Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 10:
Nguyễn Miên nguyên bản giống như một hạt cát, nếu ở trên bãi biển thì là một phần trong hàng triệu hạt không đáng chú ý, nhưng khi đặt vào giữa đống ngọc trai thì lại trở nên lạc lõng, tầm thường đến mức nổi bật.
Chính vì vậy, sau khi Nguyễn Sam Nguyệt trở về, sự đối lập ghê gớm giữa hai cô con gái Nguyễn gia khiến Nguyễn Miên ngày càng trở nên suy sụp.
Khi thấy Nguyễn Miên đi xuống lầu, mọi người đều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên.
Là một đứa con nhà giàu không được tích sự gì, Nguyễn Miên thường hay ngủ nướng, rất hiếm khi thấy cô xuất hiện vào bữa sáng, hôm nay lại dậy sớm đến thế.
Dù sao thì cũng nuôi nấng hơn hai mươi năm, tuy không phải con ruột, tình cảm cũng không phải giả tạo, Phương Oánh Tuyết thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng xót xa, bèn vẫy tay gọi: “Miên Miên, lại đây với mẹ.”
Nguyễn Miên từ từ bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.
Không phải cô muốn làm mất mặt mẹ nuôi, chỉ là cô vốn cô đơn, đường tu hành hiểm trở, sau khi trải qua sự phản bội của bạn bè, đã quen với việc sống một mình, không thích người khác đến gần, tối qua để Phương Oánh Tuyết nắm tay đã là rất nhượng bộ rồi.
Phương Oánh Tuyết thấy cô không còn gần gũi với bà như trước, trong mắt thoáng qua nét buồn bã, nhưng vẫn dịu dàng: “Hôm nay Miên Miên dậy sớm vậy, sắc mặt kém thế này, có phải tối qua con không ngủ được không?”
Nguyễn Miên hơi nhức đầu.
Nếu đối phương cứng rắn, cô có thể ứng phó, nhưng cô thật sự không giỏi giao tiếp với người dịu dàng như thế này, đành cố gắng trả lời nhẹ nhàng: “Không sao, con ổn.”
Nguyễn Tu Thành nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, khẽ thở dài, ông lấy ngón tay xoa xoa giữa chân mày, giọng nói cố ý dịu đi: “Miên Miên, con không cần phải có gánh nặng tâm lý gì, con vẫn là con gái của Nguyễn gia, con lớn hơn Sam Nguyệt một ngày, sau này sẽ là chị, tình cảm của cha mẹ dành cho con chắc chắn không thay đổi.”
Nguyễn Thừa Ngọc ngồi ở phía bên kia cũng nói: “Cha nói đúng, công ơn sinh thành là ơn nghĩa, công ơn dưỡng dục cũng là ơn nghĩa, chúng ta đã sống chung với nhau hơn hai mươi năm, tình cảm không phải là giả, Sam Nguyệt là em gái của anh, em cũng vậy, không mâu thuẫn gì cả.”
Nguyễn Sam Nguyệt ngồi ở một bên, khuôn mặt bình tĩnh, không nói một lời, như thể là người ngoài cuộc, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Nguyễn Miên lại muốn thở dài.
Trong mắt cô, Nguyễn Tu Thành có trách nhiệm trong sự nhầm lẫn này, nhưng Nguyễn gia không hề có lỗi với nguyên chủ.
Sự việc này họ không mong muốn, khi sự thật được phơi bày, họ cũng không đuổi nguyên chủ đã chiếm vị trí của con gái họ, ngược lại còn nhiều lần nhẫn nhịn những hành vi quá khích của nguyên chủ, họ đối với nguyên chủ đã tận tình tận nghĩa rồi.
Đối với bi kịch của nguyên chủ, Tôn Giả chỉ muốn nói, số phận trêu ngươi.
Trong kiếp trước mà nguyên chủ đã trải qua, sau khi thiên kim thật của Nguyễn gia được tìm về, tâm trạng của cô ấy thay đổi hoàn toàn, khiến ấy cô rơi vào trạng thái lo lắng không thể thoát ra được.
Sự chênh lệch bất ngờ về thân phận, nỗi lo mất đi tất cả hiện tại, cùng những ánh mắt khinh thường của những người biết sự thật, tất cả như muốn phá vỡ hàng rào tâm lý của cô ấy.
Khi người ta ở trong tình trạng cực kỳ bất an, theo bản năng sẽ muốn trốn tránh và trút giận, cô ấy mang lòng thù địch với thiên kim thật của Nguyễn gia, liên tục nhằm vào Nguyễn Sam Nguyệt để thử thách giới hạn của người thân, mong muốn tìm lại cảm giác an toàn rằng “gia đình vẫn yêu mình”, gây náo loạn khắp nhà.
Chính vì vậy, sau khi Nguyễn Sam Nguyệt trở về, sự đối lập ghê gớm giữa hai cô con gái Nguyễn gia khiến Nguyễn Miên ngày càng trở nên suy sụp.
Khi thấy Nguyễn Miên đi xuống lầu, mọi người đều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên.
Là một đứa con nhà giàu không được tích sự gì, Nguyễn Miên thường hay ngủ nướng, rất hiếm khi thấy cô xuất hiện vào bữa sáng, hôm nay lại dậy sớm đến thế.
Dù sao thì cũng nuôi nấng hơn hai mươi năm, tuy không phải con ruột, tình cảm cũng không phải giả tạo, Phương Oánh Tuyết thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng xót xa, bèn vẫy tay gọi: “Miên Miên, lại đây với mẹ.”
Nguyễn Miên từ từ bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.
Không phải cô muốn làm mất mặt mẹ nuôi, chỉ là cô vốn cô đơn, đường tu hành hiểm trở, sau khi trải qua sự phản bội của bạn bè, đã quen với việc sống một mình, không thích người khác đến gần, tối qua để Phương Oánh Tuyết nắm tay đã là rất nhượng bộ rồi.
Phương Oánh Tuyết thấy cô không còn gần gũi với bà như trước, trong mắt thoáng qua nét buồn bã, nhưng vẫn dịu dàng: “Hôm nay Miên Miên dậy sớm vậy, sắc mặt kém thế này, có phải tối qua con không ngủ được không?”
Nguyễn Miên hơi nhức đầu.
Nếu đối phương cứng rắn, cô có thể ứng phó, nhưng cô thật sự không giỏi giao tiếp với người dịu dàng như thế này, đành cố gắng trả lời nhẹ nhàng: “Không sao, con ổn.”
Nguyễn Tu Thành nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, khẽ thở dài, ông lấy ngón tay xoa xoa giữa chân mày, giọng nói cố ý dịu đi: “Miên Miên, con không cần phải có gánh nặng tâm lý gì, con vẫn là con gái của Nguyễn gia, con lớn hơn Sam Nguyệt một ngày, sau này sẽ là chị, tình cảm của cha mẹ dành cho con chắc chắn không thay đổi.”
Nguyễn Thừa Ngọc ngồi ở phía bên kia cũng nói: “Cha nói đúng, công ơn sinh thành là ơn nghĩa, công ơn dưỡng dục cũng là ơn nghĩa, chúng ta đã sống chung với nhau hơn hai mươi năm, tình cảm không phải là giả, Sam Nguyệt là em gái của anh, em cũng vậy, không mâu thuẫn gì cả.”
Nguyễn Sam Nguyệt ngồi ở một bên, khuôn mặt bình tĩnh, không nói một lời, như thể là người ngoài cuộc, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Nguyễn Miên lại muốn thở dài.
Trong mắt cô, Nguyễn Tu Thành có trách nhiệm trong sự nhầm lẫn này, nhưng Nguyễn gia không hề có lỗi với nguyên chủ.
Sự việc này họ không mong muốn, khi sự thật được phơi bày, họ cũng không đuổi nguyên chủ đã chiếm vị trí của con gái họ, ngược lại còn nhiều lần nhẫn nhịn những hành vi quá khích của nguyên chủ, họ đối với nguyên chủ đã tận tình tận nghĩa rồi.
Đối với bi kịch của nguyên chủ, Tôn Giả chỉ muốn nói, số phận trêu ngươi.
Trong kiếp trước mà nguyên chủ đã trải qua, sau khi thiên kim thật của Nguyễn gia được tìm về, tâm trạng của cô ấy thay đổi hoàn toàn, khiến ấy cô rơi vào trạng thái lo lắng không thể thoát ra được.
Sự chênh lệch bất ngờ về thân phận, nỗi lo mất đi tất cả hiện tại, cùng những ánh mắt khinh thường của những người biết sự thật, tất cả như muốn phá vỡ hàng rào tâm lý của cô ấy.
Khi người ta ở trong tình trạng cực kỳ bất an, theo bản năng sẽ muốn trốn tránh và trút giận, cô ấy mang lòng thù địch với thiên kim thật của Nguyễn gia, liên tục nhằm vào Nguyễn Sam Nguyệt để thử thách giới hạn của người thân, mong muốn tìm lại cảm giác an toàn rằng “gia đình vẫn yêu mình”, gây náo loạn khắp nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất