Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 16: Khách sạn Thanh Đằng / Chơi đùa quá trớn nên đi chết được rồi đấy

Trước Sau
[24: Đây rồi! Đây rồi! Đã đến màn Sói Điên treo quỷ lên đánh! ]

[53: Đến rồi... Chẳng qua là đã rất lâu Sói Điên không có xài vũ khí của hắn rồi, mấy phó bản trước toàn xài đạo cụ phiên phiến cho xong thôi à, hôm nay nghiêm túc vậy có đáng không? ]

[32: Lầu trên thì biết cái gì, đập quỷ không quan trọng, ngầu mới quan trọng. Mấy anh có crush anh nào cũng thế hết đó. ]

[07: Fan cp không nói không ai bảo câm nha, tôi không ở đây để xem phim tình cảm, ok? Cho xem mấy anh chuẩn men đi xem nào. ]

[14: Tui chuẩn men 100% luôn. ************, đây là số truyền tin của tôi, lầu trên có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nha! ]

[52: Đã report. ]

...

Đạn bình luận thì bay tưng bừng khói lửa mà bầu không khí trong phòng lại như rơi vào hầm băng.

Khi bị dao của Cung Tử Quận phá tan, đám sương đen chỉ như hơi sửng sốt một chút rồi lập tức nhào tới càng thêm hung hãn. Cửa gió đã hoàn toàn biến thành một cái miệng khổng lồ, không ngừng phun ra cuồn cuộn sương đen. Ánh sáng dần bị nuốt chửng khiến tầm nhìn của mọi người bị giảm đi, không khí tràn ngập mùi chua chua ghê tởm và vị ngọt tanh, ẩm mốc của thịt thối rữa.

Tranh thủ khoảng thời gian được Cung Tử Quận kéo dài trong nháy mắt đó, Phó Kỳ Đường rút dao găm của mình ra rồi chém mạnh về phía bóng đen trước mặt. Tháng trước anh vừa quay một bộ phim hành động, tuy chỉ diễn một vai phụ nho nhỏ nhưng vị đạo diễn kia rất nghiêm khắc, tất cả các diễn viên đều phải tham gia trại huấn luyện kéo dài hai mươi ngày, không ngờ hiện tại lại có ích. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, dao găm chuẩn xác cắt đứt cổ của bóng đen kia, cái đầu lớn của bóng đen mất đi chống đỡ nhưng lại vẫn còn một chút "da thịt" dính liền nên không rơi xuống hẳn mà lủng lẳng trước ngực, vô số sương đen trào ra từ vết cắt.

Phó Kỳ Đường né tránh, thoáng nhìn thấy đám sương đen đó không hề tan ra, ngược lại còn tích tụ bổ khuyết vào chỗ bị chém đứt. Anh trở tay chém thêm một nhát, đồng thời lao cả người về phía trước nhưng mới bước được một bước thì bỗng nhiên cảm thấy có một đôi bàn tay lạnh băng, ẩm ướt đang nắm chặt cổ chân mình.

"Đùa nhau à?!" Phó Kỳ Đường cúi đầu nhìn thấy, không khỏi mắng một câu.

Kẻ nắm chân Phó Kỳ Đường thế mà lại chính là cái bóng của anh. Chẳng biết từ khi nào, cái bóng đã lặng yên thoát khỏi mặt đất dưới chân anh và được sương đen nhồi vào, nửa người trên của nó như được bơm hơi mà phồng ra trong khi nửa người dưới lại vẫn cứ duy trì trạng thái 2D, cứ như một người bị đóng đinh trên sàn vậy, trông rất dị hợm. Cái bóng nằm rạp trên mặt đất, hai tay duỗi ra nắm chặt cổ chân Phó Kỳ Đường, mười ngón tay như khảm vào chân khiến anh không thể nhấc gót nổi. Phó Kỳ Đường dùng hết sức để tránh thoát, anh khom lưng tính dùng dao găm đâm tới nhưng lại có một đôi tay nhô ra từ đám sương đen cản anh lại.

Quý Đào và Nhiếp Tiểu Lam cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Tuy nhiên, kinh nghiệm của bọn họ phòng phú hơn Phó Kỳ Đường, từ lúc đèn trần nổ tung đã rút luôn vũ khí ra, có điều không khéo là vị trí của bọn họ lại gần vách tường nên trong nháy mắt sương đen ào ra thì đã bị vây khốn.

Vũ khí của Quý Đào là một chiếc liềm. Anh ta vung liềm, đang muốn chém về phía trước thì bất ngờ bị một bóng đen tập kích phía sau. Bóng đen dán vào sau lưng Quý Đào, hai cánh tay đen sì vươn ra từ hai bên sườn mặt rồi nắm lấy cán liềm kéo lại. Cùng lúc đó, một bóng đen khác ở phía bên cạnh nắm cổ Quý Đào, dí anh ta về phía lưỡi liềm sắc nhọn.

"Cẩn thận!"

Phó Kỳ Đường mãi mới thoát được một kiếp thì lại bị cảnh này dọa sợ, vội vã tiến lên vài bước, nhắm chuẩn khoảng trống rồi phi dao. "Phập" một cái, cánh tay nắm cổ Quý Đào bị chém đứt lìa. Dao găm theo đà xoẹt qua lưỡi liềm kêu "keng keng", phát ra cả tia lửa.

"Cảm ơn." Quý Đào trở về từ cõi chết cũng không hề nhiều lời mà trở tay tiếp tục chiến đấu, bóng đen đột ngột phân tán thành vô số chấm đen rồi lại như những con bọ nhỏ mà tụ lại thành đàn, thành cụm mới.

Một bên khác, Nhiếp Tiểu Lam đã mở đạo cụ phòng thủ đeo lên người, tạo thành một lớp bảo vệ mỏng như cánh ve. Xung quanh cô bị ba, bốn bóng đen vây lấy, ban đầu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ nhưng đột nhiên một bóng đen lại xông tới bên cạnh nắm lấy bắp chân khiến cô ngã nhào.

"Cút! Cút ngay!!" Nhiếp Tiểu Lam gào thét, cô cảm thấy như có rất nhiều bàn tay đang vươn tới từ mọi phương hướng, điên cuồng cào cấu lên cơ thể cô như muốn xé cô ra thành từng mảnh.

"Tránh ra một chút!" Phó Kỳ Đường hô to một tiếng rồi ném một chiếc bật lửa về phía cô.

Một "con rắn lửa" mang theo tiếng gió xua tan đám sương đen nhưng chúng mới thoáng tan ra thì đã lại hợp lại, Nhiếp Tiểu Lam nắm chắc cơ hội bỏ chạy, thoát khỏi sự đeo bám của những bóng đen.

Cùng lúc đó, một bóng người nhảy qua ánh lửa yếu ớt khiến Phó Kỳ Đường run lên một cái.

Chỉ thấy toàn thân Cung Tử Quận bị các bóng đen đếm không hết lôi kéo, có kẻ treo ở trên vai và cánh tay, có kẻ thì ngăn ở chân của hắn. Từng cái bóng đen như nhựa đường biến hình biến dạng theo động tác của hắn nhưng vẫn bám chặt không buông. Trong khi đó, Cung Tử Quận lại cứ như chưa phát hiện, dáng đi vẫn bình thường như không hề có bất kỳ chướng ngại vật nào, trong mắt còn hiện lên vẻ trào phúng.

"Nói lại lần nữa, đi ra đây."

Không có động tĩnh gì.

"Còn muốn tao "1, 2, 3... Xin mời!" à?"

Cửa gió chấn động một cái, sương đen tuôn ra nhiều hơn, sau đó ngay cả đám sương đang bám lấy ba người Phó Kỳ Đường cũng đều chuyển hướng, lao về phía Cung Tử Quận. Kẻ thao túng chúng dường như đã ra quyết định cuối cùng: Tập trung sức mạnh Tiểu diệt tên có vẻ là mạnh nhất trước đã.

Cơ thể Cung Tử Quận gần như bị bóng tối che lấp. Hắn cảm nhận được đám sương đen đang điên cuồng muốn thâm nhập vào cơ thể mình, chúng đang gấp gáp mà trườn qua từng lỗ chân lông. Thế nhưng mà rất đáng tiếc, tất cả đều vô dụng với hắn. Cung Tử Quân nhấc chân, hơi dồn lực, sau đó đạp thẳng vào mặt tường vài cái.



"Rắc!"

Rất nhanh, vết rạn nứt nho nhỏ từ điểm thụ lực liền lan ra, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ kín bức tường như một cái mạng nhện khổng lồ. Vôi ve, gạch vữa rơi rào rào, mặt tường chấn động. Ngay khi Cung Tử Quận nhấc chân lên lần nữa, cửa gió rung động mạnh. Tiếp đó, một bóng đen be bé đột nhiên nhảy ra, hai cánh tay mảnh khảnh giống như hai con rắn dài, móng tay sắc bén đen sì vọt tới trước mặt Cung Tử Quận.

"Gừ!" Tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng bóng đen kia, tiếp đó là một lượng lớn sương đen tràn ra bao trùm xung quanh, nó giương tay tấn công vùng cổ và đôi mắt của Cung Tử Quận.

Phó Kỳ Đường chậm mất nửa nhịp mới bắt được hình ảnh của nó: Cái đầu lớn với mái tóc thưa thớt, bụng nhô cao, cổ và tứ chi thì vừa dài vừa vặn vẹo, hóa ra là một đứa bé!

[20: Va~i chưởng? Cái gì đây? Thế mà lại là một tên tiểu quỷ?! ]

[03: Chẳng trách oán khí nặng như vậy, có thể điều khiển nhiều sương đen thế thì tiểu quỷ này khó chơi đấy! ]

[47: Khó chơi thì sao? Kết quả cũng vẫn là chết thôi. Sói Điên có bao giờ kính già yêu trẻ đâu mà. ]

[31: Trên lầu nói đúng. Nhìn đi! Nhìn Sói Điên lấy vũ khí ra đi! Nhìn ánh mắt đã thay đổi kia đi!! ]

[19: Xuất hiện đi, Kỵ sĩ Dao quét bơ!!! ]

...

Phó Kỳ Đường cho rằng "Sói Điên" đã là củ chuối lắm rồi, không ngờ trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này mà cũng có thể thấy được một đỉnh cao mới.

... "Kỵ sĩ Dao quét bơ" là cái quỷ gì?!

Suy nghĩ này mới chạy trong đầu Phó Kỳ Đường được hai vòng, bên kia Cung Tử Quận đã ra tay, thêm vài đường ánh sáng xoẹt qua kèm với tiếng kim loại găm vào da thịt. Bóng đen nhận ra tình thế không ổn thì tru lên một tiếng rồi quay người lao về phía tường kép, sương đen trong phòng thoáng chốc rút đi như thủy triều rồi lập tức biến mất sạch sẽ.

Vật mang ánh sáng bạc do Cung Tử Quận ném về phía sương đen rơi xuống đất, lăn tới bên chân Phó Kỳ Đường. Anh khom lưng nhặt, là một con dao quét bơ.

"Vũ khí của anh..." Phó Kỳ Đường ho khan một tiếng, đưa trả lại cho Cung Tử Quận, khống chế bản thân mình không nhìn đạn bình luận, đồng thời đưa ra lời tán dương vô cùng chân thành: "... Rất đặc biệt."

Cung Tử Quận nhếch khóe môi: "Thế à? Lát cho cậu mượn để quét bơ với mứt nhé, còn chưa ăn sáng nữa."

"..."

Cung Tử Quận trêu đùa hai câu rồi nói chuyện với bức tường đã sắp sụp xuống: "Vẫn còn muốn được mời ra à? Đã bảo là không có kiên nhẫn rồi cơ mà?!"

Bức tường hoàn toàn yên tĩnh, cứ như thể bên trong không có thứ gì, hết thảy chuyện vừa mới phát sinh chỉ là ảo giác.

[49: Ấy ấy, làm người ai nói thế? Nhanh nhanh đưa đầu ra đi, đừng có lãng phí thời gian của bố mày!! ]

[53: Có sao nói vậy, đã nói đúng lại còn đẹp trai. ]

[22: Tui yêu rồi, đằng ấy thì sao? ]

[32: Đừng hỏi tui, hỏi người mới ấy.]

Cung Tử Quận đợi một chút mà thấy tên nhóc con kia không hề có ý định chui đầu ra thì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Hắn giơ tay lên gõ gõ lên tường khiến vôi vữa lại rào rào rơi xuống, tiếp đó nói: "Phải có đi có lại chứ? Gõ cửa rồi này, vừng ơi mở ra." Dứt lời lại đá thêm một cước, mặt tường cuối cùng cũng không chịu nổi mà sụp đổ. Cơn chấn động qua đi, một cái khe tường kép siêu hẹp hiện ra trước mắt mọi người.

"Hẹp quá, đúng là chỉ có trẻ con mới hoạt động được ở trong này thôi." Phó Kỳ Đường liếc mắt, nhìn ra chiều rộng của khe tường kép này không vượt quá nửa mét, không thể chứa một người trưởng thành bình thường được.

Nhiếp Tiểu Lam cũng lại gần, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cho nên quỷ phải là..."

Ba người trao đổi ánh mắt, cuối cùng thống nhất đáp án: Trần Quần. Tuy nhiên tất cả mọi người đều ăn ý mà không nói cái tên này ra, tuy rằng ban nãy Trần Quần vừa ra mặt đã bị Cung Tử Quận đập cho trốn lại về trong tường nhưng ai biết nó còn thủ đoạn khác không? Cứ tạm thời để cái tên này lại cho thời khắc mấu chốt đi.

"Đập hết cái này đi, tiểu quỷ kia chắc là ở bên trong." Cung Tử Quận nhìn chằm chằm tường kép một lát rồi nói với Quý Đào.

Quý Đào gật đầu rồi lập tức lôi một cánh tay robot cao bằng nửa người ra. Do cái đạo cụ này thoạt nhìn rất là "khoa học viễn tưởng", không có chút thần quái nào nên Phó Kỳ Đường hiếu kỳ đến mức phải ngó nhìn vài lần. Sau khi điều chỉnh xong xuôi, cánh tay kia liền chuyển sang chế độ tự động, nắm thành nắm đấm thép đập nát bức tường kép, nếu tình cờ gặp phải chỗ nào cứng quá thì ngón tay sẽ biến thành khoan điện khoan xuyên qua.



"Thế giới thần quái cũng có loại đạo cụ này cơ à?" Phó Kỳ Đường kinh ngạc hỏi.

Quý Đào cười cười, giải thích: "Cái này tôi tự chế tạo, chuyên dùng cho lao động khổ sai."

Phó Kỳ Đường gật đầu, lại hỏi: "Thế nhưng mà chúng ta thế này có sao không? Những người khác chẳng lẽ không lại đây ngăn cản à?" Đương nhiên là anh đang nói về NPC, bao gồm cả ông bà chủ khách sạn cũng như các khách trọ khác trong khách sạn.

Nhiếp Tiểu Lam đứng bên cạnh cười hì hì nói: "Đương nhiên là có. Có điều tôi đã dán bùa rồi, miễn cho bọn họ chạy tới quấy rối." Cô vừa nói vừa chỉ một hàng bùa vàng treo trên cửa. Những tấm bùa vô cùng đơn giản, trông có vẻ như được cắt ra từ giấy gai , ở giữa có bốn chữ lớn được viết nguệch ngoạc: Xin đừng làm phiền.

"Bùa này có thể đổi được ở trên xe, hai điểm sinh tồn một cái, rất tiện. Tác dụng là che mắt NPC, thời gian 15 phút. Chỉ là sẽ không thể che mắt NPC đóng vai trò quan trọng trong nội dung phó bản, thích hợp điều tra và trộm đồ, tôi cũng đã dùng nó khi trà trộn vào phòng ông bà chủ để lấy bản thiết kế." Nhiếp Tiểu Lam giải thích.

Một tấm bùa xài 15 phút, Phó Kỳ Đường đếm hàng bùa ở trên cửa, cảm thấy đống này chắc phải duy trì được đến lúc bọn họ ra khỏi phó bản luôn quá.

Hiệu suất của cánh tay robot rất cao, đào hơn mười phút thì đột nhiên phát ra tiếng "tít, tít": "Phát hiện cơ thể có năng lượng dị thường ở phía trước, xin nhắc lại, phát hiện..."

Lời còn chưa nói hết, một cánh tay màu đen từ nơi sâu trong tường kép đột nhiên duỗi đến, bàn tay nho nhỏ nắm lấy cánh tay robot đập tứ tung, cuối cùng ném mạnh cánh tay về phía mọi người.

Cung Tử Quận đứng ở phía sau cùng nhếch miệng cười gằn rồi đột nhiên tăng tốc vượt lên đầu hàng, đồng thời lại phóng ra một con dao quét bơ, ánh bạc nhỏ xé không lao tới đập vào cánh tay robot. Vốn tưởng một màn châu chấu đá xe, không ngờ nó thế mà có thể đụng cho cánh tay chệch hướng rồi rơi xuống. Tiểu quỷ ẩn trong tường kép thấy không ổn, đang muốn buông tay thay đổi chiến thuật mà không ngờ Cung Tử Quận đã lắc mình đến phụ cận, nắm lấy hai cổ tay nó kéo mạnh ra ngoài.

Phó Kỳ Đường rất khó miêu tả những gì mình đang được chứng kiến vì những nguy hiểm anh tưởng tượng đều không hề xảy ra, Cung Tử Quận đứng ở nơi đó, kiên định lại bình tĩnh, cứ vậy dần dần lôi tiểu quỷ kia ra ánh sáng.

"Buông ra mau!!!"

Trần Quần – đã biến dạng từ lâu – lộ ra sắc mặt vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, cái bụng nó phình to theo mỗi lần nó nói chuyện, sương đen ẩm ướt khiến người buồn nôn cũng không ngừng tuôn trào: "Không thể để cho các người rời đi, không kẻ nào có thể rời khỏi nơi này! Ta muốn giết người! Ta muốn giết tất cả các người!!!"

"Câm miệng!"

Trần Quần điên cuồng, hai mắt chảy ra huyết lệ: "Giết! Giết! Giết! A! A... A!"

Cung Tử Quận mất hết sạch nhẫn nại, đấm cho nó một đòn vỡ cả cằm, lời còn chưa nói hết đã khỏi nói luôn rồi.

[45: Trẻ con mà hư quá thì làm thế nào? Đập cho một trận. ]

[19: Vẫn không nghe lời tiếp thì làm thế nào? Đập cho chết luôn. ]

[02: Nói thì nói thế nhưng nó thật đáng thương, nó cũng là bị người ta hại chết mà, hơn nữa nhìn nó thì có vẻ như nhiều năm rồi vẫn bị quây trong tường kép đó.]

[50: Lầu trên thánh mẫu vừa thôi, nó thì không giết người à, người bị nó giết chết không đáng thương chắc? Lợi hại vậy sao không tìm kẻ đã sát hại mình mà trả thù ấy? ]

[34: Vậy thì... Năm đó nó hẳn là bị chủ cũ của khách sạn giết chết nhỉ? ]

"Huhuu... Con đau, mẹ ơi, Tiểu Quần đau quá!"

Dường như Trần Quần ý thức được bản thân sẽ không thể thoát nổi Cung Tử Quận nên đã thay đổi bộ dáng điên cuồng lúc nãy mà bắt đầu khóc lớn. Tiếp theo đó, thân hình nó liền biến đổi: Bụng bẹp xuống, cơ thể đen kịt đổi màu, hai cánh tay cũng khôi phục lại độ dài bình thường. Trong mấy giây đó, Trần Quần quay về hình dáng vốn có của mình, chỉ là trên đầu có một lỗ thủng rất lớn đang không ngừng trào máu tươi, hiển nhiên đây là nguyên nhân cái chết năm đó của cậu.

"Đau quá... Đau quá đi mất! Bên trong rất tối, Tiểu Quần không ra được, Tiểu Quần sợ lắm, Tiểu Quần nhớ mẹ huhuhu..."

Cậu bé khóc khàn cả giọng, mặt cũng đỏ lên, khó khăn mà thở hổn hển trong tay Cung Tử Quận. Đôi mắt đứa nhỏ trong suốt mà sáng ngời, long lanh như sương sớm được mặt trời chiếu rọi, cậu bé có vẻ sợ Cung Tử Quận, thút tha thút thít đáp: "Ta không phải cố ý muốn hại các người, ta chỉ không muốn biến mất... Ta muốn mẹ, mẹ còn đang chờ ta, các người dẫn ta đi gặp bà ấy có được không?"

Biết rõ đây chỉ là nội dung phó bản, biết được tên tiểu quỷ trước mắt này đã giết người nhưng Nhiếp Tiểu Lam vẫn không nhịn được thở dài. Phó Kỳ Đường lẳng lặng nhìn, vẫn cứ nắm thật chặt vũ khí trong tay. Trong tiếng nức nở đứt quãng, Cung Tử Quận nhoẻn miệng cười, một nụ cười băng lãnh mà tàn khốc.

"Chơi đùa quá trớn nên đi chết được rồi đấy."

Một vệt sáng bạc ánh lên, sương mù tan ra, mọi thứ kết thúc.

[ Chúc mừng hành khách Cung Tử Quận, Quý Đào, Nhiếp Tiểu Lam và Phó Kỳ Đường đã qua được phó bản Khách sạn Thanh Đằng, chuyến tàu trở về sẽ đến ga Vườn Thanh Khê sau hai giờ. ]

[ Mong đợi các vị trở về. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau