Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 70: Độc Cô Ly vô sỉ đến cực điểm

Trước Sau
Editor: camanlwoibieng

----------------%----------------

Dấu răng đỏ ở cằm Độc Cô Ly vô cùng rõ ràng, có thể tưởng tượng người cắn dùng bao nhiêu khí lực. Lúc bị cắn rất đau, nhưng Độc Cô Ly chỉ kêu lên một tiếng liền tùy ý để Lý Thanh Vân cắn.

Chỉ cần Lý Thanh Vân mãi mãi ở lại bên cạnh y, hắn muốn cắn chỗ nào thì cắn chỗ đó.

Đuôi mắt Lý Thanh Vân đỏ rực, mắt phượng buồn ngủ híp lại, bởi vì huyết cổ được ăn no uống đủ, nên đã ẩn nấp trở về trong cơ thể, khiến cho hắn hiện tại thần trí mê man, lười biếng tựa vào lồng ngực Độc Cô Ly thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.

Cộng thêm lực khống chế của Độc Cô Ly quá mạnh, nhanh chậm vừa phải, cùng với thiên phú dị bẩm của y, làm Lý Thanh Vân giống như đang ở trong mộng cảnh trên mây, dục tiên dục tử. Đến giờ vẫn có chút chưa kịp hoàn hồn.

"A Vân. Đừng ôm cổ ta nữa, ta giúp ngươi tắm rửa."

Độc Cô Ly ôn nhu săn sóc vỗ nhẹ lưng hắn. Mái tóc dài đen nhánh bị Lý Thanh Vân quấn quanh ngón giữa, y bất đắc dĩ cúi người, bế Lý Thanh Vân vào trong thùng tắm, cánh hoa hồng trôi nổi trên mặt nước, làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của Lý Thanh Vân, một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi.

Bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vai và cổ Lý Thanh Vân, làm cho người hưởng thụ thoải mái nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ánh mắt trong vắt như tuyết của Độc Cô Ly chạm đến vết yêu màu đỏ ở sau cổ, khóe môi chậm rãi cong lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve: "A Vân nơi này thật sự là ôn nhu hương, anh hùng trủng*."

*tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng

Mắt phượng Lý Thanh Vân híp lại, lười nói chuyện với Độc Cô Ly. Hiện giờ hắn đối với Độc Cô Ly đã không còn lời nào để nói. Quan hệ giữa hắn và Độc Cô Ly đã không thể trở về như trước kia. Nếu không thể quay lại, vậy nói nhiều lời vô nghĩa làm gì.

Nhưng Độc Cô Ly lại có vô số lời muốn nói với Lý Thanh Vân, y đem thế cục trong triều đình Ung Quốc, bí sự kỳ văn ở Cửu Châu, bí mật của các nước khác, những chuyện thú vị trong dân gian... Chỉ cần rảnh rỗi, sẽ kể hết cho Lý Thanh Vân nghe.

Mặc dù Lý Thanh Vân lười biếng tùy ý không muốn quản y, nhưng Độc Cô Ly vẫn tiến lên thân mật ôm hắn nhỏ giọng kể lại tất cả, thật sự rất ôn nhu săn sóc, giống như trượng phu tốt nhất trần đời.

Nếu không phải có hai lần mưu hại hạ độc và bố cục ám sát kia, e rằng Lý Thanh Vân thật sự sẽ tin vào cái tình cảm nồng tình mật ý này.

Độc Cô Ly ôn nhu thân mật hôm nay, chỉ làm cho hắn nhớ tới tư thái cao ngạo của y khi ở trong cung lúc trước, y băng lãnh vô tâm, qua loa lấy lệ, y dùng thân phận người ngoài cuộc nhìn hắn ngu xuẩn điên cuồng rơi vào tình yêu. Lý Thanh Vân càng thanh tỉnh, càng chán ghét.

"A Vân, có phải mệt rồi không?" Độc Cô Ly dịu dàng vén mái tóc đen như gấm của hắn lên, tầm mắt lưu luyến hạ xuống, đáp lại là sự trầm mặc hồi lâu của hắn. Độc Cô Ly đành phải bất đắc dĩ hé môi, tự mình nói, "A Vân hẳn là mệt rồi, là ta quá đáng, lần sau ta nhất định sẽ ôn nhu hơn, không để Vân khó chịu."

Lý Thanh Vân nhắm mắt phượng lại, mi mắt rũ xuống, ngón tay mềm mại như ngọc đặt lên thành thùng tắm, nhẹ nhàng khẽ động. Cánh môi của hắn dưới màn sương mỏng bốc lên càng thêm kiều diễm ướt át, đỏ đến quyến rũ, khiến cho người ta muốn nhấm nháp thử xem hương vị nó có ngọt ngào mềm mại như tưởng tượng hay không.

Sương mù trong phòng làm nổi bật da thịt Lý Thanh Vân, sắc mặt hắn hồng nhuận kiều diễm, huyết sắc đồ đằng hình Phượng Hoàng lượn lờ phía sau, có một cỗ điên cuồng cùng kích thích như ẩn như hiện hiện ra.

Tâm Độc Cô Ly hơi động, khẽ nuốt nước miếng.

Y nhỏ giọng gọi: "A Vân, ngươi tốt xấu gì cũng hãy mở miệng nói một chút, để ý tới ta đi."

Đôi mắt Lý Thanh Vân chậm rãi mở ra, tản ra diễm sắc kinh tâm động phách.

Độc Cô Ly đã đi đến bên trái hắn, vất vả tắm rửa giúp hắn. Đôi con ngươi diễm mà không tầm thường của y cùng Lý Thanh Vân đối đầu, trong mắt là sự bình tĩnh không chút gợn sóng khiến lòng người kinh hãi.

Gương mặt này của Lý Thanh Vân cho dù tức giận cũng là kiểu ngang ngược bá đạo giàu sức sống, chứ không giống như kiểu trước mắt mất đi sắc thái biểu tình không chút thay đổi, không có hận ái, mà phảng phất như hắn chỉ xem Độc Cô Ly là một người trong suốt.

Y bóp mặt Lý Thanh Vân, cúi người thấp giọng nói: "A Vân, qua nhiều ngày như thế. Ngươi vẫn một mực có thái độ như vậy đối với ta, chẳng lẽ chỉ có khi dễ ngươi mới có thể làm cho trên mặt ngươi có biểu tình sinh động hơn sao?"

Dứt lời, Độc Cô Ly liền cố ý trượt tay xuống.

Ánh mắt Lý Thanh Vân tức giận, hất tay Độc Cô Ly ra, cánh hoa hồng uốn lượn theo dòng nước, hắn nắm lấy tay Độc Cô Ly, mâu thuẫn nói: "Ta còn đau, ngươi là người sao?"

Độc Cô Ly cười khẽ: "Huyết cổ động tình, bất luận lúc nào hay ở đâu, A Vân cũng vui vẻ ở trong đó."

Cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, đáy mắt hơi ngưng tụ, nắm lấy cổ áo Độc Cô Ly, ánh mắt kiêu căng: "Độc Cô Ly, ta sẽ không bị thủ đoạn của ngươi mê hoặc. Ngươi muốn dùng huyết cổ khống chế ta, ngươi xuân thu đại mộng* đi. Bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là món một đạo cụ thôi."*nằm mơ hão huyền

Đôi mắt xinh đẹp của Độc Cô Ly dịu dàng mỉm cười: "Đó cũng là đạo cụ duy nhất của ngươi."



Lý Thanh Vân tức giận cười: "Độc Cô Ly, ngươi thật vô sỉ."

Độc Cô Ly nói: "A Vân đã mắng ta vô sỉ rất nhiều lần rồi."

"Bởi vì ngươi thật sự vô sỉ."

"A Vân mắng đúng."

Độc Cô dùng năm ngón tay thon dài nắm lấy tay Lý Thanh Vân, mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Tõm” một tiếng liền rơi vào trong thùng tắm, bọt nước văng khắp nơi. Áo bào trắng nổi trên mặt nước, y ôm lấy eo Lý Thanh Vân, dùng cằm tựa lên trán hắn, "A Vân đều nói ta vô sỉ như thế. Vậy ta không thể có lỗi với danh xưng này."

"Độc Cô Ly, ngươi lại tính làm cái gì?" Mắt phượng Lý Thanh Vân mở to.

Độc Cô Ly cúi đầu, hôn lên môi Lý Thanh Vân, sau đó cả người chìm xuống nước, áo bào màu trắng lơ lửng trên mặt nước.

"Ngươi..."

Chỉ chốc lát sau, hai tròng mắt Lý Thanh Vân liền đỏ lên, thất thần ngơ ngác nhìn về phía trước.

Tắm rửa xong, đã ước chừng một canh giờ sau.

"A Vân, đừng ngủ nữa, đứng lên mặc xiêm y, cẩn thận cảm lạnh."

Độc Cô Ly tắm rửa cho hắn xong. Vỗ nhẹ hắn, thấy Lý Thanh Vân đã mệt đến mức ngủ say. Không khỏi mím môi cười khẽ một tiếng, ôn nhu mà bất đắc dĩ ôm Lý Thanh Vân vào trong ngực, cầm lấy trường bào màu đỏ khoác lên người Lý Thanh Vân.

Y lau sạch mái tóc ướt sũng cho Lý Thanh Vân.

Toàn bộ thân thể Lý Thanh Vân đều thơm thơm mềm mềm.

Độc Cô Ly đang ôm hắn liền nhịn không được muốn nhéo nhéo hắn.

Lý Thanh Vân nghiêng mặt tựa vào cổ Độc Cô Ly, thoải mái ngủ, hô hấp đều đều, môi hơi mở ra.

Độc Cô Ly ôm eo hắn, ấn ký hoa Mai nho nhỏ in ở thắt lưng đường vân rõ ràng. Đó là đánh dấu thuộc về một mình y.

Y còn muốn trên người Lý Thanh Vân, tăng thêm càng nhiều dấu ấn thuộc về y càng tốt, ấn hoa Mai không đủ, huyết cổ không đủ... Làm thế nào cũng không đủ để giữ được hắn.

Độc Cô Ly hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh Lý Thanh Vân, tham lam mút lấy hương thơm trên người hắn, vuốt ve chơi đùa với đôi chân ngọc trắng nõn mềm mại của hắn.

Trong mắt, trong lòng, sâu trong linh hồn, quả thực tràn ngập Lý Thanh Vân.

Y biết Lý Thanh Vân yêu mặt y, cho nên Độc Cô Ly đặc biệt yêu quý khuôn mặt này của mình.

Bình thường y có bệnh ưa sạch sẽ, xưa nay luôn thích sạch sẽ, thích làm một chút y phục, nhưng vì để Lý Thanh Vân nhìn thấy mắt thẫm mỹ của mình, y liền chọn rất nhiều y phục thanh quý tuyệt sắc hơn so với ngày thường.

Chỉ là, Lý Thanh Vân dường như đã mất đi hứng thú với mặt y.

Vô luận y có tỉ mỉ trang điểm như thế nào, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái, điều này làm cho Độc Cô Ly cảm thấy mất mát.

Bên ngoài gian phòng.

Thanh âm của Thiên Mặc truyền đến: "Chủ tử, Tiêu Tướng quân, Lưu đại nhân đến bái phỏng."

Nụ cười trên mặt Độc Cô Ly phai nhạt, trong lòng không vui. Y cực kỳ không thích bị người khác quấy rầy.

Lúc này mưa đã ngừng rơi, ánh nắng gay gắt, thời tiết tháng Sáu vốn thất thường. Thiên Mặc đứng phơi nắng dưới ánh Mặt Trời, toát cả mồ hôi, sốt ruột chờ đợi, thời gian đang chầm chậm trôi, nhưng mà hai vị đại nhân vẫn còn đang chờ trong chính điện.

Qua hẹn một nén nhang.

Độc Cô Ly lúc này mới ôm Lý Thanh Vân đi ra.



Y thay đổi một thân bạch bào, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận buông xuống đến đầu gối, nốt chu sa đỏ thẫm giữa lông mày làm tăng thêm tuyệt mỹ kinh tâm động phách, màu da trắng sứ, không chút tỳ vết, ngũ quan thanh lãnh xuất trần, dung mạo tuyệt thế, tựa như thần tiên hạ phàm.

"Để cho hai vị đại nhân kia chờ đợi đi." Độc Cô Ly lạnh nhạt nói. Y bế Lý Thanh Vân tiến thẳng về phòng.

"Vâng."

Thiên Mặc cúi đầu, ẩn đi nỗi lo âu trong đáy mắt.

Chủ tử nắm trong tay đại cục Cửu Châu. Y kéo Lý Thanh Vân xuống khỏi hoàng vị, làm suy yếu thực lực Ung Quốc, vì các nước ở Cửu Châu tiêu trừ mối họa này, tạo cục diện cân bằng mới tại Cửu Châu. Bây giờ lại biến quẻ, tự mình nhập cuộc, bước vào triều đình Ung Quốc, thu nạp lòng người, khống chế triều chính, không để ý tín ngưỡng của Tinh Thần Lâu, vì Lý Thanh Vân mưu tính một lần nữa.

Y lại sợ Lý Thanh Vân rời đi, dùng nhiều thủ đoạn có thể xưng là đê tiện vô sỉ trói người bên cạnh, quan tâm chăm sóc một tấc cũng không rời.

Hành động như vậy, Thiên Mặc vô cùng lo lắng, bất giác nảy sinh bất an.

Người kiêu ngạo như Lý Thanh Vân sẽ không vui vẻ để mặc mình bị nhốt mãi trong vùng thiên địa này, ngoan ngoãn chờ Độc Cô Ly dâng giang sơn lên. Hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách rời khỏi nơi này, sau đó dùng hết biện pháp tìm ra nhược điểm của chủ tử, tìm kiếm đột phá rời đi, khi cần thiết nhất định sẽ thương tổn chủ tử. Hắn không phải đóa hoa mỏng manh vô hại, hắn là đế vương trải qua mưa gió tang thương, lòng dạ sắt đá thủ đoạn tàn nhẫn.

Chủ tử lại vọng tưởng dùng phương thức này giữ người ở cạnh mình, chỉ tự đổi lấy kết quả lấy tiêu vong, hoặc là ngọc nát đá tan.

Đạo lý dễ hiểu như thế, chủ tử lại vì bị lạc trong tình yêu mà nhìn không thấu, trong lòng ôm hy vọng dùng loại thủ đoạn này đem một người tâm cao khí ngạo lưu lại bên người. Nên nói y thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a.

"Tình yêu thực sự làm cho người ta mất đi lý trí." Thiên Mặc thở dài lắc đầu.

Độc Cô Ly đắp chăn cho hắn, cầm sợi xích màu vàng lên, một lần nữa khóa mắt cá chân của hắn  lại, y vuốt ve xương mắt cá chân tinh xảo của hắn. Lúc này mới yên tâm cười khẽ một tiếng, cúi người hôn lên trán hắn, ôn nhu lưu luyến nói: "A Vân, chờ ta trở về."

Lý Thanh Vân lúc ngủ rất yên tĩnh, nhu thuận cực kỳ.

Hắn vô thức "A" một tiếng, dường như mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng đều thỏa mãn cong lên.

Độc Cô Ly cực kỳ mê đắm dáng vẻ này của hắn, y hôn lên môi Lý Thanh Vân: "A Vân, nếu có thể, ta thật muốn ở bên cạnh ngươi vĩnh viễn."

Tiếng hít thở của Lý Thanh Vân vẫn bình ổn.

Độc Cô Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của Lý Thanh Vân hồi lâu.

Y tham luyến thu hồi ánh mắt, chậm rãi đứng dậy, khi nhìn về phía Thủy Tiên ánh mắt không hề có nhiệt độ: "Hầu hạ hắn thật tốt, nếu hắn có bất kỳ sai sót nào, ngươi cùng người nhà của ngươi đều không giữ được mạng."

Thủy Tiên nghe được lời này, bỗng cảm giác hàn ý xâm nhập toàn thân. Sắc mặt nàng trắng bệch, quỳ thẳng xuống đất, giọng nói trầm ổn: "Vâng, nô tỳ hiểu rồi."

Độc Cô Ly bình tĩnh liếc nàng một cái, đối với tiểu tỳ nữ tên là Thủy Tiên này coi như vừa lòng. Làm việc trầm ổn không trì hoãn, rất biết chiếu cố người khác, y chậm rãi thu hồi ánh mắt, lập tức rời đi.

Khi đi ngang qua Thủy Tiên, áo bào trắng của Độc Cô Ly phất phơ.

Hương hoa Mai mát lạnh phả vào mặt, giống như chủ nhân băng tư tuyết sắc của nó, kinh thế phong hoa.

Thủy Tiên cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Nữ nhân càng đẹp tâm địa càng như rắn rết, lời này hẳn là cũng có thể áp dụng trên người nam nhân.

Đợi sau khi Độc Cô Ly rời đi, cảm giác sợ hãi của Thủy Tiên mới biến mất.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh ở trán, đứng dậy nghiêm túc làm việc.

Thủy Tiên lặng lẽ nhìn thoáng qua vị nam nhân có ngủ nhan diễm lệ kia. Cố gắng khiến mình quên đi cuốn thoại bản nhỏ được lưu truyền trong dân gian, nàng thở phào nhẹ nhõm, thuyết phục bản thân chấp nhận thực tế, sau đó liền rón rén làm việc.

Lý Thanh Vân ngủ rất ngon.

Hắn mơ thấy thềm son điện ngọc trong hoàng cung, mẫu phi cầm trống lúc lắc dỗ dành hắn, phụ hoàng ôm hắn không ngừng chọc hắn cười, Lục  Công công ở một bên cũng cười theo, hình ảnh các ca ca vui vẻ hòa thuận.

Giấc mơ quả nhiên là một giấc mơ, tất cả đều là hư ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau