Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 23:
Ở kiếp trước, khi tu vi còn thấp, cô nhận nhiệm vụ của tông môn ra ngoài trừ ma, diệt yêu mệt mỏi gần chết, lại vô cùng nguy hiểm, gần như buộc đầu vào dây lưng quần, nhưng chỉ nhận được rất ít phần thường như linh thạch, đan dược gì đó.
Nhưng hôm nay cô chỉ cần giơ tay là đã có được rất nhiều tiền như vậy!
Điều đáng khen nhất là ngoài việc chuyển tiền, Phùng Thời chỉ gửi một đoạn tin nhắn cảm ơn nhỏ, mà còn ghi rõ là cô không cần phản hồi.
Đúng là vô cùng hiểu chuyện.
Nguyễn Miên không phải là hậu duệ của nhà họ Nguyễn, bây giờ cô vẫn có thể dựa vào nhà họ Nguyễn là vì ân tình chứ không phải bổn phận. Không có chuyện Tôn Giả giao vận mệnh vào trong tay người khác, cô ả năng và phương pháp để có được chỗ đứng ở thế giới này.
Nhưng... Cũng không thể nói nguyên chủ người ta học tập không giỏi, Long Vân Tôn Giả cũng không có những thứ như trình độ học vấn hay khả năng kinh doanh gì đâu.
Từ khi tái sinh đến nay, cô vẫn đang suy nghĩ về phương hướng việc làm trong tương lai của mình, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, dường như tất cả những gì cô có thể làm chỉ là tranh mệnh với trời và chém giết vậy thôi.
Nhưng hiện tại cô đang sống trong một xã hội hoà bình, không thể làm như vậy thực sự khiến cô có chút đắng lòng.
Số tiền Phùng Thời cho không chỉ là một khoản tiền, mà là một cánh cửa từ từ mở ra trước mặt Nguyễn Miên.
Mặc dù kiếp trước, sau khi tu vi tăng cao, cô đã đi tìm con đường trường sinh, chẳng thèm ngó tới những hoạt động cấp thấp như phong thuỷ trấn trạch, trừ tà diệt quỷ, nhưng là người tu hành nên cô sẽ không... Thử xem có thể trấn áp bằng vũ lực được hay không .
Ngày hôm sau, Phùng Thời nhắn tin cho cô: [Đại sư thần cơ diệu toán, mẹ của Khưu Trạch chết rồi, chết ngay sau khi chúng ta phá chú chiều hôm qua, nghe nói là lên cơn đau tim, xe cứu thương còn chưa tới đã tắt thở rồi.]
Ngay sau đó, một tin nhắn khác được gửi đến: [Quả nhiên là tên khốn Khưu Trạch! Tôi đã nhìn thấu con mắt chuột không giấu được ý đồ xấu xa của gã từ lâu rồi! Quả nhiên gã đã lừa dối em gái tôi!]
Nhưng tin nhắn nghiến lợi tràn màn hình này nhanh chóng bị rút lại.
Một lát sau, anh ta gửi tiếp: [Tôi đã đón em gái về nhà rồi, cho dù cần xử lý chuyện ly hôn thì tôi cũng sẽ không để em gái ra mặt một mình, đại sư không cần phải lo lắng.]
Nguyễn Miên: “..."
[Tôi không lo lắng, cô ấy là em gái của anh, đâu phải của tôi, mắc gì bản tôn phải lo lắng.]
Tôn Giả để điện thoại di động xuống, nhíu mày, trong lòng đang xoắn xuýt một chuyện khác.
Cô muốn trở nên thiện lương, giúp người tiêu trừ tai hoạ là chuyện rất tốt, nhưng lại nhận tiền tài của người ta thì... Còn tính là thiện lương nữa không?
Thôi, lấy tiền mua mạng từ xưa đã có. Hơn nữa trong mắt Phùng Thời, mạng sống em gái và số phận nửa đời còn lại của anh ta rõ ràng còn quý giá hơn số tiền đã đưa cho cô, đặt lên bàn cân như thế thì cô vẫn thiện lương.
Tôn Giả trịnh trọng khẽ gật đầu, đúng là như vậy.
Nhưng dù nghĩ như vậy, cuối cùng cô vẫn đáp lại thêm một câu nữa để tăng thêm sức nặng cho sự thiện lương của mình: [Chú Nhiếp Linh vừa bị phá, chắc chắn đối phương đã biết kế hoạch ấp ủ nhiều năm của mình đã bị phá huỷ, mẹ mất mạng, có lẽ sẽ chó cùng rứt giậu, không thể không đề phòng.]
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức: [Nguyễn đại sư nói đúng, tôi và em gái cũng nghĩ như vậy, tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn đại sư.]
Nguyễn Miên cảm thấy "cẩn thận" mà mình và hai anh em họ nói đến không cùng một chuyện, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Đối phương có thể thi chú Nhiếp Linh thì chắc chắn có cao nhân chỉ điểm. Với thủ đoạn như thế thì chắc hẳn không phải người bình thường có thể làm được. Anh có thời gian thì hãy mang một ít giấy bùa và chu sa đến đây, tôi sẽ vẽ cho anh vài lá bùa giữ mạng.]
Nhưng hôm nay cô chỉ cần giơ tay là đã có được rất nhiều tiền như vậy!
Điều đáng khen nhất là ngoài việc chuyển tiền, Phùng Thời chỉ gửi một đoạn tin nhắn cảm ơn nhỏ, mà còn ghi rõ là cô không cần phản hồi.
Đúng là vô cùng hiểu chuyện.
Nguyễn Miên không phải là hậu duệ của nhà họ Nguyễn, bây giờ cô vẫn có thể dựa vào nhà họ Nguyễn là vì ân tình chứ không phải bổn phận. Không có chuyện Tôn Giả giao vận mệnh vào trong tay người khác, cô ả năng và phương pháp để có được chỗ đứng ở thế giới này.
Nhưng... Cũng không thể nói nguyên chủ người ta học tập không giỏi, Long Vân Tôn Giả cũng không có những thứ như trình độ học vấn hay khả năng kinh doanh gì đâu.
Từ khi tái sinh đến nay, cô vẫn đang suy nghĩ về phương hướng việc làm trong tương lai của mình, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, dường như tất cả những gì cô có thể làm chỉ là tranh mệnh với trời và chém giết vậy thôi.
Nhưng hiện tại cô đang sống trong một xã hội hoà bình, không thể làm như vậy thực sự khiến cô có chút đắng lòng.
Số tiền Phùng Thời cho không chỉ là một khoản tiền, mà là một cánh cửa từ từ mở ra trước mặt Nguyễn Miên.
Mặc dù kiếp trước, sau khi tu vi tăng cao, cô đã đi tìm con đường trường sinh, chẳng thèm ngó tới những hoạt động cấp thấp như phong thuỷ trấn trạch, trừ tà diệt quỷ, nhưng là người tu hành nên cô sẽ không... Thử xem có thể trấn áp bằng vũ lực được hay không .
Ngày hôm sau, Phùng Thời nhắn tin cho cô: [Đại sư thần cơ diệu toán, mẹ của Khưu Trạch chết rồi, chết ngay sau khi chúng ta phá chú chiều hôm qua, nghe nói là lên cơn đau tim, xe cứu thương còn chưa tới đã tắt thở rồi.]
Ngay sau đó, một tin nhắn khác được gửi đến: [Quả nhiên là tên khốn Khưu Trạch! Tôi đã nhìn thấu con mắt chuột không giấu được ý đồ xấu xa của gã từ lâu rồi! Quả nhiên gã đã lừa dối em gái tôi!]
Nhưng tin nhắn nghiến lợi tràn màn hình này nhanh chóng bị rút lại.
Một lát sau, anh ta gửi tiếp: [Tôi đã đón em gái về nhà rồi, cho dù cần xử lý chuyện ly hôn thì tôi cũng sẽ không để em gái ra mặt một mình, đại sư không cần phải lo lắng.]
Nguyễn Miên: “..."
[Tôi không lo lắng, cô ấy là em gái của anh, đâu phải của tôi, mắc gì bản tôn phải lo lắng.]
Tôn Giả để điện thoại di động xuống, nhíu mày, trong lòng đang xoắn xuýt một chuyện khác.
Cô muốn trở nên thiện lương, giúp người tiêu trừ tai hoạ là chuyện rất tốt, nhưng lại nhận tiền tài của người ta thì... Còn tính là thiện lương nữa không?
Thôi, lấy tiền mua mạng từ xưa đã có. Hơn nữa trong mắt Phùng Thời, mạng sống em gái và số phận nửa đời còn lại của anh ta rõ ràng còn quý giá hơn số tiền đã đưa cho cô, đặt lên bàn cân như thế thì cô vẫn thiện lương.
Tôn Giả trịnh trọng khẽ gật đầu, đúng là như vậy.
Nhưng dù nghĩ như vậy, cuối cùng cô vẫn đáp lại thêm một câu nữa để tăng thêm sức nặng cho sự thiện lương của mình: [Chú Nhiếp Linh vừa bị phá, chắc chắn đối phương đã biết kế hoạch ấp ủ nhiều năm của mình đã bị phá huỷ, mẹ mất mạng, có lẽ sẽ chó cùng rứt giậu, không thể không đề phòng.]
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức: [Nguyễn đại sư nói đúng, tôi và em gái cũng nghĩ như vậy, tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn đại sư.]
Nguyễn Miên cảm thấy "cẩn thận" mà mình và hai anh em họ nói đến không cùng một chuyện, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Đối phương có thể thi chú Nhiếp Linh thì chắc chắn có cao nhân chỉ điểm. Với thủ đoạn như thế thì chắc hẳn không phải người bình thường có thể làm được. Anh có thời gian thì hãy mang một ít giấy bùa và chu sa đến đây, tôi sẽ vẽ cho anh vài lá bùa giữ mạng.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất