Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 62: Chân ngọc của A Vân đeo lục lạc nhỏ màu vàng nhất định rất đẹp
Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Sắc xuân kiều diễm, diễm lệ ướt át.
Đuôi mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, vành mắt phủ một tầng thủy quang, tóc mực như thác nước tản mát trên chăn gấm. Đầu ngón chân phấn nộn mượt mà nhẹ nhàng cuộn tròn, tiếng nói như móc câu khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Khuôn mặt trắng nõn hồng diễm như thế, khi nở rộ so với hoa còn tươi sáng kiều diễm hơn.
Dị hương thấm vào ruột gan, ngửi một chút, tựa như đăng cực nhạc thịnh.
Có thể có được hắn, quả thực là chuyện hạnh phúc nhất trần đời.
Độc Cô Ly chậm rãi vuốt ve mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trong suốt treo trên khóe mắt Lý Thanh Vân. Động tác dịu dàng lại thân mật cực kỳ giống đối đãi với trân bảo dễ vỡ.
Đôi mắt đẹp của y nhiễm lên vài phần ham muốn chiếm hữu: "A Vân, ta yêu ngươi. Ngày xưa là ta bị mù, là ta có lỗi với ngươi. Ngươi oán hận ta, đối xử với ta như thế nào cũng được. Chỉ cầu ngươi đời này đừng rời bỏ ta."
Lý Thanh Vân mệt mỏi không có khí lực nằm sấp trên vai Độc Cô Ly, mắt phượng treo một giọt nước mắt: "Độc Cô Ly, ta hận ngươi."
Một câu nói nhẹ nhàng, rõ ràng không có bất kỳ lực uy hiếp nào, lại làm cho đồng tử Độc Cô Ly co rút lại, lồng ngực chấn kinh.
Khóe môi y nhếch lên, cười tự giễu. Sau đó hôn lên trán Lý Thanh Vân, chậm rãi ôm ngang Lý Thanh Vân: "A Vân cũng mệt mỏi rồi, để ta tắm rửa cho A Vân."
Toàn bộ quá trình Lý Thanh Vân đều không nói một câu, sắc mặt đỏ bừng không chút thay đổi, mắt phượng nhìn kỹ Độc Cô Ly, tựa hồ đây là ngày đầu tiên hắn quen biết người này.
Độc Cô Ly là đại mỹ nhân phong hoa ngọc tư tuyệt sắc. Hơn nữa còn là nhân vật chính trong thoại bản gốc, vì sao làm ra việc gì, đều khác biệt hoàn toàn với tương lai mà trong mộng dự đoán như thế.
Y không phải là đại mỹ nhân trong sạch, lãnh đạm.
Y căn bản là cầm thú khoác da mỹ nhân không ngừng nghĩ cách tra tấn người khác.
Mỗi lần Độc Cô Ly ở trước mắt hắn xé bỏ từng tầng ngụy trang, đều khiến Lý Thanh Vân có loại cảm giác thầm hận mình nhìn lầm người.
Hắn bị khuôn mặt thanh lãnh của đại mỹ nhân này lừa quá thảm a.
Xét thấy vết xe đổ lúc trước khi Lý Thanh Vân bị sốt mê man ở thôn Đoàn gia, Độc Cô Ly toàn bộ quá trình đều ôn nhu đến cực điểm, cẩn thận từng li từng tí chăm sóc Lý Thanh Vân, lo hắn bị lạnh phát sốt, lại sợ hắn va phải chỗ nào.
Ngay cả lúc tắm rửa chỗ đó cũng sợ Lý Thanh Vân đau.
Tận chức tận trách giống như trượng phu tốt ôn nhu nhất thế gian này.
Lý Thanh Vân kéo khóe môi. Tất cả đều là nhảm nhí. Độc Cô Ly chính là một tên súc sinh không bằng cầm thú.
Lau khô tóc cho Lý Thanh Vân, mặc xong y phục, lại bế hắn trở về sương phòng.
Lý Thanh Vân nằm trên giường, chân ngọc thon dài có vết cắn màu đỏ, in trên người hắn, vô cùng ái muội.
Độc Cô Ly quỳ gối trước người hắn, năm ngón tay tinh xảo nắm lấy đôi chân mềm mại của Lý Thanh Vân, tinh tế cảm nhận đôi chân ngọc của hắn, ánh mắt càng ngày càng u ám: "Chân ngọc của A Vân thật đẹp. Nếu buộc lục lạc nhỏ màu vàng lên, nhất định sẽ càng đẹp, càng diễm..."
"..." Thiết lập người này thật sự sụp đổ triệt để.
Lý Thanh Vân nghiêng đầu, trong mắt phượng chỉ có ác ý.
Từ sau khi chính biến qua đi, hắn đã sớm thất vọng với Độc Cô Ly, cũng tiêu diệt sạch sẽ loại tâm tư kia. Hiện giờ không phải là hắn vội vàng muốn cùng Độc Cô Ly trải qua xuân tiêu.
Mà là Độc Cô Ly muốn tới trêu chọc hắn.
Cốt truyện nguyên tác, sớm đã đi chệch khỏi quỹ đạo, sụp đổ không còn một mảnh.
Chân ngọc của Lý Thanh Vân nặng nề nghiền ép tại trái tim Độc Cô Ly, đó là nơi có vết thương do chủy thủ đâm.
Ngón chân của hắn dùng sức giẫm lên, hận không thể làm cho Độc Cô Ly đau đến chết mới cam tâm.
Hắn đạt được ý nguyện nhìn thấy sắc mặt Độc Cô Ly trắng bệch một phần.
Lý Thanh Vân mắt phượng khẽ nhíu: "Độc Cô Ly, ngươi có đau không?"
Độc Cô Ly kêu lên một tiếng đau đớn, năm ngón tay thon dài nắm lấy bàn chân đang không ngừng làm loạn của Lý Thanh Vân, nhìn thẳng vào hắn, "Ta nói ta đau, A Vân sẽ đau lòng sao?"
"Không." Lý Thanh Vân nhẹ giọng trả lời, "Nhưng nhất định sẽ cao hứng."
Độc Cô Ly nâng chân Lý Thanh Vân lên, cả người cúi xuống trên người hắn, ngậm lấy lỗ tai phấn nhuận của Lý Thanh Vân, thở ra hơi nóng, làm cho người ta ngứa ngáy, "Vẫn là thân thể A Vân thành thật nhất, Tiểu Vân Nhi nói cho ta biết, nó rất thích ta."
Lý Thanh Vân đẩy Độc Cô Ly ra, thẹn quá hóa giận tát Độc Cô Ly một cái, mắng: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Mặt Độc Cô Ly tê rần, bị đánh cho nghiêng đầu đi, lại chậm rãi quay đầu, bắt lấy cổ tay trắng nõn tinh xảo của Lý Thanh Vân, nhìn chằm chằm hắn nói: "A Vân thích khuôn mặt này của ta, nhưng đây là lần thứ ba A Vân tát vào mặt ta, chẳng lẽ ngươi không yêu khuôn mặt này của ta nữa sao?"
Dứt lời, đại mỹ nhân đến gần Lý Thanh Vân, đôi mắt trong trẻo như tuyết hàm chứa tình ý ôn nhu nhìn hắn, ngũ quan phong hoa tuyệt sắc mang đến lực trùng kích khiến người ta kinh diễm vô cùng. Hơn nữa khi đại mỹ nhân cười rộ lên, tuyệt mỹ tựa như trăm hoa nở rộ, càng làm cho người ta cảm thấy y thật sự giống như thần tiên kinh động thiên nhân.
Trên đời này sẽ không bao giờ có người phong hoa tuyệt đại trời sinh hơn Độc Cô Ly.
Đặc biệt là khi y cố tình sử dụng khuôn mặt này để cố gắng thu hút sự chú ý của người y yêu.
Vẻ đẹp có thêm phần sắc thái này, càng làm cho người ta ao ước.
Nếu là người bình thường, thì sớm đã lạc mất hồn phách, không còn tâm trí.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hàm chứa tức giận. Hắn sẽ không bao giờ bị khuôn mặt này lừa nữa, mở miệng lạnh giọng nói: "Độc Cô Ly, ngươi ngoại trừ cái khuôn mặt có thể làm cho ta vừa mắt này. Còn làm được cái gì khác? Trải qua chuyện này, ngươi cảm thấy tình cảm của ta đối với ngươi, còn lại bao nhiêu phần?"
Độc Cô Ly nâng mặt Lý Thanh Vân lên, ngón tay không ngừng thân mật xoa nắn, y cười ôn nhu: "Mặc kệ còn lại mấy phần, cho dù là một chút cũng không có. Ta cũng sẽ làm A Vân yêu ta và tin tưởng ta một lần nữa."
Mắt phượng Lý Thanh Vân lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đáy mắt Độc Cô Ly.
"Không có khả năng." Hắn đánh rơi tay Độc Cô Ly, mắt phượng không hề có cảm xúc, ngữ khí cực lãnh, "Rốt cuộc không thể quay về được. Ta sẽ không bao giờ thích ngươi như trước đây, dung túng cho ngươi, yêu ngươi. Vì ta cảm thấy ta như vậy thực sự quá ngu ngốc, bị ngươi mê hoặc xoay mòng mòng, bị ngươi âm mưu tính toán hết thảy, bị ngươi tìm mọi cách lợi dụng."
"Độc Cô Ly, ngươi nghe cho rõ. Hiện tại, tương lai, ta cũng sẽ không yêu ngươi."
Độc Cô Ly nhìn biểu tình gần như lạnh băng của hắn, thất thần, y che miệng Lý Thanh Vân, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Trong lòng nghĩ là làm thế nào trốn thoát từ nơi này.
Bên ngoài cửa--
Tỳ nữ gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Chủ tử. Tô Ngọc Thái y cùng Đoàn công tử bên cạnh hắn đến thăm, đã chờ hai canh giờ."
Độc Cô Ly khẽ cau mày. Hiển nhiên không thích bị người khác quấy rầy.
Y nhìn về phía Lý Thanh Vân: "Ta đi một chút sẽ về."
Lý Thanh Vân nhắm mắt lại chậm rãi nói: "Lăn."
Đôi mắt Độc Cô Ly hạ xuống, đắp chăn giúp hắn: "Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lý Thanh Vân nhắm mắt lại một chút cũng không muốn để ý tới y.
Hắn bây giờ đều cảm thấy cả người giống như tan rã, từ thân đến tâm đều cực kỳ mệt mỏi.
Độc Cô Ly tựa hồ nhìn hắn vài lần liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Lý Thanh Vân mở mắt phượng ra, nhìn trần nhà, suy tư tình cảnh hiện tại.
Lý Huyền thành công đoạt vị, hiện tại nhất định là tiểu nhân đắc chí, hận không thể sớm ngày tìm ra hắn sau đó giết hắn.
Độc Cô Ly giao dịch với Lý Huyền, lợi thế giao dịch là Ngọc tỷ Ung Quốc, hiện giờ Ngọc tỷ đã ở trong tay Lý Huyền, muốn đoạt lại Ngọc tỷ chắc chắn khó như lên trời.
Hắn muốn mau chóng dưỡng tốt thân thể, tìm cơ hội rời khỏi nơi này, cùng Lục Tiểu Hoa hội hợp, tập kết quân đội bên ngoài đánh về Ung quốc.
Nhưng hôm nay Độc Cô Ly giam lỏng hắn, khống chế phạm vi hoạt động tự do của hắn, không cho phép hắn đi ra ngoài, tất cả mọi thứ trong sinh hoạt đều phải thông qua sự cho phép của Độc Cô Ly. Trở thành một con chim Hoàng Yến được nuôi dưỡng trong lồng.
Hắn từng bước thăm dò Độc Cô Ly đối với hắn có bao nhiêu thật lòng.
Hắn có thể dưới mí mắt Độc Cô Ly vô pháp vô thiên thành bộ dáng gì.
Đây đều là lợi thế tương lai của hắn.
Khi thu hồi thật tâm, trong mắt chỉ còn lại lợi ích, không có tình cảm, mới chân chính đi ra khỏi cục diện này, bình tĩnh suy xét quan hệ giữa hắn và Độc Cô Ly.
Không bao lâu sau, cửa sương phòng liền mở ra.
Dị hương trong phòng xông vào mũi.
Tô Ngọc vừa vào cửa liền cảm thán nói: "A Ly nơi này của ngươi dùng hương gì vậy? Thơm quá."
Độc Cô Ly không trả lời, đi qua đỡ Lý Thanh Vân dậy, để hắn tựa vào trong ngực mình, lạnh lùng nhìn Tô Ngọc, "Bắt mạch."
Sắc mặt Tô Ngọc cứng đờ, đè xuống ghen tị trong lòng. Ôn nhuận cười cười, đi qua, ánh mắt thành kính, quỳ thẳng xuống, tựa như trước kia ở trong cung bắt mạch giúp bệ hạ.
Lý Thanh Vân nằm trong ngực Độc Cô Ly, tóc đen như thác. Mắt phượng phiếm hồng, lúc nhìn Tô Ngọc không có biểu tình gì, ngược lại duỗi tay ra, trắng nõn như ngọc, thon dài vô cùng.
Trên cánh tay trắng như ngọc, dấu vết màu đỏ ái muội khắc ở trước mắt Tô Ngọc.
Tô Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Lý Thanh Vân.
Đôi mắt phượng Của Lý Thanh Vân nhìn thẳng vào hắn, khiến trái tim Tô Ngọc chấn động.
Ánh mắt này giống như mèo con, vừa đáng thương, vừa suy yếu, lại quyến rũ người khác. Làm cho người ta liếc mắt một cái liền vô cớ kích động mập mờ.
Lý Thanh Vân nâng cằm lên, hừ nhẹ một tiếng, trong lúc lơ đãng lộ ra vết đỏ mờ ám cùng vết cắn trên cần cổ trắng ngầng. Ánh mắt của hắn đang cầu cứu Tô Ngọc, hắn bị khi dễ, hơn nữa bị khi dễ đến thật thảm.
Tô Ngọc chỉ cảm thấy một màn này giống như uống rượu độc giải khát trùng kích đại não của hắn, chỉ trong nháy mắt, vẻn vẹn một nháy mắt, dưới quan bào rộng lớn của Tô Ngọc, dục vọng thuộc về bản năng trời sinh của nam nhân tăng lên vô hạn.
Tô Ngọc hơi thở dồn dập, ngơ ngác nhìn Lý Thanh Vân, nuốt nước miếng.
"Ngươi đang nhìn vào cái gì vậy? Tô Thái y." Độc Cô Ly lạnh nhạt cảnh cáo. Sau đó cầm chăn lên chặn lại bên mặt Lý Thanh Vân, cúi đầu nhìn thẳng xuống Lý Thanh Vân.
Đáy mắt Tô Ngọc có chút âm u.
Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên thản nhiên nhìn Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly nắm chặt nắm đấm.
Vừa rồi, Lý Thanh Vân nằm trong lòng y, như có như không quyến rũ nam nhân khác, khiến cho nam nhân khác đồng tình.
Đầu lưỡi Độc Cô Ly chống đỡ hàm trên, loại lửa giận này làm cho sắc mặt y càng lạnh giống như hàn băng bình thường.
Lý Thanh Vân mắt phượng ửng đỏ, khóe mắt ẩn nước: "Ngươi nhất định phải ép ta làm nhục ta như vậy sao?"
Tô Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn đứng dậy, rốt cuộc nhịn không được lạnh mặt nhìn về phía Độc Cô Ly: "Sao ngươi có thể ép buộc hắn như thế?!"
Độc Cô Ly thẳng tắp nhìn xuống Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đang câu dẫn Tô Ngọc.
Độc Cô Ly đã nhìn ra.
Y nâng đôi mắt lên, ánh mắt băng lãnh: "Tô Thái y, ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được. A Vân bây giờ là người của ta, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều đánh dấu thuộc về một mình ta! Hắn là của ta, đời này, kiếp sau đều là của ta!"
Tô Ngọc không dám tin nói: "Độc Cô Ly, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Bệ hạ đã từng giam ngươi trong cung, ngươi nói ngươi không thích nam nhân, ngươi nói ngươi chán ghét bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với nam nhân, ngươi nói ngươi không thích bị coi là luyến sủng, ngươi cảm thấy những người thư phục dưới thân nam nhân là những người không có chút tôn nghiêm nào."
"Nhưng bây giờ ngươi đang làm cái gì? Ngươi cầm tù hắn, giam lỏng hắn, ngươi kiểm soát hành động của hắn, thậm chí ép buộc hắn phải thư phục ngươi, trở thành một luyến cấm bị ngươi đùa bỡn, thứ ngươi làm bây giờ không phải là thứ ngươi ghét nhất lúc trước sao?"
"Độc Cô Ly, ta thật sự là ngày đầu tiên quen biết ngươi a." Ánh mắt Tô Ngọc cực kỳ xa lạ.
Độc Cô Ly không cách nào cãi lại mỗi một câu nói của Tô Ngọc.
Y quả thật đang làm chuyện y từng cảm thấy trơ trẽn không biết xấu hổ nhất trên người Lý Thanh Vân.
"Không phải cầm tù, là bảo hộ, không phải giam lỏng, hắn là người ta yêu, không phải đùa bỡn, hành động của ta, đều xuất phát từ yêu."
Tô Ngọc không dám tin nói: "Yêu? Áp đặt ham muốn của ngươi lên người hắn, đây chính là tình yêu của ngươi? Độc Cô Ly, ngươi có thấy biểu tình của hắn không? Hắn không muốn! Hắn ghét ngươi!"
"Ngươi hủy hoại hoàng vị của hắn chưa đủ, ngươi còn muốn giam lỏng hắn, thậm chí tự tìm cho mình một cái lý do đường hoàng để giam cầm hắn! Độc Cô Ly, ngươi quá vô sỉ!"
Tô Ngọc một tiếng lại một tiếng, mắng vào trong lòng Độc Cô Ly.
Đôi mắt y hạ xuống, nhìn Lý Thanh Vân.
Khi ở Đoàn gia thôn, Cửu Nhi rõ ràng thiết tha chân tình nói với y: Cùng người mình yêu làm loại chuyện này, thần phục dưới thân người mình yêu, là tình yêu, đây là một chuyện hạnh phúc.
Nhưng... Lý Thanh Vân đã không còn yêu y. Hắn nói hắn sẽ không bao giờ yêu y nhiều như trước đây nữa.
Nhưng y ngoại trừ những biện pháp này, còn có biện pháp gì giữ Lý Thanh Vân lại đây?
Y không thể buông tay, nếu y buông tay, nhỡ đâu không nhìn thấy Lý Thanh Vân nữa thì phải làm sao bây giờ?
Chuyện giả chết ở Đoàn gia thôn đã tạo thành bóng ma rất lớn cho y, y không muốn mất Lý Thanh Vân, không thể mất Lý Thanh Vân, cho dù Lý Thanh Vân căm hận y, cho dù Lý Thanh Vân không thích y. Y cũng muốn giữ lại Lý Thanh Vân, không tiếc bất cứ giá nào.
Y không thể chấp nhận chuyện Lý Thanh Vân không cần y.
Y không thể chấp nhận chuyện Lý Thanh Vân rời bỏ y.
Nếu không, y sẽ điên, thật sự sẽ điên...
Đoàn Ngâm đứng sau lưng Tô Ngọc, trong suốt giống như người vô hình. Y nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát vị chủ nhân khiến hai nam nhân cãi nhau không ngớt này, cảm thấy hắn sinh ra vô cùng diễn dã, đồng thời lại cảm thấy hắn rất quen mắt, phảng phất như đã gặp qua ở nơi nào đó.
Trong cung...
Đoàn Ngâm mở to hai mắt. Y nhớ rồi! Người này không phải chính là vị bạo quân hỉ nộ vô thường của Ung Quốc kia sao?! Y từng thiếu chút nữa được tặng cho Lý Thanh Vân! Hắn chỉ nhìn xuống y và nói với y: "Ngươi quả thực không có chút tôn nghiêm nào."
Đó là hắn ta.
Đế vương ngày xưa cao cao tại thượng không ai sánh bằng, hiện giờ sao lại biến thành chim Hoàng Yến của người khác?
Đoàn Ngâm chăm chú nhìn bộ dạng lý Thanh Vân, xuất thần.
Mắt phượng Lý Thanh Vân hơi lạnh.
Hai người này, một người từng là "sủng phi" của hắn, một người từng là Thái y của hắn. Hiện giờ lại ở chỗ này vì hắn tranh đến mặt đỏ tai hồng. Tuy nói mục đích của hắn đã đạt được, nhưng chung quy vẫn cảm thấy rất ồn ào.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Lý Thanh Vân không kiên nhẫn nói, "Tô Ngọc, hiện tại mạch tượng của ta đến tột cùng như thế nào?"
Tô Ngọc phục hồi tinh thần lại, tất cung tất kính trả lời: "Mạch tượng của ngài rất yếu, cần tĩnh dưỡng." Hắn quay đầu, gọi Đoàn Ngâm lại, đẩy qua cho Độc Cô Ly, "Hắn là Mỹ Nhân tộc, ngươi có vấn đề gì về Mỹ Nhân tộc, có thể hỏi hắn. Hãy để hắn ta chăm sóc Hoàng thượng."
Đoàn Ngâm chấn kinh: "?"
Đôi mắt Độc Cô Ly lạnh như băng, nhìn kỹ Đoàn Ngâm: "Hắn có thể không?"
"Đồng tộc chiếu cố đồng tộc, đây là lựa chọn tốt nhất." Tô Ngọc dừng một chút, "Đoàn Ngâm thân là Mỹ Nhân tộc, hắn hiểu rõ thân thể Mỹ Nhân tộc nhất."
"!" Đoàn Ngâm mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lý Thanh Vân.
"Ngươi nhìn cái gì?" Độc Cô Ly chán ghét nhìn về phía Đoàn Ngâm.
Dứt lời, y liền dùng chăn vững vàng quấn lấy Lý Thanh Vân, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, một bộ dáng không cho phép người ngoài theo dõi.
Ánh mắt y băng lãnh: "Ngươi nhớ chăm sóc hắn thật tốt, nếu có bất kỳ sai sót nào, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Đoàn Ngâm cả người chấn động, thói quen thuận theo người khác nhiều năm qua làm cho y theo bản năng nói: "Vâng."
----------------%----------------
Sắc xuân kiều diễm, diễm lệ ướt át.
Đuôi mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, vành mắt phủ một tầng thủy quang, tóc mực như thác nước tản mát trên chăn gấm. Đầu ngón chân phấn nộn mượt mà nhẹ nhàng cuộn tròn, tiếng nói như móc câu khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Khuôn mặt trắng nõn hồng diễm như thế, khi nở rộ so với hoa còn tươi sáng kiều diễm hơn.
Dị hương thấm vào ruột gan, ngửi một chút, tựa như đăng cực nhạc thịnh.
Có thể có được hắn, quả thực là chuyện hạnh phúc nhất trần đời.
Độc Cô Ly chậm rãi vuốt ve mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trong suốt treo trên khóe mắt Lý Thanh Vân. Động tác dịu dàng lại thân mật cực kỳ giống đối đãi với trân bảo dễ vỡ.
Đôi mắt đẹp của y nhiễm lên vài phần ham muốn chiếm hữu: "A Vân, ta yêu ngươi. Ngày xưa là ta bị mù, là ta có lỗi với ngươi. Ngươi oán hận ta, đối xử với ta như thế nào cũng được. Chỉ cầu ngươi đời này đừng rời bỏ ta."
Lý Thanh Vân mệt mỏi không có khí lực nằm sấp trên vai Độc Cô Ly, mắt phượng treo một giọt nước mắt: "Độc Cô Ly, ta hận ngươi."
Một câu nói nhẹ nhàng, rõ ràng không có bất kỳ lực uy hiếp nào, lại làm cho đồng tử Độc Cô Ly co rút lại, lồng ngực chấn kinh.
Khóe môi y nhếch lên, cười tự giễu. Sau đó hôn lên trán Lý Thanh Vân, chậm rãi ôm ngang Lý Thanh Vân: "A Vân cũng mệt mỏi rồi, để ta tắm rửa cho A Vân."
Toàn bộ quá trình Lý Thanh Vân đều không nói một câu, sắc mặt đỏ bừng không chút thay đổi, mắt phượng nhìn kỹ Độc Cô Ly, tựa hồ đây là ngày đầu tiên hắn quen biết người này.
Độc Cô Ly là đại mỹ nhân phong hoa ngọc tư tuyệt sắc. Hơn nữa còn là nhân vật chính trong thoại bản gốc, vì sao làm ra việc gì, đều khác biệt hoàn toàn với tương lai mà trong mộng dự đoán như thế.
Y không phải là đại mỹ nhân trong sạch, lãnh đạm.
Y căn bản là cầm thú khoác da mỹ nhân không ngừng nghĩ cách tra tấn người khác.
Mỗi lần Độc Cô Ly ở trước mắt hắn xé bỏ từng tầng ngụy trang, đều khiến Lý Thanh Vân có loại cảm giác thầm hận mình nhìn lầm người.
Hắn bị khuôn mặt thanh lãnh của đại mỹ nhân này lừa quá thảm a.
Xét thấy vết xe đổ lúc trước khi Lý Thanh Vân bị sốt mê man ở thôn Đoàn gia, Độc Cô Ly toàn bộ quá trình đều ôn nhu đến cực điểm, cẩn thận từng li từng tí chăm sóc Lý Thanh Vân, lo hắn bị lạnh phát sốt, lại sợ hắn va phải chỗ nào.
Ngay cả lúc tắm rửa chỗ đó cũng sợ Lý Thanh Vân đau.
Tận chức tận trách giống như trượng phu tốt ôn nhu nhất thế gian này.
Lý Thanh Vân kéo khóe môi. Tất cả đều là nhảm nhí. Độc Cô Ly chính là một tên súc sinh không bằng cầm thú.
Lau khô tóc cho Lý Thanh Vân, mặc xong y phục, lại bế hắn trở về sương phòng.
Lý Thanh Vân nằm trên giường, chân ngọc thon dài có vết cắn màu đỏ, in trên người hắn, vô cùng ái muội.
Độc Cô Ly quỳ gối trước người hắn, năm ngón tay tinh xảo nắm lấy đôi chân mềm mại của Lý Thanh Vân, tinh tế cảm nhận đôi chân ngọc của hắn, ánh mắt càng ngày càng u ám: "Chân ngọc của A Vân thật đẹp. Nếu buộc lục lạc nhỏ màu vàng lên, nhất định sẽ càng đẹp, càng diễm..."
"..." Thiết lập người này thật sự sụp đổ triệt để.
Lý Thanh Vân nghiêng đầu, trong mắt phượng chỉ có ác ý.
Từ sau khi chính biến qua đi, hắn đã sớm thất vọng với Độc Cô Ly, cũng tiêu diệt sạch sẽ loại tâm tư kia. Hiện giờ không phải là hắn vội vàng muốn cùng Độc Cô Ly trải qua xuân tiêu.
Mà là Độc Cô Ly muốn tới trêu chọc hắn.
Cốt truyện nguyên tác, sớm đã đi chệch khỏi quỹ đạo, sụp đổ không còn một mảnh.
Chân ngọc của Lý Thanh Vân nặng nề nghiền ép tại trái tim Độc Cô Ly, đó là nơi có vết thương do chủy thủ đâm.
Ngón chân của hắn dùng sức giẫm lên, hận không thể làm cho Độc Cô Ly đau đến chết mới cam tâm.
Hắn đạt được ý nguyện nhìn thấy sắc mặt Độc Cô Ly trắng bệch một phần.
Lý Thanh Vân mắt phượng khẽ nhíu: "Độc Cô Ly, ngươi có đau không?"
Độc Cô Ly kêu lên một tiếng đau đớn, năm ngón tay thon dài nắm lấy bàn chân đang không ngừng làm loạn của Lý Thanh Vân, nhìn thẳng vào hắn, "Ta nói ta đau, A Vân sẽ đau lòng sao?"
"Không." Lý Thanh Vân nhẹ giọng trả lời, "Nhưng nhất định sẽ cao hứng."
Độc Cô Ly nâng chân Lý Thanh Vân lên, cả người cúi xuống trên người hắn, ngậm lấy lỗ tai phấn nhuận của Lý Thanh Vân, thở ra hơi nóng, làm cho người ta ngứa ngáy, "Vẫn là thân thể A Vân thành thật nhất, Tiểu Vân Nhi nói cho ta biết, nó rất thích ta."
Lý Thanh Vân đẩy Độc Cô Ly ra, thẹn quá hóa giận tát Độc Cô Ly một cái, mắng: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Mặt Độc Cô Ly tê rần, bị đánh cho nghiêng đầu đi, lại chậm rãi quay đầu, bắt lấy cổ tay trắng nõn tinh xảo của Lý Thanh Vân, nhìn chằm chằm hắn nói: "A Vân thích khuôn mặt này của ta, nhưng đây là lần thứ ba A Vân tát vào mặt ta, chẳng lẽ ngươi không yêu khuôn mặt này của ta nữa sao?"
Dứt lời, đại mỹ nhân đến gần Lý Thanh Vân, đôi mắt trong trẻo như tuyết hàm chứa tình ý ôn nhu nhìn hắn, ngũ quan phong hoa tuyệt sắc mang đến lực trùng kích khiến người ta kinh diễm vô cùng. Hơn nữa khi đại mỹ nhân cười rộ lên, tuyệt mỹ tựa như trăm hoa nở rộ, càng làm cho người ta cảm thấy y thật sự giống như thần tiên kinh động thiên nhân.
Trên đời này sẽ không bao giờ có người phong hoa tuyệt đại trời sinh hơn Độc Cô Ly.
Đặc biệt là khi y cố tình sử dụng khuôn mặt này để cố gắng thu hút sự chú ý của người y yêu.
Vẻ đẹp có thêm phần sắc thái này, càng làm cho người ta ao ước.
Nếu là người bình thường, thì sớm đã lạc mất hồn phách, không còn tâm trí.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hàm chứa tức giận. Hắn sẽ không bao giờ bị khuôn mặt này lừa nữa, mở miệng lạnh giọng nói: "Độc Cô Ly, ngươi ngoại trừ cái khuôn mặt có thể làm cho ta vừa mắt này. Còn làm được cái gì khác? Trải qua chuyện này, ngươi cảm thấy tình cảm của ta đối với ngươi, còn lại bao nhiêu phần?"
Độc Cô Ly nâng mặt Lý Thanh Vân lên, ngón tay không ngừng thân mật xoa nắn, y cười ôn nhu: "Mặc kệ còn lại mấy phần, cho dù là một chút cũng không có. Ta cũng sẽ làm A Vân yêu ta và tin tưởng ta một lần nữa."
Mắt phượng Lý Thanh Vân lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đáy mắt Độc Cô Ly.
"Không có khả năng." Hắn đánh rơi tay Độc Cô Ly, mắt phượng không hề có cảm xúc, ngữ khí cực lãnh, "Rốt cuộc không thể quay về được. Ta sẽ không bao giờ thích ngươi như trước đây, dung túng cho ngươi, yêu ngươi. Vì ta cảm thấy ta như vậy thực sự quá ngu ngốc, bị ngươi mê hoặc xoay mòng mòng, bị ngươi âm mưu tính toán hết thảy, bị ngươi tìm mọi cách lợi dụng."
"Độc Cô Ly, ngươi nghe cho rõ. Hiện tại, tương lai, ta cũng sẽ không yêu ngươi."
Độc Cô Ly nhìn biểu tình gần như lạnh băng của hắn, thất thần, y che miệng Lý Thanh Vân, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Trong lòng nghĩ là làm thế nào trốn thoát từ nơi này.
Bên ngoài cửa--
Tỳ nữ gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Chủ tử. Tô Ngọc Thái y cùng Đoàn công tử bên cạnh hắn đến thăm, đã chờ hai canh giờ."
Độc Cô Ly khẽ cau mày. Hiển nhiên không thích bị người khác quấy rầy.
Y nhìn về phía Lý Thanh Vân: "Ta đi một chút sẽ về."
Lý Thanh Vân nhắm mắt lại chậm rãi nói: "Lăn."
Đôi mắt Độc Cô Ly hạ xuống, đắp chăn giúp hắn: "Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lý Thanh Vân nhắm mắt lại một chút cũng không muốn để ý tới y.
Hắn bây giờ đều cảm thấy cả người giống như tan rã, từ thân đến tâm đều cực kỳ mệt mỏi.
Độc Cô Ly tựa hồ nhìn hắn vài lần liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Lý Thanh Vân mở mắt phượng ra, nhìn trần nhà, suy tư tình cảnh hiện tại.
Lý Huyền thành công đoạt vị, hiện tại nhất định là tiểu nhân đắc chí, hận không thể sớm ngày tìm ra hắn sau đó giết hắn.
Độc Cô Ly giao dịch với Lý Huyền, lợi thế giao dịch là Ngọc tỷ Ung Quốc, hiện giờ Ngọc tỷ đã ở trong tay Lý Huyền, muốn đoạt lại Ngọc tỷ chắc chắn khó như lên trời.
Hắn muốn mau chóng dưỡng tốt thân thể, tìm cơ hội rời khỏi nơi này, cùng Lục Tiểu Hoa hội hợp, tập kết quân đội bên ngoài đánh về Ung quốc.
Nhưng hôm nay Độc Cô Ly giam lỏng hắn, khống chế phạm vi hoạt động tự do của hắn, không cho phép hắn đi ra ngoài, tất cả mọi thứ trong sinh hoạt đều phải thông qua sự cho phép của Độc Cô Ly. Trở thành một con chim Hoàng Yến được nuôi dưỡng trong lồng.
Hắn từng bước thăm dò Độc Cô Ly đối với hắn có bao nhiêu thật lòng.
Hắn có thể dưới mí mắt Độc Cô Ly vô pháp vô thiên thành bộ dáng gì.
Đây đều là lợi thế tương lai của hắn.
Khi thu hồi thật tâm, trong mắt chỉ còn lại lợi ích, không có tình cảm, mới chân chính đi ra khỏi cục diện này, bình tĩnh suy xét quan hệ giữa hắn và Độc Cô Ly.
Không bao lâu sau, cửa sương phòng liền mở ra.
Dị hương trong phòng xông vào mũi.
Tô Ngọc vừa vào cửa liền cảm thán nói: "A Ly nơi này của ngươi dùng hương gì vậy? Thơm quá."
Độc Cô Ly không trả lời, đi qua đỡ Lý Thanh Vân dậy, để hắn tựa vào trong ngực mình, lạnh lùng nhìn Tô Ngọc, "Bắt mạch."
Sắc mặt Tô Ngọc cứng đờ, đè xuống ghen tị trong lòng. Ôn nhuận cười cười, đi qua, ánh mắt thành kính, quỳ thẳng xuống, tựa như trước kia ở trong cung bắt mạch giúp bệ hạ.
Lý Thanh Vân nằm trong ngực Độc Cô Ly, tóc đen như thác. Mắt phượng phiếm hồng, lúc nhìn Tô Ngọc không có biểu tình gì, ngược lại duỗi tay ra, trắng nõn như ngọc, thon dài vô cùng.
Trên cánh tay trắng như ngọc, dấu vết màu đỏ ái muội khắc ở trước mắt Tô Ngọc.
Tô Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Lý Thanh Vân.
Đôi mắt phượng Của Lý Thanh Vân nhìn thẳng vào hắn, khiến trái tim Tô Ngọc chấn động.
Ánh mắt này giống như mèo con, vừa đáng thương, vừa suy yếu, lại quyến rũ người khác. Làm cho người ta liếc mắt một cái liền vô cớ kích động mập mờ.
Lý Thanh Vân nâng cằm lên, hừ nhẹ một tiếng, trong lúc lơ đãng lộ ra vết đỏ mờ ám cùng vết cắn trên cần cổ trắng ngầng. Ánh mắt của hắn đang cầu cứu Tô Ngọc, hắn bị khi dễ, hơn nữa bị khi dễ đến thật thảm.
Tô Ngọc chỉ cảm thấy một màn này giống như uống rượu độc giải khát trùng kích đại não của hắn, chỉ trong nháy mắt, vẻn vẹn một nháy mắt, dưới quan bào rộng lớn của Tô Ngọc, dục vọng thuộc về bản năng trời sinh của nam nhân tăng lên vô hạn.
Tô Ngọc hơi thở dồn dập, ngơ ngác nhìn Lý Thanh Vân, nuốt nước miếng.
"Ngươi đang nhìn vào cái gì vậy? Tô Thái y." Độc Cô Ly lạnh nhạt cảnh cáo. Sau đó cầm chăn lên chặn lại bên mặt Lý Thanh Vân, cúi đầu nhìn thẳng xuống Lý Thanh Vân.
Đáy mắt Tô Ngọc có chút âm u.
Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên thản nhiên nhìn Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly nắm chặt nắm đấm.
Vừa rồi, Lý Thanh Vân nằm trong lòng y, như có như không quyến rũ nam nhân khác, khiến cho nam nhân khác đồng tình.
Đầu lưỡi Độc Cô Ly chống đỡ hàm trên, loại lửa giận này làm cho sắc mặt y càng lạnh giống như hàn băng bình thường.
Lý Thanh Vân mắt phượng ửng đỏ, khóe mắt ẩn nước: "Ngươi nhất định phải ép ta làm nhục ta như vậy sao?"
Tô Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn đứng dậy, rốt cuộc nhịn không được lạnh mặt nhìn về phía Độc Cô Ly: "Sao ngươi có thể ép buộc hắn như thế?!"
Độc Cô Ly thẳng tắp nhìn xuống Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đang câu dẫn Tô Ngọc.
Độc Cô Ly đã nhìn ra.
Y nâng đôi mắt lên, ánh mắt băng lãnh: "Tô Thái y, ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được. A Vân bây giờ là người của ta, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều đánh dấu thuộc về một mình ta! Hắn là của ta, đời này, kiếp sau đều là của ta!"
Tô Ngọc không dám tin nói: "Độc Cô Ly, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Bệ hạ đã từng giam ngươi trong cung, ngươi nói ngươi không thích nam nhân, ngươi nói ngươi chán ghét bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với nam nhân, ngươi nói ngươi không thích bị coi là luyến sủng, ngươi cảm thấy những người thư phục dưới thân nam nhân là những người không có chút tôn nghiêm nào."
"Nhưng bây giờ ngươi đang làm cái gì? Ngươi cầm tù hắn, giam lỏng hắn, ngươi kiểm soát hành động của hắn, thậm chí ép buộc hắn phải thư phục ngươi, trở thành một luyến cấm bị ngươi đùa bỡn, thứ ngươi làm bây giờ không phải là thứ ngươi ghét nhất lúc trước sao?"
"Độc Cô Ly, ta thật sự là ngày đầu tiên quen biết ngươi a." Ánh mắt Tô Ngọc cực kỳ xa lạ.
Độc Cô Ly không cách nào cãi lại mỗi một câu nói của Tô Ngọc.
Y quả thật đang làm chuyện y từng cảm thấy trơ trẽn không biết xấu hổ nhất trên người Lý Thanh Vân.
"Không phải cầm tù, là bảo hộ, không phải giam lỏng, hắn là người ta yêu, không phải đùa bỡn, hành động của ta, đều xuất phát từ yêu."
Tô Ngọc không dám tin nói: "Yêu? Áp đặt ham muốn của ngươi lên người hắn, đây chính là tình yêu của ngươi? Độc Cô Ly, ngươi có thấy biểu tình của hắn không? Hắn không muốn! Hắn ghét ngươi!"
"Ngươi hủy hoại hoàng vị của hắn chưa đủ, ngươi còn muốn giam lỏng hắn, thậm chí tự tìm cho mình một cái lý do đường hoàng để giam cầm hắn! Độc Cô Ly, ngươi quá vô sỉ!"
Tô Ngọc một tiếng lại một tiếng, mắng vào trong lòng Độc Cô Ly.
Đôi mắt y hạ xuống, nhìn Lý Thanh Vân.
Khi ở Đoàn gia thôn, Cửu Nhi rõ ràng thiết tha chân tình nói với y: Cùng người mình yêu làm loại chuyện này, thần phục dưới thân người mình yêu, là tình yêu, đây là một chuyện hạnh phúc.
Nhưng... Lý Thanh Vân đã không còn yêu y. Hắn nói hắn sẽ không bao giờ yêu y nhiều như trước đây nữa.
Nhưng y ngoại trừ những biện pháp này, còn có biện pháp gì giữ Lý Thanh Vân lại đây?
Y không thể buông tay, nếu y buông tay, nhỡ đâu không nhìn thấy Lý Thanh Vân nữa thì phải làm sao bây giờ?
Chuyện giả chết ở Đoàn gia thôn đã tạo thành bóng ma rất lớn cho y, y không muốn mất Lý Thanh Vân, không thể mất Lý Thanh Vân, cho dù Lý Thanh Vân căm hận y, cho dù Lý Thanh Vân không thích y. Y cũng muốn giữ lại Lý Thanh Vân, không tiếc bất cứ giá nào.
Y không thể chấp nhận chuyện Lý Thanh Vân không cần y.
Y không thể chấp nhận chuyện Lý Thanh Vân rời bỏ y.
Nếu không, y sẽ điên, thật sự sẽ điên...
Đoàn Ngâm đứng sau lưng Tô Ngọc, trong suốt giống như người vô hình. Y nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát vị chủ nhân khiến hai nam nhân cãi nhau không ngớt này, cảm thấy hắn sinh ra vô cùng diễn dã, đồng thời lại cảm thấy hắn rất quen mắt, phảng phất như đã gặp qua ở nơi nào đó.
Trong cung...
Đoàn Ngâm mở to hai mắt. Y nhớ rồi! Người này không phải chính là vị bạo quân hỉ nộ vô thường của Ung Quốc kia sao?! Y từng thiếu chút nữa được tặng cho Lý Thanh Vân! Hắn chỉ nhìn xuống y và nói với y: "Ngươi quả thực không có chút tôn nghiêm nào."
Đó là hắn ta.
Đế vương ngày xưa cao cao tại thượng không ai sánh bằng, hiện giờ sao lại biến thành chim Hoàng Yến của người khác?
Đoàn Ngâm chăm chú nhìn bộ dạng lý Thanh Vân, xuất thần.
Mắt phượng Lý Thanh Vân hơi lạnh.
Hai người này, một người từng là "sủng phi" của hắn, một người từng là Thái y của hắn. Hiện giờ lại ở chỗ này vì hắn tranh đến mặt đỏ tai hồng. Tuy nói mục đích của hắn đã đạt được, nhưng chung quy vẫn cảm thấy rất ồn ào.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Lý Thanh Vân không kiên nhẫn nói, "Tô Ngọc, hiện tại mạch tượng của ta đến tột cùng như thế nào?"
Tô Ngọc phục hồi tinh thần lại, tất cung tất kính trả lời: "Mạch tượng của ngài rất yếu, cần tĩnh dưỡng." Hắn quay đầu, gọi Đoàn Ngâm lại, đẩy qua cho Độc Cô Ly, "Hắn là Mỹ Nhân tộc, ngươi có vấn đề gì về Mỹ Nhân tộc, có thể hỏi hắn. Hãy để hắn ta chăm sóc Hoàng thượng."
Đoàn Ngâm chấn kinh: "?"
Đôi mắt Độc Cô Ly lạnh như băng, nhìn kỹ Đoàn Ngâm: "Hắn có thể không?"
"Đồng tộc chiếu cố đồng tộc, đây là lựa chọn tốt nhất." Tô Ngọc dừng một chút, "Đoàn Ngâm thân là Mỹ Nhân tộc, hắn hiểu rõ thân thể Mỹ Nhân tộc nhất."
"!" Đoàn Ngâm mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lý Thanh Vân.
"Ngươi nhìn cái gì?" Độc Cô Ly chán ghét nhìn về phía Đoàn Ngâm.
Dứt lời, y liền dùng chăn vững vàng quấn lấy Lý Thanh Vân, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, một bộ dáng không cho phép người ngoài theo dõi.
Ánh mắt y băng lãnh: "Ngươi nhớ chăm sóc hắn thật tốt, nếu có bất kỳ sai sót nào, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Đoàn Ngâm cả người chấn động, thói quen thuận theo người khác nhiều năm qua làm cho y theo bản năng nói: "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất