Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 12:
Bị đôi bàn tay ấm áp mềm mại bất ngờ nắm lấy, nửa người Long Vân Tôn Giả cứng đờ nhưng vẫn cố nhịn không động đậy, để mặc Phương Oánh Tuyết lôi kéo, cô mở miệng trấn an: “Không phải con đang giận dỗi, chỉ là mỗi người đều có duyên số của mình, con...”
Thấy cô không phát điên, Nguyễn Tu Thành rất vui mừng, nhưng hướng đi của lời nói lại khiến Nguyễn Tu Thành khó chấp nhận, ông lập tức cắt ngang: “Được rồi, không có nhưng nhị gì cả, chuyện này cứ quyết định vậy đi, cả hai đều là con gái của cha, Nguyễn gia vẫn nuôi nổi con cái của mình.”
"Chỉ cần con không nói ra, cha xem như con chưa nói gì." Đây là cách Nguyễn Tu Thành đối phó với tình thế trước mắt.
Ông vừa nói, vừa liếc nhìn Nguyễn Sam Nguyệt, nhìn sắc mặt cô ấy bình tĩnh, không thể hiện sự bất mãn rõ ràng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Oánh Tuyết tội nghiệp liếc nhìn Nguyễn Sam Nguyệt, tay nắm chặt tay Nguyễn Miên, nước mắt lưng tròng.
Nguyễn Thừa Ngọc cũng cau mày, nhìn Nguyễn Miên, sau đó dùng tay xương dài khẽ vỗ lên cổ tay Nguyễn Sam Nguyệt, cẩn thận quan sát nét mặt cô ấy.
Một mình Nguyễn Sam Nguyệt giữ dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô ấy được nhận về Nguyễn gia, thái độ của Nguyễn Miên đối với cô ấy cũng chẳng thể coi là chào đón.
Cô ấy không có ý định đuổi thiên kim giả ra khỏi nhà, nhưng cô ấy cần quan sát thái độ của gia đình để đánh giá xem những người thân này có đáng để cô ấy đầu tư tình cảm không.
Nguyễn Miên một hơi thật dài.
Cô không sợ thái độ cứng rắn của Nguyễn Tu Thành, nhưng khó lòng mà bỏ qua đôi mắt đầy hy vọng và ngập nước mắt của Phương Oánh Tuyết.
Huống chi còn có một người anh trai đứng ngồi không yên, mắt hết nhìn lại chỗ này chỗ kia, như thể có rận trên người.
Long Vân Tôn Giả không sợ đao kiếm, nhưng lại sợ nước mắt.
Cả đời trước cô chưa từng trải qua tình thân, nhất thời không biết phải đối phó thế nào.
Thật ra thiên kim thật đã trở lại vị trí, cô chủ động đề nghị rời đi, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, người Nguyễn gia dù không vui mừng, cũng nên thuận theo.
Tại sao phản ứng của họ lại không giống như cô dự đoán?
Thôi vậy, chuyện vừa xảy ra không lâu, mọi người còn khá xúc động, không thể chấp nhận quá nhiều biến cố cùng lúc cũng bình thường.
Xem ra tạm thời không thể rời khỏi Nguyễn gia, thế thì... Cứ từ từ vậy.
Thấy Nguyễn Miên im lặng, không nói lời phản nghịch, cha và anh trai Nguyễn gia vội vàng ăn chút bữa sáng rồi đi làm luôn giống kiểu muốn chạy trốn.
Như thể họ sợ rằng Nguyễn Miên sẽ đuổi theo nói câu “muốn rời nhà tự lập”.
Nguyễn Sam Nguyệt cũng có công việc, ý của Nguyễn Tu Thành và Nguyễn Thừa Ngọc là muốn cô nghỉ việc để làm tại công ty gia đình, một là để tiện chăm sóc, hai là để cô tiếp xúc với các công việc của công ty.
Nhưng Nguyễn Sam Nguyệt không đồng ý, chỉ nói họ chờ thêm.
Họ cũng có thể đoán rằng Nguyễn Sam Nguyệt mới về Nguyễn gia, chưa có đủ lòng tin vào gia đình, nên cũng không ép buộc. Đợi đến khi cô hết đề phòng, muốn về lại Nguyễn gia, lúc đó cũng chưa muộn.
Còn về phần nguyên chủ...
Nguyên chủ khó khăn lắm mới thoát khỏi trường học, không hề muốn lao vào công việc, sau khi tốt nghiệp vẫn duy trì trạng thái nhàn rỗi, sớm từ chối ý định của cha cô khi muốn cô ấy vào làm tại công ty gia đình.
Long Vân Tôn Giả lại muốn thở dài.
Nguyên chủ luôn có sự không cam lòng, nhưng cô ấy cũng không nghĩ rằng, người ta vốn thông minh bẩm sinh, còn cô ấy thì lại là một người kém cỏi, không chịu cố gắng, sao mà so sánh được với người ta.
Cả đời không dùng đầu óc sẽ bị gỉ sét, cô ấy đứng trước những người xuất sắc chỉ như một đứa trẻ giương nanh múa vuốt.
Cha và anh trai Nguyễn gia cùng Nguyễn Sam Nguyệt đều đi làm, chỉ còn lại Phương Oánh Tuyết và Nguyễn Miên đối diện nhau.
Phương Oánh Tuyết là bà chủ của Nguyễn gia, nhưng không phải là thiên kim của gia đình nào, nhà mẹ đẻ bà chỉ là một gia đình trung lưu bình thường.
Bà và Nguyễn Tu Thành là bạn học, từ khi còn mặc đồng phục cho đến khi mặc váy cưới, tình cảm như một câu chuyện Lọ Lem ngoài đời thực.
Phương Oánh Tuyết không quan tâm đến kinh doanh, sau khi kết hôn cũng không can thiệp vào công việc của Nguyễn gia, chỉ tập trung làm những việc mình thích.
Bà học ngành văn học, thích sáng tác, hiện tại là một tác giả có tiếng, sau khi vài cuốn tiểu thuyết của bà được chuyển thể thành phim, đôi khi bà cũng viết kịch bản.
So với Nguyễn gia, số tiền bà kiếm được không nhiều, nhưng luôn rất tận tâm, rất nghiêm túc với công việc của mình, không muốn chỉ làm một bà nội trợ giàu có.
Chủ yếu là Nguyễn Tu Thành ủng hộ bà, điều này khiến bà tự tin hơn.
Hôm nay bà dự định gặp một người để bàn về kịch bản, nhưng vì lo lắng cho tâm trạng của con gái, nên đã hoãn công việc này lại, ở nhà chăm sóc con.
Thấy cô không phát điên, Nguyễn Tu Thành rất vui mừng, nhưng hướng đi của lời nói lại khiến Nguyễn Tu Thành khó chấp nhận, ông lập tức cắt ngang: “Được rồi, không có nhưng nhị gì cả, chuyện này cứ quyết định vậy đi, cả hai đều là con gái của cha, Nguyễn gia vẫn nuôi nổi con cái của mình.”
"Chỉ cần con không nói ra, cha xem như con chưa nói gì." Đây là cách Nguyễn Tu Thành đối phó với tình thế trước mắt.
Ông vừa nói, vừa liếc nhìn Nguyễn Sam Nguyệt, nhìn sắc mặt cô ấy bình tĩnh, không thể hiện sự bất mãn rõ ràng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Oánh Tuyết tội nghiệp liếc nhìn Nguyễn Sam Nguyệt, tay nắm chặt tay Nguyễn Miên, nước mắt lưng tròng.
Nguyễn Thừa Ngọc cũng cau mày, nhìn Nguyễn Miên, sau đó dùng tay xương dài khẽ vỗ lên cổ tay Nguyễn Sam Nguyệt, cẩn thận quan sát nét mặt cô ấy.
Một mình Nguyễn Sam Nguyệt giữ dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô ấy được nhận về Nguyễn gia, thái độ của Nguyễn Miên đối với cô ấy cũng chẳng thể coi là chào đón.
Cô ấy không có ý định đuổi thiên kim giả ra khỏi nhà, nhưng cô ấy cần quan sát thái độ của gia đình để đánh giá xem những người thân này có đáng để cô ấy đầu tư tình cảm không.
Nguyễn Miên một hơi thật dài.
Cô không sợ thái độ cứng rắn của Nguyễn Tu Thành, nhưng khó lòng mà bỏ qua đôi mắt đầy hy vọng và ngập nước mắt của Phương Oánh Tuyết.
Huống chi còn có một người anh trai đứng ngồi không yên, mắt hết nhìn lại chỗ này chỗ kia, như thể có rận trên người.
Long Vân Tôn Giả không sợ đao kiếm, nhưng lại sợ nước mắt.
Cả đời trước cô chưa từng trải qua tình thân, nhất thời không biết phải đối phó thế nào.
Thật ra thiên kim thật đã trở lại vị trí, cô chủ động đề nghị rời đi, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, người Nguyễn gia dù không vui mừng, cũng nên thuận theo.
Tại sao phản ứng của họ lại không giống như cô dự đoán?
Thôi vậy, chuyện vừa xảy ra không lâu, mọi người còn khá xúc động, không thể chấp nhận quá nhiều biến cố cùng lúc cũng bình thường.
Xem ra tạm thời không thể rời khỏi Nguyễn gia, thế thì... Cứ từ từ vậy.
Thấy Nguyễn Miên im lặng, không nói lời phản nghịch, cha và anh trai Nguyễn gia vội vàng ăn chút bữa sáng rồi đi làm luôn giống kiểu muốn chạy trốn.
Như thể họ sợ rằng Nguyễn Miên sẽ đuổi theo nói câu “muốn rời nhà tự lập”.
Nguyễn Sam Nguyệt cũng có công việc, ý của Nguyễn Tu Thành và Nguyễn Thừa Ngọc là muốn cô nghỉ việc để làm tại công ty gia đình, một là để tiện chăm sóc, hai là để cô tiếp xúc với các công việc của công ty.
Nhưng Nguyễn Sam Nguyệt không đồng ý, chỉ nói họ chờ thêm.
Họ cũng có thể đoán rằng Nguyễn Sam Nguyệt mới về Nguyễn gia, chưa có đủ lòng tin vào gia đình, nên cũng không ép buộc. Đợi đến khi cô hết đề phòng, muốn về lại Nguyễn gia, lúc đó cũng chưa muộn.
Còn về phần nguyên chủ...
Nguyên chủ khó khăn lắm mới thoát khỏi trường học, không hề muốn lao vào công việc, sau khi tốt nghiệp vẫn duy trì trạng thái nhàn rỗi, sớm từ chối ý định của cha cô khi muốn cô ấy vào làm tại công ty gia đình.
Long Vân Tôn Giả lại muốn thở dài.
Nguyên chủ luôn có sự không cam lòng, nhưng cô ấy cũng không nghĩ rằng, người ta vốn thông minh bẩm sinh, còn cô ấy thì lại là một người kém cỏi, không chịu cố gắng, sao mà so sánh được với người ta.
Cả đời không dùng đầu óc sẽ bị gỉ sét, cô ấy đứng trước những người xuất sắc chỉ như một đứa trẻ giương nanh múa vuốt.
Cha và anh trai Nguyễn gia cùng Nguyễn Sam Nguyệt đều đi làm, chỉ còn lại Phương Oánh Tuyết và Nguyễn Miên đối diện nhau.
Phương Oánh Tuyết là bà chủ của Nguyễn gia, nhưng không phải là thiên kim của gia đình nào, nhà mẹ đẻ bà chỉ là một gia đình trung lưu bình thường.
Bà và Nguyễn Tu Thành là bạn học, từ khi còn mặc đồng phục cho đến khi mặc váy cưới, tình cảm như một câu chuyện Lọ Lem ngoài đời thực.
Phương Oánh Tuyết không quan tâm đến kinh doanh, sau khi kết hôn cũng không can thiệp vào công việc của Nguyễn gia, chỉ tập trung làm những việc mình thích.
Bà học ngành văn học, thích sáng tác, hiện tại là một tác giả có tiếng, sau khi vài cuốn tiểu thuyết của bà được chuyển thể thành phim, đôi khi bà cũng viết kịch bản.
So với Nguyễn gia, số tiền bà kiếm được không nhiều, nhưng luôn rất tận tâm, rất nghiêm túc với công việc của mình, không muốn chỉ làm một bà nội trợ giàu có.
Chủ yếu là Nguyễn Tu Thành ủng hộ bà, điều này khiến bà tự tin hơn.
Hôm nay bà dự định gặp một người để bàn về kịch bản, nhưng vì lo lắng cho tâm trạng của con gái, nên đã hoãn công việc này lại, ở nhà chăm sóc con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất