Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 68: A Vân là đế, ta làm hậu
Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Chỉ trong một ngày.
Chuyện Tô Ngọc và Bạch Cảnh Sách bày mưu tính kế cứu Lý Thanh Vân đã kết thúc trong thất bại.
Bạch Cảnh Sách xử lý tốt hậu quả để lại ở trường đình ngoại ô Ung đô, hơn nữa còn tìm người mang Tô Ngọc đi, gọi Đoàn Ngâm đến, tìm một chiếc xe ngựa, nhờ xa phu đưa bọn họ rời xa nơi thị phi này. Tô Ngọc bị cổ trùng trong cơ thể tra tấn sống không bằng chết, khí cả người không lưu thông, không ngừng run rẩy.
Đoàn Ngâm nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn thiếu chút nữa ngất đi.
Bạch Cảnh Sách không đành lòng nói: "Đoàn Ngâm, hiện tại Độc Cô Ly một lòng nhào vào người Lý Thanh Vân. Ngươi nhanh chóng thừa dịp này dẫn chủ tử ngươi rời khỏi đây tìm danh y đi. Đừng nghĩ đến việc báo thù, các ngươi... Đấu không lại Độc Cô Ly, không ai đấu nổi hắn."
"Nhưng mà... Nhưng đại nhân nhà ta biến thành bộ dáng này, cứ như vậy quên đi sao?" Đoàn Ngâm khóc nói.
"Hắn đã rất nhân từ." Bạch Cảnh Sách nghiêm túc nói, "Ở trước mặt Lý Thanh Vân, hắn đã cố gắng kiềm chế. Nếu không chủ tử nhà ngươi sẽ còn thảm hơn bây giờ... Tin ta đi, đừng để vẻ ngoài của Độc Cô Ly lừa gạt, trái tim hắn là hàn đàm sâu không thấy đáy, một khi hắn ngoan độc lên, không ai có thể sánh kịp... Mau đi đi, đừng chọc hắn nữa, đến lúc đó muốn đi cũng không đi được."
Đoàn Ngâm mờ mịt luống cuống, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Tô Ngọc đang không ngừng đau đớn kêu rên. Buồn bã nói: "Đại nhân cả đời hành y, bây giờ lại phải đi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh. Thật trớ trêu."
"Ân sư của Tô Ngọc tên là Tất Thiên Lăng, là một vị thần y nổi danh du ngoạn bốn bể. ngươi có thể đi tìm hắn." Bạch Cảnh Sách thở dài nói, "Đi đi. Đoàn Ngâm, các ngươi đi càng xa càng tốt, đừng xuất hiện trước mắt Độc Cô Ly."
"... Vâng. Đa tạ Bạch công tử." Đoàn Ngâm đỏ mắt nghẹn ngào nói.
Bạch Cảnh Sách vẫy vẫy tay, xa phu liền chở Đoàn Ngâm và Tô Ngọc rời khỏi Ung đô.
Sau khi nhìn xe ngựa rời đi. Ánh mắt hắn ảm đạm, cợt nhả nói, "Độc Cô Ly a Độc Cô Ly, ngươi đây là muốn đi ngược lại đại nghĩa thiên hạ sao?"
"Ngươi cũng có một ngày bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc."Chuyện ở ngoại ô Ung đô đã được xử lý rất sạch sẽ, hầu như không có dân chúng nào biết nơi đó đã từng xảy ra chuyện gì.
Vào cuối tháng Năm, Ung đô đỗ mưa rào. Tiết trời nóng bức, mặt đất ngột ngạt và ẩm ướt.
Tiếng mưa rả rích trên mái hiên, nước mưa tràn ngập Ung Quốc, rửa sạch liễu xanh trong góc đình đài lầu các. Toàn bộ Ung Quốc đã vào mùa mưa. Dân chúng rất ít khi ra ngoài, đường phố rộng lớn gần như trống trải.
Bên ngoài cửa điện hoàng cung Ung Quốc trang trọng uy nghiêm, là phủ uyển nơi ở của bách quan trong triều, trước phủ đệ mới xây dựng, trên cánh cửa màu son rồng bay phượng múa có ba chữ "Quân Sư phủ".
Tân đế Ung Quốc không làm gì, bệnh nặng nằm liệt giường.
Quân sư tân nhiệm, trước là nam sủng của hậu cung đế vương, nắm giữ triều chính, đùa bỡn triều cương, bách quan quần thần không ai dám khiêu chiến. Trong một khoảng thời gian ngắn. Độc Cô Ly nhảy lên chính đàn Ung Quốc, trở thành Quân sư đại nhân trong lòng bách quan Ung Quốc. Ung Quốc lớn như vậy, đều bị một mình y khống chế.
Trong [Quân Sư phủ].
Nơi này nghênh đón một vị chủ nhân mới.
Một chiếc xe ngựa chạy tới, dừng ở trước Quân Sư phủ.
Bàn tay thon dài xương cốt rõ ràng vén rèm lên, tóc mực theo đó tản ra, áo bào trắng trong vắt như ở trước mắt, ngũ quan tuyệt mỹ, quả nhiên kinh động như gặp thiên nhân, tựa như thần tiên trên trời hạ phàm, di thế độc lập, không nhiễm khói lửa thế tục.
Độc Cô Ly ôm ngang thân hình màu trắng của Lý Thanh Vân lên, dùng áo bào trắng rộng thùng thình che mặt hắn lại, không cho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, phần chiếm hữu này không khỏi khiến lòng người thổn thức.
Người ta hiếu kì về ngoại hình của người trong ngực, người nào có thể làm cho một vị nam nhân đẹp như tiên nhân nảy sinh ham muốn độc chiếm mãnh liệt như vậy. Nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân ngọc trắng nõn, ngón chân mềm mại nhẹ nhàng cuộn mình. Một đôi tay gắt gao nắm lấy cổ áo của nam nhân, tóc đen như gấm tản mát phía dưới theo gió bay múa.
Hạ nhân trong phủ uyển mở cánh cửa son sơn ra. Độc Cô Ly ôm người sải bước tiến vào. Hạ nhân trong phủ nhao nhao hành lễ. Độc Cô Ly bế Lý Thanh Vân đi vào lầu các tinh xảo nằm giữa phủ đệ, đây là điện đường màu vàng hoa lệ mà y tỉ mỉ xây dựng cho Lý Thanh Vân.
Cách bày trí trong lầu các đều được xây dựng theo sở thích của Lý Thanh Vân, có Long Tiên Cung vàng son lộng lẫy. Lý Thanh Vân chính là chủ nhân nơi này.
Y vĩnh viễn sẽ không để Lý Thanh Vân rời khỏi y.
"Độc Cô Ly." Lý Thanh Vân môi răng khẽ run lên, hắn nắm chặt cổ áo Độc Cô Ly, hận không thể vò nát nó. Đôi mắt phượng lấp lánh hiện lên vẻ đẹp diễm lệ. Sau khi thân phận và địa vị của hắn mất đi, cùng với việc Độc Cô Ly lộ ra đuôi cáo, hắn không khỏi kiêng kỵ, "Ngươi muốn đối phó ta như đối phó với Tô Ngọc sao?"
"Ta làm sao nỡ." Độc Cô Ly nhẹ nhàng nói, đôi mắt lóe lên tia sáng ôn nhu, giống như đối đãi với trân bảo hiếm có dễ vỡ, cẩn thận đặt Lý Thanh Vân ngồi trên giường.
Tóc Lý Thanh Vân tán loạn, quần áo lộn xộn, chân trần lui dần về phía sau, đến khi chạm phải góc tường, mới ôm lấy hai chân, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào y, nhẹ giọng nói: "Độc Cô Ly, trước kia ta cho rằng ngươi chỉ là không có tâm, bây giờ thủ đoạn của ngươi đối với Tô Ngọc đã làm ta mở rộng tầm mắt. Ngươi đâu chỉ không có tâm tâm ngươi quả thực tối đen."
Ý cười Độc Cô Ly tản đi: "Không được nhắc tới Tô Ngọc."
Lý Thanh Vân ngẩng mặt lên: "Hắn từng có quan hệ đồng minh hợp tác với ngươi. Hắn chế độc, ngươi hạ độc. Quan hệ trước kia của hai người coi như tốt đẹp, vậy mà hôm nay ngươi lại có thể dùng thủ đoạn như vậy đối phó hắn..." Lời còn chưa nói xong, xương cổ tay trắng nớt của Lý Thanh Vân liền bị Độc Cô Ly nắm kéo đi, cả người ngã vào trong ngực Độc Cô Ly, bị áo bào trắng rộng lớn của y giam cầm. Mặt dán vào lồng ngực Độc Cô Ly, còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của y.
Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, tóc mực tản ra trước ngực, hương hoa Mai thanh u tao nhã tỏa ra. Y ôm lấy eo Lý Thanh Vân, chậm rãi thu lại khí lực, ôm cả người hắn vào lòng, giọng nói khàn khàn: "A Vân, cơ thể ngươi đang không tốt."
Lý Thanh Vân hơi thở dồn dập: "Vì ai đây."
"Bởi vì ta." Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống, chăm chú nhìn mặt Lý Thanh Vân, "A Vân vì ta mà ăn Hợp Hoan Cổ của Miêu Cương ủy thân cho ta, bởi vậy mới không thể áp chế khí tức Mỹ Nhân tộc. Ta lại mắt mù, hết lần này đến lần khác ra tay đối phó A Vân, mưu đoạt giang sơn và hoàng vị của A Vân. Hại A Vân mất hết tất cả, rơi xuống vũng bùn mới trở thành cục diện mặc cho người ta chém giết như bây giờ."
"A Vân bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, tất cả đều tại ta, ta là thủ phạm."
"A Vân là thánh tử Mỹ Nhân tộc, có được mị cốt trời sinh, dung sắc này sẽ bị thiên hạ ngấp nghé. Một khi mất đi hoàng vị và sự bảo hộ của quyền lực, A Vân sẽ là thịt cá mặc người chém giết, trở thành Mỹ Nhân tộc người người khi dễ."
Độc Cô Ly vuốt ve vành tai Lý Thanh Vân, lưu luyến ở cằm hắn, lại chậm rãi nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nhìn hắn: "Bởi vì thân thể Mỹ Nhân tộc, A Vân nhất định không có khả năng luyện võ. Trên thế giới này, chỉ có ta mới có thể bảo vệ A Vân khỏi việc bị người khác xâm phạm."
"A Vân muốn bị người khác sỉ nhục, hay là một mình ta bảo vệ."
Do trước đó uống phải nước trà có vấn đề, Lý Thanh Vân bây giờ đến cả người cũng không còn sức lực. Bị Độc Cô Ly nhẹ nhàng đẩy một cái, liền nằm xuống. Đôi mắt phượng ngấng lệ, hai má đỏ bừng, nhưng lời nói ra vẫn tuyệt tình như trước: "Độc Cô Ly, ta tình nguyện lưu lạc đến mức ai ai cũng có thể khi dễ, chứ không bao giờ muốn trở thành nô lệ của một mình ngươi."
Một câu này lần nữa làm cho máu khắp người Độc Cô Ly đông lại.
Đôi mắt y xuất hiện hàn băng: "A Vân biết không, lúc ta nhìn thấy hình ảnh ngươi bị Tô Ngọc khi dễ, ta sắp điên rồi! Ta không còn lý trí nữa! Ta ghét Tô Ngọc đến điên rồi! Thiếu chút nữa không khống chế nổi ý niệm muốn giết chết Tô Ngọc! Sao hắn dám, làm sao có thể, hắn mà cũng xứng!"
Dứt lời, y nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, tinh tế nhìn vết siết đỏ trên cổ tay hắn, ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng: "Ta là người nam nhân đầu tiên của A Vân, cũng là nam nhân duy nhất của Vân. Dù A Vân có ghét ta như thế nào, trả thù ta như thế nào, trừng phạt ta như thế nào, ta đều có thể chịu đựng được. Nhưng nếu A Vân muốn quyến rũ người khác, dám cầu xin tên nam nhân khác. Thì ta chắc chắn sẽ làm điều gì đó khiến cho A Vân kinh ngạc hơn nữa."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân phiếm hồng: "Độc Cô Ly! Ngươi không sợ ta ghét ngươi hơn sao?"
"Sợ." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói, "Nhưng ta càng sợ mất đi A Vân."
"Dù cho A Vân có hận ta nhiều hơn nữa, ta cũng phải dùng hết thủ đoạn giữ A Vân ở bên cạnh."
"Ta sẽ vì A Vân mà tự tay đâm cừu địch, vì A Vân mưu đoạt giang sơn, để A Vân vĩnh viễn không lo nghĩ, chỉ phục tùng mệnh lệnh của A Vân. Đợi A Vân lên ngôi lần nữa, ngươi là đế, ta làm hậu"
"Độc Cô Ly ta là nam nhân duy nhất của bệ hạ."
Y chế trụ hai tay Lý Thanh Vân, đặt tay hắn lên đầu, dùng thắt lưng trói tay hắn lại cột vào giường. Sau đó lấy ra một tiểu cổ trùng màu đỏ như máu, đặt ở bên môi Lý Thanh Vân.
"Đây là cái gì?" Lý Thanh Vân mắt phượng mở to, mâu thuẫn nhìn cổ trùng này, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, "Dùng cổ khống chế ta, đây chính là thủ đoạn của ngươi?"
"Đây không phải là cổ dùng để khống chế A Vân." trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Ly hiện lên một nụ cười ôn nhu, "Ta tìm khắp Cửu Châu, vất vả lắm mới tìm được, Huyết Cổ vạn năm chuyên nhắm vào Mỹ Nhân tộc."
"Huyết Cổ song sinh, nhất cổ nhị trùng. Chúng ta ăn nó, cả đời này có thể cùng nhau vu sơn vân vũ, chỉ có thể đối với nhau trung trinh không hai."
"Nó còn có khả năng giúp A Vân ẩn giấu khí tức câu nhân của Mỹ Nhân tộc, người khác ngửi không được, chỉ có ta mới có thể ngửi thấy. Một khi có người ý đồ đụng vào ngươi, sẽ bị Huyết Cổ này phản phệ, hóa thành một vũng máu, tiêu tán trong không khí."
"Ngoài những lợi ích này, còn có rất nhiều ưu điểm mà ta có thể từ từ khám phá cùng A Vân."
Mắt phượng Lý Thanh Vân giật mình, sợ hãi nhìn Huyết Cổ. Lại ngẩng đầu nhìn ngũ quan mỹ mạo kinh động thiên nhân của Độc Cô Ly, khiếp sợ nhìn đôi mắt xinh đẹp nụ cười ôn nhu của y, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
Huyết Cổ đặt ở bên môi.
Lý Thanh Vân quay đầu đi, mắt phượng phiếm hồng, nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt trên gối đầu, "Ta không ăn. Độc Cô Ly, muốn điên thì ngươi điên một mình đi, ta không tiếp! Ta không muốn bị ép làm những gì ta không muốn. Ngươi đừng ép buộc ta! Độc Cô Ly, ngươi đừng ép ta nữa! Buông tha cho ta không được sao?"
"Không được." Độc Cô Ly dịu dàng nói: "Là A Vân trêu chọc ta trước. Ngươi là người đầu tiên khiến ta có cảm xúc, hãy để ta rơi vào tình yêu với ngươi, hãy để ta trải nghiệm những gì gọi là niềm vui của con người, để trái tim ta hoàn toàn quay xung quanh ngươi."
"A Vân ta yêu ngươi ta yêu ngươi."
"Hồn phách của ta đã bị ngươi câu mất."
Mắt phượng Lý Thanh Vân khẽ run lên, "Độc Cô Ly, ngươi bức ta làm chuyện ta không muốn. Ngươi không sợ ta ngọc nát đá tan sao?"
"A Vân sẽ không đâu." Độc Cô Ly quá hiểu hắn, Cả người Lý Thanh Vân run rẩy, ngậm chặt môi lại, dù Độc Cô Ly có ôn nhu nhỏ giọng dụ dỗ như thế nào, hắn cũng không ăn không nghe.
Độc Cô Ly không muốn ép hắn ép quá chặt, khi ăn Huyết Cổ này vào vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Lòng bàn tay y đang nắm chặt một thứ, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.
Huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ tượng trưng cho quyền thế tối cao của Ung Quốc treo ở trước mắt Lý Thanh Vân.
Đồng tử hắn co rút lại, "Cái này không phải nằm trong tay Lý Huyền sao?"
"Cái trong tay Lý Huyền là giả." Độc Cô Ly khẽ cười nói, "Cái này mới là thật."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân treo lệ, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ này. Hắn nghe được lời Độc Cô Ly nói, Huyết Cổ nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đờ đẫn nhìn Độc Cô Ly, hắn không phản kháng, ngoan ngoãn mở miệng nuốt Huyết Cổ xuống. Kỳ thật mặc kệ có phản kháng hay không, hắn đều sẽ ăn Huyết Cổ, bởi vì Độc Cô Ly sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn khiến hắn cam tâm tình nguyện ăn. Thay vì phản kháng lần nữa, chi bằng ngoan ngoãn ăn. Sau đó tìm cơ hội rời đi, đi đến Miêu Cương tìm Diệu Linh giải Huyết Cổ.
Độc Cô Ly đồng thời nuốt một Huyết Cổ khác vào trong bụng.
Y gắt gao ôm lấy Lý Thanh Vân.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân đen nhánh, nhìn chằm chằm miếng ngọc tỷ này, thì thầm.
Độc Cô Ly vô cùng giữ lời hứa, y trịnh trọng đeo Huyết ngọc Ly Long Ngọc Tỷ vào cổ Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân sẽ mãi mãi thuộc về y. Niềm vui và sự thỏa mãn không thể giấu nổi, Độc Cô Ly cúi đầu ngậm lấy môi Lý Thanh Vân, đầu lưỡi lạnh lẽo thăm dò vào khoang miệng Lý Thanh Vân, tham lam tước đoạt khí tức của hắn, môi lưỡi quấn quýt, không phân khác biệt.
Lý Thanh Vân khẽ nhắm mắt, đuôi mắt đỏ hoe, tùy ý để mặc Độc Cô Ly muốn làm gì thì làm, hắn có thể ngửi thấy mùi hoa Mai nhàn nhạt của Độc Cô Ly, cũng có thể cảm nhận được sự đòi hỏi càng ngày càng quá đáng của y. Hắn không thể ức chế hừ nhẹ một tiếng.
Độc Cô Ly nghe thấy xương cốt liền tê dại một mảnh. Hai người dây dưa một lát liền tách ra.
Độc Cô Ly vuốt ve vành tai Lý Thanh Vân, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên ý cười: "A Vân, tuy rằng đã ăn Huyết Cổ, nhưng vì phòng ngừa chuyện lần này bị Tô Ngọc cướp đi lại xảy ra, ta chỉ có thể đeo xích cho A Vân."
Lý Thanh Vân mắt phượng mở to, cả người rét run, tức giận không nhỏ, "Độc Cô Ly, ngươi quá vô sỉ!"
Giọng nói Độc Cô Ly khàn khàn: "Ta không thểd để A Vân có cơ hội rời đi." Dây xích tinh tế được đeo ở mắt cá chân trắng nõn, một đầu sợi xích dài đóng đinh trên vách tường.
Lý Thanh Vân mỗi lần động một chút, chuông trên xiềng xích liền vang lên, thanh thúy dễ nghe, êm tai đến cực điểm, giống như mỹ diệu dương cầm.
Lúc này Huyết Cổ ở trong cơ thể tản ra một cỗ nhiệt khí.
Lý Thanh Vân khó nhịn ngứa ngáy, mắt phượng ửng đỏ.
"Quên nói với A Vân. Huyết Cổ này cứ cách một đoạn thời gian liền cần dung hợp lẫn nhau. Nếu không Huyết Cổ sẽ tra tấn chủ nhân, không đến mức chết, nhưng thân thể càng ngày càng khát cầu, nhất định sẽ không dễ chịu."
----------------%----------------Editor: Hé lô mn, chuyện là năm nay t lên năm nhất ĐH rùi, với cả học xa nhà luôn nên khoảng thời gian sắp tới sẽ có chút bận. Có thể t không edit thường xuyên như trước đây được nên mỗi ngày sẽ ko lên chương đều đặn nữa. Khi nào rãnh rỗi hoặc ổn định r thì t sẽ tiếp tục lên chương cho mn nhe. Và đương nhiên sẽ ko mỗi ngày một chương được nữa. Pái pái (◍•ᴗ•◍)
----------------%----------------
Chỉ trong một ngày.
Chuyện Tô Ngọc và Bạch Cảnh Sách bày mưu tính kế cứu Lý Thanh Vân đã kết thúc trong thất bại.
Bạch Cảnh Sách xử lý tốt hậu quả để lại ở trường đình ngoại ô Ung đô, hơn nữa còn tìm người mang Tô Ngọc đi, gọi Đoàn Ngâm đến, tìm một chiếc xe ngựa, nhờ xa phu đưa bọn họ rời xa nơi thị phi này. Tô Ngọc bị cổ trùng trong cơ thể tra tấn sống không bằng chết, khí cả người không lưu thông, không ngừng run rẩy.
Đoàn Ngâm nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn thiếu chút nữa ngất đi.
Bạch Cảnh Sách không đành lòng nói: "Đoàn Ngâm, hiện tại Độc Cô Ly một lòng nhào vào người Lý Thanh Vân. Ngươi nhanh chóng thừa dịp này dẫn chủ tử ngươi rời khỏi đây tìm danh y đi. Đừng nghĩ đến việc báo thù, các ngươi... Đấu không lại Độc Cô Ly, không ai đấu nổi hắn."
"Nhưng mà... Nhưng đại nhân nhà ta biến thành bộ dáng này, cứ như vậy quên đi sao?" Đoàn Ngâm khóc nói.
"Hắn đã rất nhân từ." Bạch Cảnh Sách nghiêm túc nói, "Ở trước mặt Lý Thanh Vân, hắn đã cố gắng kiềm chế. Nếu không chủ tử nhà ngươi sẽ còn thảm hơn bây giờ... Tin ta đi, đừng để vẻ ngoài của Độc Cô Ly lừa gạt, trái tim hắn là hàn đàm sâu không thấy đáy, một khi hắn ngoan độc lên, không ai có thể sánh kịp... Mau đi đi, đừng chọc hắn nữa, đến lúc đó muốn đi cũng không đi được."
Đoàn Ngâm mờ mịt luống cuống, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Tô Ngọc đang không ngừng đau đớn kêu rên. Buồn bã nói: "Đại nhân cả đời hành y, bây giờ lại phải đi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh. Thật trớ trêu."
"Ân sư của Tô Ngọc tên là Tất Thiên Lăng, là một vị thần y nổi danh du ngoạn bốn bể. ngươi có thể đi tìm hắn." Bạch Cảnh Sách thở dài nói, "Đi đi. Đoàn Ngâm, các ngươi đi càng xa càng tốt, đừng xuất hiện trước mắt Độc Cô Ly."
"... Vâng. Đa tạ Bạch công tử." Đoàn Ngâm đỏ mắt nghẹn ngào nói.
Bạch Cảnh Sách vẫy vẫy tay, xa phu liền chở Đoàn Ngâm và Tô Ngọc rời khỏi Ung đô.
Sau khi nhìn xe ngựa rời đi. Ánh mắt hắn ảm đạm, cợt nhả nói, "Độc Cô Ly a Độc Cô Ly, ngươi đây là muốn đi ngược lại đại nghĩa thiên hạ sao?"
"Ngươi cũng có một ngày bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc."Chuyện ở ngoại ô Ung đô đã được xử lý rất sạch sẽ, hầu như không có dân chúng nào biết nơi đó đã từng xảy ra chuyện gì.
Vào cuối tháng Năm, Ung đô đỗ mưa rào. Tiết trời nóng bức, mặt đất ngột ngạt và ẩm ướt.
Tiếng mưa rả rích trên mái hiên, nước mưa tràn ngập Ung Quốc, rửa sạch liễu xanh trong góc đình đài lầu các. Toàn bộ Ung Quốc đã vào mùa mưa. Dân chúng rất ít khi ra ngoài, đường phố rộng lớn gần như trống trải.
Bên ngoài cửa điện hoàng cung Ung Quốc trang trọng uy nghiêm, là phủ uyển nơi ở của bách quan trong triều, trước phủ đệ mới xây dựng, trên cánh cửa màu son rồng bay phượng múa có ba chữ "Quân Sư phủ".
Tân đế Ung Quốc không làm gì, bệnh nặng nằm liệt giường.
Quân sư tân nhiệm, trước là nam sủng của hậu cung đế vương, nắm giữ triều chính, đùa bỡn triều cương, bách quan quần thần không ai dám khiêu chiến. Trong một khoảng thời gian ngắn. Độc Cô Ly nhảy lên chính đàn Ung Quốc, trở thành Quân sư đại nhân trong lòng bách quan Ung Quốc. Ung Quốc lớn như vậy, đều bị một mình y khống chế.
Trong [Quân Sư phủ].
Nơi này nghênh đón một vị chủ nhân mới.
Một chiếc xe ngựa chạy tới, dừng ở trước Quân Sư phủ.
Bàn tay thon dài xương cốt rõ ràng vén rèm lên, tóc mực theo đó tản ra, áo bào trắng trong vắt như ở trước mắt, ngũ quan tuyệt mỹ, quả nhiên kinh động như gặp thiên nhân, tựa như thần tiên trên trời hạ phàm, di thế độc lập, không nhiễm khói lửa thế tục.
Độc Cô Ly ôm ngang thân hình màu trắng của Lý Thanh Vân lên, dùng áo bào trắng rộng thùng thình che mặt hắn lại, không cho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, phần chiếm hữu này không khỏi khiến lòng người thổn thức.
Người ta hiếu kì về ngoại hình của người trong ngực, người nào có thể làm cho một vị nam nhân đẹp như tiên nhân nảy sinh ham muốn độc chiếm mãnh liệt như vậy. Nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân ngọc trắng nõn, ngón chân mềm mại nhẹ nhàng cuộn mình. Một đôi tay gắt gao nắm lấy cổ áo của nam nhân, tóc đen như gấm tản mát phía dưới theo gió bay múa.
Hạ nhân trong phủ uyển mở cánh cửa son sơn ra. Độc Cô Ly ôm người sải bước tiến vào. Hạ nhân trong phủ nhao nhao hành lễ. Độc Cô Ly bế Lý Thanh Vân đi vào lầu các tinh xảo nằm giữa phủ đệ, đây là điện đường màu vàng hoa lệ mà y tỉ mỉ xây dựng cho Lý Thanh Vân.
Cách bày trí trong lầu các đều được xây dựng theo sở thích của Lý Thanh Vân, có Long Tiên Cung vàng son lộng lẫy. Lý Thanh Vân chính là chủ nhân nơi này.
Y vĩnh viễn sẽ không để Lý Thanh Vân rời khỏi y.
"Độc Cô Ly." Lý Thanh Vân môi răng khẽ run lên, hắn nắm chặt cổ áo Độc Cô Ly, hận không thể vò nát nó. Đôi mắt phượng lấp lánh hiện lên vẻ đẹp diễm lệ. Sau khi thân phận và địa vị của hắn mất đi, cùng với việc Độc Cô Ly lộ ra đuôi cáo, hắn không khỏi kiêng kỵ, "Ngươi muốn đối phó ta như đối phó với Tô Ngọc sao?"
"Ta làm sao nỡ." Độc Cô Ly nhẹ nhàng nói, đôi mắt lóe lên tia sáng ôn nhu, giống như đối đãi với trân bảo hiếm có dễ vỡ, cẩn thận đặt Lý Thanh Vân ngồi trên giường.
Tóc Lý Thanh Vân tán loạn, quần áo lộn xộn, chân trần lui dần về phía sau, đến khi chạm phải góc tường, mới ôm lấy hai chân, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào y, nhẹ giọng nói: "Độc Cô Ly, trước kia ta cho rằng ngươi chỉ là không có tâm, bây giờ thủ đoạn của ngươi đối với Tô Ngọc đã làm ta mở rộng tầm mắt. Ngươi đâu chỉ không có tâm tâm ngươi quả thực tối đen."
Ý cười Độc Cô Ly tản đi: "Không được nhắc tới Tô Ngọc."
Lý Thanh Vân ngẩng mặt lên: "Hắn từng có quan hệ đồng minh hợp tác với ngươi. Hắn chế độc, ngươi hạ độc. Quan hệ trước kia của hai người coi như tốt đẹp, vậy mà hôm nay ngươi lại có thể dùng thủ đoạn như vậy đối phó hắn..." Lời còn chưa nói xong, xương cổ tay trắng nớt của Lý Thanh Vân liền bị Độc Cô Ly nắm kéo đi, cả người ngã vào trong ngực Độc Cô Ly, bị áo bào trắng rộng lớn của y giam cầm. Mặt dán vào lồng ngực Độc Cô Ly, còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của y.
Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, tóc mực tản ra trước ngực, hương hoa Mai thanh u tao nhã tỏa ra. Y ôm lấy eo Lý Thanh Vân, chậm rãi thu lại khí lực, ôm cả người hắn vào lòng, giọng nói khàn khàn: "A Vân, cơ thể ngươi đang không tốt."
Lý Thanh Vân hơi thở dồn dập: "Vì ai đây."
"Bởi vì ta." Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống, chăm chú nhìn mặt Lý Thanh Vân, "A Vân vì ta mà ăn Hợp Hoan Cổ của Miêu Cương ủy thân cho ta, bởi vậy mới không thể áp chế khí tức Mỹ Nhân tộc. Ta lại mắt mù, hết lần này đến lần khác ra tay đối phó A Vân, mưu đoạt giang sơn và hoàng vị của A Vân. Hại A Vân mất hết tất cả, rơi xuống vũng bùn mới trở thành cục diện mặc cho người ta chém giết như bây giờ."
"A Vân bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, tất cả đều tại ta, ta là thủ phạm."
"A Vân là thánh tử Mỹ Nhân tộc, có được mị cốt trời sinh, dung sắc này sẽ bị thiên hạ ngấp nghé. Một khi mất đi hoàng vị và sự bảo hộ của quyền lực, A Vân sẽ là thịt cá mặc người chém giết, trở thành Mỹ Nhân tộc người người khi dễ."
Độc Cô Ly vuốt ve vành tai Lý Thanh Vân, lưu luyến ở cằm hắn, lại chậm rãi nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nhìn hắn: "Bởi vì thân thể Mỹ Nhân tộc, A Vân nhất định không có khả năng luyện võ. Trên thế giới này, chỉ có ta mới có thể bảo vệ A Vân khỏi việc bị người khác xâm phạm."
"A Vân muốn bị người khác sỉ nhục, hay là một mình ta bảo vệ."
Do trước đó uống phải nước trà có vấn đề, Lý Thanh Vân bây giờ đến cả người cũng không còn sức lực. Bị Độc Cô Ly nhẹ nhàng đẩy một cái, liền nằm xuống. Đôi mắt phượng ngấng lệ, hai má đỏ bừng, nhưng lời nói ra vẫn tuyệt tình như trước: "Độc Cô Ly, ta tình nguyện lưu lạc đến mức ai ai cũng có thể khi dễ, chứ không bao giờ muốn trở thành nô lệ của một mình ngươi."
Một câu này lần nữa làm cho máu khắp người Độc Cô Ly đông lại.
Đôi mắt y xuất hiện hàn băng: "A Vân biết không, lúc ta nhìn thấy hình ảnh ngươi bị Tô Ngọc khi dễ, ta sắp điên rồi! Ta không còn lý trí nữa! Ta ghét Tô Ngọc đến điên rồi! Thiếu chút nữa không khống chế nổi ý niệm muốn giết chết Tô Ngọc! Sao hắn dám, làm sao có thể, hắn mà cũng xứng!"
Dứt lời, y nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, tinh tế nhìn vết siết đỏ trên cổ tay hắn, ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng: "Ta là người nam nhân đầu tiên của A Vân, cũng là nam nhân duy nhất của Vân. Dù A Vân có ghét ta như thế nào, trả thù ta như thế nào, trừng phạt ta như thế nào, ta đều có thể chịu đựng được. Nhưng nếu A Vân muốn quyến rũ người khác, dám cầu xin tên nam nhân khác. Thì ta chắc chắn sẽ làm điều gì đó khiến cho A Vân kinh ngạc hơn nữa."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân phiếm hồng: "Độc Cô Ly! Ngươi không sợ ta ghét ngươi hơn sao?"
"Sợ." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói, "Nhưng ta càng sợ mất đi A Vân."
"Dù cho A Vân có hận ta nhiều hơn nữa, ta cũng phải dùng hết thủ đoạn giữ A Vân ở bên cạnh."
"Ta sẽ vì A Vân mà tự tay đâm cừu địch, vì A Vân mưu đoạt giang sơn, để A Vân vĩnh viễn không lo nghĩ, chỉ phục tùng mệnh lệnh của A Vân. Đợi A Vân lên ngôi lần nữa, ngươi là đế, ta làm hậu"
"Độc Cô Ly ta là nam nhân duy nhất của bệ hạ."
Y chế trụ hai tay Lý Thanh Vân, đặt tay hắn lên đầu, dùng thắt lưng trói tay hắn lại cột vào giường. Sau đó lấy ra một tiểu cổ trùng màu đỏ như máu, đặt ở bên môi Lý Thanh Vân.
"Đây là cái gì?" Lý Thanh Vân mắt phượng mở to, mâu thuẫn nhìn cổ trùng này, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, "Dùng cổ khống chế ta, đây chính là thủ đoạn của ngươi?"
"Đây không phải là cổ dùng để khống chế A Vân." trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Ly hiện lên một nụ cười ôn nhu, "Ta tìm khắp Cửu Châu, vất vả lắm mới tìm được, Huyết Cổ vạn năm chuyên nhắm vào Mỹ Nhân tộc."
"Huyết Cổ song sinh, nhất cổ nhị trùng. Chúng ta ăn nó, cả đời này có thể cùng nhau vu sơn vân vũ, chỉ có thể đối với nhau trung trinh không hai."
"Nó còn có khả năng giúp A Vân ẩn giấu khí tức câu nhân của Mỹ Nhân tộc, người khác ngửi không được, chỉ có ta mới có thể ngửi thấy. Một khi có người ý đồ đụng vào ngươi, sẽ bị Huyết Cổ này phản phệ, hóa thành một vũng máu, tiêu tán trong không khí."
"Ngoài những lợi ích này, còn có rất nhiều ưu điểm mà ta có thể từ từ khám phá cùng A Vân."
Mắt phượng Lý Thanh Vân giật mình, sợ hãi nhìn Huyết Cổ. Lại ngẩng đầu nhìn ngũ quan mỹ mạo kinh động thiên nhân của Độc Cô Ly, khiếp sợ nhìn đôi mắt xinh đẹp nụ cười ôn nhu của y, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
Huyết Cổ đặt ở bên môi.
Lý Thanh Vân quay đầu đi, mắt phượng phiếm hồng, nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt trên gối đầu, "Ta không ăn. Độc Cô Ly, muốn điên thì ngươi điên một mình đi, ta không tiếp! Ta không muốn bị ép làm những gì ta không muốn. Ngươi đừng ép buộc ta! Độc Cô Ly, ngươi đừng ép ta nữa! Buông tha cho ta không được sao?"
"Không được." Độc Cô Ly dịu dàng nói: "Là A Vân trêu chọc ta trước. Ngươi là người đầu tiên khiến ta có cảm xúc, hãy để ta rơi vào tình yêu với ngươi, hãy để ta trải nghiệm những gì gọi là niềm vui của con người, để trái tim ta hoàn toàn quay xung quanh ngươi."
"A Vân ta yêu ngươi ta yêu ngươi."
"Hồn phách của ta đã bị ngươi câu mất."
Mắt phượng Lý Thanh Vân khẽ run lên, "Độc Cô Ly, ngươi bức ta làm chuyện ta không muốn. Ngươi không sợ ta ngọc nát đá tan sao?"
"A Vân sẽ không đâu." Độc Cô Ly quá hiểu hắn, Cả người Lý Thanh Vân run rẩy, ngậm chặt môi lại, dù Độc Cô Ly có ôn nhu nhỏ giọng dụ dỗ như thế nào, hắn cũng không ăn không nghe.
Độc Cô Ly không muốn ép hắn ép quá chặt, khi ăn Huyết Cổ này vào vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Lòng bàn tay y đang nắm chặt một thứ, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.
Huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ tượng trưng cho quyền thế tối cao của Ung Quốc treo ở trước mắt Lý Thanh Vân.
Đồng tử hắn co rút lại, "Cái này không phải nằm trong tay Lý Huyền sao?"
"Cái trong tay Lý Huyền là giả." Độc Cô Ly khẽ cười nói, "Cái này mới là thật."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân treo lệ, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ này. Hắn nghe được lời Độc Cô Ly nói, Huyết Cổ nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đờ đẫn nhìn Độc Cô Ly, hắn không phản kháng, ngoan ngoãn mở miệng nuốt Huyết Cổ xuống. Kỳ thật mặc kệ có phản kháng hay không, hắn đều sẽ ăn Huyết Cổ, bởi vì Độc Cô Ly sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn khiến hắn cam tâm tình nguyện ăn. Thay vì phản kháng lần nữa, chi bằng ngoan ngoãn ăn. Sau đó tìm cơ hội rời đi, đi đến Miêu Cương tìm Diệu Linh giải Huyết Cổ.
Độc Cô Ly đồng thời nuốt một Huyết Cổ khác vào trong bụng.
Y gắt gao ôm lấy Lý Thanh Vân.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân đen nhánh, nhìn chằm chằm miếng ngọc tỷ này, thì thầm.
Độc Cô Ly vô cùng giữ lời hứa, y trịnh trọng đeo Huyết ngọc Ly Long Ngọc Tỷ vào cổ Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân sẽ mãi mãi thuộc về y. Niềm vui và sự thỏa mãn không thể giấu nổi, Độc Cô Ly cúi đầu ngậm lấy môi Lý Thanh Vân, đầu lưỡi lạnh lẽo thăm dò vào khoang miệng Lý Thanh Vân, tham lam tước đoạt khí tức của hắn, môi lưỡi quấn quýt, không phân khác biệt.
Lý Thanh Vân khẽ nhắm mắt, đuôi mắt đỏ hoe, tùy ý để mặc Độc Cô Ly muốn làm gì thì làm, hắn có thể ngửi thấy mùi hoa Mai nhàn nhạt của Độc Cô Ly, cũng có thể cảm nhận được sự đòi hỏi càng ngày càng quá đáng của y. Hắn không thể ức chế hừ nhẹ một tiếng.
Độc Cô Ly nghe thấy xương cốt liền tê dại một mảnh. Hai người dây dưa một lát liền tách ra.
Độc Cô Ly vuốt ve vành tai Lý Thanh Vân, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên ý cười: "A Vân, tuy rằng đã ăn Huyết Cổ, nhưng vì phòng ngừa chuyện lần này bị Tô Ngọc cướp đi lại xảy ra, ta chỉ có thể đeo xích cho A Vân."
Lý Thanh Vân mắt phượng mở to, cả người rét run, tức giận không nhỏ, "Độc Cô Ly, ngươi quá vô sỉ!"
Giọng nói Độc Cô Ly khàn khàn: "Ta không thểd để A Vân có cơ hội rời đi." Dây xích tinh tế được đeo ở mắt cá chân trắng nõn, một đầu sợi xích dài đóng đinh trên vách tường.
Lý Thanh Vân mỗi lần động một chút, chuông trên xiềng xích liền vang lên, thanh thúy dễ nghe, êm tai đến cực điểm, giống như mỹ diệu dương cầm.
Lúc này Huyết Cổ ở trong cơ thể tản ra một cỗ nhiệt khí.
Lý Thanh Vân khó nhịn ngứa ngáy, mắt phượng ửng đỏ.
"Quên nói với A Vân. Huyết Cổ này cứ cách một đoạn thời gian liền cần dung hợp lẫn nhau. Nếu không Huyết Cổ sẽ tra tấn chủ nhân, không đến mức chết, nhưng thân thể càng ngày càng khát cầu, nhất định sẽ không dễ chịu."
----------------%----------------Editor: Hé lô mn, chuyện là năm nay t lên năm nhất ĐH rùi, với cả học xa nhà luôn nên khoảng thời gian sắp tới sẽ có chút bận. Có thể t không edit thường xuyên như trước đây được nên mỗi ngày sẽ ko lên chương đều đặn nữa. Khi nào rãnh rỗi hoặc ổn định r thì t sẽ tiếp tục lên chương cho mn nhe. Và đương nhiên sẽ ko mỗi ngày một chương được nữa. Pái pái (◍•ᴗ•◍)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất