Chương 32
Sau khi Cố Khê Hàn rơi xuống nước, cánh tay bị Bạch Tích Độ vặn gãy va chạm mạnh với mặt nước trên sông, đau đớn tột cùng cơ hồ làm hắn chết ngất đi. Máu từ năm lỗ thủng trên cánh tay hắn ào ạt chảy ra, khiến nước sông xung quanh hắn đều nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt.
Cố Khê Hàn mở to hai mắt nhìn mình đang dần dần cách xa mặt sông, trong không gian yên tĩnh đột nhiên hắn cảm thấy nếu hắn cứ như thế mà chết đi tựa hồ cũng không tồi.
Hắn có thể ở đến đầu cầu Nại Hà chờ một chút, chờ đến khi Lý Thích Xuân tới đó, thfi có thể hỏi y có thể tha thứ cho hắn hay không.
Nhưng mà hắn phát hiện bản thân mình vẫn có thể hô hấp ở dưới nước.
Lý Thích Xuân là một thợ sư, những đồ vật mà y làm ra quá tinh xảo, tạo ra quá nhiều thần binh lợi khí. Nhưng rất nhiều người cũng không biết, từ sau khi y và Cố Khê Hàn trở thành đạo lữ, tất cả đồ vật phối trên người Cố Khê Hàn đều được làm từ tay y.
Những người xung quanh hắn, thí dụ như Hoắc Tinh, Mạnh Quan Sùng, ai cũng biết rằng Lý Thích Xuân yêu Cố Khê Hàn còn hơn cả bản thân y. Không ai có thể lý giải được vì sao tình yêu của Lý Thích Xuân gần như điên cuồng này từ đâu mà đến, ngay cả Cố Khê Hàn cũng không rõ.
Lý Thích Xuân lại không phải là một kẻ ngốc, vậy nên tự nhiên y cảm giác được sự kháng cự và cách cư xử không tự nhiên của Cố Khê Hàn. Thế là y không hề vội vàng, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, cứ như vậy mà đem tình yêu này đè nén ở đáy lòng.
Phát quan, đai buộc trán, móc thắt lưng, túi hương, ngọc bội… Lý Thích Xuân đem chúng bẻ nát, dung nhập từng cái phối vào trong từng phụ kiện, âm thầm đặt chúng ở bên người Cố Khê Hàn.
Y không phải là thánh nhân, cũng không phải là người rộng lượng như vậy. Cho dù y không chiếm được tình yêu mà mình mong muốn đi chăng nữa, y vẫn muốn mỗi khi Cố Khê Hàn nhìn đến, sờ đến những thứ đó thì sẽ nghĩ đến Lý Thích Xuân.
Trên phát quan của Cố Khê Hàn được khảm viên minh châu không thấm nước, nó như ngọn đèn dầu le lói chiếu ra ánh sáng mờ ảo ở dưới đáy nước.
Mấy ngày này tiểu hồ ly đi theo bên cạnh Cố Khê Hàn, bởi vì nó có quan hệ với Lý Thích Xuân, mỗi khi Cố Khê Hàn rảnh rỗi không có việc gì làm liền rót chút linh khí lên trên người nó, vậy nên tu vi của nó cũng có chút tiến bộ. Lúc này theo mùi máu tươi ở trong nước, và đuổi theo kia ánh sáng đi, nó dùng sức phun ra một cái bong bóng thật lớn, từng chút đem Cố Khê Hàn kéo vào trong đó.
Nó dùng móng vuốt đạp nước rồi xoay phương hướng, đẩy quả bong bóng kia hướng về bờ biển đi.
Bọt khí vừa đụng tới mặt nước liền vỡ, tiểu hồ ly gắt gao cắn chặt cổ áo Cố Khê Hàn rồi kéo hắn lên trên bờ, suýt nữa thì răng nó cũng muốn gãy.
Không biết từ khi nào hai mắt Cố Khê Hàn đã nhắm lại, tiểu hồ ly cũng không biết trên người hắn có Tị Thủy Châu, còn sợ hắn chết vì bị sặc nước, vội vàng ở bên người hắn xoay quanh.
Một lúc sau, thấy Cố Khê Hàn vẫn như cũ không hề mở mắt, tiểu hồ ly sợ muốn rớt tim, nên nó bày ra tư thế đi săn, sau đó nhảy cao lên rồi dùng một chân đạp lên ngực Cố Khê Hàn.
Khi nãy Cố Khê Hàn đánh nhau với Bạch Tích Độ, hắn không chỉ bị chặt đứt một cái cánh tay, mà còn bị nội thương không nhẹ. Tiểu hồ ly lần này dùng đến tám phần sức lực, dậm đến khi Cố Khê Hàn phun ra một búng máu, khiến lông trắng trên mặt nó toàn là máu tươi.
Tiểu hồ ly không hề nghĩ tới, mình không thể làm người ta phun ra phước thôi mà còn làm người nhà phun ra máu. Nó nhìn Cố Khê Hàn đang nhìn nó bằng đôi mắt kép hờ một lát, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Vẫn là nên đi tìm Lý Thích Xuân, ít nhất có y ở đó, chắc hẳn Bạch Tích Độ sẽ không lột da rút gân của mình nhỉ.
Nó còn chưa kịp chạy đi được bao xa, Cố Khê Hàn đã nâng cánh tay không bị đứt của hắn lên để tóm lấy nó, ngay sau đó tiểu hồ ly chổng bốn chân lên trên không trung, dù như thế nào thì nó cũng chạy không thoát.
Cố Khê Hàn vẫy tay ngoắc nó, tiểu hồ ly liền bay về phía hắn, bị hắn ấn ở trên mặt đất: “Mày chạy đi đâu hả?”
Tiểu hồ ly nhắm mắt xuôi tay, trong bụng nói thôi toang rồi, giết nhanh để tao còn vui vẻ ra đi.
Ai ngờ Cố Khê Hàn lại không nói gì, cũng không rút kiếm cắt nó thành từng mảnh từng mảnh, chỉ là gập ngón tay rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ nó.
Trong túi Càn Khôn của hắn có không ít linh đơn diệu dược, tiểu hồ ly ngồi xổm một bên nhìn hắn lấy ra một lọ dược bỏ vào miệng nhai, sau đó lại lấy ra một lọ dược bôi lên trên năm lỗ thủng đầy máu kia, cũng không chọn địa điểm khác, cứ như vậy ở tại chỗ khoanh chân bắt đầu đả tọa điều tức.
Tối nay, hắn tự cảm nhận được sức mạnh của đại yêu thật đáng sợ, rõ ràng là sức mạnh của bọn họ chênh lệch nhau giống như lạch trời. Hắn biết rằng cho dù có đấu tiếp cũng không địch lại, hiện tại cả người đau xót nếu không thể mau chóng dưỡng thương cho tốt, thì việc đi tìm Lý Thích Xuân sẽ là một câu nói suông.
Chỉ là không biết Lý Thích Xuân làm thế nào quen biết với đại yêu, còn có một nam nhân khác, hơi thở trên người cũng không phải là của phàm nhân. Chỉ là nhìn thái độ của bọn họ đối với Lý Thích Xuân thì Lý Thích Xuân ở bên cạnh bọn họ hẳn là không có gì nguy hiểm…
Đầu óc cảm thấy không ổn, Cố Khê Hàn suýt nữa lại phun ra một ngụm máu, hắn buộc phải tâm trung tinh thần, đem những ý niệm vứt bỏ sang một bên, chuyên chú chữa trị linh mạch và lưu thông linh lực.
Hắn dùng dây trói yêu đem tiểu hồ ly cột chung với mình, tiểu hồ ly chạy không thoát, nó cũng cảm thấy hắn lúc này thoạt nhìn có chút đáng thương, liền nhích lại gần hắn một tí, tìm tư thế ngủ thoải mái.
Khi Cố Khê Hàn rớt xuống sông, Hứa Vân Tùng liền tỉnh giấc. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo hắn là chuyện không tốt, lập tức mở ra kết giới bao bọc cả chiếc thuyền hoa vào trong đó. May mà đêm đã khuya, vị trí bọn họ dừng lại là ở ngoài trời, nên không có người chú ý tới chiếc thuyền hoa đang dần dần biến mất trong đêm.
Hắn vội vàng chạy lên tầng hai, bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, không nói một câu vô nghĩa nào liền xông lên đến chỗ Bạch Tích Độ.
Người ta thường nói người và yêu có hai đường đi khác nhau, mặc dù nói rằng linh lực của Bạch Tích Độ có thể giữ được hồn phách của Lý Thích Xuân, nhưng tổng quan vẫn là mang theo yêu khí. Tạ Trần Chu là thần điểu, Hứa Vân Tùng là thần thảo, chỉ có linh lực của bọn họ mới có thể làm hồn phách bình yên vô sự.
Có linh lực của bọn họ, hồn phách Lý Thích Xuân mới không mơ hồ trong suốt như lúc trước, Hứa Vân Tùng thở phào nhẹ nhõm rồi rút tay về, lúc này mới quay đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tích Độ đen mặt không nói lời nào, Tạ Trần Chu tóm tắt đơn giản: “Có người tự xưng là đạo lữ của Thù Bạch, muốn mang cậu ta đi, nên bị Tích Độ đả thương.”
Hứa Vân Tùng gấp quạt chỉ về Lý Thích Xuân, Tạ Trần Chu nói: “Tâm trạng không ổn định.”
Biểu tình của Hứa Vân Tùng phức tạp, nghẹn đến ngay cả một câu cũng nói không ra. Vừa quay đầu lại nhìn thì thấy được một thanh kiếm xa lạ ở trên bàn, nên đi qua nhìn: “ ‘ Mong Xuân ’? Là đạo lữ của cậu à?”
“Đạo lữ gì cơ, nói không chừng là kẻ lừa đảo!” Bạch Tích Độ hung dữ nói, dẫn Lý Thích Xuân đến một gian nhà khác ở.
Hứa Vân Tùng lúng túng mà nhấc ngón tay, cười gượng hai tiếng, rồi quay trở lại tầng một.
Tạ Trần Chu lắc đầu, khôi phục lại hình dạng ban đầu của căn phòng, hắn dán lên vỏ kiếm Mong Xuân một lá bùa. Mong Xuân bay thẳng lên không trung, hướng về Cố Khê Hàn.
Cố Khê Hàn mở to hai mắt nhìn mình đang dần dần cách xa mặt sông, trong không gian yên tĩnh đột nhiên hắn cảm thấy nếu hắn cứ như thế mà chết đi tựa hồ cũng không tồi.
Hắn có thể ở đến đầu cầu Nại Hà chờ một chút, chờ đến khi Lý Thích Xuân tới đó, thfi có thể hỏi y có thể tha thứ cho hắn hay không.
Nhưng mà hắn phát hiện bản thân mình vẫn có thể hô hấp ở dưới nước.
Lý Thích Xuân là một thợ sư, những đồ vật mà y làm ra quá tinh xảo, tạo ra quá nhiều thần binh lợi khí. Nhưng rất nhiều người cũng không biết, từ sau khi y và Cố Khê Hàn trở thành đạo lữ, tất cả đồ vật phối trên người Cố Khê Hàn đều được làm từ tay y.
Những người xung quanh hắn, thí dụ như Hoắc Tinh, Mạnh Quan Sùng, ai cũng biết rằng Lý Thích Xuân yêu Cố Khê Hàn còn hơn cả bản thân y. Không ai có thể lý giải được vì sao tình yêu của Lý Thích Xuân gần như điên cuồng này từ đâu mà đến, ngay cả Cố Khê Hàn cũng không rõ.
Lý Thích Xuân lại không phải là một kẻ ngốc, vậy nên tự nhiên y cảm giác được sự kháng cự và cách cư xử không tự nhiên của Cố Khê Hàn. Thế là y không hề vội vàng, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, cứ như vậy mà đem tình yêu này đè nén ở đáy lòng.
Phát quan, đai buộc trán, móc thắt lưng, túi hương, ngọc bội… Lý Thích Xuân đem chúng bẻ nát, dung nhập từng cái phối vào trong từng phụ kiện, âm thầm đặt chúng ở bên người Cố Khê Hàn.
Y không phải là thánh nhân, cũng không phải là người rộng lượng như vậy. Cho dù y không chiếm được tình yêu mà mình mong muốn đi chăng nữa, y vẫn muốn mỗi khi Cố Khê Hàn nhìn đến, sờ đến những thứ đó thì sẽ nghĩ đến Lý Thích Xuân.
Trên phát quan của Cố Khê Hàn được khảm viên minh châu không thấm nước, nó như ngọn đèn dầu le lói chiếu ra ánh sáng mờ ảo ở dưới đáy nước.
Mấy ngày này tiểu hồ ly đi theo bên cạnh Cố Khê Hàn, bởi vì nó có quan hệ với Lý Thích Xuân, mỗi khi Cố Khê Hàn rảnh rỗi không có việc gì làm liền rót chút linh khí lên trên người nó, vậy nên tu vi của nó cũng có chút tiến bộ. Lúc này theo mùi máu tươi ở trong nước, và đuổi theo kia ánh sáng đi, nó dùng sức phun ra một cái bong bóng thật lớn, từng chút đem Cố Khê Hàn kéo vào trong đó.
Nó dùng móng vuốt đạp nước rồi xoay phương hướng, đẩy quả bong bóng kia hướng về bờ biển đi.
Bọt khí vừa đụng tới mặt nước liền vỡ, tiểu hồ ly gắt gao cắn chặt cổ áo Cố Khê Hàn rồi kéo hắn lên trên bờ, suýt nữa thì răng nó cũng muốn gãy.
Không biết từ khi nào hai mắt Cố Khê Hàn đã nhắm lại, tiểu hồ ly cũng không biết trên người hắn có Tị Thủy Châu, còn sợ hắn chết vì bị sặc nước, vội vàng ở bên người hắn xoay quanh.
Một lúc sau, thấy Cố Khê Hàn vẫn như cũ không hề mở mắt, tiểu hồ ly sợ muốn rớt tim, nên nó bày ra tư thế đi săn, sau đó nhảy cao lên rồi dùng một chân đạp lên ngực Cố Khê Hàn.
Khi nãy Cố Khê Hàn đánh nhau với Bạch Tích Độ, hắn không chỉ bị chặt đứt một cái cánh tay, mà còn bị nội thương không nhẹ. Tiểu hồ ly lần này dùng đến tám phần sức lực, dậm đến khi Cố Khê Hàn phun ra một búng máu, khiến lông trắng trên mặt nó toàn là máu tươi.
Tiểu hồ ly không hề nghĩ tới, mình không thể làm người ta phun ra phước thôi mà còn làm người nhà phun ra máu. Nó nhìn Cố Khê Hàn đang nhìn nó bằng đôi mắt kép hờ một lát, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Vẫn là nên đi tìm Lý Thích Xuân, ít nhất có y ở đó, chắc hẳn Bạch Tích Độ sẽ không lột da rút gân của mình nhỉ.
Nó còn chưa kịp chạy đi được bao xa, Cố Khê Hàn đã nâng cánh tay không bị đứt của hắn lên để tóm lấy nó, ngay sau đó tiểu hồ ly chổng bốn chân lên trên không trung, dù như thế nào thì nó cũng chạy không thoát.
Cố Khê Hàn vẫy tay ngoắc nó, tiểu hồ ly liền bay về phía hắn, bị hắn ấn ở trên mặt đất: “Mày chạy đi đâu hả?”
Tiểu hồ ly nhắm mắt xuôi tay, trong bụng nói thôi toang rồi, giết nhanh để tao còn vui vẻ ra đi.
Ai ngờ Cố Khê Hàn lại không nói gì, cũng không rút kiếm cắt nó thành từng mảnh từng mảnh, chỉ là gập ngón tay rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ nó.
Trong túi Càn Khôn của hắn có không ít linh đơn diệu dược, tiểu hồ ly ngồi xổm một bên nhìn hắn lấy ra một lọ dược bỏ vào miệng nhai, sau đó lại lấy ra một lọ dược bôi lên trên năm lỗ thủng đầy máu kia, cũng không chọn địa điểm khác, cứ như vậy ở tại chỗ khoanh chân bắt đầu đả tọa điều tức.
Tối nay, hắn tự cảm nhận được sức mạnh của đại yêu thật đáng sợ, rõ ràng là sức mạnh của bọn họ chênh lệch nhau giống như lạch trời. Hắn biết rằng cho dù có đấu tiếp cũng không địch lại, hiện tại cả người đau xót nếu không thể mau chóng dưỡng thương cho tốt, thì việc đi tìm Lý Thích Xuân sẽ là một câu nói suông.
Chỉ là không biết Lý Thích Xuân làm thế nào quen biết với đại yêu, còn có một nam nhân khác, hơi thở trên người cũng không phải là của phàm nhân. Chỉ là nhìn thái độ của bọn họ đối với Lý Thích Xuân thì Lý Thích Xuân ở bên cạnh bọn họ hẳn là không có gì nguy hiểm…
Đầu óc cảm thấy không ổn, Cố Khê Hàn suýt nữa lại phun ra một ngụm máu, hắn buộc phải tâm trung tinh thần, đem những ý niệm vứt bỏ sang một bên, chuyên chú chữa trị linh mạch và lưu thông linh lực.
Hắn dùng dây trói yêu đem tiểu hồ ly cột chung với mình, tiểu hồ ly chạy không thoát, nó cũng cảm thấy hắn lúc này thoạt nhìn có chút đáng thương, liền nhích lại gần hắn một tí, tìm tư thế ngủ thoải mái.
Khi Cố Khê Hàn rớt xuống sông, Hứa Vân Tùng liền tỉnh giấc. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo hắn là chuyện không tốt, lập tức mở ra kết giới bao bọc cả chiếc thuyền hoa vào trong đó. May mà đêm đã khuya, vị trí bọn họ dừng lại là ở ngoài trời, nên không có người chú ý tới chiếc thuyền hoa đang dần dần biến mất trong đêm.
Hắn vội vàng chạy lên tầng hai, bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, không nói một câu vô nghĩa nào liền xông lên đến chỗ Bạch Tích Độ.
Người ta thường nói người và yêu có hai đường đi khác nhau, mặc dù nói rằng linh lực của Bạch Tích Độ có thể giữ được hồn phách của Lý Thích Xuân, nhưng tổng quan vẫn là mang theo yêu khí. Tạ Trần Chu là thần điểu, Hứa Vân Tùng là thần thảo, chỉ có linh lực của bọn họ mới có thể làm hồn phách bình yên vô sự.
Có linh lực của bọn họ, hồn phách Lý Thích Xuân mới không mơ hồ trong suốt như lúc trước, Hứa Vân Tùng thở phào nhẹ nhõm rồi rút tay về, lúc này mới quay đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tích Độ đen mặt không nói lời nào, Tạ Trần Chu tóm tắt đơn giản: “Có người tự xưng là đạo lữ của Thù Bạch, muốn mang cậu ta đi, nên bị Tích Độ đả thương.”
Hứa Vân Tùng gấp quạt chỉ về Lý Thích Xuân, Tạ Trần Chu nói: “Tâm trạng không ổn định.”
Biểu tình của Hứa Vân Tùng phức tạp, nghẹn đến ngay cả một câu cũng nói không ra. Vừa quay đầu lại nhìn thì thấy được một thanh kiếm xa lạ ở trên bàn, nên đi qua nhìn: “ ‘ Mong Xuân ’? Là đạo lữ của cậu à?”
“Đạo lữ gì cơ, nói không chừng là kẻ lừa đảo!” Bạch Tích Độ hung dữ nói, dẫn Lý Thích Xuân đến một gian nhà khác ở.
Hứa Vân Tùng lúng túng mà nhấc ngón tay, cười gượng hai tiếng, rồi quay trở lại tầng một.
Tạ Trần Chu lắc đầu, khôi phục lại hình dạng ban đầu của căn phòng, hắn dán lên vỏ kiếm Mong Xuân một lá bùa. Mong Xuân bay thẳng lên không trung, hướng về Cố Khê Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất