Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối
Chương 28: Trở Về
Mọi người đều bất ngờ, chẳng phải Giang Mật ghét bỏ Tiêu Lệ cũng chán ghét hai đứa nhỏ nhà họ Tiêu sao?
Cô chẳng những rất thân thiết với hai đứa nhỏ, còn không có khuôn mặt khó chịu như trong tưởng tượng của bọn họ.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp là nụ cười tươi rạng rỡ, trên người còn mặc một chiếc váy màu hồng có hoa nhỏ màu trắng, quanh eo còn đeo một chiếc thắt lưng, giống cành liễu bên đường mềm mại nhẹ nhàng.
Cô cố gắng thể hiện điệu bộ của một cô gái nhỏ xinh đẹp ngây ngô, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, cô ngẩng đầu nói chuyện với chồng mình.
Hai người thoạt nhìn như rất hợp nhau, bầu không khí cũng rất ấm áp hòa thuận.
Trong lòng Triệu Đông Hải hận Giang Mật, nhưng vừa nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt của anh ta như muốn mọc trên người cô vậy, không dời mắt được
Dường như cô còn quyến rũ hơn so với hôm qua, đôi mắt hoa đào đen láy sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, nụ cười quyến rũ, cái váy vải bông trông có vẻ quê mùa nhưng khi mặc trên người cô thì lả lướt kiều diễm, đặc biệt mang phong cách tây.
"Ui..."
Cánh tay Triệu Đông Hải đau nhói, anh ta khó chịu nhìn về phía Giang Điềm, khuôn mặt phơi nắng đến vàng đen của Giang Điềm còn có dáng vẻ cắn môi là ra vẻ tủi thân của cô ta khiến anh ta vừa nhìn đã thấy chán, ánh mắt anh ta liếc nhìn cô ta mặc một chiếc váy màu trắng thời thượng có chất vải từ sợi tổng hợp, nó chỉ càng khiến cho làn da của cô ta thêm đen, dáng người cũng khô quắt.
Một mình cô ta xuất hiện thì xem như cũng thanh tú, nhưng đứng cùng Giang Mật thì một trời một vực!
"Em làm gì vậy?"
Giọng điệu của Triệu Đông Hải rất khó chịu, anh ta vừa thèm muốn vừa ghen tị với Tiêu Lệ, nếu như trước kia anh ta cưỡng ép Giang Mật thì có lẽ lúc này cô đã là vợ của anh ta.
Toàn thân Giang Mật đều là da mịn thịt mềm, có thể tưởng tượng được khi sờ vào có thể mềm đến thế nào.
Trong lòng anh ta như có ngọn lửa tà ác đang bùng cháy, anh ta đột nhiên ngồi thẳng người, kéo quần áo xuống như đang muốn che giấu đi thứ gì đó.
Giang Điềm thì ghét cô muốn chết, Giang Mật đi đến đâu cũng đều hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, còn cô ta thì vĩnh viễn đều sống dưới cái bóng của Giang Mật, giống như một cây cỏ dại không ai nhìn tới.
Nhưng vậy thì sao?
Giang Mật xinh đẹp nhưng cũng chỉ gả cho một tên nghèo nàn, cả đời cũng chỉ như vậy.
Cô ta thì khác, chồng của cô ta có năng lực.
Tuy chuyện hôn nhân này là do Giang Xuân Sinh không chịu gả Giang Mật cho Triệu Đông Hải nên mới đến lượt cô, nhưng mà Giang Mật một lòng muốn gả cho Triệu Đông Hải, chuyện này khiến trong lòng cô ta rất vui.
"Chị, anh rể, hai người đã về." Giang Điềm đứng dậy đi đến trước mặt của Giang Mật cùng Tiêu Lệ, cô ta liếc mắt nhìn vào giỏ trúc một cái: "Chị, anh rể đối với chị thật tốt, còn gánh quà về cho chị, mẹ em còn tính lấy một phần quà của em chia cho chị để chị làm quà, may mắn cũng không cần làm như vậy, nếu không chuyện tốt lại thành chuyện xấu, cũng khiến cho mọi người chê cười hai người."
Thím Lưu ngày hôm qua đã bị Tiêu Lệ dọa cho sợ mà bỏ chạy, trong lòng bà ta vẫn ghi hận chuyện Giang Mật không cho bà ta nếm thử đồ ăn, vừa nghe lời của Giang Điềm nói trong lòng bà ta đã cười lạnh.
Cô chẳng những rất thân thiết với hai đứa nhỏ, còn không có khuôn mặt khó chịu như trong tưởng tượng của bọn họ.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp là nụ cười tươi rạng rỡ, trên người còn mặc một chiếc váy màu hồng có hoa nhỏ màu trắng, quanh eo còn đeo một chiếc thắt lưng, giống cành liễu bên đường mềm mại nhẹ nhàng.
Cô cố gắng thể hiện điệu bộ của một cô gái nhỏ xinh đẹp ngây ngô, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, cô ngẩng đầu nói chuyện với chồng mình.
Hai người thoạt nhìn như rất hợp nhau, bầu không khí cũng rất ấm áp hòa thuận.
Trong lòng Triệu Đông Hải hận Giang Mật, nhưng vừa nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt của anh ta như muốn mọc trên người cô vậy, không dời mắt được
Dường như cô còn quyến rũ hơn so với hôm qua, đôi mắt hoa đào đen láy sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, nụ cười quyến rũ, cái váy vải bông trông có vẻ quê mùa nhưng khi mặc trên người cô thì lả lướt kiều diễm, đặc biệt mang phong cách tây.
"Ui..."
Cánh tay Triệu Đông Hải đau nhói, anh ta khó chịu nhìn về phía Giang Điềm, khuôn mặt phơi nắng đến vàng đen của Giang Điềm còn có dáng vẻ cắn môi là ra vẻ tủi thân của cô ta khiến anh ta vừa nhìn đã thấy chán, ánh mắt anh ta liếc nhìn cô ta mặc một chiếc váy màu trắng thời thượng có chất vải từ sợi tổng hợp, nó chỉ càng khiến cho làn da của cô ta thêm đen, dáng người cũng khô quắt.
Một mình cô ta xuất hiện thì xem như cũng thanh tú, nhưng đứng cùng Giang Mật thì một trời một vực!
"Em làm gì vậy?"
Giọng điệu của Triệu Đông Hải rất khó chịu, anh ta vừa thèm muốn vừa ghen tị với Tiêu Lệ, nếu như trước kia anh ta cưỡng ép Giang Mật thì có lẽ lúc này cô đã là vợ của anh ta.
Toàn thân Giang Mật đều là da mịn thịt mềm, có thể tưởng tượng được khi sờ vào có thể mềm đến thế nào.
Trong lòng anh ta như có ngọn lửa tà ác đang bùng cháy, anh ta đột nhiên ngồi thẳng người, kéo quần áo xuống như đang muốn che giấu đi thứ gì đó.
Giang Điềm thì ghét cô muốn chết, Giang Mật đi đến đâu cũng đều hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, còn cô ta thì vĩnh viễn đều sống dưới cái bóng của Giang Mật, giống như một cây cỏ dại không ai nhìn tới.
Nhưng vậy thì sao?
Giang Mật xinh đẹp nhưng cũng chỉ gả cho một tên nghèo nàn, cả đời cũng chỉ như vậy.
Cô ta thì khác, chồng của cô ta có năng lực.
Tuy chuyện hôn nhân này là do Giang Xuân Sinh không chịu gả Giang Mật cho Triệu Đông Hải nên mới đến lượt cô, nhưng mà Giang Mật một lòng muốn gả cho Triệu Đông Hải, chuyện này khiến trong lòng cô ta rất vui.
"Chị, anh rể, hai người đã về." Giang Điềm đứng dậy đi đến trước mặt của Giang Mật cùng Tiêu Lệ, cô ta liếc mắt nhìn vào giỏ trúc một cái: "Chị, anh rể đối với chị thật tốt, còn gánh quà về cho chị, mẹ em còn tính lấy một phần quà của em chia cho chị để chị làm quà, may mắn cũng không cần làm như vậy, nếu không chuyện tốt lại thành chuyện xấu, cũng khiến cho mọi người chê cười hai người."
Thím Lưu ngày hôm qua đã bị Tiêu Lệ dọa cho sợ mà bỏ chạy, trong lòng bà ta vẫn ghi hận chuyện Giang Mật không cho bà ta nếm thử đồ ăn, vừa nghe lời của Giang Điềm nói trong lòng bà ta đã cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất