Chương 83
Sau khi trở về biệt viện của Cẩm Thanh Tuyết trời cũng đã mờ mờ sáng .
Đông Phương Lãnh trở về liền mở mạnh cánh cửa phòng của Cầm Thanh Tuyết, hắn kéo nàng mạnh mẽ vào trong, sau đó liền mang khuôn mặt nhàn nhạt tức giận nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Tay cũng kéo nhẹ nàng ép sát lại tường ngay sau cánh cửa phòng, mặt cũng cúi gần xuống đối mặt với khuôn mặt của nàng.Chán chạm nhẹ chán nàng, tay hắn cũng đưa lên ôm chặt lấy khuôn mặt nàng .
Gần tới mức hai người chỉ thở ra hơi thở nhẹ thở ra người đối diện còn có thể cảm nhận được, Đông Phương Lãnh lòng có chút tức giận, hắn lạnh lùng nói với nàng :
- Thanh Tuyết... Bổn vương đều có thể làm những việc đó cho nàng... Chỉ cần nàng nói, dù có lên rừng hay xuống biển bốn vương đều làm cho nàng. Dù có phải lật tung cả địa cầu này bốn vương cũng sẽ dùng hết binh lực của mình để tìm những thứ mà nàng muốn.
Cầm Thanh Tuyết sau khi bị Đông Phương Lãnh ép lưng vào tường, lại bị hơi thở lành lạnh của hần phả vào mặt có chút lo lắng, chẳng nhẽ hàn độc trên người của hắn lại phát tác rồi sao?
Nhưng đến khi nghe được câu nói ghen tị mà Đông Phương Lãnh vừa nói ra nàng mới phì cười. Tam vương là đang ghen sao, nàng cười cười rồi đáp lại hắn :
- Vương gia, ngươi là đang ghen sao? Ngài sao lại ghen những việc làm mà một người đã chết từng làm vậy chứ?
Đông Phương Lãnh vẫn nghiêm mặt lạnh lùng nói :
- Bồn vương không có.
Cầm Thanh Tuyết không cười tam vương gia nữa, mà nàng liền thả nhẹ hộp gỗ trên tay xuống nền đất .Sau đó đưa hai tay mình lên ôm lấy cổ hắn lại nhẹ nói :
- Vương gia, ta từ lâu cũng có chút để ý ngài, giờ ta với ngài cũng đã thân mật tới như này. Ngài còn lo lắng điều gì nữa.
Nói song Cầm Thanh Tuyết liền kiếng chân lên sát khuôn mặt của Đông Phương Lãnh, môi chạm môi. Lại lần nữa cảm nhận được hơi thở lạnh và hơi lạnh như băng từ môi hắn truyền tới môi mình, nội tâm thầm nghĩ nhất định phải sớm tìm ra cách để giải độc cho hắn. Mỗi lần nhìn hắn bị cùng ba loại độc dày vò, thật sự nàng cũng rất đau lòng.
Đông Phương Lãnh mới đầu vẫn còn có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó hắn buông tay ở mặt nàng, rồi lại đưa hai tay ra phía sau một tay đỡ phía sau đầu nàng để nàng không đau. Một tay khác lại ôn nhu ôm lấy lưng nàng ép sát vào người mình, hắn hôn nàng đầy mê luyến và đắm say.
Từ bên ngoài bống có tiếng gọi vọng vào làm Cầm Thanh Tuyết giật mình khưng lại, tay cũng bỏ xuống rồi đưa ra trước ngực Đông Phương Lãnh mà đẩy nhẹ ra. Nàng trầm giọng nhẹ nói :
- Vương gia, có người tới... chúng ta như vậy có chút không nên.
Đông Phương Lãnh bị Cẩm Thanh Tuyết đẩy ra liền có chút luyển tiếc, hắn trầm giọng nói bên tai nàng :
- Ai đó lại muốn đến tìm chết giờ này .
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ, bàn tay vẫn không quên xoay tròn đầy trêu ghẹo trước ngực tam vương gia. Giọng nói cũng vừa êm ái vừa dễ nghe :
- Người tới chẳng phải ngũ đệ của ngài và Đại tiểu thư của phủ ta hay sao?
Cầm Thanh Tuyết vừa nói song thì người ngoài cửa bước vào chính là Cầm Phượng Liên .
Cẩm Phượng Liên bước vào nhìn thấy cảnh một bóng lưng của nam nhân cao lớn và Cẩm Thanh Tuyết còn đang ôm nhau ân ái ngay trước cửa, nàng ta liền giật mình hét lớn, sau đó lại chỉ tay về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- A.. a... a... Cẩm Thanh Tuyết ngươi chưa gả đi... đã dám cùng nam nhân thần mật, ta ... ta...ta phải đi nói lại với phụ thân.
Cầm Phượng Liên vừa quay ra thì liền nhận được lưỡi kiếm sắc bén của Ngũ vương gia ở sát bên cổ.
Cẩm Phượng Liên liền sợ hãi quỳ sụp xuống đất rồi khóc lóc nói :
- Ngũ vương gia... Người là muốn làm gì?
Đông Phương Tiêu nhìn thôi đã thấy rất chán ghét vị Cầm đại tiểu thư này, không những xấu tính lại còn rất ngu ngốc. Hắn trầm giọng lạnh lùng nói :
- Ta đương nhiên muốn tìm người có cái miệng không sạch sẽ để giết, ngươi nói xem ta nên đi chỗ nào tìm.
Cầm Phượng Liên dù có ngu ngốc vấn hiểu ra lời của Đông Phương Tiêu là đang ám chỉ mình, nàng ta vừa quỳ gối vừa khóc lóc van nài :
- Ngũ vương gia tha mạng.. Tiểu nữ chỉ là có mắt như mù, có đầu óc không biết suy nghĩ. Tiểu nữ nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng một chữ cũng không nói ra ngoài.
Đông Phương Lãnh lúc bấy giờ mới thả Cầm Thanh Tuyết ra, hắn nắm chặt lấy tay nàng kéo nhẹ nàng cùng ra hướng cửa.
Đông Phương Lãnh vừa bước ra ngoài thì Cẩm Phương Liên cũng bị bất ngờ tới lặng người, nàng ta không ngờ người ôm Cầm Thanh Tuyết thân mật lại là tam vương gia, người mà nàng ta luôn thầm mến, và từ lâu đã muốn được ngã vào lòng hắn.
Càng nghĩ Cẩm Phương Liên càng thấy căm ghét Cẩm Thanh Tuyết, trong đầu luôn nghĩ người nên ở trong lòng tam vương gia lúc đó phải là mình mới đúng chứ.
Đông Phương Lãnh bước ra nhìn Đông Phương Tiêu và Cầm Phương Liên đầy lạnh lùng, hắn âm trầm nói :
- Nói. Nếu không nói lí do chính đáng các ngươi đừng mong sống yên ổn với bổn vương.
Đông Phương Tiêu đầu đầy hắc tuyến, hắn đoán ra mình lại phá hỏng chuyện tốt gì của tam ca rồi. Ngũ vương gia lại nhìn vào bàn tay Đông Phương Lãnh đang nắm chặt lấy tay Cầm Thanh Tuyết liền thoáng qua chút kinh sợ. Có phải vừa rồi hai người họ... Nghĩ thôi mà Đông Phương Tiêu đã chảy hết mổ hôi lạnh rồi.
Cầm Phương Liên vì quá mê luyến Đông Phương Lãnh nên không nghe ra trong lời nói lạnh lùng của Đông
Phương Lãnh là đang tức giận.
Nàng ta vừa quỳ gối trước Đông Phương Tiêu liền lại quay về phía Đông Phương Lãnh đứng phía sau mà cúi đầu, tay cũng kéo nhẹ tà áo của hắn, giọng nói lại như thay đổi hoàn toàn từ khóc lóc chuyển sang dịu dàng còn có chút thắm thiết:
- Vương gia, tiểu nữ chỉ muốn đến gọi tứ muội tới chính phòng đón thánh chỉ của hoàng thượng tới. Tiểu nữ xin người đừng trách...
Cầm Phương Liên còn chưa nói hết câu liền bị Đông Phương Lãnh dùng sức đá mạnh vào vạt áo của hắn làm nàng ta theo đà tuột tay mà ngã lăn ra ngoài lăn xuống hai bậc tam cấp .
Đông Phương Tiêu đứng dưới liền thấy vậy, hắn liền thu kiếm nhảy ra ngoài tránh nàng ta ngã vào mình.
Đông Phương Lãnh giọng nói lạnh như băng vang lên về phía Cầm Phương Liên:
- Cút.
Cầm Phương Liên thấy hàn khí từ người tam vương gia tỏa ra hết sức kinh người, dọc sống lưng cho đến đỉnh đầu đều lạnh như băng. Nàng ta vội vàng bò dậy rồi lắp bắp hai chữ song rồi nước mắt rơi đầy mặt, lại vì xấu hổ mà lặng lẽ chạy nhanh ra khỏi biệt viện của Cầm Thanh Tuyết.
- Tieu ทน.. tieu ทน.
Cầm Thanh Tuyết khi thấy dáng vẻ cúm dúm chạy đi của Cầm Phương Liên thì hết sức buồn cười, nàng xoa xoa bàn tay Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, ngài chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Dù sao người ta cũng là một trong tứ đại danh kì nữ trong kinh thành.
Đông Phương Lãnh cũng không còn tỏa ra hàn khí nữa, hắn quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết đầy ưu thương.
Giọng nói cũng cực kì cưng chiều:
- Bốn vương chỉ cần thương ngươi.
Đông Phương Tiêu đứng đó nghe điều ngọt ngào của hai người trước mặt không khỏi ghen ty mà hẳng giọng ho nhẹ rồi ngước nhìn lên bầu trời bâng quơ nói :
- Ta từ khi nào đã trở nên vô hình ở thế giới này rồi , ta cũng đã có điều gì bị bỏ lỡ rồi thì phải.
Đông Phương Lãnh nhìn về phía Đông Phương Tiêu rồi hừ lạnh nói :
- Là có chuyện gì.
Đông Phương Tiêu lúc bấy mới cười gượng gạo quay lại nhìn Đông Phương Lãnh mà nói :
- Phụ hoàng cũng triệu tập ta với huynh vào thượng triều có chuyện thông báo. Lần này hình như là bàn chuyện về việc thái hậu trở về, sắp tới cũng tổ chức yến tiệc mừng thọ cho hoàng thái hậu. Hơn nữa lần này còn có các sứ giả của các nước sang chúc mừng thọ tiệc của thái hậu .
Ngũ vương gia vừa nói song thì Cẩm Thanh Tuyết nhìn về phía Đông Phương Lãnh cười nhẹ rồi nói :
- Vương gia vậy người mau đi cùng ngũ vương gia đi, ta cũng phải tới chính sảnh nhận thánh chỉ. Đề công công đợi lâu sợ rằng ta lại mang tội khi quân phạm thượng.
Đông Phương Lãnh còn rất luyến tiếc khi phải buông tay Cầm Thanh Tuyết để rời đi. Hắn lưu luyến cứ nắm chặt lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình.
Cầm Thanh Tuyết nhìn thấy bàn tay còn gắt gao nắm lấy tay mình của Đông Phương Lãnh thì phì cười nói :
- Vương gia, ngài đi đi, ta lát sẽ đến tìm ngài, bệnh của ngài hình như lại có chút biến chuyển rồi.
Đông Phương Lãnh lúc bấy giờ mới nhẹ gật đầu rồi thả tay nàng ra. Tay cũng nhẹ đưa lên xoa đầu nàng rồi ôn nhu nói :
- Được. Ta rất nhanh sẽ trở về.
Cầm Thanh Tuyết không muốn để Đông Phương Lãnh lưỡng lự thêm nữa, nàng liền bước về phía ngoài sân viện rồi nói :
- Vương gia vậy ta đi trước.
Đông Phương Tiêu thấy Cầm Thanh Tuyết rời đi mới nhẹ bước lên phía Đông Phương Lãnh rồi trầm giọng nói :
- Tam ca, thái hậu trở về còn có cả công chúa của Ô Vân Quốc cũng tới. Nàng ta lại là cháu gái của Thái hậu, sợ rằng lần này nàng ta tới sẽ gây rắc rối cho huynh.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh vừa bước đi vừa nói :
- Bốn vương là người ngay thẳng, sợ gì mà không dám cùng nàng ta đối mặt.
Nói song hai người dùng khinh công bay thẳng về phía hoàng cung.
Đông Phương Lãnh trở về liền mở mạnh cánh cửa phòng của Cầm Thanh Tuyết, hắn kéo nàng mạnh mẽ vào trong, sau đó liền mang khuôn mặt nhàn nhạt tức giận nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Tay cũng kéo nhẹ nàng ép sát lại tường ngay sau cánh cửa phòng, mặt cũng cúi gần xuống đối mặt với khuôn mặt của nàng.Chán chạm nhẹ chán nàng, tay hắn cũng đưa lên ôm chặt lấy khuôn mặt nàng .
Gần tới mức hai người chỉ thở ra hơi thở nhẹ thở ra người đối diện còn có thể cảm nhận được, Đông Phương Lãnh lòng có chút tức giận, hắn lạnh lùng nói với nàng :
- Thanh Tuyết... Bổn vương đều có thể làm những việc đó cho nàng... Chỉ cần nàng nói, dù có lên rừng hay xuống biển bốn vương đều làm cho nàng. Dù có phải lật tung cả địa cầu này bốn vương cũng sẽ dùng hết binh lực của mình để tìm những thứ mà nàng muốn.
Cầm Thanh Tuyết sau khi bị Đông Phương Lãnh ép lưng vào tường, lại bị hơi thở lành lạnh của hần phả vào mặt có chút lo lắng, chẳng nhẽ hàn độc trên người của hắn lại phát tác rồi sao?
Nhưng đến khi nghe được câu nói ghen tị mà Đông Phương Lãnh vừa nói ra nàng mới phì cười. Tam vương là đang ghen sao, nàng cười cười rồi đáp lại hắn :
- Vương gia, ngươi là đang ghen sao? Ngài sao lại ghen những việc làm mà một người đã chết từng làm vậy chứ?
Đông Phương Lãnh vẫn nghiêm mặt lạnh lùng nói :
- Bồn vương không có.
Cầm Thanh Tuyết không cười tam vương gia nữa, mà nàng liền thả nhẹ hộp gỗ trên tay xuống nền đất .Sau đó đưa hai tay mình lên ôm lấy cổ hắn lại nhẹ nói :
- Vương gia, ta từ lâu cũng có chút để ý ngài, giờ ta với ngài cũng đã thân mật tới như này. Ngài còn lo lắng điều gì nữa.
Nói song Cầm Thanh Tuyết liền kiếng chân lên sát khuôn mặt của Đông Phương Lãnh, môi chạm môi. Lại lần nữa cảm nhận được hơi thở lạnh và hơi lạnh như băng từ môi hắn truyền tới môi mình, nội tâm thầm nghĩ nhất định phải sớm tìm ra cách để giải độc cho hắn. Mỗi lần nhìn hắn bị cùng ba loại độc dày vò, thật sự nàng cũng rất đau lòng.
Đông Phương Lãnh mới đầu vẫn còn có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó hắn buông tay ở mặt nàng, rồi lại đưa hai tay ra phía sau một tay đỡ phía sau đầu nàng để nàng không đau. Một tay khác lại ôn nhu ôm lấy lưng nàng ép sát vào người mình, hắn hôn nàng đầy mê luyến và đắm say.
Từ bên ngoài bống có tiếng gọi vọng vào làm Cầm Thanh Tuyết giật mình khưng lại, tay cũng bỏ xuống rồi đưa ra trước ngực Đông Phương Lãnh mà đẩy nhẹ ra. Nàng trầm giọng nhẹ nói :
- Vương gia, có người tới... chúng ta như vậy có chút không nên.
Đông Phương Lãnh bị Cẩm Thanh Tuyết đẩy ra liền có chút luyển tiếc, hắn trầm giọng nói bên tai nàng :
- Ai đó lại muốn đến tìm chết giờ này .
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ, bàn tay vẫn không quên xoay tròn đầy trêu ghẹo trước ngực tam vương gia. Giọng nói cũng vừa êm ái vừa dễ nghe :
- Người tới chẳng phải ngũ đệ của ngài và Đại tiểu thư của phủ ta hay sao?
Cầm Thanh Tuyết vừa nói song thì người ngoài cửa bước vào chính là Cầm Phượng Liên .
Cẩm Phượng Liên bước vào nhìn thấy cảnh một bóng lưng của nam nhân cao lớn và Cẩm Thanh Tuyết còn đang ôm nhau ân ái ngay trước cửa, nàng ta liền giật mình hét lớn, sau đó lại chỉ tay về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- A.. a... a... Cẩm Thanh Tuyết ngươi chưa gả đi... đã dám cùng nam nhân thần mật, ta ... ta...ta phải đi nói lại với phụ thân.
Cầm Phượng Liên vừa quay ra thì liền nhận được lưỡi kiếm sắc bén của Ngũ vương gia ở sát bên cổ.
Cẩm Phượng Liên liền sợ hãi quỳ sụp xuống đất rồi khóc lóc nói :
- Ngũ vương gia... Người là muốn làm gì?
Đông Phương Tiêu nhìn thôi đã thấy rất chán ghét vị Cầm đại tiểu thư này, không những xấu tính lại còn rất ngu ngốc. Hắn trầm giọng lạnh lùng nói :
- Ta đương nhiên muốn tìm người có cái miệng không sạch sẽ để giết, ngươi nói xem ta nên đi chỗ nào tìm.
Cầm Phượng Liên dù có ngu ngốc vấn hiểu ra lời của Đông Phương Tiêu là đang ám chỉ mình, nàng ta vừa quỳ gối vừa khóc lóc van nài :
- Ngũ vương gia tha mạng.. Tiểu nữ chỉ là có mắt như mù, có đầu óc không biết suy nghĩ. Tiểu nữ nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng một chữ cũng không nói ra ngoài.
Đông Phương Lãnh lúc bấy giờ mới thả Cầm Thanh Tuyết ra, hắn nắm chặt lấy tay nàng kéo nhẹ nàng cùng ra hướng cửa.
Đông Phương Lãnh vừa bước ra ngoài thì Cẩm Phương Liên cũng bị bất ngờ tới lặng người, nàng ta không ngờ người ôm Cầm Thanh Tuyết thân mật lại là tam vương gia, người mà nàng ta luôn thầm mến, và từ lâu đã muốn được ngã vào lòng hắn.
Càng nghĩ Cẩm Phương Liên càng thấy căm ghét Cẩm Thanh Tuyết, trong đầu luôn nghĩ người nên ở trong lòng tam vương gia lúc đó phải là mình mới đúng chứ.
Đông Phương Lãnh bước ra nhìn Đông Phương Tiêu và Cầm Phương Liên đầy lạnh lùng, hắn âm trầm nói :
- Nói. Nếu không nói lí do chính đáng các ngươi đừng mong sống yên ổn với bổn vương.
Đông Phương Tiêu đầu đầy hắc tuyến, hắn đoán ra mình lại phá hỏng chuyện tốt gì của tam ca rồi. Ngũ vương gia lại nhìn vào bàn tay Đông Phương Lãnh đang nắm chặt lấy tay Cầm Thanh Tuyết liền thoáng qua chút kinh sợ. Có phải vừa rồi hai người họ... Nghĩ thôi mà Đông Phương Tiêu đã chảy hết mổ hôi lạnh rồi.
Cầm Phương Liên vì quá mê luyến Đông Phương Lãnh nên không nghe ra trong lời nói lạnh lùng của Đông
Phương Lãnh là đang tức giận.
Nàng ta vừa quỳ gối trước Đông Phương Tiêu liền lại quay về phía Đông Phương Lãnh đứng phía sau mà cúi đầu, tay cũng kéo nhẹ tà áo của hắn, giọng nói lại như thay đổi hoàn toàn từ khóc lóc chuyển sang dịu dàng còn có chút thắm thiết:
- Vương gia, tiểu nữ chỉ muốn đến gọi tứ muội tới chính phòng đón thánh chỉ của hoàng thượng tới. Tiểu nữ xin người đừng trách...
Cầm Phương Liên còn chưa nói hết câu liền bị Đông Phương Lãnh dùng sức đá mạnh vào vạt áo của hắn làm nàng ta theo đà tuột tay mà ngã lăn ra ngoài lăn xuống hai bậc tam cấp .
Đông Phương Tiêu đứng dưới liền thấy vậy, hắn liền thu kiếm nhảy ra ngoài tránh nàng ta ngã vào mình.
Đông Phương Lãnh giọng nói lạnh như băng vang lên về phía Cầm Phương Liên:
- Cút.
Cầm Phương Liên thấy hàn khí từ người tam vương gia tỏa ra hết sức kinh người, dọc sống lưng cho đến đỉnh đầu đều lạnh như băng. Nàng ta vội vàng bò dậy rồi lắp bắp hai chữ song rồi nước mắt rơi đầy mặt, lại vì xấu hổ mà lặng lẽ chạy nhanh ra khỏi biệt viện của Cầm Thanh Tuyết.
- Tieu ทน.. tieu ทน.
Cầm Thanh Tuyết khi thấy dáng vẻ cúm dúm chạy đi của Cầm Phương Liên thì hết sức buồn cười, nàng xoa xoa bàn tay Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, ngài chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Dù sao người ta cũng là một trong tứ đại danh kì nữ trong kinh thành.
Đông Phương Lãnh cũng không còn tỏa ra hàn khí nữa, hắn quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết đầy ưu thương.
Giọng nói cũng cực kì cưng chiều:
- Bốn vương chỉ cần thương ngươi.
Đông Phương Tiêu đứng đó nghe điều ngọt ngào của hai người trước mặt không khỏi ghen ty mà hẳng giọng ho nhẹ rồi ngước nhìn lên bầu trời bâng quơ nói :
- Ta từ khi nào đã trở nên vô hình ở thế giới này rồi , ta cũng đã có điều gì bị bỏ lỡ rồi thì phải.
Đông Phương Lãnh nhìn về phía Đông Phương Tiêu rồi hừ lạnh nói :
- Là có chuyện gì.
Đông Phương Tiêu lúc bấy mới cười gượng gạo quay lại nhìn Đông Phương Lãnh mà nói :
- Phụ hoàng cũng triệu tập ta với huynh vào thượng triều có chuyện thông báo. Lần này hình như là bàn chuyện về việc thái hậu trở về, sắp tới cũng tổ chức yến tiệc mừng thọ cho hoàng thái hậu. Hơn nữa lần này còn có các sứ giả của các nước sang chúc mừng thọ tiệc của thái hậu .
Ngũ vương gia vừa nói song thì Cẩm Thanh Tuyết nhìn về phía Đông Phương Lãnh cười nhẹ rồi nói :
- Vương gia vậy người mau đi cùng ngũ vương gia đi, ta cũng phải tới chính sảnh nhận thánh chỉ. Đề công công đợi lâu sợ rằng ta lại mang tội khi quân phạm thượng.
Đông Phương Lãnh còn rất luyến tiếc khi phải buông tay Cầm Thanh Tuyết để rời đi. Hắn lưu luyến cứ nắm chặt lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình.
Cầm Thanh Tuyết nhìn thấy bàn tay còn gắt gao nắm lấy tay mình của Đông Phương Lãnh thì phì cười nói :
- Vương gia, ngài đi đi, ta lát sẽ đến tìm ngài, bệnh của ngài hình như lại có chút biến chuyển rồi.
Đông Phương Lãnh lúc bấy giờ mới nhẹ gật đầu rồi thả tay nàng ra. Tay cũng nhẹ đưa lên xoa đầu nàng rồi ôn nhu nói :
- Được. Ta rất nhanh sẽ trở về.
Cầm Thanh Tuyết không muốn để Đông Phương Lãnh lưỡng lự thêm nữa, nàng liền bước về phía ngoài sân viện rồi nói :
- Vương gia vậy ta đi trước.
Đông Phương Tiêu thấy Cầm Thanh Tuyết rời đi mới nhẹ bước lên phía Đông Phương Lãnh rồi trầm giọng nói :
- Tam ca, thái hậu trở về còn có cả công chúa của Ô Vân Quốc cũng tới. Nàng ta lại là cháu gái của Thái hậu, sợ rằng lần này nàng ta tới sẽ gây rắc rối cho huynh.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh vừa bước đi vừa nói :
- Bốn vương là người ngay thẳng, sợ gì mà không dám cùng nàng ta đối mặt.
Nói song hai người dùng khinh công bay thẳng về phía hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất