Chương 43
Cố Khê Hàn không quan tâm đến sự choáng váng khi nguyên thần vừa mới trở về, lập tức xoay người ngồi dậy, không hề chớp mắt mà nhìn Lý Thích Xuân ở bên cạnh một lúc. Không biết qua bao lâu, hy vọng trong hắn trong mắt dần dần lụi tàn, khi sắp từ bỏ, chỉ thấy hai hàng lông mi kia run rẩy, Lý Thích Xuân chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt này đã lâu chưa từng thấy ánh sáng, lúc này liền bị viên ngọc sáng nạm ở màn giường phát sáng đến không chịu nổi, lập tức nhắm nhắm mắt. Muốn giơ tay che ánh sáng, nhưng lại nhận ra ngay cả việc giơ tay không có sức.
Cố Khê Hàn vung tay lên đem viên ngọc kia thu lại, phòng trong đã hoàn toàn trở về với bóng đêm. Hắn cẩn thận đỡ Lý Thích Xuân ngồi dậy: “Cơ thể của em quá yếu, trước tiên để ta giúp em điều tức cơ thể được không?”
Cổ họng Lý Thích Xuân khô khóc thật sự không có cách nào để phát ra tiếng, liền gật gật đầu, rồi sau đó mới nhớ tới xhung quanh tối đen như mực.
Cố Khê Hàn lại nhìn thấy rõ, đỡ Lý Thích Xuân thay đổi hướng, đem quần áo của y cởi bớt ra, chỉ để lại lớp áo trong hơi mỏng. Tay trái Cố Khê Hàn đỡ vai Lý Thích Xuân, tay phải tập trung linh lực, lòng bàn tay để ở sau gáy y, một lát sau thay đổi động tác ở cổ, ngón cái hơi dùng sức, chậm rãi trượt xuống cột sống.
Thân thể này đã từng bị thương rất nặng, tuy nói máu thịt đã được tu bổ, nhưng linh mạch vẫn đình trệ như cũ. linh lực của Cố Khê Hàn bá đạo, cho dù đã áp chế linh lực của mình xuống mức thấp nhất, linh mạch bị đả thông một lần nữa, khi được chải lại, Lý Thích Xuân vẫn có chút không chịu nổi, không nhịn đau được mà hừ nhẹ một tiếng.
“Nhịn một chút,” Cố Khê Hàn tuy đau lòng nhưng cũng không thể dừng lại vào lúc này, “Rất mau sẽ tốt.”
Lý Thích Xuân hơi ngẩng đầu lên, cắn lấy môi dưới của mình.
Đau đớn lúc đầu qua đi tiếp đó là một cơn đau ập đến không chịu nổi, Lý Thích Xuân theo bản năng muốn tìm tay Cố Khê Hàn, Cố Khê Hàn hiểu ý, cùng y đan mười ngón tay vào nhau.
Tay phải Cố Khê Hàn đã trượt đến đốt sống cuối cùng, sau đó hơi nâng nó lên, giữa lưng Lý Thích Xuân nhẹ nhàng đẩy một chút. Lý Thích Xuân cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, ho ra một ngụm máu đen, ngã về phía sau và rơi vào trong lòng Cố Khê Hàn.
Sau khi người hầu nhận được lệnh Khổng Phục Hành truyền đến lập tức đưa trà nóng tới, chén thuốc và đồ bổ đã được hầm, thắp lại một ngọn nến trong điện sau sau đó yên lặng lui ra không một tiếng động. Lý Thích Xuân trên người không còn sức lực, Cố Khê Hàn liền cầm gối mềm lót ở sau lưng Lý Thích Xuân để y dựa vào ngồi ở đầu giường, còn mình thì bưng trà nóng cho y súc miệng chọn đồ bổ hầm cho làm y ăn ít để lót bụng, vãn chút rồi lại uống thuốc.
Lý Thích Xuân ăn nửa chén liền lắc đầu ý bảo đủ rồi, Cố Khê Hàn đem chén đặt lại trên bàn, cầm khăn lau khóe miệng.
Lý Thích Xuân thoải mái hơn một chút, quay đầu hỏi Cố Khê Hàn: “Tông chủ làm thế nào mà tìm được ta, sau đó ——” y dừng một chút, chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, Cố Khê Hàn cũng hiểu được ý tứ của y: “Ta đã dùng một ít cổ pháp.” Hắn bưng thuốc xem Lý Thích Xuân uống xong, lại hỏi: “Thân thể của em hiện giờ còn quá yếu, em ngủ thêm chốc nữa đi?”
Lý Thích Xuân lại lắc đầu: “Tông chủ có thể thay ta lấy chút bút mực tới không, ta muốn viết bức thư gửi sư huynh và sư tỷ.” Bàn tay đang cầm chén thuốc rỗng của Cố Khê Hàn siết chặt, suýt nữa đem chén bóp nát. Tại sao Lý Thích Xuân như mới vừa tỉnh lại liền phái viết thư gửi sư huynh và sư tỷ? Có phải… Có phải không muốn lại ở tại Kiếm Tông hay không, muốn cho sư huynh và sư tỷ đến dẫn y rời đi?
Lý Thích Xuân khó hiểu mà nhìn ánh mắt Cố Khê Hàn đột nhiên đăm chiêu, nâng lên tay lên trước mắt hắn vẫy vẫy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Khê Hàn hoàn hồn, miễn cưỡng gượng cười nơi khóe miệng: “Không có việc gì, ta đi lấy liền.”
Trên bàn nhỏ trải đầy giấy và bút, khay mực, Lý Thích Xuân không muốn Cố Khê Hàn ôm mình, nên Cố Khê Hàn liền đỡ y đi đến bàn nhỏ từ từ ngồi xuống. Tay của y không được mạnh nên cầm bút lên chỉ viết hai chữ, chữ viết xiêu vẹo không nói, giấy trên mặt chữ còn vung ra một đám mực. Y khẽ thở dài, thầm nghĩ bản thân mình hiện giờ thật sự là một phế nhân.
Cố Khê Hàn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn từng hành động cử chỉ của y, khi nhìn thấy hiện tại y viết chữ thôi cũng khó khăn, giống như có vật gì nặng trĩu đè nặng lên lồng ngực, khiến hắn khó hô hấp. Lý Thích Xuân nhìn về phía hắn, hy vọng hắn hỗ trợ viết thay, hắn không kịp suy nghĩ liền đã đồng ý. Lý Thích Xuân dùng ánh mắt này nhìn hắn, đừng nói chỉ là viết thay viết thư, hiện tại Lý Thích Xuân muốn đem lòng hắn mổ ra nhìn, hắn cũng nguyện làm.
Tốc độ đọc của Lý Thích Xuân cũng rất chậm, có vẻ như đang tiến thoái lưỡng nan vì không biết phải nên nói như thế nào với sư huynh và sư tỷ của mình. Cố Khê Hàn nín thở khi viết thư, may mà Lý Thích Xuân chỉ nói là mình đã tỉnh lại, sẽ về bồi tội với sư huynh sư tỷ, để cho bọn họ không cần lo lắng.
Sau khi mực trên giấy khô đi thì nó được xếp cẩn thận trong phong thư, được Mộc Điểu đưa đến Thiên Cơ Đường. Lý Thích Xuân nhìn Mộc Điểu bay qua khung cửa sổ gỗ được chạm khắc, lướt qua những ngọn cây xanh biếc ở hậu viện, bay về phía bầu trời xanh và những đám mây trắng xa xôi kia, trông theo thật lâu cũng không quay lại nhìn.
Một lúc sau, y mới quay đầu lại, và bắt gặp ánh mắt của Cố Khê Hàn vẫn luôn chăm chú dõi theo mình.
Đôi mắt này đã lâu chưa từng thấy ánh sáng, lúc này liền bị viên ngọc sáng nạm ở màn giường phát sáng đến không chịu nổi, lập tức nhắm nhắm mắt. Muốn giơ tay che ánh sáng, nhưng lại nhận ra ngay cả việc giơ tay không có sức.
Cố Khê Hàn vung tay lên đem viên ngọc kia thu lại, phòng trong đã hoàn toàn trở về với bóng đêm. Hắn cẩn thận đỡ Lý Thích Xuân ngồi dậy: “Cơ thể của em quá yếu, trước tiên để ta giúp em điều tức cơ thể được không?”
Cổ họng Lý Thích Xuân khô khóc thật sự không có cách nào để phát ra tiếng, liền gật gật đầu, rồi sau đó mới nhớ tới xhung quanh tối đen như mực.
Cố Khê Hàn lại nhìn thấy rõ, đỡ Lý Thích Xuân thay đổi hướng, đem quần áo của y cởi bớt ra, chỉ để lại lớp áo trong hơi mỏng. Tay trái Cố Khê Hàn đỡ vai Lý Thích Xuân, tay phải tập trung linh lực, lòng bàn tay để ở sau gáy y, một lát sau thay đổi động tác ở cổ, ngón cái hơi dùng sức, chậm rãi trượt xuống cột sống.
Thân thể này đã từng bị thương rất nặng, tuy nói máu thịt đã được tu bổ, nhưng linh mạch vẫn đình trệ như cũ. linh lực của Cố Khê Hàn bá đạo, cho dù đã áp chế linh lực của mình xuống mức thấp nhất, linh mạch bị đả thông một lần nữa, khi được chải lại, Lý Thích Xuân vẫn có chút không chịu nổi, không nhịn đau được mà hừ nhẹ một tiếng.
“Nhịn một chút,” Cố Khê Hàn tuy đau lòng nhưng cũng không thể dừng lại vào lúc này, “Rất mau sẽ tốt.”
Lý Thích Xuân hơi ngẩng đầu lên, cắn lấy môi dưới của mình.
Đau đớn lúc đầu qua đi tiếp đó là một cơn đau ập đến không chịu nổi, Lý Thích Xuân theo bản năng muốn tìm tay Cố Khê Hàn, Cố Khê Hàn hiểu ý, cùng y đan mười ngón tay vào nhau.
Tay phải Cố Khê Hàn đã trượt đến đốt sống cuối cùng, sau đó hơi nâng nó lên, giữa lưng Lý Thích Xuân nhẹ nhàng đẩy một chút. Lý Thích Xuân cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, ho ra một ngụm máu đen, ngã về phía sau và rơi vào trong lòng Cố Khê Hàn.
Sau khi người hầu nhận được lệnh Khổng Phục Hành truyền đến lập tức đưa trà nóng tới, chén thuốc và đồ bổ đã được hầm, thắp lại một ngọn nến trong điện sau sau đó yên lặng lui ra không một tiếng động. Lý Thích Xuân trên người không còn sức lực, Cố Khê Hàn liền cầm gối mềm lót ở sau lưng Lý Thích Xuân để y dựa vào ngồi ở đầu giường, còn mình thì bưng trà nóng cho y súc miệng chọn đồ bổ hầm cho làm y ăn ít để lót bụng, vãn chút rồi lại uống thuốc.
Lý Thích Xuân ăn nửa chén liền lắc đầu ý bảo đủ rồi, Cố Khê Hàn đem chén đặt lại trên bàn, cầm khăn lau khóe miệng.
Lý Thích Xuân thoải mái hơn một chút, quay đầu hỏi Cố Khê Hàn: “Tông chủ làm thế nào mà tìm được ta, sau đó ——” y dừng một chút, chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, Cố Khê Hàn cũng hiểu được ý tứ của y: “Ta đã dùng một ít cổ pháp.” Hắn bưng thuốc xem Lý Thích Xuân uống xong, lại hỏi: “Thân thể của em hiện giờ còn quá yếu, em ngủ thêm chốc nữa đi?”
Lý Thích Xuân lại lắc đầu: “Tông chủ có thể thay ta lấy chút bút mực tới không, ta muốn viết bức thư gửi sư huynh và sư tỷ.” Bàn tay đang cầm chén thuốc rỗng của Cố Khê Hàn siết chặt, suýt nữa đem chén bóp nát. Tại sao Lý Thích Xuân như mới vừa tỉnh lại liền phái viết thư gửi sư huynh và sư tỷ? Có phải… Có phải không muốn lại ở tại Kiếm Tông hay không, muốn cho sư huynh và sư tỷ đến dẫn y rời đi?
Lý Thích Xuân khó hiểu mà nhìn ánh mắt Cố Khê Hàn đột nhiên đăm chiêu, nâng lên tay lên trước mắt hắn vẫy vẫy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Khê Hàn hoàn hồn, miễn cưỡng gượng cười nơi khóe miệng: “Không có việc gì, ta đi lấy liền.”
Trên bàn nhỏ trải đầy giấy và bút, khay mực, Lý Thích Xuân không muốn Cố Khê Hàn ôm mình, nên Cố Khê Hàn liền đỡ y đi đến bàn nhỏ từ từ ngồi xuống. Tay của y không được mạnh nên cầm bút lên chỉ viết hai chữ, chữ viết xiêu vẹo không nói, giấy trên mặt chữ còn vung ra một đám mực. Y khẽ thở dài, thầm nghĩ bản thân mình hiện giờ thật sự là một phế nhân.
Cố Khê Hàn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn từng hành động cử chỉ của y, khi nhìn thấy hiện tại y viết chữ thôi cũng khó khăn, giống như có vật gì nặng trĩu đè nặng lên lồng ngực, khiến hắn khó hô hấp. Lý Thích Xuân nhìn về phía hắn, hy vọng hắn hỗ trợ viết thay, hắn không kịp suy nghĩ liền đã đồng ý. Lý Thích Xuân dùng ánh mắt này nhìn hắn, đừng nói chỉ là viết thay viết thư, hiện tại Lý Thích Xuân muốn đem lòng hắn mổ ra nhìn, hắn cũng nguyện làm.
Tốc độ đọc của Lý Thích Xuân cũng rất chậm, có vẻ như đang tiến thoái lưỡng nan vì không biết phải nên nói như thế nào với sư huynh và sư tỷ của mình. Cố Khê Hàn nín thở khi viết thư, may mà Lý Thích Xuân chỉ nói là mình đã tỉnh lại, sẽ về bồi tội với sư huynh sư tỷ, để cho bọn họ không cần lo lắng.
Sau khi mực trên giấy khô đi thì nó được xếp cẩn thận trong phong thư, được Mộc Điểu đưa đến Thiên Cơ Đường. Lý Thích Xuân nhìn Mộc Điểu bay qua khung cửa sổ gỗ được chạm khắc, lướt qua những ngọn cây xanh biếc ở hậu viện, bay về phía bầu trời xanh và những đám mây trắng xa xôi kia, trông theo thật lâu cũng không quay lại nhìn.
Một lúc sau, y mới quay đầu lại, và bắt gặp ánh mắt của Cố Khê Hàn vẫn luôn chăm chú dõi theo mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất