Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 40:
Con ngươi Khưu Trạch mất tiêu cự, âm thanh chói tai như xé toạc không gian, trong nháy mắt đó, gã sợ đến mức tiểu tiện ra quần, trên mặt đầy máu, thất thanh phát ra tiếng kêu thảm thiết nhất trong đời.
Gã vốn không thể đứng vững, cả người ngã nhào xuống đất, vừa lăn vừa bò muốn thoát khỏi vòng vây của mái tóc và cơn mưa máu.
Thế nhưng lúc này toàn thân gã như bị rút hết sức lực sau tiếng hét thảm thiết đó, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, miệng há to nhưng không thể phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nỗi sợ hãi đến tột cùng, ngay cả việc hét lên cũng là một điều xa xỉ.
Ánh mắt Khưu Trạch tan rã, xương cốt tứ chi như bị rút hết đi, nằm trên đất cố gắng bò lê nửa ngày trời mà cũng không đi xa được bao nhiêu.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi hám.
Tịch Khiên áp sát mặt quan sát Khưu Trạch, lộ ra vẻ thất vọng.
Từ khi đi theo Tôn Giả, cậu ta luôn là người trinh sát, đây là lần đầu tiên cậu ta được giao nhiệm vụ chính thức.
Tôn Giả sợ cậu ta chịu thiệt thòi, còn cố ý đánh cho cậu ta một lá bùa âm linh, khiến cậu ta tưởng rằng mình sắp phải đối mặt với một nhân vật lợi hại, lúc đến đây hùng hổ dọa người.
Kết quả chỉ có vậy?
Một kẻ dùng thuật điều khiển quỷ hại người mà lại sợ quỷ?
Cho dù sợ quỷ, cũng không nên sợ cậu ta chứ.
Cậu ta phong độ lịch lãm, đẹp trai khôi ngô, có gì đáng sợ?
Thật vô lý.
Cậ ta cạn lời thả thân thể treo ngược xuống, tà áo không chạm đất, vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ mũi chân lơ lửng, toàn thân bất động, cậu ta thả lỏng tay chân, di chuyển một đoạn ngắn về phía Khưu Trạch.
Hai mắt Khưu Trạch trợn to đến cực hạn, tròng mắt đầy tia máu, đôi môi trắng bệch hé mở, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn Tịch Khiên.
Gã nhìn thấy Tịch Khiên vốn không phải mặc áo bào màu đỏ bình thường, mà là máu, toàn thân đều là máu, cả người như bị nhuộm đỏ bởi máu.
Những vết máu có đậm có nhạt, nở rộ trên lớp vải thành những bông hoa lớn nhỏ, hoa máu.
Cậu ta mặc một bộ đồ máu, nhìn thoáng qua giống như một bộ quần áo màu đỏ rực rỡ.
Tinh thần của Khưu Trạch gần như rơi vào bờ vực sụp đổ, gã hận bản thân lúc này lại có năng lực quan sát nhạy bén như vậy, càng hận chính mình hơn.
Rõ ràng Cao đại sư đã nói khu biệt thự này có huyền cơ, vì sao gã không tin, vì sao còn muốn đến xem?
Gã liều mạng lùi bước về phía sau, cố gắng cách xa con quỷ áo đỏ trước mặt, nhưng tất cả đều vô ích, hai tay gã không còn chút sức lực nào, không thể chống đỡ nổi cơ thể nặng nề.
Tịch Khiên nhìn dáng vẻ sợ hãi đến tè ra quần của gã thì cũng có hơi bất đắc dĩ.
Người này có thể dùng tà chú cướp đoạt tính mạng vận mệnh của người khác, đùa bỡn lòng người, thế nhưng bản thân lại hèn nhát như vậy, chỉ cần xuất hiện đã dọa cho gã sợ hãi đến mức này, thật sự không biết nên làm gì gã cho phải đây.
Tịch Khiên ngẫm nghĩ, vươn một bàn tay trắng bệch như người chết về phía thiên linh của Khưu Trạch, muốn túm lấy hồn phách của kẻ này mang về cho Tôn Giả xử lý.
Khưu Trạch nhìn bàn tay trắng bệch kia vươn về phía mình, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.
Thế nhưng ngay sau đó, Tịch Khiên bỗng nhiên thu tay về, thân hình như tia chớp lùi về phía sau, trong nháy mắt đã bay xa hai ba chục mét, một bóng đỏ treo trên cành cây lắc lư, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Chỉ thấy giữa một người một quỷ xuất hiện thêm một bóng đen.
Vóc dáng người nọ cao lớn, vai rộng chân dài, mặc áo bào rộng tay màu đen như mực, thắt lưng bản to thắt chặt eo thon, tóc dài ngang hông được búi gọn gàng bằng một chiếc ngọc quan màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ không nhìn rõ mặt mũi, trong tay trắng bệch thon dài cầm một sợi dây xích dài.
Tịch Khiên nhìn anh ta, chậm rãi mở miệng: “Vô Thường...”
Gã vốn không thể đứng vững, cả người ngã nhào xuống đất, vừa lăn vừa bò muốn thoát khỏi vòng vây của mái tóc và cơn mưa máu.
Thế nhưng lúc này toàn thân gã như bị rút hết sức lực sau tiếng hét thảm thiết đó, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, miệng há to nhưng không thể phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nỗi sợ hãi đến tột cùng, ngay cả việc hét lên cũng là một điều xa xỉ.
Ánh mắt Khưu Trạch tan rã, xương cốt tứ chi như bị rút hết đi, nằm trên đất cố gắng bò lê nửa ngày trời mà cũng không đi xa được bao nhiêu.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi hám.
Tịch Khiên áp sát mặt quan sát Khưu Trạch, lộ ra vẻ thất vọng.
Từ khi đi theo Tôn Giả, cậu ta luôn là người trinh sát, đây là lần đầu tiên cậu ta được giao nhiệm vụ chính thức.
Tôn Giả sợ cậu ta chịu thiệt thòi, còn cố ý đánh cho cậu ta một lá bùa âm linh, khiến cậu ta tưởng rằng mình sắp phải đối mặt với một nhân vật lợi hại, lúc đến đây hùng hổ dọa người.
Kết quả chỉ có vậy?
Một kẻ dùng thuật điều khiển quỷ hại người mà lại sợ quỷ?
Cho dù sợ quỷ, cũng không nên sợ cậu ta chứ.
Cậu ta phong độ lịch lãm, đẹp trai khôi ngô, có gì đáng sợ?
Thật vô lý.
Cậ ta cạn lời thả thân thể treo ngược xuống, tà áo không chạm đất, vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ mũi chân lơ lửng, toàn thân bất động, cậu ta thả lỏng tay chân, di chuyển một đoạn ngắn về phía Khưu Trạch.
Hai mắt Khưu Trạch trợn to đến cực hạn, tròng mắt đầy tia máu, đôi môi trắng bệch hé mở, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn Tịch Khiên.
Gã nhìn thấy Tịch Khiên vốn không phải mặc áo bào màu đỏ bình thường, mà là máu, toàn thân đều là máu, cả người như bị nhuộm đỏ bởi máu.
Những vết máu có đậm có nhạt, nở rộ trên lớp vải thành những bông hoa lớn nhỏ, hoa máu.
Cậu ta mặc một bộ đồ máu, nhìn thoáng qua giống như một bộ quần áo màu đỏ rực rỡ.
Tinh thần của Khưu Trạch gần như rơi vào bờ vực sụp đổ, gã hận bản thân lúc này lại có năng lực quan sát nhạy bén như vậy, càng hận chính mình hơn.
Rõ ràng Cao đại sư đã nói khu biệt thự này có huyền cơ, vì sao gã không tin, vì sao còn muốn đến xem?
Gã liều mạng lùi bước về phía sau, cố gắng cách xa con quỷ áo đỏ trước mặt, nhưng tất cả đều vô ích, hai tay gã không còn chút sức lực nào, không thể chống đỡ nổi cơ thể nặng nề.
Tịch Khiên nhìn dáng vẻ sợ hãi đến tè ra quần của gã thì cũng có hơi bất đắc dĩ.
Người này có thể dùng tà chú cướp đoạt tính mạng vận mệnh của người khác, đùa bỡn lòng người, thế nhưng bản thân lại hèn nhát như vậy, chỉ cần xuất hiện đã dọa cho gã sợ hãi đến mức này, thật sự không biết nên làm gì gã cho phải đây.
Tịch Khiên ngẫm nghĩ, vươn một bàn tay trắng bệch như người chết về phía thiên linh của Khưu Trạch, muốn túm lấy hồn phách của kẻ này mang về cho Tôn Giả xử lý.
Khưu Trạch nhìn bàn tay trắng bệch kia vươn về phía mình, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.
Thế nhưng ngay sau đó, Tịch Khiên bỗng nhiên thu tay về, thân hình như tia chớp lùi về phía sau, trong nháy mắt đã bay xa hai ba chục mét, một bóng đỏ treo trên cành cây lắc lư, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Chỉ thấy giữa một người một quỷ xuất hiện thêm một bóng đen.
Vóc dáng người nọ cao lớn, vai rộng chân dài, mặc áo bào rộng tay màu đen như mực, thắt lưng bản to thắt chặt eo thon, tóc dài ngang hông được búi gọn gàng bằng một chiếc ngọc quan màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ không nhìn rõ mặt mũi, trong tay trắng bệch thon dài cầm một sợi dây xích dài.
Tịch Khiên nhìn anh ta, chậm rãi mở miệng: “Vô Thường...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất