Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 11: Thời Tiết Hôm Nay Thật Tốt 2
Sở Duyên đang nằm ở bến sau phơi nắng cũng bị tiếng động này dọa sợ.
Hắn sợ tới mức vấp ngã.
“Đây là động đất sao?”
Sở Duyên mê mang nhìn bốn phía.
Phóng thích ra thần thức cảnh giới Nguyên Anh của hắn theo bản năng, nhìn bốn phương tám hướng.
Lần này xem như hắn đã hiểu rõ.
Là có cường giả đấu pháp ở bên ngoài núi Thiên Vụ.
Hơn nữa uy thế này...
Khiến hắn đều đã cảm nhận được uy hiếp.
Người đấu pháp ở bên ngoài mạnh hơn hắn!
Ở thế giới Tu Tiên này có nhiều cường giả như vậy sao?
Bất cứ người nào đấu pháp bên ngoài tông môn của hắn đều mạnh hơn hắn.
Nguyên Anh như hắn có phải quá yếu hay không...
Một năm sau, dựa vào dạy Diệp Lạc thành phế vật, cũng chỉ có thể tăng tới Nguyên Anh trung kỳ.
Hình như...
Đại khái...
Giống như...
Vẫn có chút yếu.
Không được!
Hắn không thể tiếp tục như vậy.
Hắn phải đi thu nhận thêm mấy đệ tử nữa.
Dạy một đệ tử phế vật, có thể tăng một cảnh giới tiểu giai.
Dạy ra ba phế vật, thì chính là một cảnh giới đại giai.
Chỉ cần dạy hơn 20 người, hắn sẽ vô địch thiên hạ.
Ta từ Nguyên Anh tu tới vô địch, sao có thể nói đùa?
Đúng vậy!
Hắn phải đi thu nhận nhiều đồ đệ hơn nữa.
Dù sao bên Diệp Lạc đã ổn định, hắn ra ngoài tìm đồ đệ mới, cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Thần thức của Sở Duyên đảo qua, thì phát hiện Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân ở trong quảng trường đại điện.
Không khỏi lộ ra tươi cười.
Đệ tử này thật đáng yêu.
Nói mấy câu đã lừa dối được ở lại đó.
Còn ngộ đạo sao?
Nếu ngươi có thể ngộ ra được chút gì đó, ta quỳ xuống dập đầu với ngươi, gọi ngươi là ông nội...
….
Trong khu vực Đông Châu, bầu trời quang đãng.
Trong khu vực Đông Châu có vô số thế lực tông môn, lấy tông môn cửu phẩm là thấp nhất, tông môn nhất phẩm là cao nhất.
Lại đi lên trên, đó chính là Thánh Địa duy nhất ở Đông Châu!
Thế lực giỏi hơn tất cả thế lực tông môn ở Đông Châu, không nói tới phẩm cấp.
Tên Thánh Địa...
Càn Đế đạo tông!
Lúc này, trong đại điện của Càn Đế đạo tông.
Mười mấy trưởng lão tụ tập lại, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng khó coi.
“Truyền thừa vô thượng của đạo tông ta đã xuất hiện kết thúc vỡ ra, mấy bản công pháp quan trọng đều bị trộm đi, cho dù có đệ tử sắp xếp một số công pháp nộp lên, nhưng một số ít công pháp quan trọng đã không tìm thấy được nữa...”
“Từ xưa tới nay, có bao nhiêu Thánh Địa vì truyền thừa đứt đoạn mà bị diệt vong? Càn Đế đạo tông ta, tuyệt đối không thể bước rập khuôn theo.”
“Tông chủ đang bế quan, chúng ta nên làm thế nào đây.”
“Không vội, đợi đại trưởng lão trở về trước, đại trưởng lão đã đi bắt tên cuồng đồ pháp ngoại Trương Tam kia rồi.”
“...”
Đúng lúc này, một bóng người bay vào trong đại điện.
Đúng là lão giả mặc áo bào đen, đại trưởng lão của Càn Đế đạo tông!
Chúng trưởng lão nhao nhao đứng dậy cúi đầu.
“Đại trưởng lão!”
Lão giả mặc áo bào đen xua tay, ý bảo mọi người miễn lễ.
Nhìn đám trưởng lão há miệng muốn hỏi, lão ta mở miệng nói trước.
“Những công pháp này đến nay còn chưa được tìm về, nhưng mà Trương Tam đã bị ta tóm về, hiện giờ đang bị nhốt trong nhà giam, chuyện này ta đã xin ý kiến của tông chủ, lát nữa sẽ do tông chủ tới tự mình xử lý!”
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thôi, để ta tự mình nói một chút đi.”
Đại trưởng lão nói lý do thoái thác của Trương Tam, cùng với tất cả nguyên nhân hậu quả ra cho mọi người biết.
Chúng trưởng lão nghe xong, đều “phẫn nộ” không thôi.
“Cuồng đồ pháp ngoại này, thực sự nghĩ mình là ai?”
“Vậy mà dám trêu chọc đại trưởng lão, tội đáng chết vạn lần!”
“Ngay cả đại trưởng lão cũng dám trêu chọc, nên thưởng... Khụ, nên đánh...”
Thấy điểm chú ý của đám người này là lão ta bị trêu chọc, vẻ mặt đại trưởng lão âm trầm, đây là một chuyện vô cùng nghiêm túc đấy.
Điểm chú ý của các người, cũng quá trật rồi.
Rõ ràng vừa rồi vẻ mặt cả đám âm u, lúc này đều có vẻ mặt bình tĩnh...
Còn có người nén cười tới mức mặt đỏ lên là cái quỷ gì?
Công pháp bị trộm, đây là chuyện nghiêm túc cỡ nào?
Vậy mà còn có tâm trạng để cười?
Không đúng...
Hình như đám người này có ý kiến với lão phu.
Đại trưởng lão mở to mắt nhìn, vừa định chất vấn đám người này.
Bỗng nhiên một giọng nói truyền vào.
“Trương Tam này không nói dối.”
Rất nhiều trưởng lão ngẩng đầu nhìn.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, vẻ mặt không chút thay đổi, tràn ngập uy nghiêm cất bước đi tới.
Người này đương nhiên là tông chủ của Càn Đế đạo tông, Càn Nguyên.
Rất nhiều trưởng lão bao gồm đại trưởng lão ở trong đó, đều thu liễm bầu không khí kỳ lạ, hành lễ với tông chủ Càn Nguyên.
“Tham kiến tông chủ!”
Tông chủ Càn Nguyên xua tay, ngồi trên đại điện, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Đều miễn lễ cả đi.”
“Ta đã dùng bí thuật của bản tông với Trương Tam, xác nhận Trương Tam thực sự không nói dối, bí tịch pháp điển của mỗi đại tông môn, bao gồm một số bí tịch của tông ta, đều bị Trương Tam lấy tám lượng bạc, bán cho một tông môn tên là Vô Đạo Tông.”
Xôn xao...
Rất nhiều trưởng lão rộ lên.
Tám lượng bạc bán bí tịch pháp điển của nhiều tông môn như vậy, trong đó bao gồm công pháp quan trọng của Thánh Địa bọn họ?
Quả thực là truyện cười lớn nhất thiên hạ!
Chuyện này nói ra, đều không có ai tin tưởng.
Rất nhiều trưởng lão cũng chưa hoàn hồn.
Hắn sợ tới mức vấp ngã.
“Đây là động đất sao?”
Sở Duyên mê mang nhìn bốn phía.
Phóng thích ra thần thức cảnh giới Nguyên Anh của hắn theo bản năng, nhìn bốn phương tám hướng.
Lần này xem như hắn đã hiểu rõ.
Là có cường giả đấu pháp ở bên ngoài núi Thiên Vụ.
Hơn nữa uy thế này...
Khiến hắn đều đã cảm nhận được uy hiếp.
Người đấu pháp ở bên ngoài mạnh hơn hắn!
Ở thế giới Tu Tiên này có nhiều cường giả như vậy sao?
Bất cứ người nào đấu pháp bên ngoài tông môn của hắn đều mạnh hơn hắn.
Nguyên Anh như hắn có phải quá yếu hay không...
Một năm sau, dựa vào dạy Diệp Lạc thành phế vật, cũng chỉ có thể tăng tới Nguyên Anh trung kỳ.
Hình như...
Đại khái...
Giống như...
Vẫn có chút yếu.
Không được!
Hắn không thể tiếp tục như vậy.
Hắn phải đi thu nhận thêm mấy đệ tử nữa.
Dạy một đệ tử phế vật, có thể tăng một cảnh giới tiểu giai.
Dạy ra ba phế vật, thì chính là một cảnh giới đại giai.
Chỉ cần dạy hơn 20 người, hắn sẽ vô địch thiên hạ.
Ta từ Nguyên Anh tu tới vô địch, sao có thể nói đùa?
Đúng vậy!
Hắn phải đi thu nhận nhiều đồ đệ hơn nữa.
Dù sao bên Diệp Lạc đã ổn định, hắn ra ngoài tìm đồ đệ mới, cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Thần thức của Sở Duyên đảo qua, thì phát hiện Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân ở trong quảng trường đại điện.
Không khỏi lộ ra tươi cười.
Đệ tử này thật đáng yêu.
Nói mấy câu đã lừa dối được ở lại đó.
Còn ngộ đạo sao?
Nếu ngươi có thể ngộ ra được chút gì đó, ta quỳ xuống dập đầu với ngươi, gọi ngươi là ông nội...
….
Trong khu vực Đông Châu, bầu trời quang đãng.
Trong khu vực Đông Châu có vô số thế lực tông môn, lấy tông môn cửu phẩm là thấp nhất, tông môn nhất phẩm là cao nhất.
Lại đi lên trên, đó chính là Thánh Địa duy nhất ở Đông Châu!
Thế lực giỏi hơn tất cả thế lực tông môn ở Đông Châu, không nói tới phẩm cấp.
Tên Thánh Địa...
Càn Đế đạo tông!
Lúc này, trong đại điện của Càn Đế đạo tông.
Mười mấy trưởng lão tụ tập lại, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng khó coi.
“Truyền thừa vô thượng của đạo tông ta đã xuất hiện kết thúc vỡ ra, mấy bản công pháp quan trọng đều bị trộm đi, cho dù có đệ tử sắp xếp một số công pháp nộp lên, nhưng một số ít công pháp quan trọng đã không tìm thấy được nữa...”
“Từ xưa tới nay, có bao nhiêu Thánh Địa vì truyền thừa đứt đoạn mà bị diệt vong? Càn Đế đạo tông ta, tuyệt đối không thể bước rập khuôn theo.”
“Tông chủ đang bế quan, chúng ta nên làm thế nào đây.”
“Không vội, đợi đại trưởng lão trở về trước, đại trưởng lão đã đi bắt tên cuồng đồ pháp ngoại Trương Tam kia rồi.”
“...”
Đúng lúc này, một bóng người bay vào trong đại điện.
Đúng là lão giả mặc áo bào đen, đại trưởng lão của Càn Đế đạo tông!
Chúng trưởng lão nhao nhao đứng dậy cúi đầu.
“Đại trưởng lão!”
Lão giả mặc áo bào đen xua tay, ý bảo mọi người miễn lễ.
Nhìn đám trưởng lão há miệng muốn hỏi, lão ta mở miệng nói trước.
“Những công pháp này đến nay còn chưa được tìm về, nhưng mà Trương Tam đã bị ta tóm về, hiện giờ đang bị nhốt trong nhà giam, chuyện này ta đã xin ý kiến của tông chủ, lát nữa sẽ do tông chủ tới tự mình xử lý!”
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thôi, để ta tự mình nói một chút đi.”
Đại trưởng lão nói lý do thoái thác của Trương Tam, cùng với tất cả nguyên nhân hậu quả ra cho mọi người biết.
Chúng trưởng lão nghe xong, đều “phẫn nộ” không thôi.
“Cuồng đồ pháp ngoại này, thực sự nghĩ mình là ai?”
“Vậy mà dám trêu chọc đại trưởng lão, tội đáng chết vạn lần!”
“Ngay cả đại trưởng lão cũng dám trêu chọc, nên thưởng... Khụ, nên đánh...”
Thấy điểm chú ý của đám người này là lão ta bị trêu chọc, vẻ mặt đại trưởng lão âm trầm, đây là một chuyện vô cùng nghiêm túc đấy.
Điểm chú ý của các người, cũng quá trật rồi.
Rõ ràng vừa rồi vẻ mặt cả đám âm u, lúc này đều có vẻ mặt bình tĩnh...
Còn có người nén cười tới mức mặt đỏ lên là cái quỷ gì?
Công pháp bị trộm, đây là chuyện nghiêm túc cỡ nào?
Vậy mà còn có tâm trạng để cười?
Không đúng...
Hình như đám người này có ý kiến với lão phu.
Đại trưởng lão mở to mắt nhìn, vừa định chất vấn đám người này.
Bỗng nhiên một giọng nói truyền vào.
“Trương Tam này không nói dối.”
Rất nhiều trưởng lão ngẩng đầu nhìn.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, vẻ mặt không chút thay đổi, tràn ngập uy nghiêm cất bước đi tới.
Người này đương nhiên là tông chủ của Càn Đế đạo tông, Càn Nguyên.
Rất nhiều trưởng lão bao gồm đại trưởng lão ở trong đó, đều thu liễm bầu không khí kỳ lạ, hành lễ với tông chủ Càn Nguyên.
“Tham kiến tông chủ!”
Tông chủ Càn Nguyên xua tay, ngồi trên đại điện, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Đều miễn lễ cả đi.”
“Ta đã dùng bí thuật của bản tông với Trương Tam, xác nhận Trương Tam thực sự không nói dối, bí tịch pháp điển của mỗi đại tông môn, bao gồm một số bí tịch của tông ta, đều bị Trương Tam lấy tám lượng bạc, bán cho một tông môn tên là Vô Đạo Tông.”
Xôn xao...
Rất nhiều trưởng lão rộ lên.
Tám lượng bạc bán bí tịch pháp điển của nhiều tông môn như vậy, trong đó bao gồm công pháp quan trọng của Thánh Địa bọn họ?
Quả thực là truyện cười lớn nhất thiên hạ!
Chuyện này nói ra, đều không có ai tin tưởng.
Rất nhiều trưởng lão cũng chưa hoàn hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất