Chương 88
Cầm Thanh Tuyết cũng không mấy quan tâm người đến là ai, nàng thấy mình ăn đã đủ liền nhìn Đông Phương Lãnh nói :
- Vương gia ta ăn song rồi.
Đông Phương Lãnh cũng buông đũa, hắn lấy ấm trà rồi tự rót cho Cầm Thanh Tuyết một chén trà đưa về phía nàng, lại nhẹ giọng nói :
- Song rồi sao, uống chút trà đi.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu nhận trà từ tay Đông Phương Lãnh rồi đưa lên miệng uống.
Bên ngoài tiếng nữ tử lại hét lớn vọng vào:
- Lãnh ca ca, huynh bảo họ thả ta ra... Huynh ra ngoài gặp ta ... Ta là Tề Mẫn Nhi đây.. Tề Mẫn Nhi của huynh đây..
Cầm Thanh Tuyết mặt không chút biểu hiện gì, nàng nhàn nhạt đứng lên hướng phía Đông Phương Lãnh và
Đông Phương Tiêu nói :
- Vương gia, ngũ vương gia, ta tới đây từ hôm qua rồi, cũng đã đến giờ phải trở về Cầm phủ rồi.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ đứng lên hắn nhìn nàng gật đầu lại nói :
- Bốn vương đưa nàng trở về.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nàng nhẹ đáp lại hắn :
- Vương gia bên ngoài đang có người tìm ngài, ngài vẫn nên ra gặp tiểu thư ấy đi đã. Ta có thể tự mình đi về được .
Đông Phương Lãnh nắm lấy bàn tay nhỏ của Cầm Thanh Tuyết rồi kéo nhẹ nàng ra phía cửa, hắn nhẹ giọng nói:
- Bồn vương đưa nàng trở về, còn người ngoài đó Đông Phương Tiêu giải quyết rồi.
Ngũ vương gia đầu đầy hắc tuyến, hắn giải quyết làm sao được cô công chúa của Ô Vân Quốc đó chứ. Nàng ta võ công cũng rất giỏi, lại rất mồm mép, hắn thật sự đọ không lại.
Đông Phương Tiêu vừa đi theo Đông Phương Lãnh và Cẩm Thanh Tuyết ra ngoài, hắn vừa cất lời đầy bất mãn :
- Ta ca, ta thật sự giải quyết không nổi cô ta .
Cẩm Thanh Tuyết vừa bước theo Đông Phương Lãnh ra phía ngoài liền thấy bốn ảnh vệ đang đứng trước cửa thư
phòng ngăn cản một nữ nhi. Nàng ta cũng không có quá làm ồn chỉ thi thoảng lại cất lời gọi Đông Phương Lãnh.
Thấy tam vương gia bước ra ngoài bốn ảnh vệ và Quản gia liền đứng sang một bên rồi cúi người cung kính hành lễ :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh mặt đầy lạnh lùng nói lời nói đầy âm khí với quản gia:
- Từ khi nào mà Lãnh vương phủ lại quản lí người ra vào lỏng lẻo như vậy?
Quản gia trán đồ mồ hôi, hắn cúi đầu thấp lại càng thấp rồi nhẹ nói :
- Vương gia, vị cô nương này đi theo ngũ vương gia. Chúng thuộc hạ nghĩ là....
Quản gia còn chưa nói song thân ảnh nữ nhi kia liền đi lướt qua trước mặt ông ta rồi đi lên phía Đông Phương
Lãnh. Nàng ta đưa tay nắm lấy tay áo hắn rồi buồn buồn nói :
- Lãnh ca ca ta khó khăn lắm lần này mới được tới Đông phương quốc. Khó khăn lắm mới tìm được phủ của huynh.. Huynh sao lại lạnh nhạt với ta vậy chứ... Ta cũng rất nhớ huynh....
Đông Phương Lãnh phẩy mạnh tay nàng ta ra khỏi áo mình, giọng nói chứa đầy lạnh lùng:
- Mẫn Nhi tiểu thư, ta và cô cũng không thân thiết tới mức đó... Chẳng phải còn tám ngày nữa thái hậu mới trở về hay sao?
Tề Mẫn Nhi thấy Đông Phương Lãnh phẩy tay mình ra cũng không giận dỗi hay oán trách gì, tựa như hẳn làm vậy nàng cũng đã quen rồi. Tế Mẫn Nhi lần nữa nắm vào tay áo của Đông Phương Lãnh rồi thánh thót nói :
- Lãnh ca ca, ta... Ta là vui quá nên đã xin phụ Hoàng được cùng với nhị hoàng huynh tới đây trước mấy ngày. Ta cũng muốn gặp huynh...
Đông Phương Lãnh hừ lạnh phất tay rồi lạnh lùng nói :
- Không liên quan đến bốn vương.
Tề Mẫn Nhi lúc ấy mới phát hiện ra phía sau Đông Phương Lãnh có một nữ nhi. Điều làm nàng chú ý chính là
Đông Phương Lãnh lại đang nắm chặt tay nàng ta.
Tề Mẫn Nhi đi lại phía sau chỉ tay về phía Cẩm Thanh Tuyết nói :
- Người này là?
Cầm Thanh Tuyết lúc này mới nhìn rõ nha đầu trước mặt, khuôn mặt thanh tú, giọng nói trong trẻo. Cả thân người uyển chuyển, cũng rất xinh đẹp và nở nang. Trên người nàng ta tỏa ra nhàn nhạt mùi dược liệu. Chắc hẳn là một người biết võ công và y thuật.
Thấy nha đầu trước mặt chỉ thẳng tay vào mình Cầm Thanh Tuyết liền nhàn nhạt nói :
- Vị cô nương này, có phải gia mẫu vẫn chưa cho biết dậy phép lịch sự hay không?
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Đông Phương Lãnh chậm nói :
- Vương gia, từ khi nào mà ngài lại quen một nữ tử xinh đẹp nhưng thô tục như vậy rồi.
Không để Đông Phương Lãnh kịp trả lời Tề Mẫn Nhi liền buông tay, mặt cũng có nhu thuận hơn nhưng vẫnđầy
hàn ý đối với Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Là ta không đúng, nhưng ngươi đừng có mà bôi xấu ta trước mặt Lãnh ca ca.
Tề Mẫn Nhi thấy nữ tử trước mặt cũng không quá xinh đẹp trong đầu liền cười lớn suy nghĩ, một nữ tử bình
thường như vậy mà Đông Phương Lãnh huynh ấy cũng đề vào mắt.
Chỉ cần thời gian tới thái hậu trở về lúc yến tiệc nàng xin Hoàng nãi nãi ban hôn với Lãnh ca ca vậy sẽ chuyển đến
nơi này ở. Khi ấy để xem Lãnh ca ca có bị sắc đẹp và thân hình của nàng câu dẫn hay không.
Đông Phương Lãnh nắm tay Cầm Thanh Tuyết kéo đi về phía trước, hắn lạnh lùng nói với Đông Phương Tiêu:
- Ngũ đệ, đem tới được thì đem đi được. Đừng để bốn vương nhắc thêm lần nữa.
Tề Mẫn Nhi thấy Đông Phương Lãnh lạnh lùng vi mình như vậy liền hét lên :
- Lãnh ca ca, ta đã tìm ra loại thuốc có thể giải được Tinh hồn độc và Hàn độc trên người của huynh. Chỉ cần cho
ta ở bên huynh... Ta nhất định sẽ khiến huynh không còn đau đớn..
Đông Phương Lãnh lạnh lùng nắm chặt tay Cầm Thanh Tuyết rồi bướcđi, hắn trầm giọng nói về phía sau :
- Độc của bồn vương, bồn vương tự mình biết.
Cầm Thanh Tuyết thì lại khựng lại bước chân, nàng nhìn bóng lưng của Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, ta thấy vẫn nên là...
Lời còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của Đông Phương Lãnh chặn lại.
Đông Phương Lãnh không muốn Cầm Thanh Tuyết hiểu lầm mình với công chúaÔ Vân Quốc, hắn quay người lại
đặt nụ hôn lên môi nàng ngay trước mặt tất cả người phía sau.
Cầm Thanh Tuyết đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra rồi nói lớn :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh gật đầu nhìn nàng không chút tức giận nào, hẳn ôn nhu nói :
- Bồn vương chỉ cần nàng giải độc, đi thôi bồn vương đưa ngươi trở về.
Ngay sau đó liền nắm tay Cầm Thanh Tuyết kéo đi về phía cổng phủ.
Phía sau Đông Phương Tiêu và Tề Mẫn Nhi như hóa đá, mỗi người ở trong đầu lại có một suy nghĩ.
Tề Mẫn Nhi từ ngỡ ngàng cho đến giận giữ, nàng trước nay đều chưa từng được Đông Phương Lãnh đối sử thân thiết như vậy.
Nàng không tin bản thân lại thua một nữ tử tẩm thường như thế, chỉ cần nàng giúp huynh ấy trị độc nhất định huynh ấy sẽ lại động tâm với mình và sẽ muốn mình ở cạnh.
Đông Phương Tiêu đứng phía sau liền ho nhẹ rồi nói với Tề Mẫn Nhi:
- Ta khuyên cô đừng quá cố chấp. Y huynh ấy đã quyết cô có làm gì cũng không lay chuyển được đâu.
Tề Mẫn Nhi lúc này liền thay đổi giọng nói từ thánh thót nhí nhảy chuyển sang lạnh lùng và sắc sảo:
- Vậy sao? Vậy ta cũng muốn xem nàng ta làm thế nào khi tâm ma của huynh ấy ngày một bộc phát thêm nhiều lên.
Đông Phương Tiêu đưa tay lên bịp chặt miệng của Tề Mẫn Nhi rồi nói :
- Tề công chúa, cô đừng nói bừa. Huynh ấy là người thế nào cô cũng biết, thời gian đấy là cô cố chấp ở bên huynh ấy.
Tề Mẫn Nhi hất tay Đông Phương Tiêu ra rồi nói lớn:
- Ngươi cũng đừng có động chạm đến ta, sau này tránh xa ta ra một chút.
Nói song Tề Mẫn Nhi liền quay người rời đi.
Đông Phương Tiêu phía sau tức giận vừa chỉ tay vừa nói về phía lưng Tề Mẫn Nhi:
- Cô.. Cô... cô đừng tưởng mình là công chúa muốn nói gì thì nói... Ta cũng là vương gia của Đông phương quốc đấy.
Cầm Thanh Tuyết sau khi lên xe ngựa liền nhàn nhạt nói :
- Vương gia người như vậy sẽ khiến cô nương nhà người ta đau lòng đấy.
Đông Phương Lãnh kéo Cầm Thanh Tuyết ngồi sát cạnh mình, hắn cúi xuống rồi trầm giọng nói bên tai nàng :
- Vậy nếu ta nói chuyện với cô ta tốt hơn một chút ... Vậy ... Nàng có đau lòng không?
Cầm Thanh Tuyết đẩy nhẹ đầu của tam vương gia ra rồi nói:
- Vương gia... Ngài đừng có mỗi ngày đều như vậy... Mọi người nhìn vào ta thật sự thấy không quen....
Đông Phương Lãnh đưa hai tay nâng mặt nàng lên hướng về mặt mình rồi cười nhẹ. Hắn cất lời nói vừa ôn nhu vừa cưng chiều nàng :
- Bồn vương chỉ làm vậy với nàng.
Cầm Thanh Tuyết đưa tay lên cẩm cổ tay tam vương gia ra rồi nói :
- Vương gia, ngài sau này có người ngoài nghiêm túc một chút. Ta không muốn người khác mỗi ngày đều đến làm phiền ta vì ngài.
Đông Phương Lãnh gật gật đầu tỏ ra ngoan ngoãn với Cẩm Thanh Tuyết. Hắn kéo nàng lại sát mình rồi cúi xuống đưa tay ôm eo nàng dụi mặt vào vai nàng. Hắn hỏi nàng có chút nhu hòa và trầm lặng:
- Vì sao nàng không hỏi ta nữ nhi vừa rồi là ai?
Cầm Thanh Tuyết không đẩy Đông Phương Lãnh ra, nàng ngồi yên để cho hắn dựa vào vai mình. Nàng cất giọng đáp lại hắn nhẹ nhàng :
- Vương gia... Ta tin tưởng ngài... Nếu như là chuyện ta có thể biết... Vậy ta tin nhất định ngài sẽ nói với ta... Còn nếu là chuyện ta không nên biết vậy thì ta cũng sẽ không làm khó ngài.
Đông Phương Lãnh ngày càng yêu nàng sâu đậm, đúng là nàng vẫn luôn hiểu chuyện và lạnh lùng như vậy.
Hắn ngồi dậy rồi ôm nàng vào ngực mình, hắn nhẹ giọng kể lại chuyện năm đó:
- Cách đây ba năm khi ấy ta ở biên giới giữa Đông phương quốc và Ô Vân Quốc, ta và Đông Phương Tiêu vừa mới cùng tướng quân Ô Vân Quốc tham chiến ba ngày ba đêm. Chúng ta chiến thắng trở về trại cũng là lúc bị một đội quân tà nhân của một hắc y nhân sông vào đánh lén. Khi ấy đội quân của ta có dốc hết sức chém giết tà nhân nhưng chúng cứ bị đâm bị chặt liền lại phục hồi và lại. Quân của ta chết thêm vô số người, ta là người đứng đầu lại đứng nhìn lần lượt trợ thủ của mình nằm xuống thật sự không cầm nổi tức giận trong lòng .
Đông Phương Lãnh vừa trầm lắng vừa kể, lời nói man mát buồn:
- Khi ấy trong người liền không nhịn được căm phẩn, tâm ma trong người ta liền xuất hiện và dùng tay không moi hết tim của ma nhân. Ta cũng không biết đã giết chết bao nhiêu ma nhân, ngay cả người của ta cũng bị ta moi tim không thương tiếc. Lúc ấy ta như điên loạn chỉ muốn giết người, không biết bao lâu ta liền nghe tiếng gọi thanh thót bên tai. Phía xa xa là bóng dáng thanh lãnh của một nữ tử. Mắt ta khi ấy liền mờ đi cả người cũng kiệt sức mà ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong thùng thuốc ngâm, bên cạnh là Đông Phương Tiêu và Tề Mẫn Nhi . Sau lần đó ta mỗi ngày đều bị hai loại độc trong người hành hạ tới sống dở chết dở.
Đông Phương Lãnh không thấy Cầm Thanh Tuyết có chút nàng phản ứng hắn liền thở dài nói tiếp:
- Tề Mẫn Nhi là công chúa của Ô Vân Quốc, nàng ta biết y thuật. Nên đã ở lại doanh trại của chúng ta cùng với
Đông Phương Tiêu giúp ta áp chế độc.
Cầm Thanh Tuyết nghe Đông Phương Lãnh kể liền có chút tò mò nếy như vậy vị công chúa Ô Vân Quốc kia liệu có liên quan tới Minh vương trong người của tam vương gia hay không đây. Và nếu liên quan vậy là liên quan như thế nào?
Đông Phương Lãnh không thấy Cầm Thanh Tuyết đáp lại mình hắn liền ngồi thẳng dậy đưa tay nắm hai vai nàng, để mặt nàng đối diện vào mặt mình rồi nghiêm túc nói :
- Thanh Tuyết... Bồn vương xin thề.. Ta và nàng ta không có chút quan hệ nào thân thiết.
Cầm Thanh Tuyết đang suy nghĩ thấy Đông Phương Lãnh nghiêm túc vậy nàng nhàn nhạt gật đầu.
Đông Phương Lãnh không nhịn được muốn cúi xuống muốn hôn lên đôi môi nhỏ của nàng.
Vừa định cúi xuống hôn nàng thì xe ngựa cũng vừa hay dừng lại, A Ý phía ngoài liền thấp giọng nói :
- Vương gia, Tiểu thư tới Thừa tướng phủ rồi.
Cẩm Thanh Tuyết nhẹ buông tay Đông Phương Lãnh ra rồi nói nhẹ:
- Vương gia, tới nơi rồi ta về đây. Ngài cũng trở về nghỉ ngơi đi.
Đông Phương Lãnh còn chưa kịp đáp lại thì Cầm Thanh Tuyết đã vội vàng đi ra cửa xuống bên dưới.
Đông Phương Lãnh nhìn theo bóng lưng nàng rời đi chỉ biết cười khổ.
- Vương gia ta ăn song rồi.
Đông Phương Lãnh cũng buông đũa, hắn lấy ấm trà rồi tự rót cho Cầm Thanh Tuyết một chén trà đưa về phía nàng, lại nhẹ giọng nói :
- Song rồi sao, uống chút trà đi.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu nhận trà từ tay Đông Phương Lãnh rồi đưa lên miệng uống.
Bên ngoài tiếng nữ tử lại hét lớn vọng vào:
- Lãnh ca ca, huynh bảo họ thả ta ra... Huynh ra ngoài gặp ta ... Ta là Tề Mẫn Nhi đây.. Tề Mẫn Nhi của huynh đây..
Cầm Thanh Tuyết mặt không chút biểu hiện gì, nàng nhàn nhạt đứng lên hướng phía Đông Phương Lãnh và
Đông Phương Tiêu nói :
- Vương gia, ngũ vương gia, ta tới đây từ hôm qua rồi, cũng đã đến giờ phải trở về Cầm phủ rồi.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ đứng lên hắn nhìn nàng gật đầu lại nói :
- Bốn vương đưa nàng trở về.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nàng nhẹ đáp lại hắn :
- Vương gia bên ngoài đang có người tìm ngài, ngài vẫn nên ra gặp tiểu thư ấy đi đã. Ta có thể tự mình đi về được .
Đông Phương Lãnh nắm lấy bàn tay nhỏ của Cầm Thanh Tuyết rồi kéo nhẹ nàng ra phía cửa, hắn nhẹ giọng nói:
- Bồn vương đưa nàng trở về, còn người ngoài đó Đông Phương Tiêu giải quyết rồi.
Ngũ vương gia đầu đầy hắc tuyến, hắn giải quyết làm sao được cô công chúa của Ô Vân Quốc đó chứ. Nàng ta võ công cũng rất giỏi, lại rất mồm mép, hắn thật sự đọ không lại.
Đông Phương Tiêu vừa đi theo Đông Phương Lãnh và Cẩm Thanh Tuyết ra ngoài, hắn vừa cất lời đầy bất mãn :
- Ta ca, ta thật sự giải quyết không nổi cô ta .
Cẩm Thanh Tuyết vừa bước theo Đông Phương Lãnh ra phía ngoài liền thấy bốn ảnh vệ đang đứng trước cửa thư
phòng ngăn cản một nữ nhi. Nàng ta cũng không có quá làm ồn chỉ thi thoảng lại cất lời gọi Đông Phương Lãnh.
Thấy tam vương gia bước ra ngoài bốn ảnh vệ và Quản gia liền đứng sang một bên rồi cúi người cung kính hành lễ :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh mặt đầy lạnh lùng nói lời nói đầy âm khí với quản gia:
- Từ khi nào mà Lãnh vương phủ lại quản lí người ra vào lỏng lẻo như vậy?
Quản gia trán đồ mồ hôi, hắn cúi đầu thấp lại càng thấp rồi nhẹ nói :
- Vương gia, vị cô nương này đi theo ngũ vương gia. Chúng thuộc hạ nghĩ là....
Quản gia còn chưa nói song thân ảnh nữ nhi kia liền đi lướt qua trước mặt ông ta rồi đi lên phía Đông Phương
Lãnh. Nàng ta đưa tay nắm lấy tay áo hắn rồi buồn buồn nói :
- Lãnh ca ca ta khó khăn lắm lần này mới được tới Đông phương quốc. Khó khăn lắm mới tìm được phủ của huynh.. Huynh sao lại lạnh nhạt với ta vậy chứ... Ta cũng rất nhớ huynh....
Đông Phương Lãnh phẩy mạnh tay nàng ta ra khỏi áo mình, giọng nói chứa đầy lạnh lùng:
- Mẫn Nhi tiểu thư, ta và cô cũng không thân thiết tới mức đó... Chẳng phải còn tám ngày nữa thái hậu mới trở về hay sao?
Tề Mẫn Nhi thấy Đông Phương Lãnh phẩy tay mình ra cũng không giận dỗi hay oán trách gì, tựa như hẳn làm vậy nàng cũng đã quen rồi. Tế Mẫn Nhi lần nữa nắm vào tay áo của Đông Phương Lãnh rồi thánh thót nói :
- Lãnh ca ca, ta... Ta là vui quá nên đã xin phụ Hoàng được cùng với nhị hoàng huynh tới đây trước mấy ngày. Ta cũng muốn gặp huynh...
Đông Phương Lãnh hừ lạnh phất tay rồi lạnh lùng nói :
- Không liên quan đến bốn vương.
Tề Mẫn Nhi lúc ấy mới phát hiện ra phía sau Đông Phương Lãnh có một nữ nhi. Điều làm nàng chú ý chính là
Đông Phương Lãnh lại đang nắm chặt tay nàng ta.
Tề Mẫn Nhi đi lại phía sau chỉ tay về phía Cẩm Thanh Tuyết nói :
- Người này là?
Cầm Thanh Tuyết lúc này mới nhìn rõ nha đầu trước mặt, khuôn mặt thanh tú, giọng nói trong trẻo. Cả thân người uyển chuyển, cũng rất xinh đẹp và nở nang. Trên người nàng ta tỏa ra nhàn nhạt mùi dược liệu. Chắc hẳn là một người biết võ công và y thuật.
Thấy nha đầu trước mặt chỉ thẳng tay vào mình Cầm Thanh Tuyết liền nhàn nhạt nói :
- Vị cô nương này, có phải gia mẫu vẫn chưa cho biết dậy phép lịch sự hay không?
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Đông Phương Lãnh chậm nói :
- Vương gia, từ khi nào mà ngài lại quen một nữ tử xinh đẹp nhưng thô tục như vậy rồi.
Không để Đông Phương Lãnh kịp trả lời Tề Mẫn Nhi liền buông tay, mặt cũng có nhu thuận hơn nhưng vẫnđầy
hàn ý đối với Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Là ta không đúng, nhưng ngươi đừng có mà bôi xấu ta trước mặt Lãnh ca ca.
Tề Mẫn Nhi thấy nữ tử trước mặt cũng không quá xinh đẹp trong đầu liền cười lớn suy nghĩ, một nữ tử bình
thường như vậy mà Đông Phương Lãnh huynh ấy cũng đề vào mắt.
Chỉ cần thời gian tới thái hậu trở về lúc yến tiệc nàng xin Hoàng nãi nãi ban hôn với Lãnh ca ca vậy sẽ chuyển đến
nơi này ở. Khi ấy để xem Lãnh ca ca có bị sắc đẹp và thân hình của nàng câu dẫn hay không.
Đông Phương Lãnh nắm tay Cầm Thanh Tuyết kéo đi về phía trước, hắn lạnh lùng nói với Đông Phương Tiêu:
- Ngũ đệ, đem tới được thì đem đi được. Đừng để bốn vương nhắc thêm lần nữa.
Tề Mẫn Nhi thấy Đông Phương Lãnh lạnh lùng vi mình như vậy liền hét lên :
- Lãnh ca ca, ta đã tìm ra loại thuốc có thể giải được Tinh hồn độc và Hàn độc trên người của huynh. Chỉ cần cho
ta ở bên huynh... Ta nhất định sẽ khiến huynh không còn đau đớn..
Đông Phương Lãnh lạnh lùng nắm chặt tay Cầm Thanh Tuyết rồi bướcđi, hắn trầm giọng nói về phía sau :
- Độc của bồn vương, bồn vương tự mình biết.
Cầm Thanh Tuyết thì lại khựng lại bước chân, nàng nhìn bóng lưng của Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, ta thấy vẫn nên là...
Lời còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của Đông Phương Lãnh chặn lại.
Đông Phương Lãnh không muốn Cầm Thanh Tuyết hiểu lầm mình với công chúaÔ Vân Quốc, hắn quay người lại
đặt nụ hôn lên môi nàng ngay trước mặt tất cả người phía sau.
Cầm Thanh Tuyết đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra rồi nói lớn :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh gật đầu nhìn nàng không chút tức giận nào, hẳn ôn nhu nói :
- Bồn vương chỉ cần nàng giải độc, đi thôi bồn vương đưa ngươi trở về.
Ngay sau đó liền nắm tay Cầm Thanh Tuyết kéo đi về phía cổng phủ.
Phía sau Đông Phương Tiêu và Tề Mẫn Nhi như hóa đá, mỗi người ở trong đầu lại có một suy nghĩ.
Tề Mẫn Nhi từ ngỡ ngàng cho đến giận giữ, nàng trước nay đều chưa từng được Đông Phương Lãnh đối sử thân thiết như vậy.
Nàng không tin bản thân lại thua một nữ tử tẩm thường như thế, chỉ cần nàng giúp huynh ấy trị độc nhất định huynh ấy sẽ lại động tâm với mình và sẽ muốn mình ở cạnh.
Đông Phương Tiêu đứng phía sau liền ho nhẹ rồi nói với Tề Mẫn Nhi:
- Ta khuyên cô đừng quá cố chấp. Y huynh ấy đã quyết cô có làm gì cũng không lay chuyển được đâu.
Tề Mẫn Nhi lúc này liền thay đổi giọng nói từ thánh thót nhí nhảy chuyển sang lạnh lùng và sắc sảo:
- Vậy sao? Vậy ta cũng muốn xem nàng ta làm thế nào khi tâm ma của huynh ấy ngày một bộc phát thêm nhiều lên.
Đông Phương Tiêu đưa tay lên bịp chặt miệng của Tề Mẫn Nhi rồi nói :
- Tề công chúa, cô đừng nói bừa. Huynh ấy là người thế nào cô cũng biết, thời gian đấy là cô cố chấp ở bên huynh ấy.
Tề Mẫn Nhi hất tay Đông Phương Tiêu ra rồi nói lớn:
- Ngươi cũng đừng có động chạm đến ta, sau này tránh xa ta ra một chút.
Nói song Tề Mẫn Nhi liền quay người rời đi.
Đông Phương Tiêu phía sau tức giận vừa chỉ tay vừa nói về phía lưng Tề Mẫn Nhi:
- Cô.. Cô... cô đừng tưởng mình là công chúa muốn nói gì thì nói... Ta cũng là vương gia của Đông phương quốc đấy.
Cầm Thanh Tuyết sau khi lên xe ngựa liền nhàn nhạt nói :
- Vương gia người như vậy sẽ khiến cô nương nhà người ta đau lòng đấy.
Đông Phương Lãnh kéo Cầm Thanh Tuyết ngồi sát cạnh mình, hắn cúi xuống rồi trầm giọng nói bên tai nàng :
- Vậy nếu ta nói chuyện với cô ta tốt hơn một chút ... Vậy ... Nàng có đau lòng không?
Cầm Thanh Tuyết đẩy nhẹ đầu của tam vương gia ra rồi nói:
- Vương gia... Ngài đừng có mỗi ngày đều như vậy... Mọi người nhìn vào ta thật sự thấy không quen....
Đông Phương Lãnh đưa hai tay nâng mặt nàng lên hướng về mặt mình rồi cười nhẹ. Hắn cất lời nói vừa ôn nhu vừa cưng chiều nàng :
- Bồn vương chỉ làm vậy với nàng.
Cầm Thanh Tuyết đưa tay lên cẩm cổ tay tam vương gia ra rồi nói :
- Vương gia, ngài sau này có người ngoài nghiêm túc một chút. Ta không muốn người khác mỗi ngày đều đến làm phiền ta vì ngài.
Đông Phương Lãnh gật gật đầu tỏ ra ngoan ngoãn với Cẩm Thanh Tuyết. Hắn kéo nàng lại sát mình rồi cúi xuống đưa tay ôm eo nàng dụi mặt vào vai nàng. Hắn hỏi nàng có chút nhu hòa và trầm lặng:
- Vì sao nàng không hỏi ta nữ nhi vừa rồi là ai?
Cầm Thanh Tuyết không đẩy Đông Phương Lãnh ra, nàng ngồi yên để cho hắn dựa vào vai mình. Nàng cất giọng đáp lại hắn nhẹ nhàng :
- Vương gia... Ta tin tưởng ngài... Nếu như là chuyện ta có thể biết... Vậy ta tin nhất định ngài sẽ nói với ta... Còn nếu là chuyện ta không nên biết vậy thì ta cũng sẽ không làm khó ngài.
Đông Phương Lãnh ngày càng yêu nàng sâu đậm, đúng là nàng vẫn luôn hiểu chuyện và lạnh lùng như vậy.
Hắn ngồi dậy rồi ôm nàng vào ngực mình, hắn nhẹ giọng kể lại chuyện năm đó:
- Cách đây ba năm khi ấy ta ở biên giới giữa Đông phương quốc và Ô Vân Quốc, ta và Đông Phương Tiêu vừa mới cùng tướng quân Ô Vân Quốc tham chiến ba ngày ba đêm. Chúng ta chiến thắng trở về trại cũng là lúc bị một đội quân tà nhân của một hắc y nhân sông vào đánh lén. Khi ấy đội quân của ta có dốc hết sức chém giết tà nhân nhưng chúng cứ bị đâm bị chặt liền lại phục hồi và lại. Quân của ta chết thêm vô số người, ta là người đứng đầu lại đứng nhìn lần lượt trợ thủ của mình nằm xuống thật sự không cầm nổi tức giận trong lòng .
Đông Phương Lãnh vừa trầm lắng vừa kể, lời nói man mát buồn:
- Khi ấy trong người liền không nhịn được căm phẩn, tâm ma trong người ta liền xuất hiện và dùng tay không moi hết tim của ma nhân. Ta cũng không biết đã giết chết bao nhiêu ma nhân, ngay cả người của ta cũng bị ta moi tim không thương tiếc. Lúc ấy ta như điên loạn chỉ muốn giết người, không biết bao lâu ta liền nghe tiếng gọi thanh thót bên tai. Phía xa xa là bóng dáng thanh lãnh của một nữ tử. Mắt ta khi ấy liền mờ đi cả người cũng kiệt sức mà ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong thùng thuốc ngâm, bên cạnh là Đông Phương Tiêu và Tề Mẫn Nhi . Sau lần đó ta mỗi ngày đều bị hai loại độc trong người hành hạ tới sống dở chết dở.
Đông Phương Lãnh không thấy Cầm Thanh Tuyết có chút nàng phản ứng hắn liền thở dài nói tiếp:
- Tề Mẫn Nhi là công chúa của Ô Vân Quốc, nàng ta biết y thuật. Nên đã ở lại doanh trại của chúng ta cùng với
Đông Phương Tiêu giúp ta áp chế độc.
Cầm Thanh Tuyết nghe Đông Phương Lãnh kể liền có chút tò mò nếy như vậy vị công chúa Ô Vân Quốc kia liệu có liên quan tới Minh vương trong người của tam vương gia hay không đây. Và nếu liên quan vậy là liên quan như thế nào?
Đông Phương Lãnh không thấy Cầm Thanh Tuyết đáp lại mình hắn liền ngồi thẳng dậy đưa tay nắm hai vai nàng, để mặt nàng đối diện vào mặt mình rồi nghiêm túc nói :
- Thanh Tuyết... Bồn vương xin thề.. Ta và nàng ta không có chút quan hệ nào thân thiết.
Cầm Thanh Tuyết đang suy nghĩ thấy Đông Phương Lãnh nghiêm túc vậy nàng nhàn nhạt gật đầu.
Đông Phương Lãnh không nhịn được muốn cúi xuống muốn hôn lên đôi môi nhỏ của nàng.
Vừa định cúi xuống hôn nàng thì xe ngựa cũng vừa hay dừng lại, A Ý phía ngoài liền thấp giọng nói :
- Vương gia, Tiểu thư tới Thừa tướng phủ rồi.
Cẩm Thanh Tuyết nhẹ buông tay Đông Phương Lãnh ra rồi nói nhẹ:
- Vương gia, tới nơi rồi ta về đây. Ngài cũng trở về nghỉ ngơi đi.
Đông Phương Lãnh còn chưa kịp đáp lại thì Cầm Thanh Tuyết đã vội vàng đi ra cửa xuống bên dưới.
Đông Phương Lãnh nhìn theo bóng lưng nàng rời đi chỉ biết cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất