Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 4:
Những ánh mắt khác thường này sẽ làm Nguyễn Miên ban đầu như đứng ngồi không yên, không chịu nổi gánh nặng, chứ đối với Long Vân Tôn Giả mà nói lại không tính là cái gì.
Con đường tu hành dài đằng đẵng, tâm tính yếu ớt, năng lực thừa nhận thấp kém thì vẫn lạc ở giữa đường, có thể đi đến cuối cùng, không ai không phải hạng người tâm chí kiên định.
Nghĩ cô tung hoành tu giới mấy ngàn năm, một đường lội lấy máu tươi, đi qua bao nhiêu sóng gió, vượt qua nguy cơ sinh tử đếm cũng đếm không hết, chỉ là phàm nhân ghé mắt lại há có thể loạn tâm trí cô?
Huống chi xuất thân không phải là chuyện con người có thể chi phối, đáng xấu hổ xưa nay đều là hành vi của con người, chứ không phải xuất thân.
Với loại chuyện này mà chế giễu người khác thì toàn bộ đều ngu muội, người ngu muội mà thôi, cần gì phải để ý tới.
Dù sao trạch đấu là không thể trạch đấu, ánh mắt của cô không ở nơi này, càng không có khả năng dựa vào người khác để sống.
Nguyễn Miên đã trưởng thành từ lâu, lại không phải con gái của Nguyễn gia, Nguyễn gia không có trách nhiệm với cô, không phải chỗ dung thân của cô, cô cần một con đường mưu sinh khác.
Kiếp trước cô từ một cô nương mồ côi không nơi nương tựa đi đến tu giới dậm chân chấn động ba chấn, Long Vân Tôn Giả không người nào dám trêu chọc đều là dựa vào chính mình, có thể thấy được trên đời này chỉ có bản thân mình mới là đáng tin cậy nhất.
Bởi vì Nguyễn Miên thủy chung biểu hiện tự nhiên hào phóng, cha mẹ Nguyễn gia cũng không có tỏ ra lạnh nhạt với Nguyễn Miên, các tân khách bất luận trong lòng nghĩ như thế nào cũng sẽ không thức thời lộ ra ngoài, hoặc là giáp mặt nói ra lời khó nghe gì.
Yến hội của Nguyễn gia kết thúc bình an vô sự, cũng không xuất hiện tình trạng khó xử như trong trí nhớ của nguyên chủ ở kiếp trước, bị người trong sảnh yến tiệc chỉ trỏ bàn tán có phải kế thừa gen tinh thần không bình thường của mẹ đẻ hay không.
Ban đêm, Nguyễn Miên dựa theo ký ức của nguyên chủ, ở trong phòng tắm nghiên cứu một phen mới rốt cục hoàn thành bước rửa mặt hằng ngày.
Tu vi linh lực không còn, chỉ riêng việc rửa mặt thôi mà đã phiền phức như thế, Long Vân Tôn Giả rất phiền muộn.
Rốt cuộc cũng chuẩn bị đi ngủ xong, Nguyễn Miên thay một bộ đồ ngủ thoải mái, ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên cảm ứng linh khí thiên địa.
Một giờ trôi qua.
Hai tiếng trôi qua.
Ba giờ... Nguyễn Miên cảm nhận được một tia linh lực yếu ớt đến đáng thương trong đan điền, thở dài thật sâu.
Dẫn khí nhập thể là bước đầu tiên bước vào tu giới, thân là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp của tu giới, bước này đơn giản giống như ăn cơm uống nước, chỉ cần xung quanh còn có linh khí tồn tại, nhất định sẽ thành công.
Trên thực tế, cô cũng xác thực đã thành công.
Thế nhưng, linh lực này cũng quá ít! Còn không nhiều bằng năm đó cô dẫn khí nhập thể không cẩn thận tản ra ngoài!
Đây là nơi đất nghèo chim không thèm ị gì đây!
Dùng tốc độ này tu luyện, dương thọ của cô hao hết cũng không thể đến Trúc Cơ!
Con đường tu hành dài đằng đẵng, tâm tính yếu ớt, năng lực thừa nhận thấp kém thì vẫn lạc ở giữa đường, có thể đi đến cuối cùng, không ai không phải hạng người tâm chí kiên định.
Nghĩ cô tung hoành tu giới mấy ngàn năm, một đường lội lấy máu tươi, đi qua bao nhiêu sóng gió, vượt qua nguy cơ sinh tử đếm cũng đếm không hết, chỉ là phàm nhân ghé mắt lại há có thể loạn tâm trí cô?
Huống chi xuất thân không phải là chuyện con người có thể chi phối, đáng xấu hổ xưa nay đều là hành vi của con người, chứ không phải xuất thân.
Với loại chuyện này mà chế giễu người khác thì toàn bộ đều ngu muội, người ngu muội mà thôi, cần gì phải để ý tới.
Dù sao trạch đấu là không thể trạch đấu, ánh mắt của cô không ở nơi này, càng không có khả năng dựa vào người khác để sống.
Nguyễn Miên đã trưởng thành từ lâu, lại không phải con gái của Nguyễn gia, Nguyễn gia không có trách nhiệm với cô, không phải chỗ dung thân của cô, cô cần một con đường mưu sinh khác.
Kiếp trước cô từ một cô nương mồ côi không nơi nương tựa đi đến tu giới dậm chân chấn động ba chấn, Long Vân Tôn Giả không người nào dám trêu chọc đều là dựa vào chính mình, có thể thấy được trên đời này chỉ có bản thân mình mới là đáng tin cậy nhất.
Bởi vì Nguyễn Miên thủy chung biểu hiện tự nhiên hào phóng, cha mẹ Nguyễn gia cũng không có tỏ ra lạnh nhạt với Nguyễn Miên, các tân khách bất luận trong lòng nghĩ như thế nào cũng sẽ không thức thời lộ ra ngoài, hoặc là giáp mặt nói ra lời khó nghe gì.
Yến hội của Nguyễn gia kết thúc bình an vô sự, cũng không xuất hiện tình trạng khó xử như trong trí nhớ của nguyên chủ ở kiếp trước, bị người trong sảnh yến tiệc chỉ trỏ bàn tán có phải kế thừa gen tinh thần không bình thường của mẹ đẻ hay không.
Ban đêm, Nguyễn Miên dựa theo ký ức của nguyên chủ, ở trong phòng tắm nghiên cứu một phen mới rốt cục hoàn thành bước rửa mặt hằng ngày.
Tu vi linh lực không còn, chỉ riêng việc rửa mặt thôi mà đã phiền phức như thế, Long Vân Tôn Giả rất phiền muộn.
Rốt cuộc cũng chuẩn bị đi ngủ xong, Nguyễn Miên thay một bộ đồ ngủ thoải mái, ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên cảm ứng linh khí thiên địa.
Một giờ trôi qua.
Hai tiếng trôi qua.
Ba giờ... Nguyễn Miên cảm nhận được một tia linh lực yếu ớt đến đáng thương trong đan điền, thở dài thật sâu.
Dẫn khí nhập thể là bước đầu tiên bước vào tu giới, thân là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp của tu giới, bước này đơn giản giống như ăn cơm uống nước, chỉ cần xung quanh còn có linh khí tồn tại, nhất định sẽ thành công.
Trên thực tế, cô cũng xác thực đã thành công.
Thế nhưng, linh lực này cũng quá ít! Còn không nhiều bằng năm đó cô dẫn khí nhập thể không cẩn thận tản ra ngoài!
Đây là nơi đất nghèo chim không thèm ị gì đây!
Dùng tốc độ này tu luyện, dương thọ của cô hao hết cũng không thể đến Trúc Cơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất