Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 24: : Đại Trưởng Lão Không Có Khả Năng Là Chó Liếm 2
Tông chủ Càn Nguyên vốn không nghĩ gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng của đại trưởng lão, không hiểu sao trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Có phải lão ta sơ suất rồi hay không?
Lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ không tốt này đi.
“Đại trưởng lão, lần này đi, ngươi dẫn theo một số đệ tử, làm bộ như đi rèn luyện, phải tình cờ gặp, đương nhiên phải giả vờ giống một chút, nhớ đừng để lộ, nếu như vì chuyện này mà trở mặt với Vô Đạo Tông, bổn tọa không tha cho ngươi đâu!”
Tông chủ Càn Nguyên thản nhiên nói.
Đại trưởng lão vội vàng gật đầu đồng ý, bất chợt nói: “Nghe nói tông chủ của tông môn ẩn thế đã rời khỏi thành Võ Thường, đi về phía dãy núi Huyền Thiên, vậy lão phu lập tức khởi hành, đến dãy núi Huyền Thiên tình cờ gặp tông chủ ẩn thế!”
Tông chủ Càn Nguyên gật đầu, không nói gì thêm, trong lòng yên lặng tiếc nuối.
Đáng tiếc.
Cơ hội lần này không tới lượt lão ta, đều tại thân phận tông chủ chết tiệt này, nếu không có thân phận này, chắc chắn là lão ta đi liếm...
…
Dãy núi Huyền Thiên.
Đại trưởng lão nhận mệnh lệnh xong, lập tức dẫn theo một đội đệ tử rời đi.
Gần như dùng tốc độ bay nhanh nhất, tốn chưa tới một ngày đã từ bên Đông Châu, đi tới dãy núi Huyền Thiên.
Đại trưởng lão dẫn theo một đội đều là đệ tử của tu vi Kim Đan, đi xuyên qua dãy rừng.
Một đội đệ tử đều thuộc cảnh giới Kim Đan, rõ ràng là đệ tử cấp tinh anh của Càn Đế Đạo Tông.
Về phần tại sao lại phái những đệ tử này đi...
Lý do vô cùng đơn giản.
Thứ nhất là để những đệ tử này đại diện cho tông môn, khiến tông chủ của tông môn ẩn thế biết nội tình của Càn Đế Đạo Tông bọn họ cũng thâm sâu.
Thứ hai...
Nhỡ đâu trong những đệ tử này, có người được tông chủ của tông môn ẩn thế truyền thừa vạn năm nhìn trúng thì sao?
Ôm loại tâm tư này.
Càn Đế Đạo Tông phái một đội đệ tử tinh anh cảnh giới Kim Đan tới.
Đại trưởng lão vừa dẫn đội ngũ đi, vừa dặn dò những đệ tử này.
“Các ngươi nhớ kỹ, lần này đi tới thăm viếng một vị cường giả tuyệt thế, các ngươi tuyệt đối phải chú ý thái độ, đương nhiên, lần này chúng ta là tới “tình cờ gặp”, thái độ cũng không thể quá hèn mọn, bình thường một chút là được, các ngươi hiểu chưa?”
Đại trưởng lão dốc lòng dạy bảo, sợ những đệ tử này không cẩn thận, xúc phạm tông chủ của tông môn ẩn thế này.
Nếu là vì những đệ tử này, khiến Càn Đế Đạo Tông và tông môn ẩn thế trở mặt, vậy lão ta có thể khóc chết.
“Đại trưởng lão, ngươi cứ yên tâm đi, bọn ta đều đã biết.”
“Đều biết, đều biết rồi ạ.”
Các đệ tử nhao nhao đáp, trong mắt cả đám đều có hưng phấn.
Đại trưởng lão thấy thế hài lòng gật đầu, tiếp tục dẫn theo đội ngũ đi về trước.
Dãy núi Huyền Thiên chỉ là một dãy núi cỡ trung ở gần thành Võ Thường, bên trong sinh ra đa số yêu vật đều là một số tiểu yêu, đại yêu chân chính rất hiếm thấy.
Cho nên không có nhiều tu sĩ tới nơi này.
Nói một cách chính xác, là tu sĩ cường đại không nhiều, có thể tới loại dãy núi này, đa số đều là tu sĩ tu vi thấp hoặc tán tu.
Cho nên del không để dãy núi này vào mắt, một lòng chỉ có ý nghĩ tìm kiếm tông chủ của tông môn ẩn thế kia.
Cuối cùng, sau khi tìm gần nửa canh giờ.
Bọn họ có phát hiện.
Ở phía trước bọn họ, có hai bóng người đang chậm rãi hành tẩu.
Một người trong đó, chính là người bọn họ nhìn thấy trên bức họa cuộn tròn...
Giữa trời đất tối đen huyền diệu.
Tay nắm ngôi sao hái nhật nguyệt, đôi mắt lạnh nhạt quan sát thế gian!
Chính là người này!
Tuy khí chất khác hoàn toàn...
Nhưng người này chắc chắn là vị lánh đời cố ý ngụy trang, trên bức họa cuộn tròn mới là mặt chân chính.
“Đến rồi! Chính là vị ở phía trước, tất cả chú ý, đừng nên hoảng hốt, làm bộ như tới đây du lịch, tình cờ gặp được vị kia!”
Đại trưởng lão xua tay, giọng nói hơi khẩn trương nói.
Đám đệ tử nghe thấy thế, cũng nhao nhao điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Đợi điều chỉnh xong.
Bọn họ mới đi về phía Sở Duyên.
...
Bên kia.
Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn hành tẩu giữa núi rừng.
Hắn đang tìm.
Tìm tu sĩ.
Còn tìm tu sĩ làm gì.
Đừng hỏi.
Hỏi thì sẽ giết người cướp của!
Ánh mắt Sở Duyên nhìn ngó xung quanh, vừa dùng tầm mắt, vừa dùng thần thức.
Cuối cùng hắn cũng tìm được ở phía trước!
Có tu sĩ ở trong phạm vi của bọn họ!
Đến rồi đến rồi, bắt đầu giết người cướp của.
Sở Duyên điều động pháp lực toàn thân, áo bào không gió mà bay, bay phấp phới, hắn chuẩn bị ra chiêu.
Nhưng dùng thần thức cẩn thận nhìn lên.
Con mẹ nó, không phải một người, mà là một đội, có ít nhất hơn hai mươi người.
Dạo này, tu tiên giả đi du lịch đều đi theo đoàn sao?
Sở Duyên trợn to mắt.
Tay đều đã run lên, vội vàng thu pháp lực trở về.
Hơn hai mươi người, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Hắn đang chuẩn bị dẫn theo Trương Hàn rời đi.
Chỉ thấy một đội người đi về phía bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Sở Duyên.
Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Có phải lão ta sơ suất rồi hay không?
Lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ không tốt này đi.
“Đại trưởng lão, lần này đi, ngươi dẫn theo một số đệ tử, làm bộ như đi rèn luyện, phải tình cờ gặp, đương nhiên phải giả vờ giống một chút, nhớ đừng để lộ, nếu như vì chuyện này mà trở mặt với Vô Đạo Tông, bổn tọa không tha cho ngươi đâu!”
Tông chủ Càn Nguyên thản nhiên nói.
Đại trưởng lão vội vàng gật đầu đồng ý, bất chợt nói: “Nghe nói tông chủ của tông môn ẩn thế đã rời khỏi thành Võ Thường, đi về phía dãy núi Huyền Thiên, vậy lão phu lập tức khởi hành, đến dãy núi Huyền Thiên tình cờ gặp tông chủ ẩn thế!”
Tông chủ Càn Nguyên gật đầu, không nói gì thêm, trong lòng yên lặng tiếc nuối.
Đáng tiếc.
Cơ hội lần này không tới lượt lão ta, đều tại thân phận tông chủ chết tiệt này, nếu không có thân phận này, chắc chắn là lão ta đi liếm...
…
Dãy núi Huyền Thiên.
Đại trưởng lão nhận mệnh lệnh xong, lập tức dẫn theo một đội đệ tử rời đi.
Gần như dùng tốc độ bay nhanh nhất, tốn chưa tới một ngày đã từ bên Đông Châu, đi tới dãy núi Huyền Thiên.
Đại trưởng lão dẫn theo một đội đều là đệ tử của tu vi Kim Đan, đi xuyên qua dãy rừng.
Một đội đệ tử đều thuộc cảnh giới Kim Đan, rõ ràng là đệ tử cấp tinh anh của Càn Đế Đạo Tông.
Về phần tại sao lại phái những đệ tử này đi...
Lý do vô cùng đơn giản.
Thứ nhất là để những đệ tử này đại diện cho tông môn, khiến tông chủ của tông môn ẩn thế biết nội tình của Càn Đế Đạo Tông bọn họ cũng thâm sâu.
Thứ hai...
Nhỡ đâu trong những đệ tử này, có người được tông chủ của tông môn ẩn thế truyền thừa vạn năm nhìn trúng thì sao?
Ôm loại tâm tư này.
Càn Đế Đạo Tông phái một đội đệ tử tinh anh cảnh giới Kim Đan tới.
Đại trưởng lão vừa dẫn đội ngũ đi, vừa dặn dò những đệ tử này.
“Các ngươi nhớ kỹ, lần này đi tới thăm viếng một vị cường giả tuyệt thế, các ngươi tuyệt đối phải chú ý thái độ, đương nhiên, lần này chúng ta là tới “tình cờ gặp”, thái độ cũng không thể quá hèn mọn, bình thường một chút là được, các ngươi hiểu chưa?”
Đại trưởng lão dốc lòng dạy bảo, sợ những đệ tử này không cẩn thận, xúc phạm tông chủ của tông môn ẩn thế này.
Nếu là vì những đệ tử này, khiến Càn Đế Đạo Tông và tông môn ẩn thế trở mặt, vậy lão ta có thể khóc chết.
“Đại trưởng lão, ngươi cứ yên tâm đi, bọn ta đều đã biết.”
“Đều biết, đều biết rồi ạ.”
Các đệ tử nhao nhao đáp, trong mắt cả đám đều có hưng phấn.
Đại trưởng lão thấy thế hài lòng gật đầu, tiếp tục dẫn theo đội ngũ đi về trước.
Dãy núi Huyền Thiên chỉ là một dãy núi cỡ trung ở gần thành Võ Thường, bên trong sinh ra đa số yêu vật đều là một số tiểu yêu, đại yêu chân chính rất hiếm thấy.
Cho nên không có nhiều tu sĩ tới nơi này.
Nói một cách chính xác, là tu sĩ cường đại không nhiều, có thể tới loại dãy núi này, đa số đều là tu sĩ tu vi thấp hoặc tán tu.
Cho nên del không để dãy núi này vào mắt, một lòng chỉ có ý nghĩ tìm kiếm tông chủ của tông môn ẩn thế kia.
Cuối cùng, sau khi tìm gần nửa canh giờ.
Bọn họ có phát hiện.
Ở phía trước bọn họ, có hai bóng người đang chậm rãi hành tẩu.
Một người trong đó, chính là người bọn họ nhìn thấy trên bức họa cuộn tròn...
Giữa trời đất tối đen huyền diệu.
Tay nắm ngôi sao hái nhật nguyệt, đôi mắt lạnh nhạt quan sát thế gian!
Chính là người này!
Tuy khí chất khác hoàn toàn...
Nhưng người này chắc chắn là vị lánh đời cố ý ngụy trang, trên bức họa cuộn tròn mới là mặt chân chính.
“Đến rồi! Chính là vị ở phía trước, tất cả chú ý, đừng nên hoảng hốt, làm bộ như tới đây du lịch, tình cờ gặp được vị kia!”
Đại trưởng lão xua tay, giọng nói hơi khẩn trương nói.
Đám đệ tử nghe thấy thế, cũng nhao nhao điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Đợi điều chỉnh xong.
Bọn họ mới đi về phía Sở Duyên.
...
Bên kia.
Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn hành tẩu giữa núi rừng.
Hắn đang tìm.
Tìm tu sĩ.
Còn tìm tu sĩ làm gì.
Đừng hỏi.
Hỏi thì sẽ giết người cướp của!
Ánh mắt Sở Duyên nhìn ngó xung quanh, vừa dùng tầm mắt, vừa dùng thần thức.
Cuối cùng hắn cũng tìm được ở phía trước!
Có tu sĩ ở trong phạm vi của bọn họ!
Đến rồi đến rồi, bắt đầu giết người cướp của.
Sở Duyên điều động pháp lực toàn thân, áo bào không gió mà bay, bay phấp phới, hắn chuẩn bị ra chiêu.
Nhưng dùng thần thức cẩn thận nhìn lên.
Con mẹ nó, không phải một người, mà là một đội, có ít nhất hơn hai mươi người.
Dạo này, tu tiên giả đi du lịch đều đi theo đoàn sao?
Sở Duyên trợn to mắt.
Tay đều đã run lên, vội vàng thu pháp lực trở về.
Hơn hai mươi người, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Hắn đang chuẩn bị dẫn theo Trương Hàn rời đi.
Chỉ thấy một đội người đi về phía bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Sở Duyên.
Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất