức.

Cầm Thanh Tuyết đắp thêm chăn cho sư phụ rồi khẽ nói :

- Vậy sư phụ người ngủ đi, con đi nấu cháo và sắc thuốc cho người.

Vừa nói song quay lại Cầm Thanh Tuyết đã thấy sư phụ nhắm mắt rồi, hơi thở nhẹ còn có đôi lúc ngắt quãng.

Nàng nhẹ bước ra ngoài xuống dược phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau