Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học

Chương 7:

Trước Sau
Nguyễn Miên chán ghét lùi lại một bước, đứng yên chờ anh ta làm trò ngớ ngẩn.

Người đàn ông chưa hết mừng rỡ, thấy Nguyễn Miên trước mặt, vội bước tới muốn nắm tay cô: “Đại sư! Là cô cứu tôi!”

Người này tên là Phùng Thời, cũng khá có gia tài, là chủ nhân trong khu biệt thự này. Hôm nay tiệc tùng muộn, lại uống chút rượu, sợ về nhà bị vợ mắng, nên bảo tài xế thả ở cổng khu, tự đi bộ về để giải rượu.

Không ngờ vừa vào khu đã như bước vào không gian khác, cảnh vật âm u tĩnh mịch, đi mãi mà vẫn thấy mình như đang đi vòng quanh một đoạn đường, không ra được.

Gió lạnh vù vù bên tai, bóng cây lờ mờ, thế giới như chỉ còn lại anh ta.

Anh ta chưa từng gặp chuyện như vậy, chỉ biết đi mãi, càng đi càng sợ, như nghe thấy tiếng cười xa gần.

Trong căng thẳng tột độ, mồ hôi lạnh thấm đẫm, thậm chí nghĩ không thể ra khỏi đoạn đường này.

Trong lúc rối ren, anh ta nghe thấy giọng con gái quát to, rồi một luồng khí lạnh nổ tung ở trán, lập tức thanh tỉnh, như phá vỡ một cái gì đó, cảnh vật trở nên rõ ràng, như trở lại nhân gian.

Cảm xúc lúc đó Phùng Thời không thể diễn tả, chỉ biết mình được cứu, muốn khóc lớn một trận.

Nguyễn Miên không dễ bị chạm vào, chán ghét lùi một bước, để Phùng Thời vồ hụt.



Phùng Thời không giận, chỉ nước mắt lẫn mồ hôi cảm tạ: “Đại sư! Cảm ơn cô! Tôi phải cảm tạ cô thế nào...”

Nguyễn Miên không thích được cảm ơn, đối phó với mấy chuyện này thật phiền phức.

Trước đây gặp chuyện như vậy, cô sẽ đóng chặt động phủ, thậm chí lập kết giới khóa núi, chặn mọi thứ ngoài kia nên bị coi là cô độc khó gần.

Cô không quan tâm người ngoài đánh giá thế nào về mình, có những nhận xét đó, phiền phức ít hơn, cô vui vẻ tự tại.

Nhưng giờ không được, cô không có động phủ, không thể kết giới, nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ thấy nhức đầu, đành giơ tay ngắt lời anh ta: “Dừng, nếu thật muốn cảm ơn tôi, hãy nói cho tôi một chuyện.”

Phùng Thời nghe vậy, vội vàng tinh thần: “Đại sư cứ hỏi! Chỉ cần họ Phùng tôi biết sẽ nói hết, tuyệt đối không dấu giếm!"

Nguyễn Miên nghiêm mặt: “Anh có biết Nguyễn gia ở đâu không?”

Phùng Thời đã chuẩn bị đối mặt với câu hỏi bí mật, mặt lộ vẻ ngơ ngác: “...”

“Gì cơ?”

“Đại sư đang hỏi đường hả? Đúng không?”



Nguyễn Miên nhìn gương mặt dại ra của anh ta, hơi nhíu mày: "Anh không biết à?"

Phùng Thời ngẩn người, nhìn kỹ lại, mới nhận ra vị "đại sư" này sao mà quen mắt thế, hình như là con gái nhỏ của Nguyễn gia...

Giữa công ty Nguyễn gia và Phùng gia không có mối quan hệ làm ăn, tuy ở cùng khu biệt thự, nhưng vì bận rộn nên cũng không qua lại nhiều, Phùng Thời thực sự không có ấn tượng sâu đậm về con gái nhỏ Nguyễn gia. 

Anh ta từng nghe qua chuyện thiên kim thật, thiên kim giả của Nguyễn gia nhưng không để tâm, cũng chẳng muốn tìm hiểu. Hôm nay có tiệc chiêu đãi quan trọng nên anh ta không đến tham dự bữa tiệc mà Nguyễn gia tổ chức. 

Vừa rồi bị hoảng sợ, ánh sáng ban đêm lại không tốt, Nguyễn Miên mặc đồ ngủ, mặt mộc tự nhiên, khác xa với vẻ ngoài trang điểm kỹ lưỡng thường ngày, nên nhất thời anh ta không nhận ra. 

Lúc này, Phùng Thời cảm giác mình như đang trong giấc mơ “cao thủ ẩn dật lại ở ngay cạnh tôi”, vội vàng xua tay: "Tôi biết, biết, ngay đằng kia, cô cứ đi thẳng..."

Anh ta cũng không dám hỏi Nguyễn Miên tại sao lại không biết đường về nhà mình, chỉ giơ tay chỉ hướng, cẩn thận dẫn Nguyễn Miên đi xem, ánh mắt đầy sự kính sợ. 

Nguyễn Miên dứt khoát từ chối yêu cầu vô lý muốn tiễn mình về nhà của Phùng Thời, nhìn anh ta vừa rời đi vừa cảm ơn mãi, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm. 

Chỉ là phá giải một trò Quỷ Đả Tường nhỏ nhặt thôi, có cần phải như vậy không?

Long Vân Tôn Giả không hiểu lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau