Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 39:
Chú Nhiếp Linh không nhất thiết phải kết hôn, mà gã lựa chọn kết hôn với Phùng Ngọc là thật lòng muốn có mối ràng buộc hôn nhân này với Phùng Ngọc.
Nếu như Phùng Ngọc không cưỡng ép phá chú hại chết mẹ của gã, như vậy cô ấy sẽ mãi mãi là người vợ mà gã yêu thương nhất, là người tình không thể thay thế trong lòng gã, giữa bọn họ nhất định sẽ không có kết cục khó coi như vậy.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn.
Gã dự định bán nhà, liều mạng một phen.
Dù sao mẹ cũng đã mất rồi, bản thân gã sống một mình không vướng bận gì, chân trần không sợ đi giày!
Gã không tin cả đời Phùng Thời không ra khỏi khu biệt thự, con trai của Phùng Thời cả đời không ra khỏi trường học, cả đời Phùng Thời đều mang theo pháp khí hộ thân!
Cao đại sư đã nói pháp khí trên người Phùng Thời nhất định không phải là vật phàm, đã không phải vật phàm, sao có thể giống như đồ bán sỉ mà ai cũng có?
Gã cũng muốn cho Phùng Thời nếm thử cảm giác mất đi người thân!
Không biết khu biệt thự này rốt cuộc có huyền cơ gì, Cao đại sư vốn không chịu đến đây, nhưng gã lại luôn muốn đến đây xem một chút.
Gió đêm hơi lạnh lẽo, Khưu Trạch kéo chặt áo khoác trên người, đi dọc theo bức tường bên ngoài khu biệt thự để quan sát vị trí và tình hình của các lối ra vào.
Đi được một lúc, gã chỉ cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, gió lạnh chui vào theo các khe hở của quần áo, lạnh đến mức gã run cầm cập.
Thời tiết bây giờ lạnh như vậy sao? Tốc độ giảm nhiệt độ này cũng quá nhanh rồi...
Không đúng.
Bước chân tiến về phía trước của Khưu Trạch đột nhiên dừng lại, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Giao dịch với Cao đại sư lâu như vậy, thủ đoạn điều khiển quỷ của ông ta gã càng tận mắt nhìn thấy nhiều lần, gã cũng không phải là người chưa từng thấy qua những thứ này.
Cho dù lúc đầu không phản ứng kịp, đi thêm vài bước cũng phản ứng lại.
Nhưng gã đã nhìn thấy quỷ nô của Cao đại sư, không có nghĩa là gã không sợ.
Chính là bởi vì gã đã nhìn thấy, biết được những “thứ” đó có thể thật sự làm hại người, nên gã lại càng sợ hãi hơn so với những người không biết gì.
Khi ý thức được bản thân có khả năng cũng đã gặp phải “thứ” siêu nhiên, hàm răng trên dưới của gã không nhịn được mà va vào nhau lập cập.
Trong nháy mắt này, gã hoàn toàn không muốn biết xung quanh có gì, nhưng con người chính là như vậy, càng sợ hãi, càng không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải.
Gã ngẩng mắt lên, chịu đựng việc da đầu tê dại, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh yên tĩnh im ắng, không có gì cả, chỉ có dải đèn trang trí phát ra ánh sáng le lói trong bóng tối.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên gã cảm thấy trời mưa, một giọt nước lớn nhỏ giọt xuống đỉnh đầu gã, vô cùng lạnh lẽo.
Gã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn...
Một tiếng hét chói tai xé rách màn đêm yên tĩnh!
Khưu Trạch vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người mặc đồ đỏ treo ngược trên đỉnh đầu mình.
Tóc dài như thác nước, xõa xuống, giống như một tấm màn đen bao phủ lấy gã và một khuôn mặt trắng bệch.
Trên khuôn mặt đó không hề có một chút huyết sắc nào của con người, trắng như tuyết, ngay cả môi cũng trắng bệch, chỉ có đôi mắt đen nhánh và hàng lông mày dài là màu sắc khác biệt trên khuôn mặt này.
Nói đôi mắt kia đen thì nó đen như mực thật, không hề có một chút tròng trắng nào, chỉ có một màu đen kịt.
Nếu một khuôn mặt đã trở nên như vậy, thì không còn phân biệt đẹp xấu nữa.
Mà lúc này người kia ở trên, Khưu Trạch ở dưới, hai khuôn mặt gần đến mức như sắp dính vào nhau, đôi mắt đen kịt kia cứ như vậy nhìn chằm chằm Khưu Trạch.
Mà giọt nước vừa rồi nhỏ xuống đỉnh đầu Khưu Trạch đương nhiên cũng không phải là nước, mà là máu, không biết từ đâu nhỏ xuống.
Lúc đầu chỉ có vài giọt lác đác, sau đó càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt giống như trời mưa, dội lên khắp đầu khắp mặt Khưu Trạch.
Nếu như Phùng Ngọc không cưỡng ép phá chú hại chết mẹ của gã, như vậy cô ấy sẽ mãi mãi là người vợ mà gã yêu thương nhất, là người tình không thể thay thế trong lòng gã, giữa bọn họ nhất định sẽ không có kết cục khó coi như vậy.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn.
Gã dự định bán nhà, liều mạng một phen.
Dù sao mẹ cũng đã mất rồi, bản thân gã sống một mình không vướng bận gì, chân trần không sợ đi giày!
Gã không tin cả đời Phùng Thời không ra khỏi khu biệt thự, con trai của Phùng Thời cả đời không ra khỏi trường học, cả đời Phùng Thời đều mang theo pháp khí hộ thân!
Cao đại sư đã nói pháp khí trên người Phùng Thời nhất định không phải là vật phàm, đã không phải vật phàm, sao có thể giống như đồ bán sỉ mà ai cũng có?
Gã cũng muốn cho Phùng Thời nếm thử cảm giác mất đi người thân!
Không biết khu biệt thự này rốt cuộc có huyền cơ gì, Cao đại sư vốn không chịu đến đây, nhưng gã lại luôn muốn đến đây xem một chút.
Gió đêm hơi lạnh lẽo, Khưu Trạch kéo chặt áo khoác trên người, đi dọc theo bức tường bên ngoài khu biệt thự để quan sát vị trí và tình hình của các lối ra vào.
Đi được một lúc, gã chỉ cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, gió lạnh chui vào theo các khe hở của quần áo, lạnh đến mức gã run cầm cập.
Thời tiết bây giờ lạnh như vậy sao? Tốc độ giảm nhiệt độ này cũng quá nhanh rồi...
Không đúng.
Bước chân tiến về phía trước của Khưu Trạch đột nhiên dừng lại, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Giao dịch với Cao đại sư lâu như vậy, thủ đoạn điều khiển quỷ của ông ta gã càng tận mắt nhìn thấy nhiều lần, gã cũng không phải là người chưa từng thấy qua những thứ này.
Cho dù lúc đầu không phản ứng kịp, đi thêm vài bước cũng phản ứng lại.
Nhưng gã đã nhìn thấy quỷ nô của Cao đại sư, không có nghĩa là gã không sợ.
Chính là bởi vì gã đã nhìn thấy, biết được những “thứ” đó có thể thật sự làm hại người, nên gã lại càng sợ hãi hơn so với những người không biết gì.
Khi ý thức được bản thân có khả năng cũng đã gặp phải “thứ” siêu nhiên, hàm răng trên dưới của gã không nhịn được mà va vào nhau lập cập.
Trong nháy mắt này, gã hoàn toàn không muốn biết xung quanh có gì, nhưng con người chính là như vậy, càng sợ hãi, càng không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải.
Gã ngẩng mắt lên, chịu đựng việc da đầu tê dại, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh yên tĩnh im ắng, không có gì cả, chỉ có dải đèn trang trí phát ra ánh sáng le lói trong bóng tối.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên gã cảm thấy trời mưa, một giọt nước lớn nhỏ giọt xuống đỉnh đầu gã, vô cùng lạnh lẽo.
Gã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn...
Một tiếng hét chói tai xé rách màn đêm yên tĩnh!
Khưu Trạch vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người mặc đồ đỏ treo ngược trên đỉnh đầu mình.
Tóc dài như thác nước, xõa xuống, giống như một tấm màn đen bao phủ lấy gã và một khuôn mặt trắng bệch.
Trên khuôn mặt đó không hề có một chút huyết sắc nào của con người, trắng như tuyết, ngay cả môi cũng trắng bệch, chỉ có đôi mắt đen nhánh và hàng lông mày dài là màu sắc khác biệt trên khuôn mặt này.
Nói đôi mắt kia đen thì nó đen như mực thật, không hề có một chút tròng trắng nào, chỉ có một màu đen kịt.
Nếu một khuôn mặt đã trở nên như vậy, thì không còn phân biệt đẹp xấu nữa.
Mà lúc này người kia ở trên, Khưu Trạch ở dưới, hai khuôn mặt gần đến mức như sắp dính vào nhau, đôi mắt đen kịt kia cứ như vậy nhìn chằm chằm Khưu Trạch.
Mà giọt nước vừa rồi nhỏ xuống đỉnh đầu Khưu Trạch đương nhiên cũng không phải là nước, mà là máu, không biết từ đâu nhỏ xuống.
Lúc đầu chỉ có vài giọt lác đác, sau đó càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt giống như trời mưa, dội lên khắp đầu khắp mặt Khưu Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất