Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 22:
Phùng Ngọc lập tức lắc đầu: "Không không không, giải giải giải."
Nguyễn Miên tháo chiếc nhẫn ra, đầu ngón tay nắm phía trên viên kim cương rồi dùng lực bẻ gãy viên kim cương ở trên đó.
Phía dưới chiếc nhẫn có khắc dòng chữ nhỏ gần như không thể nhìn thấy.
Nguyễn Miên nheo mắt lại xích lại gần, khẽ đọc lên một đoạn bát tự rồi nói rõ ràng: "Nếu như chú này thành công thì chủ nhân của bát tự này sẽ nhận được tuổi thọ mà cô bị mượn đi."
Phùng Ngọc sửng sốt một chút, cười khổ: "Là mẹ chồng của tôi.”
Phùng Thời thở hổn hển, nhưng vì sợ làm gián đoạn việc thi pháp của Nguyễn Miên nên cố nén không chửi thành tiếng, kìm nén đến mức mặt đỏ bừng.
Nhưng mà Nguyễn Miên lại chậm chạp không tiến hành bước kế tiếp.
Cô ngẩng đầu lên trước ánh mắt trịnh trọng của anh em nhà họ Phùng và nói một cách chân thành: "Tôi không có giấy bùa và chu sa nên không thể vẽ bùa."
Phùng Thời hơi cạn lời, lập tức lấy điện thoại di động ra: “Tôi sẽ nhờ người mua.”
Nguyễn Miên khẽ gật đầu, lại nói thêm một câu: "Không có chu sa vẽ bùa thì dùng máu người thân nhất cũng được, nó còn tốt hơn chu sa."
Phùng Thời: “..."
Anh ta yên lặng tắt cuộc điện thoại vừa mới kết nối, đưa tay ra nói: "Vậy thì dùng máu của tôi đi, tôi là anh ruột cùng huyết thống của con bé, tuyệt đối là người thân nhất của con bé."
Nguyễn Miên đâm rách ngón tay của anh ta, thấm máu vẽ lên trán Phùng Ngọc mấy nét. Khi cô thu tay lại, bùa máu trên trán Phùng Ngọc bỗng nhiên sáng lên, sau đó lập tức bình thường trở lại.
Phùng Thời, người đang chứng kiến tất cả những điều này vô cùng ngạc nhiên, cũng không dám thở mạnh.
Mà khoảnh khắc bùa máu trên trán Phùng Ngọc hoàn thành, anh ta chợt cảm thấy cảm giác nặng nề trên người mình suốt bấy lâu nay biến mất không còn tăm tích, giống như đột nhiên gỡ xuống hàng trăm quả tạ, cơ thể nhẹ nhàng như thể sắp cất cánh bay lên.
Thật... Thật thần kỳ.
Thấy hai anh em vẫn đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực, Nguyễn Miên cau mày nói: "Xong rồi, hai người còn nhìn gì nữa?"
Phùng Thời: ... Đã xong rồi sao?
Tốc độ này quá nhanh, Phùng Thời có chút bối rối: "Nguyễn đại sư, như vậy là phá giải chú thuật xong rồi đúng không? Sau này chú thuật kia không thể hút sinh mệnh của em gái tôi nữa phải không?"
Nguyễn Miên khoanh tay, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng giọng điệu lại rất thản nhiên: "Chú Nhiếp Linh trên người cô ấy đã được phá giải, nhưng có thể thi triển chú thuật này lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, phá giải chú thuật chỉ là trị phần ngọn, nếu muốn vĩnh viễn không còn hậu hoạn..."
Cô ngước mắt lên nhìn Phùng Thời, nhưng không tiếp tục nói nữa.
Giải chú chỉ là trị phần ngọn, giải quyết người hạ chú mới là trị tận gốc.
Nhưng nói ra điều này thì có vẻ không tử tế lắm.
Phùng Thời lại mỉm cười rồi nói với giọng hơi trầm: "Tôi hiểu ý của Nguyễn đại sư, tôi sẽ lo phần việc còn lại."
Anh ta lại lấy điện thoại ra, gần như thành kính nhìn Nguyễn Miên: "Nếu như Nguyễn đại sư không ngại thì chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc, cũng để cho tôi có một cơ hội bày tỏ lòng biết ơn đối với ơn cứu mạng của đại sư."
Tục ngữ nói giơ tay không đánh mặt tươi cười, thái độ của người này luôn rất tốt, cách nói chuyện cũng không khiến người ta chán ghét, nên Nguyễn Miên có ấn tượng khá tốt với anh ta, đương nhiên cũng có nhiều kiên nhẫn hơn.
Tiện tay mà thôi, cô giúp thì cũng giúp rồi, còn cảm ơn gì đó thì không cần thiết.
Hơn nữa có gì mà không thể nói trực tiếp, chẳng lẽ còn phải thêm phương thức liên hệ để làm phiền cô mỗi ngày sao?
Tôn Giả vừa xử lý xong một đống thông báo đỏ trong điện thoại di động của mình, lúc này đang mãnh liệt từ chối.
Phùng Ngọc thấy cô cảnh giác, vội vàng mềm giọng nói: "Anh trai tôi không có ý gì khác, chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn với đại sư mà thôi, anh ấy sẽ không quấy rầy đại sư, hay là... Cô đưa mã thanh toán cho anh ấy cũng được."
Nguyễn Miên: “..."
Cuối cùng anh em nhà họ Phùng vẫn thành công thêm phương thức liên lạc của Nguyễn Miên.
Hai người nhẹ nhõm rời đi, Nguyễn Miên ngồi trên sofa nhìn khoản thu bảy chữ số trong điện thoại di động mà lâm vào trầm tư.
Hoá ra kiếm tiền là một chuyện dễ dàng như vậy sao?
Nguyễn Miên tháo chiếc nhẫn ra, đầu ngón tay nắm phía trên viên kim cương rồi dùng lực bẻ gãy viên kim cương ở trên đó.
Phía dưới chiếc nhẫn có khắc dòng chữ nhỏ gần như không thể nhìn thấy.
Nguyễn Miên nheo mắt lại xích lại gần, khẽ đọc lên một đoạn bát tự rồi nói rõ ràng: "Nếu như chú này thành công thì chủ nhân của bát tự này sẽ nhận được tuổi thọ mà cô bị mượn đi."
Phùng Ngọc sửng sốt một chút, cười khổ: "Là mẹ chồng của tôi.”
Phùng Thời thở hổn hển, nhưng vì sợ làm gián đoạn việc thi pháp của Nguyễn Miên nên cố nén không chửi thành tiếng, kìm nén đến mức mặt đỏ bừng.
Nhưng mà Nguyễn Miên lại chậm chạp không tiến hành bước kế tiếp.
Cô ngẩng đầu lên trước ánh mắt trịnh trọng của anh em nhà họ Phùng và nói một cách chân thành: "Tôi không có giấy bùa và chu sa nên không thể vẽ bùa."
Phùng Thời hơi cạn lời, lập tức lấy điện thoại di động ra: “Tôi sẽ nhờ người mua.”
Nguyễn Miên khẽ gật đầu, lại nói thêm một câu: "Không có chu sa vẽ bùa thì dùng máu người thân nhất cũng được, nó còn tốt hơn chu sa."
Phùng Thời: “..."
Anh ta yên lặng tắt cuộc điện thoại vừa mới kết nối, đưa tay ra nói: "Vậy thì dùng máu của tôi đi, tôi là anh ruột cùng huyết thống của con bé, tuyệt đối là người thân nhất của con bé."
Nguyễn Miên đâm rách ngón tay của anh ta, thấm máu vẽ lên trán Phùng Ngọc mấy nét. Khi cô thu tay lại, bùa máu trên trán Phùng Ngọc bỗng nhiên sáng lên, sau đó lập tức bình thường trở lại.
Phùng Thời, người đang chứng kiến tất cả những điều này vô cùng ngạc nhiên, cũng không dám thở mạnh.
Mà khoảnh khắc bùa máu trên trán Phùng Ngọc hoàn thành, anh ta chợt cảm thấy cảm giác nặng nề trên người mình suốt bấy lâu nay biến mất không còn tăm tích, giống như đột nhiên gỡ xuống hàng trăm quả tạ, cơ thể nhẹ nhàng như thể sắp cất cánh bay lên.
Thật... Thật thần kỳ.
Thấy hai anh em vẫn đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực, Nguyễn Miên cau mày nói: "Xong rồi, hai người còn nhìn gì nữa?"
Phùng Thời: ... Đã xong rồi sao?
Tốc độ này quá nhanh, Phùng Thời có chút bối rối: "Nguyễn đại sư, như vậy là phá giải chú thuật xong rồi đúng không? Sau này chú thuật kia không thể hút sinh mệnh của em gái tôi nữa phải không?"
Nguyễn Miên khoanh tay, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng giọng điệu lại rất thản nhiên: "Chú Nhiếp Linh trên người cô ấy đã được phá giải, nhưng có thể thi triển chú thuật này lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, phá giải chú thuật chỉ là trị phần ngọn, nếu muốn vĩnh viễn không còn hậu hoạn..."
Cô ngước mắt lên nhìn Phùng Thời, nhưng không tiếp tục nói nữa.
Giải chú chỉ là trị phần ngọn, giải quyết người hạ chú mới là trị tận gốc.
Nhưng nói ra điều này thì có vẻ không tử tế lắm.
Phùng Thời lại mỉm cười rồi nói với giọng hơi trầm: "Tôi hiểu ý của Nguyễn đại sư, tôi sẽ lo phần việc còn lại."
Anh ta lại lấy điện thoại ra, gần như thành kính nhìn Nguyễn Miên: "Nếu như Nguyễn đại sư không ngại thì chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc, cũng để cho tôi có một cơ hội bày tỏ lòng biết ơn đối với ơn cứu mạng của đại sư."
Tục ngữ nói giơ tay không đánh mặt tươi cười, thái độ của người này luôn rất tốt, cách nói chuyện cũng không khiến người ta chán ghét, nên Nguyễn Miên có ấn tượng khá tốt với anh ta, đương nhiên cũng có nhiều kiên nhẫn hơn.
Tiện tay mà thôi, cô giúp thì cũng giúp rồi, còn cảm ơn gì đó thì không cần thiết.
Hơn nữa có gì mà không thể nói trực tiếp, chẳng lẽ còn phải thêm phương thức liên hệ để làm phiền cô mỗi ngày sao?
Tôn Giả vừa xử lý xong một đống thông báo đỏ trong điện thoại di động của mình, lúc này đang mãnh liệt từ chối.
Phùng Ngọc thấy cô cảnh giác, vội vàng mềm giọng nói: "Anh trai tôi không có ý gì khác, chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn với đại sư mà thôi, anh ấy sẽ không quấy rầy đại sư, hay là... Cô đưa mã thanh toán cho anh ấy cũng được."
Nguyễn Miên: “..."
Cuối cùng anh em nhà họ Phùng vẫn thành công thêm phương thức liên lạc của Nguyễn Miên.
Hai người nhẹ nhõm rời đi, Nguyễn Miên ngồi trên sofa nhìn khoản thu bảy chữ số trong điện thoại di động mà lâm vào trầm tư.
Hoá ra kiếm tiền là một chuyện dễ dàng như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất