Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 1:
Vân Tranh khoanh chân ngồi ở trên một cái giường xa hoa mềm mại, một tay chống cằm, trên cổ tay mảnh khảnh quấn một vòng vải trắng thô ráp, vết máu đỏ thẫm mơ hồ thấm ra qua lớp vải trắng, nhưng mà bản thân cô đối với thương thế của mình lại có vẻ không thèm để ý chút nào.
Bởi vì, chẳng qua là thân thể này trước khi cô bị nhét vào đã không còn thở nữa, có vết thương trí mạng gì đó là chuyện rất bình thường.
Đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ trước mắt, cô nghiến răng nghiến lợi mắng một câu mẹ nó ở trong lòng.
【 Cẩu Thiên Đạo hại ta không ít. 】
Vân Tranh vốn là Đại Thừa Tôn Giả duy nhất của Thiều Quang Đại Lục Tu Giới đương thời, đạo hiệu Long Vân, tu vi đại thành, mắt thấy sắp phi thăng, kết quả ở trên thiên kiếp phi thăng cuối cùng thì bị lật xe.
Một đạo thiên lôi cuối cùng vừa mạnh vừa nặng, dữ dằn đến cơ hồ không cách nào tưởng tượng, căn bản không cho cô đường sống.
Cô bị đạo thiên lôi không nói võ đức này đánh chết, thân thể tan thành mây khói, vốn nên người chết đạo tiêu, không nghĩ tới tàn hồn lại bị cuốn vào thời không loạn lưu, một trận loạn chuyển, đầu óc choáng váng bị quăng ra.
Vừa mở mắt ra đã bị ném vào trong một bộ thi thể mới chết trong gian phòng này.
Tôn giả thức tỉnh, Tôn giả không rõ, Tôn giả chấn động sâu sắc.
Đại lão tu giới Long Vân Tôn Giả một tay che mặt, thở dài thật sâu.
Mượn xác hoàn hồn, không ngờ có một ngày cô lại lưu lạc đến bước đường này.
Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với cô, khí tức xung quanh ô tạp, linh khí mỏng manh đến mức gần như không cảm giác được, hiển nhiên rất không thích hợp để tu luyện. Trong thân thể mới ngay cả một tia linh lực cũng không có, là một thân thể phàm thai hoàn toàn.
Chẳng những một thân tu vi mà cô nhọc nhằn khổ sở tu thành bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thậm chí cô không biết thân thể mới có linh căn hay không, có thể làm lại từ đầu hay không.
Đối mặt với tình huống bực mình như thế, dù là cường đại như Long Vân Tôn Giả cũng không nhịn được có chút phát điên.
Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, một giọng nữ cẩn thận từng li từng tí vang lên: "Đại tiểu thư, người đã chuẩn bị xong chưa? Tiên sinh và phu nhân đều đang đợi người đi xuống."
Vân Tranh lại thở dài, ổn định lại thanh âm nói: "Chờ một chút, bản tôn... Tôi đến ngay."
Người ngoài cửa nhẹ nhàng đáp lời, không có động tĩnh gì nữa.
Vân Tranh xuống giường, có chút ghét bỏ mang đôi dép lê công chúa trắng nõn bên giường, chậm rãi đi vào phòng thay đồ, nhìn dung mạo diễm lệ trong gương, người phụ nữ trong gương và mình lúc trước giống nhau y hệt, thần sắc trên mặt đã khôi phục vẻ trầm tĩnh.
Đường đường là Long Vân Tôn Giả, đạo tâm từ trước đến nay vững chắc, kiên cố như bàn thạch, tình huống trước mắt tuy hỏng bét, nhưng không đủ để làm loạn lòng cô.
Cô ngay cả Thiên Lôi phát điên cũng không sợ, sao lại sợ chuyển thế trùng tu?
Đổi thân phận mà thôi, đã đến rồi thì cứ chơi tới.
May mắn lúc nguyên chủ mới chết tiến vào thân thể này, sinh cơ vừa mới cắt đứt, cô nhân lúc ấy chiếm được trí nhớ của thân xác này, đối mặt với địa phương xa lạ cùng thân phận này không đến mức hoàn toàn luống cuống.
Nguyên thân tên là Nguyễn Miên, là thiên kim của Nguyễn gia có chút sản nghiệp ở Ninh Thành, chỉ tiếc, là giả.
Chẳng những là thiên kim giả, hơn nữa cha không rõ, mẹ đẻ bởi vì biến cố tuổi trẻ mà đầu óc bị thương, trí lực không hoàn chỉnh, cũng chính là kẻ ngu trong miệng người khác.
Năm đó Nguyễn phu nhân mang thai thời kỳ cuối muốn ra ngoài du lịch trước khi sinh con một lần, hai vợ chồng đi đến một thành phố nhỏ non xanh nước biếc, kết quả đột nhiên gặp động đất, đứa nhỏ sinh non, sinh con ở một mảnh binh hoang mã loạn.
Bởi vì, chẳng qua là thân thể này trước khi cô bị nhét vào đã không còn thở nữa, có vết thương trí mạng gì đó là chuyện rất bình thường.
Đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ trước mắt, cô nghiến răng nghiến lợi mắng một câu mẹ nó ở trong lòng.
【 Cẩu Thiên Đạo hại ta không ít. 】
Vân Tranh vốn là Đại Thừa Tôn Giả duy nhất của Thiều Quang Đại Lục Tu Giới đương thời, đạo hiệu Long Vân, tu vi đại thành, mắt thấy sắp phi thăng, kết quả ở trên thiên kiếp phi thăng cuối cùng thì bị lật xe.
Một đạo thiên lôi cuối cùng vừa mạnh vừa nặng, dữ dằn đến cơ hồ không cách nào tưởng tượng, căn bản không cho cô đường sống.
Cô bị đạo thiên lôi không nói võ đức này đánh chết, thân thể tan thành mây khói, vốn nên người chết đạo tiêu, không nghĩ tới tàn hồn lại bị cuốn vào thời không loạn lưu, một trận loạn chuyển, đầu óc choáng váng bị quăng ra.
Vừa mở mắt ra đã bị ném vào trong một bộ thi thể mới chết trong gian phòng này.
Tôn giả thức tỉnh, Tôn giả không rõ, Tôn giả chấn động sâu sắc.
Đại lão tu giới Long Vân Tôn Giả một tay che mặt, thở dài thật sâu.
Mượn xác hoàn hồn, không ngờ có một ngày cô lại lưu lạc đến bước đường này.
Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với cô, khí tức xung quanh ô tạp, linh khí mỏng manh đến mức gần như không cảm giác được, hiển nhiên rất không thích hợp để tu luyện. Trong thân thể mới ngay cả một tia linh lực cũng không có, là một thân thể phàm thai hoàn toàn.
Chẳng những một thân tu vi mà cô nhọc nhằn khổ sở tu thành bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thậm chí cô không biết thân thể mới có linh căn hay không, có thể làm lại từ đầu hay không.
Đối mặt với tình huống bực mình như thế, dù là cường đại như Long Vân Tôn Giả cũng không nhịn được có chút phát điên.
Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, một giọng nữ cẩn thận từng li từng tí vang lên: "Đại tiểu thư, người đã chuẩn bị xong chưa? Tiên sinh và phu nhân đều đang đợi người đi xuống."
Vân Tranh lại thở dài, ổn định lại thanh âm nói: "Chờ một chút, bản tôn... Tôi đến ngay."
Người ngoài cửa nhẹ nhàng đáp lời, không có động tĩnh gì nữa.
Vân Tranh xuống giường, có chút ghét bỏ mang đôi dép lê công chúa trắng nõn bên giường, chậm rãi đi vào phòng thay đồ, nhìn dung mạo diễm lệ trong gương, người phụ nữ trong gương và mình lúc trước giống nhau y hệt, thần sắc trên mặt đã khôi phục vẻ trầm tĩnh.
Đường đường là Long Vân Tôn Giả, đạo tâm từ trước đến nay vững chắc, kiên cố như bàn thạch, tình huống trước mắt tuy hỏng bét, nhưng không đủ để làm loạn lòng cô.
Cô ngay cả Thiên Lôi phát điên cũng không sợ, sao lại sợ chuyển thế trùng tu?
Đổi thân phận mà thôi, đã đến rồi thì cứ chơi tới.
May mắn lúc nguyên chủ mới chết tiến vào thân thể này, sinh cơ vừa mới cắt đứt, cô nhân lúc ấy chiếm được trí nhớ của thân xác này, đối mặt với địa phương xa lạ cùng thân phận này không đến mức hoàn toàn luống cuống.
Nguyên thân tên là Nguyễn Miên, là thiên kim của Nguyễn gia có chút sản nghiệp ở Ninh Thành, chỉ tiếc, là giả.
Chẳng những là thiên kim giả, hơn nữa cha không rõ, mẹ đẻ bởi vì biến cố tuổi trẻ mà đầu óc bị thương, trí lực không hoàn chỉnh, cũng chính là kẻ ngu trong miệng người khác.
Năm đó Nguyễn phu nhân mang thai thời kỳ cuối muốn ra ngoài du lịch trước khi sinh con một lần, hai vợ chồng đi đến một thành phố nhỏ non xanh nước biếc, kết quả đột nhiên gặp động đất, đứa nhỏ sinh non, sinh con ở một mảnh binh hoang mã loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất