Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!
Chương 3: Vì thiên hạ
Editor: Miri
- -------------------
Muốn tổn thọ, lão già đã 125 tuổi mà còn động xuân tâm!
Nhất Xuyên Vũ muốn nói lại thôi, nuốt lại lời vào cổ họng, sau một lúc lâu lại nghẹn ra một câu: "Bằng không thì chúng ta mở hội luận võ chiêu thân cho ngươi?"
Nhìn mặt Nhất Xuyên Vũ dại ra, Lâm Tầm Chu lại nằm nhoài ra ghế: "Đùa ngươi thôi, ta bây giờ còn không đủ thời gian tu luyện, làm gì có tinh lực làm mấy chuyện phong nguyệt nhàn nhã này."
Nhất Xuyên Vũ vốn còn muốn lấy chuyện y độc thân 125 năm ra trêu chọc tiếp, nghe Lâm Tầm Chu nói vậy, tâm tình cũng có chút chua xót.
"Ngươi còn sầu lo chuyện đạt tới cảnh giới Thái Thượng?" Nhất Xuyên Vũ an ủi, "Chuyện tu luyện không thể gấp gáp, ngươi mới xuất quan 5 năm, muốn trong thời gian ngắn vậy để đột phá cảnh giới Thái Thượng, nói dễ hơn làm. Ngươi cứ từ từ."
Đạo tu chân chia thành sáu cảnh giới chính là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Thái Thượng. Lúc tu chân giới cường thịnh nhất từng có hai vị Thái Thượng, hơn mười vị Hóa Thần tọa trấn sơn hà.
Đáng tiếc Tu Chân giới bây giờ nhân tài hiếm hoi. 5 năm trước, vị Thái Thượng mạnh mẽ cuối cùng là lão tông chủ cũng đã dầu hết đèn tắt, cả Tu Chân giới bây giờ không có một vị Thái Thượng nào, Hóa Thần cũng không được mười vị.
Trong đó, Lâm Tầm Chu đã đạt được đỉnh cảnh giới của Hóa Thần, là người đứng nhất thiên hạ, địa vị hết sức quan trọng.
Lâm Tầm Chu rũ mắt: "Thời gian không đợi ai. Ma tộc bên ngoài ngo ngoe rục rịch, chỉ sợ không đến hai năm lại muốn khai chiến. Hiện giờ Tu Chân giới còn không có lấy một vị Thái Thượng, những người khác, ai có thể ngăn được Ma Quân? Mọi kỳ vọng của thiên hạ đều đặt lên vai ta...người khác không biết, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết hoàn cảnh của ta hiện tại khó khăn thế nào?"
Nói đến Ma tộc, Nhất Xuyên Vũ cũng bắt đầu trầm mặc.
Chuyện này phải kể từ hai trăm năm về trước.
Hai trăm năm trước, Ma tộc từ bên ngoài xâm lấn phá nát lá chắn ngăn cách, đánh vỡ hòa bình mấy ngàn năm của Tu Chân giới, cả Nhân tộc cũng rơi vào nguy cơ tuyệt diệt.
Vô số tu sĩ mạnh chết trận sa trường, thậm chí còn có một tu sĩ Thái Thượng lấy thân tuẫn đạo, mới có thể đổi cho thiên hạ này một chút thời gian nghỉ ngơi.
Trong trận chiến hủy thiên diệt địa kia, tu sĩ Hóa Thần mất đi năm người, Tu Chân giới mất đi gần như một nửa giang sơn, rơi vào trong tay Ma tộc, trở thành "Ma giới" hiện tại.
Trong tiểu viện Mai Phong, tuyết mịn phủ đầy, hồng mai rực lửa.
Ngữ khí Lâm Tầm Chu không hề dao động: "Ngươi còn nhớ rõ ta vì sao phải bế quan trăm năm?"
Nhất Xuyên Vũ cười khổ gật đầu: "Nhớ rõ. Trăm năm trước, chúng ta chiến đấu với Ma tộc, kết cục thảm thiết, quá nhiều người thân thích chết đi. Lão tông chủ lo lắng Tu Chân giới không có ai tiếp nối sự nghiệp của tiền bối đi trước, vậy nên cố ý bồi dưỡng đệ tử hậu bối. Ngươi là thiên tài xuất sắc nhất năm đó, các tiền bối dốc hết sức lực tìm bao thiên tài địa bảo cho ngươi, lại tìm động thiên phúc địa làm nơi bế quan cho ngươi, mới có thể giúp ngươi trăm năm đã lên Hóa Thần."
Gió lạnh gào thét, Lâm Tầm Chu nhìn xuyên qua một mảnh đất tuyết mờ mịt, ngắm dãy núi lặng lẽ ở phương xa.
Y nhẹ giọng nói: "Các tiền bối làm tất cả, chỉ để ta có thể...sau khi bọn họ qua đời, lúc này đây, có thể thay đổi đại cục Tu Chân giới."
Nhất Xuyên Vũ trấn an: "Ngươi đã làm rất tốt rồi."
Lâm Tầm Chu lắc đầu: "Còn chưa đủ. Ma Quân có thực lực đỉnh Thái Thượng, nếu không phải lão tông chủ đi về cõi tiên, lấy tu vi cả đời của mình làm hắn bị thương nặng, chỉ sợ Tu Chân giới mấy năm qua cũng không được yên ổn."
"Hiện giờ Ma Quân còn đang dưỡng thương, nhưng vẫn có khả năng ngóc đầu trỗi dậy bất cứ lúc nào......đến lúc đó, tu chân giới chúng ta không hề có ai đủ sức địch lại gã."
Lâm Tầm Chu thở dài: "Trừ phi, ta có thể đột phá Thái Thượng trong hai năm, đến lúc đó dùng cả tính mạng để đánh, có lẽ còn có thể miễn cưỡng kéo dài một trận với Ma Quân."
Nhất Xuyên Vũ cười khổ: "Thái Thượng bộ muốn nói đột phá là có thể đột phá sao, ngươi nhìn xem lịch sử Tu Chân giới mấy ngàn năm qua có được bao nhiêu tu sĩ Thái Thượng......"
Lâm Tầm Chu bỗng nhiên ngắt lời hắn, nói: "Nhất Xuyên, ta muốn đi Lăng Thành nhìn một chút."
Nhất Xuyên Vũ ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn du ngoạn sao? Ra ngoài du ngoạn cũng tốt. Tu đạo cũng là tu tâm, hành tẩu hồng trần cũng coi như là một cách tu đạo. Nói không chừng ngươi đi ra ngoài quan sát, là có thể tìm được cơ hội đột phá."
Lâm Tầm Chu lại lắc đầu: "Đó chỉ là một phần nguyên nhân thôi. Kỳ thật...ta nghe nói, Lăng Thành sắp có "Đốt Thiên Diệt Địa" xuất thế."
"Cái gì Đốt Thiên Diệt......con mẹ nó, ngươi nói Đốt Thiên Diệt Địa? Là thiên tài địa bảo ngàn năm khó gặp?" Nhất Xuyên Vũ ngẩn ngơ, quả quýt trong tay rơi xuống nền tuyết, "Lâm Tầm Chu! Ngươi đừng suy nghĩ hồ đồ!"
Nhất Xuyên Vũ căng thẳng đến mức bổ nhào vào trước người Lâm Tầm Chu, nắm cổ áo y: " Đốt Thiên Diệt Địa cũng không phải là thứ tốt! Nó có thể giúp người khác nhanh chóng đột phá cảnh giới cao hơn, nhưng nếu sử dụng quá mức, kinh mạch người dùng sẽ đứt đoạn, cạn hết khí lực chết đi! Chuyện đột phá cảnh giới không thể hấp tấp được, Lâm Tầm Chu ngươi đừng làm loại chuyện ngu ngốc này, cứ từ từ vẫn còn kịp......"
Hắn nói không được nữa.
Ánh mắt Lâm Tầm Chu bình tĩnh vô cùng.
Nhất Xuyên Vũ nhìn vào mắt y, hắn có thể thấy phản chiếu trong đó là bầu trời đầy tuyết bay cùng hoa mai rực rỡ. Ánh mắt y thanh triệt, không có một gợn sóng, giống như băng chưa tan hết đầu xuân.
Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên nhận ra, Lâm Tầm Chu không chỉ là bằng hữu có thể trò chuyện với hắn, nói xấu với hắn, mà y còn là tông chủ Minh Tông, là Kiếm Thần, là truyền thuyết bất bại trong lòng thiên hạ.
Hắn không thể khuyên y.
Lâm Tầm Chu nhẹ đẩy tay Nhất Xuyên Vũ ra, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt.
"Đừng lo như vậy, ta còn chưa có chết đâu. Không chừng đúng như ngươi nói......ta đi du ngoạn này đó, có khi lại nắm được cơ hội đột phá cảnh giới."
Nhất Xuyên Vũ lẩm bẩm: "Muốn tìm cơ hội đột phá cảnh giới, nói dễ hơn làm......"
Hắn nhìn Lâm Tầm Chu cười nhạt, có chút thương cảm: "Tầm Chu, đã lâu rồi ta không thấy ngươi cười."
Từ khi Lâm Tầm Chu tiếp nhận chức vụ tông chủ Minh Tông, mỗi ngày trôi qua, y càng trở nên nghiêm túc, trầm mặc, lãnh đạm.
Nhất Xuyên Vũ biết, Lâm Tầm Chu gánh quá nhiều thứ trên vai. Dù cho y cứ thích nói giỡn mình chỉ 25 tuổi, nhưng rốt cuộc cũng không thể giống như một thiếu niên chân chính, tiêu sái khinh cuồng.
"Hoàn cảnh ngươi khó khăn như vậy, tên hỗn đản Lý Trú Miên kia lại có thể thoải mái khanh khanh ta ta với tiểu tình nhân." Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên có chút tức giận bất bình.
Lâm Tầm Chu nghĩ thầm sao ngươi lại nhắc hôn phu trước kia làm chi, bất đắc dĩ nói: "Hôn ước giữa ta và hắn đã giải trừ, cũng không có khúc mắc nào. Từ đây chỉ là người dưng nước lã thôi, không cần nhắc lại."
Nhất Xuyên Vũ gật đầu có lệ, nghĩ thầm trong lúc ngươi khó khăn như vậy mà hắn còn từ hôn khiến ngươi không vui, ngươi không thèm để ý, ta cũng sẽ không buông tha hắn, về sau một hai phải cho hắn biết mặt. Đồng tử Nhất Xuyên Vũ chuyển động, cũng không biết đang nảy ra âm mưu gì trong đầu.
***
Vân Châu ngàn dặm ngoài Minh Tông, tại hậu viện của Yến Vương phủ.
Sau khi thị vệ Lý Tam Thất của thế tử bị thương, không khí của cả Yến Vương phủ trở nên nghiêm trọng. Tất cả hạ nhân đều biết, thế tử Lý Trú Miên đã ngồi ở mép giường Lý Tam Thất suốt ba ngày, chưa ra cửa một bước.
Mỗi người đều ngấm ngầm nghị luận, thế tử quả thật là người si tình —— không yêu tông chủ chỉ thích thị vệ, là người duy nhất có thể làm vậy trên thiên hạ này.
Hạ nhân của vương phủ bưng dược tới cửa phòng, cẩn thật gõ cửa.
"Khụ khụ......" Trong phòng truyền đến một tiếng ho khan tê tâm liệt phế, hạ nhân cuống quít cúi đầu, không dám nói một câu dư thừa.
Tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng hơi hơi hé ra một khe nhỏ, một bàn tay từ bên trong vươn ra nhận dược, nói: "Lui xuống đi."
Hạ nhân nhanh chóng rời khỏi viện, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Một nha hoàn quen gã thấy bộ dáng thấp thỏm của gã, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi mới từ hậu viện ra?"
"Đúng vậy, bầu không khí ở đó thật là đáng sợ," hạ nhân lau lau mồ hôi trên trán, hạ giọng nói, "Từ khi Lý Tam Thất bị thương, thế tử còn không muốn đi nghe xướng khúc nữa, cũng không luyện bắn tên, ngay cả khu vực săn bắn hay đi trước kia cũng không đi......"
Nha hoàn liếc mắt về hướng hậu viện một cái, thở dài: "Thế tử quả nhiên đối với Lý thị vệ tình sâu nghĩa nặng...... Nghe nói thế tử từ hôn lần này, bệ hạ tức giận, bảo ngài đích thân tới Minh Tông bồi tội, nhưng thế tử gây áp lực, thà chết không đi, chỉ vì muốn bồi bên cạnh Lý thị vệ."
Hạ nhân lắc đầu, vẻ mặt không tán đồng: "Lần này Yến Vương phủ thiếu chút nữa cùng Minh Tông trở mặt thành thù, ta nói thật, thế tử hành sự không ổn chút nào."
Nha hoàn thở dài một tiếng: "Chuyện của chủ tử, sao chúng ta có quyền tùy tiện nghị luận."
Hạ nhân vội vàng ngậm miệng, hai người nhìn nhau, từng người thối lui.
Bên trong hậu viện.
"Khụ khụ khụ......"
Một người chỉ mặc áo trong ngồi tựa vào đầu giường, dùng lụa trắng che miệng lại, ho khan không ngừng.
Có hai người đang đứng bên mép giường, vẻ mặt ai cũng lo âu, muốn nói lại thôi.
Người nọ rốt cuộc ngừng ho, nhìn nhìn lụa trắng, phía trên là mệt vệt đỏ dài trông vô cùng dọa người.
Hắn liếc mắt một cái, không hề để bụng mà đặt lụa trắng vào một bên, yếu ớt gọi: "Lý Tam Thất, Lý Nhị Bát......"
Hai người bên cạnh hắn vội vàng tiến đến, la lớn: "Thế tử, ngài nói đi, có chuyện gì, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt cho ngài!"
Thiếu niên yếu ớt đang nằm nhoài trên giường, quả thật là Yến Vương thế tử, Lý Trú Miên.
Hắn vui vẻ gật gật đầu, khó nhọc bảo: "Khụ khụ......Diễn lâu Thành Nam......có xướng khúc nào mới không?"
"......"
Không khí trong phòng tự nhiên trở nên khó xử.
"Thế tử! Ngài đã bị thương thành thế này, còn nhớ thương xướng khúc mới làm gì?" Lý Tam Thất gần như hỏng mất.
"Tam Thất à, lời này của ngươi sai rồi," Lý Trú Miên thong thả ung dung dựa vào gối đầu, giơ lên một ngón tay lắc lắc, "Nhớ kỹ, người bị thương không phải ta, mà là ngươi."
Lý Tam Thất: "......"
Lý Trú Miên lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Chuyện ta bị thương không thể truyền ra ngoài. Tam Thất, ủy khuất ngươi thay ta bị thương."
Lý Tam Thất vốn đang tràn ngập lo lắng trong lòng, nghe vậy thì nhịn không được nghiến răng nghiến lợi: "Thế tử, thay ngài bị thương cũng được, nhưng có một việc, ta đã muốn hỏi từ lâu."
Lý Trú Miên gật gật đầu: "Ngươi hỏi."
Lý Tam Thất hiện ra vẻ mặt bi phẫn: "Bên ngoài bây giờ đều đang truyền ta là tình nhân ngài! Mẹ nó! Ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc là ai truyền ra mấy lời nhàn ngôn toái ngữ đó?"
"......" Lý Trú Miên ho khù khụ.
"Phụt." Lý Nhị Bát không nhịn được cười ra tiếng.
"Ngươi còn cười!" Lý Tam Thất trợn mắt bực bội nhìn Lý Nhị Bát, "Đều truyền khắp nơi như vậy, sau này ta còn biết cưới lão bà thế nào?"
"Chuyện cưới lão bà của ngươi, sau này ta giúp ngươi là được," Lý Trú Miên trấn an, "Ủy khuất ngươi lại giả làm....tình nhân của ta một thời gian."
"Thế tử, ngài nói từ đó, không thấy ghê tởm sao?"
"......"
Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng: "Muốn từ hôn vị tông chủ kia, ta cũng phải có lý do chính đáng. Hiện tại ta không ra khỏi cửa cũng phải có một cái lý do. Ngươi nhịn một chút."
Lý Tam Thất sầu lo thở dài: "Thế tử, phần ta thì không sao, nhưng ngài lần này đã quá đắc tội Minh Tông rồi, hiện tại có rất nhiều tin đồn hồ đồ về ngài......"
Lý Trú Miên cười.
Hắn sinh ra tuấn lãng, bởi vì thân thể suy yếu nên sắc mặt tái nhợt. Một nụ cười đó, làm cả khuôn mặt của hắn đều giãn ra.
"Dù sao ta vốn cũng là một công tử ăn chơi trác táng, tùy hứng làm bậy, người ngoài đánh giá ta tệ thêm chút thì lại có sao? Tông chủ Minh Tông là trời quang trăng sáng, tính tình độ lượng rộng rãi, hẳn sẽ không so đo với ta."
Lý Tam Thất tức giận bất bình: "Không so đo? Ngài bị thương cũng là do đệ tử Minh Tông!"
"Ăn nói cẩn thận," Lý Trú Miên lạnh giọng ngắt lời gã, "Thích khách còn chưa bắt được, sao ngươi dám khẳng định là do đệ tử Minh Tông ra tay? Dù vậy thì cũng không nhất định là do tông chủ Minh Tông bày mưu đặt kế."
Lý Tam Thất lẩm bẩm: "Đã từ hôn rồi, còn phải thế đạo lữ trước kia của mình phân bua."
Lý Trú Miên nhoẻn miệng cười: "Ta từ hôn với y, là bởi vì ta không yêu y, không có nghĩa ta không kính nể y. Chấp kiếm hộ thương sinh, Lâm Tầm Chu hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu thiên hạ, có thể nào tùy ý chửi bới."
Lý Nhị Bát bên cạnh bỗng nhiên chen vào nói: "Nghe nói Lâm tông chủ là tuyệt sắc hiếm gặp của thế gian, thế tử ngài còn không thích y, vậy ngài thích dạng người thế nào đây?"
Lý Trú Miên nghĩ nghĩ: "Thích một người, không thể chỉ xem mặt. Ta thích người có thể tâm ý tương thông với ta, có thể cùng ta nhàn nhã thưởng thức "ngày sáng nghe gió, chiều tối nghe mưa". Nghe nói tông chủ Minh Tông lão khí hoành thu*, nghiêm túc lạnh nhạt, là mỹ nhân đầu gỗ trong đầu chỉ toàn kiếm, không còn gì khác."
*Lão khí hoành thu: già dặn, ông cụ non
Lý Trú Miên gắng gượng đứng lên, vẫy vẫy tay, ý bảo Lý Tam Thất cùng Lý Nhị Bát không cần dìu hắn.
Trong phòng treo đàn cổ tỳ bà, còn kê một cái bàn gỗ lim nạm kim nhỏ, bên trên đặt một cây đàn hạc khắc hình đầu phượng tinh xảo.
Lý Trú Miên dùng chân trần đi qua, nhẹ nhàng gảy gảy đàn một chút, lại dừng tay.
Hắn thở dài: "Tin tức về Đốt Thiên Diệt Địa, đã tìm ra?"
Lý Tam Thất cùng Lý Nhị Bát bỗng nhiên trầm mặc, liếc nhau, ai cũng không mở miệng.
Lý Trú Miên ngữ khí bình tĩnh: "Nói."
"......Đã tìm ra, cách Vân Châu không xa, ở ngay trong đất phong của Yến Vương phủ"
"Vị trí cụ thể?"
"Lăng Thành."
Lý Trú Miên gật gật đầu: "Tốt, chuẩn bị một chút, ta dưỡng thương mấy ngày xong sẽ lập tức lên đường tới Lăng Thành. Các ngươi không cần đi theo ta, cứ ở yên trong phủ, giả vờ như ta chưa hề ra khỏi đây......ta đi một mình, có chuyện lại đưa tin cho các ngươi."
Lý Tam Thất có chút khổ sở: "Thế tử, ngài thật sự quyết định như vậy sao? Dùng Đốt Thiên Diệt Địa thúc ép tăng cảnh giới, chỉ cần dùng quá mức, sẽ không liệu được sống chết."
Lý Trú Miên không để bụng mà cười cười: "Dù sao ta vốn cũng phải chết, sợ gì nữa. Cả đời ta cẩm y ngọc thực, thứ nên thưởng thức cũng đã thưởng thức xong, hôn ước cũng đã lui, sẽ không liên lụy đối phương vì ta thủ tiết. Chết vì thiên hạ, rất có ý nghĩa."
"Chỉ là đáng tiếc......"
Lý Trú Miên ôn nhu bế lên đàn hạc: "Thứ duy nhất ta chưa từng thử qua, chính là cảm giác thích một người. Ta nghe nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt trong kịch hí như vậy, thế mà trước khi chết vẫn không có một người để trao hết tâm can, vẫn cảm thấy chưa sống trọn một đời ở thế gian này."
Lý Tam Thất đang khổ sở cho hắn, bỗng nhiên nghe Lý Trú Miên đổi đề tài: "Bình sinh không có vận đào hoa, đối tượng trong lòng duy nhất bị đồn đãi lại là ngươi, đời này ta quá thiệt thòi."
Lý Tam Thất, người cũng không muốn thành tình nhân trong lời đồn: "......"
Muốn đánh người.
- --------------------------
Lời tác giả:
Lâm Tầm Chu luôn khẳng định mình là 25 tuổi bảo: "Cút! Ngươi mới là già, mới đầu gỗ, mới đầu óc toàn kiếm!"
- -------------------
Muốn tổn thọ, lão già đã 125 tuổi mà còn động xuân tâm!
Nhất Xuyên Vũ muốn nói lại thôi, nuốt lại lời vào cổ họng, sau một lúc lâu lại nghẹn ra một câu: "Bằng không thì chúng ta mở hội luận võ chiêu thân cho ngươi?"
Nhìn mặt Nhất Xuyên Vũ dại ra, Lâm Tầm Chu lại nằm nhoài ra ghế: "Đùa ngươi thôi, ta bây giờ còn không đủ thời gian tu luyện, làm gì có tinh lực làm mấy chuyện phong nguyệt nhàn nhã này."
Nhất Xuyên Vũ vốn còn muốn lấy chuyện y độc thân 125 năm ra trêu chọc tiếp, nghe Lâm Tầm Chu nói vậy, tâm tình cũng có chút chua xót.
"Ngươi còn sầu lo chuyện đạt tới cảnh giới Thái Thượng?" Nhất Xuyên Vũ an ủi, "Chuyện tu luyện không thể gấp gáp, ngươi mới xuất quan 5 năm, muốn trong thời gian ngắn vậy để đột phá cảnh giới Thái Thượng, nói dễ hơn làm. Ngươi cứ từ từ."
Đạo tu chân chia thành sáu cảnh giới chính là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Thái Thượng. Lúc tu chân giới cường thịnh nhất từng có hai vị Thái Thượng, hơn mười vị Hóa Thần tọa trấn sơn hà.
Đáng tiếc Tu Chân giới bây giờ nhân tài hiếm hoi. 5 năm trước, vị Thái Thượng mạnh mẽ cuối cùng là lão tông chủ cũng đã dầu hết đèn tắt, cả Tu Chân giới bây giờ không có một vị Thái Thượng nào, Hóa Thần cũng không được mười vị.
Trong đó, Lâm Tầm Chu đã đạt được đỉnh cảnh giới của Hóa Thần, là người đứng nhất thiên hạ, địa vị hết sức quan trọng.
Lâm Tầm Chu rũ mắt: "Thời gian không đợi ai. Ma tộc bên ngoài ngo ngoe rục rịch, chỉ sợ không đến hai năm lại muốn khai chiến. Hiện giờ Tu Chân giới còn không có lấy một vị Thái Thượng, những người khác, ai có thể ngăn được Ma Quân? Mọi kỳ vọng của thiên hạ đều đặt lên vai ta...người khác không biết, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết hoàn cảnh của ta hiện tại khó khăn thế nào?"
Nói đến Ma tộc, Nhất Xuyên Vũ cũng bắt đầu trầm mặc.
Chuyện này phải kể từ hai trăm năm về trước.
Hai trăm năm trước, Ma tộc từ bên ngoài xâm lấn phá nát lá chắn ngăn cách, đánh vỡ hòa bình mấy ngàn năm của Tu Chân giới, cả Nhân tộc cũng rơi vào nguy cơ tuyệt diệt.
Vô số tu sĩ mạnh chết trận sa trường, thậm chí còn có một tu sĩ Thái Thượng lấy thân tuẫn đạo, mới có thể đổi cho thiên hạ này một chút thời gian nghỉ ngơi.
Trong trận chiến hủy thiên diệt địa kia, tu sĩ Hóa Thần mất đi năm người, Tu Chân giới mất đi gần như một nửa giang sơn, rơi vào trong tay Ma tộc, trở thành "Ma giới" hiện tại.
Trong tiểu viện Mai Phong, tuyết mịn phủ đầy, hồng mai rực lửa.
Ngữ khí Lâm Tầm Chu không hề dao động: "Ngươi còn nhớ rõ ta vì sao phải bế quan trăm năm?"
Nhất Xuyên Vũ cười khổ gật đầu: "Nhớ rõ. Trăm năm trước, chúng ta chiến đấu với Ma tộc, kết cục thảm thiết, quá nhiều người thân thích chết đi. Lão tông chủ lo lắng Tu Chân giới không có ai tiếp nối sự nghiệp của tiền bối đi trước, vậy nên cố ý bồi dưỡng đệ tử hậu bối. Ngươi là thiên tài xuất sắc nhất năm đó, các tiền bối dốc hết sức lực tìm bao thiên tài địa bảo cho ngươi, lại tìm động thiên phúc địa làm nơi bế quan cho ngươi, mới có thể giúp ngươi trăm năm đã lên Hóa Thần."
Gió lạnh gào thét, Lâm Tầm Chu nhìn xuyên qua một mảnh đất tuyết mờ mịt, ngắm dãy núi lặng lẽ ở phương xa.
Y nhẹ giọng nói: "Các tiền bối làm tất cả, chỉ để ta có thể...sau khi bọn họ qua đời, lúc này đây, có thể thay đổi đại cục Tu Chân giới."
Nhất Xuyên Vũ trấn an: "Ngươi đã làm rất tốt rồi."
Lâm Tầm Chu lắc đầu: "Còn chưa đủ. Ma Quân có thực lực đỉnh Thái Thượng, nếu không phải lão tông chủ đi về cõi tiên, lấy tu vi cả đời của mình làm hắn bị thương nặng, chỉ sợ Tu Chân giới mấy năm qua cũng không được yên ổn."
"Hiện giờ Ma Quân còn đang dưỡng thương, nhưng vẫn có khả năng ngóc đầu trỗi dậy bất cứ lúc nào......đến lúc đó, tu chân giới chúng ta không hề có ai đủ sức địch lại gã."
Lâm Tầm Chu thở dài: "Trừ phi, ta có thể đột phá Thái Thượng trong hai năm, đến lúc đó dùng cả tính mạng để đánh, có lẽ còn có thể miễn cưỡng kéo dài một trận với Ma Quân."
Nhất Xuyên Vũ cười khổ: "Thái Thượng bộ muốn nói đột phá là có thể đột phá sao, ngươi nhìn xem lịch sử Tu Chân giới mấy ngàn năm qua có được bao nhiêu tu sĩ Thái Thượng......"
Lâm Tầm Chu bỗng nhiên ngắt lời hắn, nói: "Nhất Xuyên, ta muốn đi Lăng Thành nhìn một chút."
Nhất Xuyên Vũ ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn du ngoạn sao? Ra ngoài du ngoạn cũng tốt. Tu đạo cũng là tu tâm, hành tẩu hồng trần cũng coi như là một cách tu đạo. Nói không chừng ngươi đi ra ngoài quan sát, là có thể tìm được cơ hội đột phá."
Lâm Tầm Chu lại lắc đầu: "Đó chỉ là một phần nguyên nhân thôi. Kỳ thật...ta nghe nói, Lăng Thành sắp có "Đốt Thiên Diệt Địa" xuất thế."
"Cái gì Đốt Thiên Diệt......con mẹ nó, ngươi nói Đốt Thiên Diệt Địa? Là thiên tài địa bảo ngàn năm khó gặp?" Nhất Xuyên Vũ ngẩn ngơ, quả quýt trong tay rơi xuống nền tuyết, "Lâm Tầm Chu! Ngươi đừng suy nghĩ hồ đồ!"
Nhất Xuyên Vũ căng thẳng đến mức bổ nhào vào trước người Lâm Tầm Chu, nắm cổ áo y: " Đốt Thiên Diệt Địa cũng không phải là thứ tốt! Nó có thể giúp người khác nhanh chóng đột phá cảnh giới cao hơn, nhưng nếu sử dụng quá mức, kinh mạch người dùng sẽ đứt đoạn, cạn hết khí lực chết đi! Chuyện đột phá cảnh giới không thể hấp tấp được, Lâm Tầm Chu ngươi đừng làm loại chuyện ngu ngốc này, cứ từ từ vẫn còn kịp......"
Hắn nói không được nữa.
Ánh mắt Lâm Tầm Chu bình tĩnh vô cùng.
Nhất Xuyên Vũ nhìn vào mắt y, hắn có thể thấy phản chiếu trong đó là bầu trời đầy tuyết bay cùng hoa mai rực rỡ. Ánh mắt y thanh triệt, không có một gợn sóng, giống như băng chưa tan hết đầu xuân.
Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên nhận ra, Lâm Tầm Chu không chỉ là bằng hữu có thể trò chuyện với hắn, nói xấu với hắn, mà y còn là tông chủ Minh Tông, là Kiếm Thần, là truyền thuyết bất bại trong lòng thiên hạ.
Hắn không thể khuyên y.
Lâm Tầm Chu nhẹ đẩy tay Nhất Xuyên Vũ ra, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt.
"Đừng lo như vậy, ta còn chưa có chết đâu. Không chừng đúng như ngươi nói......ta đi du ngoạn này đó, có khi lại nắm được cơ hội đột phá cảnh giới."
Nhất Xuyên Vũ lẩm bẩm: "Muốn tìm cơ hội đột phá cảnh giới, nói dễ hơn làm......"
Hắn nhìn Lâm Tầm Chu cười nhạt, có chút thương cảm: "Tầm Chu, đã lâu rồi ta không thấy ngươi cười."
Từ khi Lâm Tầm Chu tiếp nhận chức vụ tông chủ Minh Tông, mỗi ngày trôi qua, y càng trở nên nghiêm túc, trầm mặc, lãnh đạm.
Nhất Xuyên Vũ biết, Lâm Tầm Chu gánh quá nhiều thứ trên vai. Dù cho y cứ thích nói giỡn mình chỉ 25 tuổi, nhưng rốt cuộc cũng không thể giống như một thiếu niên chân chính, tiêu sái khinh cuồng.
"Hoàn cảnh ngươi khó khăn như vậy, tên hỗn đản Lý Trú Miên kia lại có thể thoải mái khanh khanh ta ta với tiểu tình nhân." Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên có chút tức giận bất bình.
Lâm Tầm Chu nghĩ thầm sao ngươi lại nhắc hôn phu trước kia làm chi, bất đắc dĩ nói: "Hôn ước giữa ta và hắn đã giải trừ, cũng không có khúc mắc nào. Từ đây chỉ là người dưng nước lã thôi, không cần nhắc lại."
Nhất Xuyên Vũ gật đầu có lệ, nghĩ thầm trong lúc ngươi khó khăn như vậy mà hắn còn từ hôn khiến ngươi không vui, ngươi không thèm để ý, ta cũng sẽ không buông tha hắn, về sau một hai phải cho hắn biết mặt. Đồng tử Nhất Xuyên Vũ chuyển động, cũng không biết đang nảy ra âm mưu gì trong đầu.
***
Vân Châu ngàn dặm ngoài Minh Tông, tại hậu viện của Yến Vương phủ.
Sau khi thị vệ Lý Tam Thất của thế tử bị thương, không khí của cả Yến Vương phủ trở nên nghiêm trọng. Tất cả hạ nhân đều biết, thế tử Lý Trú Miên đã ngồi ở mép giường Lý Tam Thất suốt ba ngày, chưa ra cửa một bước.
Mỗi người đều ngấm ngầm nghị luận, thế tử quả thật là người si tình —— không yêu tông chủ chỉ thích thị vệ, là người duy nhất có thể làm vậy trên thiên hạ này.
Hạ nhân của vương phủ bưng dược tới cửa phòng, cẩn thật gõ cửa.
"Khụ khụ......" Trong phòng truyền đến một tiếng ho khan tê tâm liệt phế, hạ nhân cuống quít cúi đầu, không dám nói một câu dư thừa.
Tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng hơi hơi hé ra một khe nhỏ, một bàn tay từ bên trong vươn ra nhận dược, nói: "Lui xuống đi."
Hạ nhân nhanh chóng rời khỏi viện, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Một nha hoàn quen gã thấy bộ dáng thấp thỏm của gã, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi mới từ hậu viện ra?"
"Đúng vậy, bầu không khí ở đó thật là đáng sợ," hạ nhân lau lau mồ hôi trên trán, hạ giọng nói, "Từ khi Lý Tam Thất bị thương, thế tử còn không muốn đi nghe xướng khúc nữa, cũng không luyện bắn tên, ngay cả khu vực săn bắn hay đi trước kia cũng không đi......"
Nha hoàn liếc mắt về hướng hậu viện một cái, thở dài: "Thế tử quả nhiên đối với Lý thị vệ tình sâu nghĩa nặng...... Nghe nói thế tử từ hôn lần này, bệ hạ tức giận, bảo ngài đích thân tới Minh Tông bồi tội, nhưng thế tử gây áp lực, thà chết không đi, chỉ vì muốn bồi bên cạnh Lý thị vệ."
Hạ nhân lắc đầu, vẻ mặt không tán đồng: "Lần này Yến Vương phủ thiếu chút nữa cùng Minh Tông trở mặt thành thù, ta nói thật, thế tử hành sự không ổn chút nào."
Nha hoàn thở dài một tiếng: "Chuyện của chủ tử, sao chúng ta có quyền tùy tiện nghị luận."
Hạ nhân vội vàng ngậm miệng, hai người nhìn nhau, từng người thối lui.
Bên trong hậu viện.
"Khụ khụ khụ......"
Một người chỉ mặc áo trong ngồi tựa vào đầu giường, dùng lụa trắng che miệng lại, ho khan không ngừng.
Có hai người đang đứng bên mép giường, vẻ mặt ai cũng lo âu, muốn nói lại thôi.
Người nọ rốt cuộc ngừng ho, nhìn nhìn lụa trắng, phía trên là mệt vệt đỏ dài trông vô cùng dọa người.
Hắn liếc mắt một cái, không hề để bụng mà đặt lụa trắng vào một bên, yếu ớt gọi: "Lý Tam Thất, Lý Nhị Bát......"
Hai người bên cạnh hắn vội vàng tiến đến, la lớn: "Thế tử, ngài nói đi, có chuyện gì, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt cho ngài!"
Thiếu niên yếu ớt đang nằm nhoài trên giường, quả thật là Yến Vương thế tử, Lý Trú Miên.
Hắn vui vẻ gật gật đầu, khó nhọc bảo: "Khụ khụ......Diễn lâu Thành Nam......có xướng khúc nào mới không?"
"......"
Không khí trong phòng tự nhiên trở nên khó xử.
"Thế tử! Ngài đã bị thương thành thế này, còn nhớ thương xướng khúc mới làm gì?" Lý Tam Thất gần như hỏng mất.
"Tam Thất à, lời này của ngươi sai rồi," Lý Trú Miên thong thả ung dung dựa vào gối đầu, giơ lên một ngón tay lắc lắc, "Nhớ kỹ, người bị thương không phải ta, mà là ngươi."
Lý Tam Thất: "......"
Lý Trú Miên lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Chuyện ta bị thương không thể truyền ra ngoài. Tam Thất, ủy khuất ngươi thay ta bị thương."
Lý Tam Thất vốn đang tràn ngập lo lắng trong lòng, nghe vậy thì nhịn không được nghiến răng nghiến lợi: "Thế tử, thay ngài bị thương cũng được, nhưng có một việc, ta đã muốn hỏi từ lâu."
Lý Trú Miên gật gật đầu: "Ngươi hỏi."
Lý Tam Thất hiện ra vẻ mặt bi phẫn: "Bên ngoài bây giờ đều đang truyền ta là tình nhân ngài! Mẹ nó! Ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc là ai truyền ra mấy lời nhàn ngôn toái ngữ đó?"
"......" Lý Trú Miên ho khù khụ.
"Phụt." Lý Nhị Bát không nhịn được cười ra tiếng.
"Ngươi còn cười!" Lý Tam Thất trợn mắt bực bội nhìn Lý Nhị Bát, "Đều truyền khắp nơi như vậy, sau này ta còn biết cưới lão bà thế nào?"
"Chuyện cưới lão bà của ngươi, sau này ta giúp ngươi là được," Lý Trú Miên trấn an, "Ủy khuất ngươi lại giả làm....tình nhân của ta một thời gian."
"Thế tử, ngài nói từ đó, không thấy ghê tởm sao?"
"......"
Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng: "Muốn từ hôn vị tông chủ kia, ta cũng phải có lý do chính đáng. Hiện tại ta không ra khỏi cửa cũng phải có một cái lý do. Ngươi nhịn một chút."
Lý Tam Thất sầu lo thở dài: "Thế tử, phần ta thì không sao, nhưng ngài lần này đã quá đắc tội Minh Tông rồi, hiện tại có rất nhiều tin đồn hồ đồ về ngài......"
Lý Trú Miên cười.
Hắn sinh ra tuấn lãng, bởi vì thân thể suy yếu nên sắc mặt tái nhợt. Một nụ cười đó, làm cả khuôn mặt của hắn đều giãn ra.
"Dù sao ta vốn cũng là một công tử ăn chơi trác táng, tùy hứng làm bậy, người ngoài đánh giá ta tệ thêm chút thì lại có sao? Tông chủ Minh Tông là trời quang trăng sáng, tính tình độ lượng rộng rãi, hẳn sẽ không so đo với ta."
Lý Tam Thất tức giận bất bình: "Không so đo? Ngài bị thương cũng là do đệ tử Minh Tông!"
"Ăn nói cẩn thận," Lý Trú Miên lạnh giọng ngắt lời gã, "Thích khách còn chưa bắt được, sao ngươi dám khẳng định là do đệ tử Minh Tông ra tay? Dù vậy thì cũng không nhất định là do tông chủ Minh Tông bày mưu đặt kế."
Lý Tam Thất lẩm bẩm: "Đã từ hôn rồi, còn phải thế đạo lữ trước kia của mình phân bua."
Lý Trú Miên nhoẻn miệng cười: "Ta từ hôn với y, là bởi vì ta không yêu y, không có nghĩa ta không kính nể y. Chấp kiếm hộ thương sinh, Lâm Tầm Chu hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu thiên hạ, có thể nào tùy ý chửi bới."
Lý Nhị Bát bên cạnh bỗng nhiên chen vào nói: "Nghe nói Lâm tông chủ là tuyệt sắc hiếm gặp của thế gian, thế tử ngài còn không thích y, vậy ngài thích dạng người thế nào đây?"
Lý Trú Miên nghĩ nghĩ: "Thích một người, không thể chỉ xem mặt. Ta thích người có thể tâm ý tương thông với ta, có thể cùng ta nhàn nhã thưởng thức "ngày sáng nghe gió, chiều tối nghe mưa". Nghe nói tông chủ Minh Tông lão khí hoành thu*, nghiêm túc lạnh nhạt, là mỹ nhân đầu gỗ trong đầu chỉ toàn kiếm, không còn gì khác."
*Lão khí hoành thu: già dặn, ông cụ non
Lý Trú Miên gắng gượng đứng lên, vẫy vẫy tay, ý bảo Lý Tam Thất cùng Lý Nhị Bát không cần dìu hắn.
Trong phòng treo đàn cổ tỳ bà, còn kê một cái bàn gỗ lim nạm kim nhỏ, bên trên đặt một cây đàn hạc khắc hình đầu phượng tinh xảo.
Lý Trú Miên dùng chân trần đi qua, nhẹ nhàng gảy gảy đàn một chút, lại dừng tay.
Hắn thở dài: "Tin tức về Đốt Thiên Diệt Địa, đã tìm ra?"
Lý Tam Thất cùng Lý Nhị Bát bỗng nhiên trầm mặc, liếc nhau, ai cũng không mở miệng.
Lý Trú Miên ngữ khí bình tĩnh: "Nói."
"......Đã tìm ra, cách Vân Châu không xa, ở ngay trong đất phong của Yến Vương phủ"
"Vị trí cụ thể?"
"Lăng Thành."
Lý Trú Miên gật gật đầu: "Tốt, chuẩn bị một chút, ta dưỡng thương mấy ngày xong sẽ lập tức lên đường tới Lăng Thành. Các ngươi không cần đi theo ta, cứ ở yên trong phủ, giả vờ như ta chưa hề ra khỏi đây......ta đi một mình, có chuyện lại đưa tin cho các ngươi."
Lý Tam Thất có chút khổ sở: "Thế tử, ngài thật sự quyết định như vậy sao? Dùng Đốt Thiên Diệt Địa thúc ép tăng cảnh giới, chỉ cần dùng quá mức, sẽ không liệu được sống chết."
Lý Trú Miên không để bụng mà cười cười: "Dù sao ta vốn cũng phải chết, sợ gì nữa. Cả đời ta cẩm y ngọc thực, thứ nên thưởng thức cũng đã thưởng thức xong, hôn ước cũng đã lui, sẽ không liên lụy đối phương vì ta thủ tiết. Chết vì thiên hạ, rất có ý nghĩa."
"Chỉ là đáng tiếc......"
Lý Trú Miên ôn nhu bế lên đàn hạc: "Thứ duy nhất ta chưa từng thử qua, chính là cảm giác thích một người. Ta nghe nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt trong kịch hí như vậy, thế mà trước khi chết vẫn không có một người để trao hết tâm can, vẫn cảm thấy chưa sống trọn một đời ở thế gian này."
Lý Tam Thất đang khổ sở cho hắn, bỗng nhiên nghe Lý Trú Miên đổi đề tài: "Bình sinh không có vận đào hoa, đối tượng trong lòng duy nhất bị đồn đãi lại là ngươi, đời này ta quá thiệt thòi."
Lý Tam Thất, người cũng không muốn thành tình nhân trong lời đồn: "......"
Muốn đánh người.
- --------------------------
Lời tác giả:
Lâm Tầm Chu luôn khẳng định mình là 25 tuổi bảo: "Cút! Ngươi mới là già, mới đầu gỗ, mới đầu óc toàn kiếm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất