Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 54: Ung Quốc cung biến

Trước Sau
Editor: camanlwoibieng

----------------%-----------------

Đã bước vào giai đoạn giữa tháng Tư, thời tiết Ung Quốc dần dần tươi sáng, chim hót hoa thơm, xuân ý dạt dào. Dân chúng tấp nập trên đường phố để mua sắm các mặt hàng lễ hội sắp tới, nhưng trong khung cảnh yên tĩnh và hòa bình này, còn xen lẫn một màn đêm trước cơn bão mãnh liệt.

Ung Quốc hoàng đô, phong vân gợn sóng, nhiều nhóm quân đội nhân mã đã bắt đầu tập kết ở bên ngoài hoàng đô.

Báo hiệu sự lặng yên của một cuộc đảo chính.

Một vị lão bá khiêng gánh hàng nặng vừa đi vừa nghỉ không ngừng lau mồ hôi nóng, lúc ở ngoại ô lấy một bát nước uống, nhìn thấy quân đội tập kết ở vùng ngoại ô hoàng đô Ung Quốc, nước trong mắt lão chợt hiện lên, hoảng sợ lẩm bẩm: "Trời ở Ung Quốc, sợ là phải đổi rồi."

Ung Quốc chính biến, Tam Vương mưu phản. Lý Thanh Vân tuy rằng nhân phẩm cực kém, nhưng dân chúng không cho rằng ba vị Vương gia khác có thể tốt hơn so với Lý Thanh Vân chỗ nào.

"Thần Vân Đế tuy thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại mang đến sự cường thịnh cho Ung Quốc. Ta cùng thê nhi từng chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, nhưng cũng nhờ sự che chở của Ung Quốc mà yên bình trải qua hơn mười năm." Lão bá vẻ mặt tràn đầy nước mắt, "Chiến tranh lại nổi lên, dân chúng bình dân như chúng ta nên tự xử thế nào đây?"

Trong loạn thế sơn hà chinh chiến sát phạt huyết tinh không ngừng, các đế vương tranh giành thiên hạ, mang đến chiến tranh không ngừng nghỉ, bách tính bình thường lại bởi vậy mà trôi dạt khắp nơi, thê ly tử tán, khổ không thể tả.

Phụ mẫu trong nạn đói dùng đứa nhỏ mới sinh chưa đủ tháng làm thức ăn, phụ thân nhịn đau bán nữ nhi vào Thanh Lâu đổi tiền chữa bệnh cho hài nhi, vương công quý tộc ức hiếp nhỏ yếu, người mang dấu ấn nô lệ vĩnh viễn không thể xoay người.

Ăn thịt người, uống máu tươi. Những chuyện như vậy rất phổ biến ở các quốc gia khác, chỉ có trong luật lệ Ung Quốc là đặt lệnh cấm rõ ràng.

"Khi nào chiến tranh mới kết thúc đây?" Lão bá thở dài ra một hơi. Khiêng gánh lên, làm việc lao lực cực khổ, chỉ để nuôi sống già trẻ trong nhà.

Bên trong hoàng đô sáng nay mưa phùn rả rích, các quần thần khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng lên triều, ngồi lên xe ngựa, trầm mặc bước vào Kim Loan Điện.

Trong buổi tảo triều, bách quan quần thần im lặng không lên tiếng, không ai chân chính dám đứng ra nói chuyện, sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm uy nghiêm của đế vương. Dù sao tính tình của người ngồi trên là hỉ nộ vô thường nhất. Bệ hạ mấy ngày trước trừng trị mấy tên phản thần nghịch tặc, hôm nay trong không khí đều ẩn hiện mùi máu tanh.

Tâm tư bách quan quần thần khác nhau.

"Còn ái khanh nào thượng tấu?" Đầu ngón tay trắng nõn của Lý Thanh Vân khẽ gõ long án, một đôi mắt phượng hẹp dài tinh tế từ trên cao nhìn bách quan quần thần.

Không ai lên tiếng.

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi nheo lại, ngửi được một tia hương vị không bình thường.

Hắn nhớ rõ nội dung trong thoại bản gốc, chính vào thời điểm này-- Nhân vật chính thụ cùng đám pháo hôi công theo đuổi y liên hợp lại phá hủy Ung Quốc,từ đó về sau không biết tình hình Ung Quốc thế nào. Mà hắn đã chết thảm trong ngục.

Không biết gì về cốt truyện sau khi "chết".

Chỉ cần Lý Thanh Vân có thể vượt qua kiếp nạn lần này, tránh thoát cái chết trong ngục, sống sót.

Liền có thể chân chân chính chính viết lại kết thúc mà mình đã được báo trước trong giấc mơ.

Lý Thanh Vân cũng không bối rối, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, lần chính biến này, ngoại trừ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hắn nắm ít nhất tám phần chắc thắng.

Trong triều đình, yên tĩnh vô cùng.

Đột nhiên một vị gián thần đứng ra, lạnh lùng nói: "Thần có chuyện muốn khởi tấu." Thần tử này chậm rãi ngẩng đầu, lớn mật đến mức nhìn thẳng quân vương, thản nhiên vạch trần tội lỗi của một người: "Thần muốn buộc tội một người. Hắn giết cha giết huynh, giả mạo chiếu thư truyền vị, danh bất chính ngôn bất thuận! Trong lúc hắn còn tại vị, độc đoạn bạo chính, giết người như ngóe, tội ác tày trời-- Khiến cho dân chúng giang sơn Ung Quốc ai oán. Hắn không xứng làm hoàng, không xứng làm đế, không xứng làm vua!"

Gián thần tố cáo rất nhiều tội trạng của thượng vị giả Thiên gia, sau đó chính khí lẫm liệt nói ra lời cuối cùng: "Bệ hạ, đế vị này ngài ngồi mười một năm, đã đến lúc thoái vị nhường ngôi rồi."

Lý Thanh Vân có chút ngoài ý muốn, bởi vì người này không nằm trong danh sách phản thần mưu nghịch, lại nghiêm nghị đứng ra tố cáo tội ác của hắn, giống như lấy danh chính nghĩa chỉ trích hắn không xứng làm Hoàng đế, buộc hắn thoái vị nhường ngôi.

"Nếu cô không cho thì sao?" Lý Thanh Vân mắt phượng mỉm cười, nhìn chằm chằm tên gián thần này.

Uy nghiêm đến từ đế vương là cực kỳ áp bức.

Nhưng lời vừa dứt.

Bên ngoài hoàng cung Ung Quốc có một vị Tướng quân vội vàng chạy tới quỳ gối trên Kim Loan Điện, "Báo - bệ hạ! Ngoài cung có một đội quân đang tiến vào trong cung! Có vẻ như... Là binh mã của Ngũ Vương gia Lý Túc, hắn muốn bức ngài thoái vị!"

Nói xong, tiếng chém giết bên ngoài hoàng cung Ung Quốc cùng với tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến.

Lý Thanh Vân phủi sạch bụi trên long bào màu đỏ thẫm, ngồi vững trên đế vị tôn quý vô song, thần thái lộ ra trong mắt phượng giống như vị trí hắn ngồi.

Cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Gián thần kia lạnh lùng nói: "Nếu bệ hạ không thoái vị nhường hiền, như vậy chúng thần đành phải ép bệ hạ thoái vị!"

Khi những lời này vừa hạ xuống, Kim Loan Điện trong nháy mắt chia thành phái Bảo Hoàng và phái Tam Vương. Bọn họ rút đao kiếm ra, lãnh phong đối chọi.

Một bên bảo vệ Lý Thanh Vân, một bên khác muốn giết Lý Thanh Vân.

Cuộc chính biến bức thoái vị lần thứ hai của Ung Quốc đã tới.

Lý Thanh Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cây cột lớn trước Kim Loan Điện, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Thật đúng là... Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc a."

Hắn ghét chính mình như vậy. Lúc nên tàn nhẫn lại không đủ tuyệt tình, vẫn ôm một tia hy vọng đối với tình thân, không muốn giết chết tất cả huynh đệ. Không muốn thật sự mất hết nhân tính như lời trong miệng thiên hạ.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.

Lục Hoa giống như một bức sát thần đứng bên cạnh Lý Thanh Vân. Trên tay hắn đã cầm một thanh đao kiếm, giọng nói bén nhọn mà âm ngoan: "Ai dám thí quân, hôm nay chỉ có một con đường chết!"

Đôi môi đỏ của Lý Thanh Vân chậm rãi giương lên, ngọc châu màu vàng của vương miện làm nổi bật làn da trắng như tuyết mà diễm lệ của hắn. "Giết đi. Vừa vặn có thể nhân cơ hội này quét sạch tất cả loạn đảng"

Hai bên trong nháy mắt giao chiến, tiếng binh khí giao phong truyền đến, tiếng chém giết không ngừng.

Kim Loan Điện trong một thời gian ngắn đã trở thành chiến trường, Lý Thanh Vân trở thành nhân vật trung tâm của cuộc chiến. Người người muốn bảo vệ hắn, người người muốn giết hắn.

Tất cả mọi người giết nhau đỏ cả mắt.

Trận bức thoái vị này, khí thế hùng hổ, nhưng lại đương nhiên như thế.

Lý Thanh Vân trong lòng tự nhủ: Hành động lần này của Lý Túc quá nhanh. Nhanh đến bất thường.

Không ai biết lần chính biến này, Độc Cô Ly là người đứng sau màn bày bố ván cờ. Tất cả mọi người giống như quân cờ, bị y thao túng đi tới trình tự kết cục được sắp đặt sẵn, hành động dựa theo suy nghĩ của y, "Trí Đa Cận Yêu" là bốn chữ ân sư Độc Cô Ly từng tặng cho y.

Lý Thanh Vân ở phương diện lòng dạ cùng mưu lược này, vẫn chưa thể đấu lại một Độc Cô Ly giỏi nhất đùa bỡn lòng người mưu quyền bài binh bố trận. Nếu Lý Thanh Vân nhạy bén hơn một chút, sẽ có thể phát giác lần cung biến này không giống bình thường.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Mùi máu tanh lan tràn khắp hoàng cung Ung Quốc, thậm chí còn lan ra phía ngoài cung.

Quân đội của Ngũ Vương gia Lý Túc đã tiến vào hoàng cung.

Toàn bộ hoàng cung đột nhiên trở thành chiến trường.

Lý Túc lạnh lùng sải bước đi vào đại điện, một bộ dáng nắm chắc phần thắng, cười lạnh nói: "Lý Thanh Vân! Đại quân của bổn vương đã công vào hoàng thành! Ngươi không có nơi nào để thoát thân đâu! Nếu ngươi nguyện ý quỳ dưới chân bổn vương cầu xin bổn vương, có lẽ bổn vương còn có thể nguyện ý tha cho ngươi một cái mạng!"

"Ngũ ca, ngươi vẫn giống như khi còn bé." Lý Thanh Vân thở dài, dường như đang nhớ lại quá khứ.

"Ồ?" Lý Túc cười lạnh một tiếng.

"Một dạng tự đại, bảo thủ, tự cho mình là đúng như trước."

Lý Thanh Vân mắt phượng mỉm cười, ý cười chưa tới đáy mắt, tựa như châm chọc.

Lý Túc không những không giận mà còn cười: "Lý Thanh Vân, qua nhiều năm như vậy, Ngũ ca cũng nhìn ngươi lớn lên." Hắn lấy khăn lụa ra lau thân kiếm, chậm rãi nói, "Người trong thiên hạ nói ngươi bạo chính, nói ngươi tính tình bất định..."

"Kỳ thật bản chất bên trong ngươi vẫn giống như trước đây."

Lý Túc chỉ dùng một câu nói đã dễ dàng chọc giận Lý Thanh Vân-- "Vẫn nhu nhược vô năng như vậy!"

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân ửng đỏ.



Lý Túc cười lạnh nói: "Lúc Đoàn Quý phi bị nhất đảng của Hoàng hậu hại chết, ngươi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ta chết, ngươi nhỏ tuổi chỉ có thể nhu nhược khóc."

"Bây giờ cũng vậy! Đại quân của bổn vương tiến vào hoàng cung, Ung Quốc nhất định là của ta! Hoàng vị cũng là của ta! Ngươi không còn ngôi vị Hoàng đế và quyền thế, chỉ xứng đáng cầu xin ta như chó."

Đầu ngón tay Lý Thanh Vân trắng bệch, gắt gao cuộn lại. Môi đỏ cong lên: "Lý Túc. Ngươi bất quá chỉ là một thái giám không thể sinh con, ngươi có bản lĩnh gì cùng cô tranh đoạt hoàng vị?"

Những lời này chọc giận Lý Túc.

Lý Túc giận dữ nói: "Lý Thanh Vân, ngươi không đề cập tới còn tốt, ngươi nhắc tới, bổn vương liền nhớ lại chuyện năm đó ngươi ban cho ta cung hình khuất nhục! Bổn vương vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nhất định sẽ để cho ngươi nếm thử nỗi khổ mà bổn vương đã phải chịu đựng mấy năm nay, cũng cho ngươi nếm thử tư vị mất đi tôn nghiêm của nam nhân là như thế nào!"

Trong Kim Loan Điện lại lần nữa tràn vào vô số quân đội chi viện, tất cả bọn họ đều dùng kiếm chỉ Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự cho rằng cô không biết những hành động của ngươi sao? Ngươi tưởng là bức thoái vị, trên thực tế cô đã sớm chuẩn bị lễ vật kỹ càng. Chỉ chờ ngươi đến, vì tiết mục bắt rùa trong hũ này, cô đã chuẩn bị từ lâu."

"Ngươi nói gì?" Lý Túc híp mắt nghi hoặc.

Lý Thanh Vân chỉ cười nhạt.

Giờ khắc này, một đội quân khác đã bao vây bên ngoài hoàng cung, vây hãm quân phản loạn bên trong cung.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Đó là một đội Thiên Sách quân, trực thuộc hoàng thất Ung Quốc, chỉ nghe theo duy nhất mệnh lệnh từ đế vương.

Chính là quân đội khủng bố nhất đại lục Cửu Châu, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ.

Nhược điểm duy nhất là bọn họ chỉ nghe theo chủ nhân của Ngọc tỷ truyền quốc.

Tuy rằng Lý Thanh Vân không có Ngọc tỷ trong người, nhưng hắn đã phái người đi tìm. Mặc dù Thiên Sách quân tín phụng Ngọc tỷ, nhưng bọn họ đối mặt với hoàng thất Ung Quốc tàn lụi như thế, đối mặt với một tên ngốc nghếch đoạn tử tuyệt tôn, một tên tàn phế, một tên đã chết, Thiên Sách quân nên hiểu rõ phải lựa chọn như thế nào.

Lý Thanh Vân không cho phép mình thua.

Nhưng hắn rất muốn đặt cược. Cược vào một phần hai thắng và thua đó.

Đôi khi tấn công bất ngờ, cũng có thể đánh cho địch nhân trở tay không kịp.

"Thiên Sách quân?!" Lý Túc lạnh lùng nhìn Lý Thanh Vân, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng thắng lợi đang nắm trong tay ngươi? Thiên Sách quân chỉ nghe theo lệnh của Ngọc tỷ truyền quốc. Ngươi làm mất Ngọc tỷ, làm sao còn muốn Thiên Sách quân nghe lệnh ngươi?"

Lý Thanh Vân hơi giật mình. Trong lòng có chút hồi hộp. Lý Túc làm sao biết chuyện Ngọc tỷ bị mất?

Nhưng trên mặt hắn không lộ ra, chỉ cười một tiếng: "Ai nói với ngươi cô đánh mất Ngọc tỷ? Ngọc tỷ của cô vẫn luôn ở trên người cô, chưa bao giờ rời khỏi." Hắn lạnh lùng nhìn Lý Túc, "Là Bạch Cảnh Sách nói cho ngươi đúng không? Ngươi bị Bạch Cảnh Sách gạt rồi!"

"Không có khả năng!" Lý Túc mở to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, "Hắn sớm đã đầu quân cho bổn vương, cũng rõ ràng đã nói Ngọc tỷ bị mất! Ngươi căn bản không có Ngọc tỷ trên người!"

"Đó là do cô để hắn cố ý nói với ngươi! Mục đích là muốn dẫn dắt tham vọng của ngươi!" Lý Thanh Vân trong lúc hù dọa Lý Túc, cũng hù dọa chính mình.

Nói xong, Lý Thanh Vân liền liên tưởng đến những thứ khác--

Hắn có thể tới điểm này trước, người sau lưng Bạch Cảnh Sách nhất định cũng có thể nghĩ đến điểm này. Mà Bạch Cảnh Sách cố ý nói cho Lý Túc biết chuyện này, chính là vì kích động dã tâm của Lý Túc, làm cho Lý Túc có lòng tin đoạt được ngôi vị Hoàng đế, gia tốc bức thoái vị.

Ngọc tỷ vốn cũng không ở trên người Phong Tướng quân gì đó. Nhất định nó đang nằm trên người kẻ khác.

Có lẽ Bạch Cảnh Sách đang nói dối. Có người đứng sau lưng hắn! Nhưng người sau lưng Bạch Cảnh Sách ngoại trừ hắn, còn có thể là ai?

Lý Thanh Vân nghĩ đến một người, cả người đóng băng cứng ngắc.

Là Độc Cô Ly sao?

Là y ở sau lưng bày ra sát cục này?

Nhưng hắn tự nhận mình đã đối đãi với Độc Cô Ly đủ tốt rồi. Hết thảy chi phí ăn mặc trong Dao Hoa Cung đều là tốt nhất, có thứ gì tốt hắn đều nghĩ đến Độc Cô Ly đầu tiên. Hắn mỗi ngày triều chính bận rộn, phiền lòng một đống chuyện, nhưng cả ngày vẫn ân cần hỏi han, quan tâm chu đáo đến Độc Cô Ly, sợ Độc Cô Ly chịu ủy khuất.

Tại Đoàn gia thôn. Hắn vứt bỏ uy nghiêm thuộc về đế vương, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân y, để cho y làm bảy ngày bảy đêm không ngừng nghỉ. Chỉ vì giúp loại bỏ cổ độc trên người Độc Cô Ly, muốn để y sống

Lý Thanh Vân cảm thấy thái độ lạnh băng của Độc Cô Ly đối với hắn. Nhất định là bởi vì hắn đã tiêu diệt quốc gia của A Ly. A Ly đối với hắn ôm hận trong lòng cũng là chuyện nên làm.

Cho nên hắn liền tận lực bù đắp, thật cẩn thận ở chung với A Ly, sợ mình thương tổn đến Độc Cô Ly. Dù Độc Cô Ly có đưa cho hắn thuốc độc và điểm tâm độc, Lý Thanh Vân cũng chưa bao giờ đề phòng y.

Hắn thậm chí còn để Độc Cô Ly xuất cung, trả lại cho y bầu trời tự do rộng lớn, trả cho y thế giới trong sạch hoàn mỹ.

Lý Thanh Vân cho rằng như vậy sẽ có thể chấm dứt hận ý của Độc Cô Ly đối với hắn.

Nhưng kết quả, Độc Cô Ly vẫn muốn mưu tính hủy diệt giang sơn của hắn sao?

Lý Thanh Vân giật mình nghĩ.

"Không có khả năng... Không đời nào! Bạch Cảnh Sách rõ ràng đã nói với ta! Ngọc tỷ không ở trên người ngươi! Hắn ta không thể nói dối ta." Lý Túc gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, trong tay cầm trường kiếm, từng bước từng bước đi về phía hắn.

"Ngươi cái tên nghiệt chủng này, lúc trước ta nên giết ngươi!" Lý Túc hiển nhiên đã tin tưởng lời lý Thanh Vân nói, "Ta mặc kệ Ngọc tỷ có ở trên người ngươi hay không, hôm nay bổn vương chỉ cần giết ngươi, giang sơn và ngôi vị Hoàng đế Ung Quốc chính là của ta!"

Mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ Lý Thanh Vân.

Lục Hoa chắn trước người Lý Thanh Vân, trường kiếm chống đỡ kiếm của Lý Túc, cười lạnh nói: "Ngũ Vương gia, ngươi muốn thương tổn bệ hạ, còn phải được tạp gia đồng ý!"

"Ngươi cái tên hoạn quan này!" Trong mắt Lý Túc lóe lên tia không vui.

Lục Hoa và Lý Túc trong nháy mắt triền đấu. Lục Hoa chân nhân bất lộ tướng, Lý Túc thật không ngờ một tên thái giám lại có võ công cao cường như vậy, hắn liên tiếp lui về phía sau, vẫn luôn bị vây ở thế hạ phong.

Thiên Sách quân bên ngoài Kim Loan Điện đã giết vào, đem hơn phân nửa phản quân chế phục lại.

Trong một thời gian ngắn, Lý Thanh Vân đã ở thế thượng phong.

Tiểu Cao Tướng quân nhanh chóng đi tới, cùng Lục Hoa hai mặt giáp công Lý Túc. Cuối cùng đánh bại Lý Túc. Một thanh trường kiếm chỉ thẳng vào cổ Lý Túc.

Lý Túc buộc phải quỳ xuống.

Từ lúc tảo triều- bức thoái vị- chiến đấu- đến thời gian Lý Túc bại trận, chỉ vẻn vẹn một canh giờ.

Ngắn ngủi một canh giờ, Lý Túc liền thua.

Lý Túc nhìn Lý Thanh Vân trên vị trí cao, hốc mắt đỏ ngầu, hắn không cam lòng, không cam lòng mình mãi mãi đều là kẻ thua cuộc.

Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói: "Lý Túc, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta thật lòng coi ngươi là ca ca."

Lý Thanh Vân đứng dậy rút kiếm của thị vệ ra. Chuôi kiếm tỏa sáng chói mắt. Trường kiếm trắng đến phát sáng, làm nổi bật một bộ hồng y xinh đẹp vô cùng.

Lý Túc bị Tiểu Cao Tướng quân áp chế không thể nhúc nhích.

Hắn trơ mắt nhìn Lý Thanh Vân cầm kiếm tiến đến.

Đế vương hồng y minh diễm nắm trong tay quyền sinh sát trước mắt cùng tiểu điện hạ nhu mềm đáng yêu phấn điêu ngọc mài ngày xưa hòa làm một.

Chỉ trong chốc lát--

Lý Thanh Vân liền đem trường kiếm không chút do dự đâm xuyên qua trái tim Lý Túc.

Máu tươi văng khắp nơi, văng lên mặt Lý Túc, cũng văng lên người Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân trên mặt dính một chút hồng mai, đôi môi đỏ hé mở: "Ngũ ca, ngươi thua rồi."

Lý Túc sắc mặt tái nhợt, huyết dịch từ khóe môi chảy xuống. Hắn quái dị nhe răng cười một tiếng, "Đúng vậy, ta thua."

Chuôi kiếm trong nháy mắt từ trái tim Lý Túc rút ra, còn mang theo máu tươi.

Lý Túc sắc mặt tái nhợt, vô lực ngã trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân.

"Cửu đệ, ngươi thật sự thay đổi rồi. Lần sau, nhớ kỹ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc a..."

Ngũ Hoàng tử lúc nhỏ kiêu căng bướng bỉnh, lớn lên làm một Ngũ Vương gia điên khùng sống qua ngày. Chung quy vẫn chết trong tay Cửu đệ mà hắn trước kia khinh miệt nhất nhưng cũng chú ý nhất.



Thắng làm vua thua làm giặc

Lý Túc chết rồi.

Chết trên Kim Loan Điện.

Lý Thanh Vân vứt bỏ trường kiếm đẫm máu, nhìn Lý Túc nhắm mắt lại, thần sắc tái nhợt nhưng chết lặng.

Sau ngày hôm nay, hắn lại có một tội ác khác để thế nhân chỉ trích.

Giết huynh.

Nhưng hắn không hối hận.

"Bệ hạ, phản quân đã tiêu diệt, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi." Lục Công công nhìn thấy sắc mặt Lý Thanh Vân cũng không tốt lắm.

Lý Thanh Vân gật đầu.

Nhưng mà không đợi mọi người kịp phản ứng, một đợt biến cố lại đột nhiên xảy ra.

Phản quân và Thiên Sách quân đột nhiên bạo động, một mũi đao nhắm thẳng vào Lý Thanh Vân.

Lục Hoa biến sắc, vội vàng đỡ đao kiếm cùng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bệ hạ, đây là kế trong kế! E rằng Lý Túc chỉ là quân cờ, cũng bị lợi dụng! Ngài đi mau!!"

Tình hình một lần nữa đảo ngược.

Một đội quân nổi loạn khác ẩn núp trong cung lại bạo động với thế sét đánh không kịp bưng tai công kích tới.

Lục Hoa một mình chắn trước người Lý Thanh Vân.

Tiểu Cao Tướng quân vội vàng đỡ Lý Thanh Vân rời đi.

Lý Thanh Vân quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy vai trái lục Hoa bị người ta đâm một nhát. "Lục Tiểu Hoa!"

Hai tròng mắt hắn ửng đỏ, cả người đã bị Tiểu Cao Tướng quân đưa đến bên ngoài Kim Loan Điện, rốt cuộc không thấy được tình huống hiện giờ của Lục Hoa như thế nào.

Ung Quốc hoàng cung thời khắc này loạn thành một đoàn.

Ngoài cung.

Một ván cờ Lật đang được hạ xuống.

Thiên Mặc dần dần nhìn không hiểu chỗ huyền diệu trong ván cờ này của chủ tử: "Chủ tử, trận cờ này đến tột cùng...?"

Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Chấu chấu bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng."

Còn có một câu nói-- Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Thiên Mặc cảm thán nói: "Ta xem không hiểu."

"Ngươi chỉ cần biết, hôm nay qua đi, Ung Quốc đổi chủ, Lý Thanh Vân bị ép thoái vị, về phần người thắng cuối cùng--"

Độc Cô Ly hạ xuống quân cuối cùng, nhưng thủy chung vẫn không hạ xuống được, y điềm nhiên nói: "Hết thảy chưa thành kết cục cuối cùng đã định, ai cũng không thể kết luận."

Thiên Mặc nhíu mày, nhìn về phía ván cờ phức tạp quỷ dị này, nhìn đến đầu váng mắt hoa, thật sự khó có thể hiểu được.

Cung biến Ung Quốc đã kéo dài đến chiều.

Lý Hoằng sốt ruột đẩy xe lăn đến.

Nhìn thấy Lý Thanh Vân bình an vô sự, hắn liền an tâm.

"A Vân, đệ không sao là tốt rồi. Mau rời khỏi đây với ta, trong cung quá nguy hiểm. Hoàng đô ngoại trừ quân mã phản loạn của Lý Túc, còn có nhiều thế lực khác tham dự. Ta còn chưa tra ra được có những ai nhập cuộc, tóm lại--"

Lý Thanh Vân lạnh lùng cắt đứt lời hắn: "Cô không tin bất kỳ một người nào trong các ngươi."

Lý Hoằng hơi giật mình, lập tức cười khổ một tiếng, đưa tay nắm tay phải Lý Thanh Vân: "A Vân. Hai chân ca đã phế, không có năng lực đối đầu với đệ. Đệ tin ta, ca ca nhất định sẽ không hại đệ."

"Lý Hoằng. Trong số các hoàng huynh, người ta không tín nhiệm nhất chính là ngươi!" Lý Thanh Vân tránh không kịp rút tay lui về phía sau một bước. Tựa như người chạm vào hắn là loại rắn, trùng, chuột, kiến gì vậy.

"A Vân..." Lý Hoằng bất đắc dĩ muốn an ủi.

Lúc này loạn đảng trong cung sát phạt tứ phía, khi gặp được Lý Thanh Vân, một đoàn người giết tới.

Biến cố lại lần nữa phát sinh.

Thế cục trong cung một mảng hỗn loạn.

Lúc này, trong Thiên Sách quân có một người đột nhiên giơ binh khí lên, chỉ thẳng vào lưng Lý Thanh Vân.

Lý Hoằng nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay Lý Thanh Vân, đẩy hắn ra ngoài. Chính mình đối diện với thanh kiếm đang tới trước mặt.

Sự việc này xảy ra quá đột ngột.

Thế cho nên khi Lý Thanh Vân nhìn thấy bạch y nhiễm máu của Lý Hoằng, đầu đều trống rỗng.

Lý Hoằng sắc mặt tái nhợt, run rẩy nắm chặt xe lăn. Mũi đao đâm vào bả vai, vừa mở miệng liền phun ra một ngụm máu.

"A Vân, đi mau." Lý Hoằng thấp giọng nói.

Lý Thanh Vân hồi thần, hốc mắt không biết từ khi nào đã ướt đẫm: "Ngươi, ngươi tại sao phải làm như vậy?!"

Lý Hoằng sắc mặt tái nhợt: "Tiểu Cao Tướng quân mau dẫn bệ hạ rời khỏi nơi này."

Tiểu Cao Tướng quân phục hồi tinh thần lại. Nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ bệ hạ, chắp tay thở dài, không nói hai lời liền dẫn Lý Thanh Vân rời đi.

"Tam ca..." Lý Thanh Vân sững sờ nhìn qua hắn. Trước mắt không biết vì sao ngưng tụ hơi nước, mơ hồ một mảnh.

Hắn đã bị Tiểu Cao Tướng quân kéo đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hoằng lấy thân thể tàn phế giúp hắn ngăn trở nghịch đảng phản loạn.

Lý Thanh Vân tuy hận Lý Hoằng, nhưng một lòng tin tưởng Tam ca vĩnh viễn sẽ không phải là người mưu nghịch phản loạn.

Lý Hoằng nghe được một tiếng gọi này, khẽ cười nói: "Thật tốt... Đời này còn có thể nghe được đệ thật lòng gọi ta một tiếng Tam ca."

Người dùng kiếm đâm Lý Hoằng hai ba lần đã cởi bỏ mũ giáp che mặt, lộ ra khuôn mặt anh tuấn-- Rõ ràng là Lục Vương gia ngốc nghếch Lý Huyền.

Lý Huyền đã lột xuống biểu tình ngu ngốc thường ngày.

Hắn cười nói: "Tam ca, có đôi khi ta cũng thật sự không hiểu nổi ngươi, tại sao lại sủng nịch tên tiểu tiện chủng kia như vậy? Rõ ràng chúng ta đều là đệ đệ của ngươi!"

Sắc mặt Lý Hoằng trắng như tờ giấy, máu tươi bên môi tuôn ra. Hắn ho nhẹ vài tiếng, nhìn về phía Lý Huyền ánh mắt trở nên đáng thương lại từ bi: "Lục đệ, vì sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như vậy? Từ nhỏ đến lớn các ngươi đã làm A Vân bị thương bao nhiêu lần? Nhìn hắn từng bước từng bước biến thành như vậy, chẳng lẽ ngươi không đau lòng sao? Vì sao nhất định phải ép hắn như thế, vì sao tất cả mọi người đều muốn ép hắn?"

Trong mắt Lý Huyền hiện lên chán ghét: "Hắn cũng giống như mẫu phi của hắn, đều bẩn!"

"Sao A Vân lại bẩn chứ?" Lý Hoằng lẩm bẩm nói.

"Lý Hoằng! Ngươi đừng chơi bài tình cảm với ta! Xuất thân ở Hoàng gia làm sao có thể lấy tình cảm ra nói?! Chỉ có loại người trách trời thương dân như ngươi, mới ngây thơ tin vào giấc mộng huynh hữu đệ cung tốt đẹp đó!"

Lý Huyền đang định giết Lý Hoằng. Ai ngờ trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một mũi tên, thẳng tắp bắn rơi kiếm trong tay Lý Huyền.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bạch y nhân đứng bên cạnh. Thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ - Bạch Cảnh Sách!

Nghe nói hắn bị Lý Thanh Vân nhốt vào đại lao, bây giờ lại được ai cứu ra vậy?!

Lý Huyền sắc mặt không tốt, hắn ném thanh kiếm này xuống, nháy mắt lui trở về, cùng quân đội hội hợp, chuẩn bị truy tìm Lý Thanh Vân!

Những đám mây đen dày đặc, bao phủ bầu trời Ung Quốc.

Trời lại mưa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau