Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 29: Nghĩ trăm lần cũng không ra

Trước Sau
"Không được." Hai má Lãnh Ly Tuyên hơi phiếm hồng, nhàn nhạt trả lời.

Nam Cung Thiếu Uyên vốn cũng không nghĩ Lãnh Ly Tuyên đồng ý, chỉ là muốn chọc ghẹo y, thấy dáng vẻ thẹn thùng như cô nương của y, xua tay cười nói: "Ta nói đùa thôi, sư tôn đừng để ý. Vậy sư tôn đã nghĩ ra cá cược như thế nào chưa?" 

"Vậy đi, kẻ thua cuộc phải chấp nhận một hình phạt búng trán của người chiến thắng, thế nào?" Lãnh Ly Tuyên nói.

Nam Cung Thiếu Uyên vốn cũng chỉ tìm một lý do để xem có thể chiếm được tiện nghi hay không. Búng trán à, có thể thử cũng được, liền đồng ý. 

Hai canh giờ sau, Lãnh Ly Tuyên nói: "Ta lại thắng, đến đây nào."

Khóe miệng Nam Cung Thiếu Uyên hơi co giật, xoa xoa cái trán sưng đỏ đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từ từ tới gần.

Tay Lãnh Ly Tuyên đã sớm chờ ở đó, thấy trán Nam Cung Thiếu Uyên tiến lại gần, dùng ngón tay uốn cong, không chút lưu tình búng một cái.

"A! Sư tôn, nhẹ thôi mà." Nam Cung Thiếu Uyên có chút buồn bực, vốn định được búng trán Lãnh Ly Tuyên một chút. Nào ngờ… mình căn bản không thể thắng?!

Mà người bị búng đều là chính mình, thật sự là nhấc tảng đá đập chân mình. 

Nhìn cái trán trắng nõn của Lãnh Ly Tuyên, Nam Cung Thiếu Uyên đỡ trán buồn rầu.

"Được rồi, không chơi nữa. Sắc trời đã tối, trở về nghỉ ngơi sớm đi." Lãnh Ly Tuyên nói.

"Vâng." 

Sau khi trở về, Nam Cung Thiếu Uyên yên lặng lấy 《Đánh cờ - Bách khoa toàn thư》 ra, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Lãnh Ly Tuyên tự xưng là đệ nhất trong kỳ nghệ là có đạo lý, dù sao đến nay y chưa bao giờ gặp qua đối thủ.

Hôm sau, Lãnh Ly Tuyên đang ở phía sau núi nhàn nhã uống trà, một đóa hoa sen màu vàng được linh lực ngưng kết mà thành chậm rãi bay tới, dừng ở trước mắt y, là thuật truyền âm của phái Hoa Linh. 

Thi triển chút linh lực cởi bỏ thuật pháp, hoa sen hóa thành một mảnh sáng ngời, truyền ra tiếng nói của chưởng môn: "Ly Tuyên, mau tới Xuyên Vân Phong, có việc thương lượng." Rồi chợt tiêu tán.

Tính thời gian, hẳn là việc của đại hội luận võ. Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua Nam Cung Thiếu Uyên, như suy tư gì, ngay sau đó xoay người đi về phía Xuyên Vân Phong.

"Còn một tháng nữa là đại hội luận võ ba năm một lần. Năm nay đến phiên phái ta cử hành, đến lúc đó sẽ lục tục có đệ tử các môn phái đến đây. Trong các Phong, Thanh Tâm Phong của ngươi ít người nhất, ngươi sai người quét dọn phòng sớm một chút, để cho họ ở." Ngôn Thời Mão nhìn Lãnh Ly Tuyên dặn dò.

Lãnh Ly Tuyên chắp tay: "Vâng." 

Ngôn Thời Mão quay đầu lại nói với Du Đồng Phương: "Đệ tử Kiều Cư Phong ngươi đông đảo, cũng không cần cố ý chuẩn bị phòng cho họ, nhưng vẫn cần phải bỏ trống một ít chỗ, có thể cho họ lựa chọn." 

Đệ tử các Phong khác đều là người từng tham gia đại hội luận võ, theo trường tự cùng một người không thể tham gia hai lần, mà dưới bệ bọn họ còn có huyết mạch mới mẻ, cho nên lần này chỉ gọi hai người bọn họ tới.

"Vâng, chưởng môn." Dừng một chút, Du Đồng Phương lại nói, "Theo chưởng môn sư huynh thấy, năm nay tu vi của đệ tử các phái như thế nào? Phái Hoa Linh chúng ta có cơ hội đạt được vị trí đầu bảng lớn hay không?" 

"Phương Tử Tầm của Phong Tông Các. Còn lại, ta cũng không rõ ràng lắm." Ngôn Thời Mão không cần suy nghĩ mà nói.

"Ngài đang nói, người niên thiếu thành danh Phương Tử Tầm kia?" Du Đồng Phương tiếp lời.

Ngôn Thời Mão gật đầu.

Du Đồng Phương sờ sờ cằm, cười: "Hắn cũng tới tham gia, xem ra đại hội luận võ lần này rất đặc sắc đây." 

Đối với người tên Phương Tử Tầm, Lãnh Ly Tuyên cũng không xa lạ. Người này tuổi còn trẻ thành danh, phong độ điềm đạm, chuyện đối đãi luôn có ba phần tao nhã, mọi việc đều xử lý gọn gàng ngăn nắp, mà chỉ mới hai mươi đã giành được vị trí đầu bảng của đại hội luận võ lần này.

Chỉ tiếc, kiếp trước không biết là nguyên nhân gì, từ sau khi đại hội luận võ phù dung vừa chớm nở[1], liền từ đó về sau mai danh ẩn tích, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian. 

[1]Phù dung vừa chớm nở: ý là kiểu như, ngôi sao mới nổi mà lại tuyên bố giải nghệ ấy. 

Một số người nói rằng hắn bị bệnh nặng, sống không được lâu; cũng có người nói, hắn cùng một người ẩn cư nơi núi rừng, từ đó về sau không hỏi thế sự; thậm chí còn nói hắn từ sau đại hội luận võ, liền hồn quy đại địa không ở nhân thế…



Tóm lại là một bí ẩn.

"Đại hội lần này cử hành ở môn phái ta, hai người các ngươi sau khi trở về phải nghiêm khắc trông coi đệ tử của mình, chớ ham chơi hồ đồ, tu hành đàng hoàng. Không được làm mất thể diện của môn phái tại đại hội luận võ." Ngôn Thời Mão lo lắng nhìn hai người trước mặt.

Cái này cũng không trách lão phiền não như thế. 

Dưới tòa Lãnh Ly Tuyên chỉ có một Nam Cung Thiếu Uyên, nghe nói là không nên thân, chỉ mong ngày đó đừng xấu mặt. Còn dưới tòa Du Đồng phương mặc dù đệ tử đông đảo, nhưng ham chơi thích quấy phá cũng nhiều, tốt xấu lẫn lộn, càng khiến người ta đau đầu. Ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người, chợt thở dài, phất tay áo nói: "Thôi, các ngươi trở về đi." 

Hai người biết rõ trong lòng chưởng môn lúc này đang suy nghĩ cái gì, liền không nhiều lời nữa, chắp tay rời đi.

"Huynh đừng nhìn ta, ta còn có thể cứu chữa, ít nhất đồ đệ ta nhiều, tuy ham chơi nhưng trước kia cũng có cả đám có ích. Huynh thì khác, nhiều năm như vậy, dưới tòa cũng chỉ có một Nam Cung Thiếu Uyên… Hơn nữa, chúng ta vừa gặp Nam Cung Thiếu Uyên, ta thấy tư chất của nó rất cao, lại ở dưới tay huynh, lẽ ra là một kỳ tài không thua gì ta và huynh, tại sao…"

Du Đồng Phương nhướng mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lãnh Ly Tuyên nói, "Ta thật sự rất tò mò, huynh nói xem một mầm non tốt như vậy, tại sao phải héo trong tay của huynh chứ?" 

Lãnh Ly Tuyên yên lặng nghe xong, chỉ nói một chữ với Du Đồng Phương, đủ để diễn đạt hết cho chữ "Cút." 

"Àiii, ta nói này, tu vi đồ đệ nhà mình kém còn không cho người ta nói, huynh nói coi huynh có đạo lý…" 

Lãnh Ly Tuyên lập tức xoay người rời đi, Du Đồng Phương nước miếng bay tứ tung như thế nào cũng không thèm để ý tới.

"Ha, tính tình còn rất lớn nhỉ!" Du Đồng Phương chậc một tiếng, vung dài tay áo, trở về Kiều Cư Phong của hắn. 

Sau núi Thanh Tâm Phong. 

Lãnh Ly Tuyên nhìn Nam Cung Thiếu Uyên ở một bên sai sót chồng chất, có chút bất đắc dĩ, gọi hắn tới, nhàn nhạt nói: "Còn một tháng nữa là đại hội luận võ cử hành ở phái ta, đến lúc đó ngươi cũng phải tham gia, ngươi..." Dừng một chút, chỉ nói, "Ngươi tăng cường tu luyện đi." 

"Sư tôn hy vọng ta thắng sao?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi ngược lại.

"Có thể thắng đương nhiên là tốt, nhưng cũng không cần miễn cưỡng." Lãnh Ly Tuyên uyển chuyển nói.

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn sắc mặt này, đột nhiên cười: "Sư tôn yên tâm, đồ nhi tự có chừng mực." 

Trong lòng lại yên lặng lên kế hoạch.

Lãnh Ly Tuyên không nói gì nữa, khoát tay ý bảo hắn tiếp tục luyện tập, còn mình thì ở một bên chỉ điểm.

Nghĩ đến cũng lạ, Nam Cung Thiếu Uyên trước khi sống lại lúc này không thua gì y, nhưng nhìn Nam Cung Thiếu Uyên sơ hở trước mắt, Lãnh Ly Tuyên lâm vào khổ não. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì ta dạy không đúng, bằng không sao lại không có chút tiến bộ nào vậy? Nhưng khi dưới chân núi trừ oán quỷ, pháp lực của hắn rõ ràng không tầm thường, nói có năng lực làm một tông sư cũng không quá. Không giống như hiện tại pháp lực bình thường như vậy, vì sao lại thế nhỉ?

Thế nhưng nghĩ trăm lần cũng không ra.

Lãnh Ly Tuyên tự cho mình rất cao, chỉ cần là liên quan đến thể diện, y đều sẽ rất để ý, cho nên câu hôm nay Du Đồng Phương nói, y cũng không phải hào phóng nhẹ nhàng như bề ngoài.

Ngược lại, đây quả thực là một nghi vấn lớn trong lòng y.

Chẳng lẽ thật sự là vấn đề do y…

"Ngươi tạm thời dừng lại, ta dạy ngươi một chiêu thức nhanh chóng. Mặc dù không có tác dụng lớn, nhưng gặp địch mạnh cũng có thể chống đỡ được mấy chiêu." Nói xong Lãnh Ly Tuyên liền cầm kiếm múa chiêu thức.

Nam Cung Thiếu Uyên cũng cầm kiếm lên, múa theo dáng vẻ Lãnh Ly Tuyên, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, không hề sơ hở. Lãnh Ly Tuyên ở trong lòng yên lặng tán thưởng, may mắn thiên phú của hắn cũng không bị xói mòn.

"Tốt lắm!" Lãnh Ly Tuyên cười khen một tiếng.

Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười phản chiếu trong đồng tử Nam Cung Thiếu Uyên. Nam Cung Thiếu Uyên lúc này mới chợt phản ứng lại: Người đều nói danh sư xuất cao đồ. Lãnh Ly Tuyên thanh danh tốt, nhưng bây giờ mình ở trong mắt người ngoài... Dường như nhiều nhất chỉ có thể tính là đồ đệ.

Nhưng Lãnh Ly Tuyên là người cao ngạo, ngoài miệng nói không ngại, nhưng trong lòng nhất định không dễ chịu, nếu là... Nghĩ đến đây, Nam Cung Thiếu Uyên tràn đầy tự tin nói với Lãnh Ly Tuyên: "Sư tôn, hình như ta đã tìm được kỹ xảo, sư tôn còn có chiêu thức gì, cứ việc dạy." 

Lãnh Ly Tuyên lại múa mấy chiêu thức, Nam Cung Thiếu Uyên học không sai chút nào.



Xem ra thật sự tìm được kỹ xảo rồi. 

Lãnh Ly Tuyên nổi hứng thú, cầm kiếm nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Thiếu Uyên nhìn kỹ, chiêu này là chiêu thức do vi sư tự thân sáng tạo ra, tên là 'Phượng Minh Vu Thiên'."

Lãnh Ly Tuyên nắm chuôi kiếm, cổ tay trái phải xẹt qua, thân kiếm toát ra từng đợt ánh vàng loang loáng, tựa như từng đợt tia chớp trên thân kiếm không ngừng lả lướt, tiếng "xẹt xẹt xẹt xẹt" nổ tung bên tai, âm thanh sao lại nghe như tiếng phượng hoàng kêu. 

Chỉ thấy Lãnh Ly Tuyên nhẹ nhàng vung lên, cây cối nơi xa tất cả khom lưng. Lãnh Ly Tuyên thu kiếm, vỗ ống tay áo, quả nhiên là một khí phái thanh phong đạo cốt. 

Có vẻ cũng không như tưởng tượng…

"Rầm—" truyền đến tiếng động có thứ gì sụp đổ. 

Nam Cung Thiếu Uyên theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đình hóng gió vừa rồi còn sừng sững đứng đó, bỗng xuất hiện vết kiếm rõ ràng ở chính giữa, cuối cùng chống đỡ không nổi, ầm ầm đổ sập tan tành.

"Sư tôn thật lợi hại, dám hỏi sư tôn, chiêu này ta có thể học được không?" Nam Cung Thiếu Uyên lập tức nịnh nọt.

Lãnh Ly Tuyên rất hưởng thụ, đem khẩu quyết truyền cho hắn, để cho hắn tự mình tu luyện, chính mình ngồi ở một bên thưởng trà, vui vẻ tự tại.

Lãnh Ly Tuyên tay cầm chén trà, nhẹ lắc lắc, thỉnh thoảng hớp một ngụm, rất thảnh thơi. Gió chậm rãi thổi qua, thổi tung mái tóc đen nhánh của y lên, thổi bay vạt áo y, Lãnh Ly Tuyên buồn ngủ ập đến, tay nâng đầu, ánh mắt từ từ nhắm lại.

"Ầm—" một tiếng vang lớn, Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng mở mắt ra, nói: "Sao thế?" 

Trên ngọn núi sau Thanh Tâm Phong có hai ngôi đình hóng gió để người tu hành nghỉ tạm, hóng mát. Tuy hai sư đồ trong Phong này xưa nay không thấy được tác dụng của nó, nhưng nó vẫn tồn tại nơi đó.

Nhìn từ xa, cũng có tác dụng tăng thêm vẻ đẹp. Nhưng hôm nay, vừa rồi Lãnh Ly Tuyên một kiếm phá hủy một cái... Nhìn đống đổ nát phía sau Nam Cung Thiếu Uyên... Hay rồi, bây giờ một cái cũng không còn.

"Ừm, hai ngôi đình cùng nhau ngã xuống, ngược lại đối xứng." Lãnh Ly Tuyên nhìn hai mảnh phế tích trước mặt nói.

Lời là nói thế, không nghĩ tới thiên phú của Nam Cung Thiếu Uyên lại cao như thế. Nhưng pháp lực của người trước mắt này lúc cao lúc thấp như vậy, lại làm cho người ta khó nắm bắt được. Cái này không thể nào. 

Lãnh Ly Tuyên suy tư một lát, cho rằng nhất định là do nền móng không vững chắc, liền nghiêm sắc nói: "Từ hôm nay trở đi đến ngày đại hội luận võ, Ngươi liền chuyên tâm tu hành công pháp nhập môn của bổn phái." 

Lãnh Ly Tuyên bỗng nhiên nói ra những lời này, ngược lại làm Nam Cung Thiếu Uyên choáng váng. 

Sư tôn không phải muốn dạy ta chiêu thức sao, sao lại để cho ta tự mình luyện công pháp nhập môn?

Nghĩ trăm lần cũng không ra.

Mặc kệ, sư tôn bảo ta làm như vậy nhất định có đạo lý của người, ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Dạ, sư tôn, đồ nhi chắc chắn tu luyện thật tốt." 

Sau đó mỗi ngày, Lãnh Ly Tuyên đều đúng giờ đến quan sát Nam Cung Thiếu Uyên tu luyện, xem thành quả tu luyện.

Nam Cung Thiếu Uyên cũng dần dần lĩnh ngộ được kỹ xảo: Nếu Lãnh Ly Tuyên nhìn thấy mình có sơ suất, có chỗ nào sai sót, khóe miệng sẽ xụ xuống, nhíu mày. Nếu cả ngày không có sai sót, khóe môi sẽ hơi nhếch lên, lộ ra ánh mắt vui mừng. 

Lĩnh ngộ được điểm này, Nam Cung Thiếu Uyên tức thì nghiêm túc hẳn lên.

Nam Cung Thiếu Uyên dáng người cao lớn, múa bộ chiêu thức này đến ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khiến người ta thở dài: Thật là một thiếu niên hăng hái đầy sức sống!

Đây vốn là chiêu thức nhập môn của phái Hoa Linh, Lãnh Ly Tuyên làm tông sư tất nhiên là quá quen thuộc, nhưng xem Nam Cung Thiếu Uyên múa kiếm lại cảm thấy khang khác, mà nói không nên lời là khác chỗ nào, chỉ ngơ ngác nhìn Nam Cung Thiếu Uyên thật sâu.

Nam Cung Thiếu Uyên thoáng nhìn thấy bóng dáng của y, thu kiếm đi tới, thấy Lãnh Ly Tuyên đang ở trạng thái xuất thần, thăm dò: "Sư tôn?" 

Lãnh Ly Tuyên như vừa tỉnh mộng, lúc này mới hồi thần lại, nói: "À... Qua mấy ngày nữa là ngày đại hội luận võ, ngày mai, con cháu các tông gia cũng sẽ dồn dập đến, tới lúc đó sẽ để ngươi an bài chỗ ở cho họ." 

"Dạ." 

______

Lan: mị thấy có điềm rồi đó ಥ_ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau