Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 5:

Trước Sau
"Lâm Thái Y, có thể giải được chất độc trong cơ thể tiểu công chúa không?" Vân Võ Đế hỏi.

Lâm Thái Y hoàn hồn, cố gắng suy nghĩ một hồi, mới nói: "Thần có thể thử nhưng không dám đảm bảo."

"Vậy thì hãy dốc hết sức mà chữa trị."

"Lâm Phi..." Vân Võ Đế quay đầu lại.

Ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phi vốn luôn ôn hòa và không có gì nổi bật.

Trước đây ông không để ý nhiều đến bà nhưng cũng biết bà không phải là người có gan lớn.

Quan trọng nhất là.

Lâm Phi không có con trai.

Vì vậy, thuật vu cổ, chắc chắn còn có người tâm địa độc ác hơn ẩn núp đằng sau chuyện này.

Vân Võ Đế nghĩ đến điều này chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

Ông ở trên triều một lòng vì Triều Đình và giang sơn xã tắc. Kết quả là sau lưng lại có người muốn ám toán ông, không tìm ra người này thì ông nuốt không trôi cục tức này, còn có An Tần nữa.

Thật đáng chết.



"Hoàng Thượng!" Lâm Phi vội vàng dập đầu hành lễ.

"Tiếp theo, khanh hãy phối hợp với Lâm Thái Y, chữa khỏi bệnh cho tiểu công chúa."

"Thần thiếp lĩnh chỉ."

Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng sợ hãi không thôi.

Thật không ngờ ngay từ đầu nhũ mẫu đã muốn hại tiểu công chúa. Bà không hiểu tại sao.

Vân Võ Đế rất kiên nhẫn, trực tiếp giơ tay lên sai công công Lâm An đi bắt vú nuôi lại, còn mình thì ở lại điện Lâm Phi ăn một bữa tối.

Vân Vụ rốt cuộc cũng còn nhỏ, quấy khóc uống thuốc và bú sữa xong thì ngủ thiếp đi.

Lâm Phi cẩn thận hầu hạ Vân Võ Đế xong đến nửa đêm mới tiễn đối phương đi, sau đó lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.

Bà nhìn kiệu Hoàng Thượng đi xa, run rẩy quay người lại.

Bà lạnh lùng ra lệnh cho cung nữ Như Ý.



"Như Ý, bảo tất cả mọi người về phòng của mình. Không được phép ra ngoài khi chưa có sự cho phép của bổn cung."

"Vâng."

Như Ý quay người đi sắp xếp.

Cả cung Lâm Phi trong nháy mắt yên tĩnh như tờ, Lâm Phi ngồi trong chính điện, trong nôi đặt Vân Vụ đang ngủ ngon lành.

Lâm Phi đang nghĩ là ai đang muốn hại bà.

Một đêm trôi qua.

Lâm Phi không hề nghỉ ngơi.

Giữa chừng có cung nữ tìm cớ muốn ra ngoài đều bị Lâm Phi trực tiếp sai Như Ý bắt lại.

Trong cung có nhiều cách thẩm vấn, người này xuất hiện nhất định là tai mắt của cung khác. Nửa đêm, bà lặng lẽ đến đào hình nhân dưới gốc cây lê trong sân.

Trên đó hách nhiên viết tên và tám chữ của Hoàng Thượng và tiên hoàng hậu.

Lâm Phi sợ đến mức tinh thần suy sụp.

Vội vàng xử lý xong bà ngồi bên cạnh nôi, cả người mềm nhũn cả ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau