Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Chương 14: Người Ở Dưới Mái Hiên Không Thể Không Cúi Đầu

Trước Sau
Khi Hoa Mạn Mạn đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm khi bị mãnh thú hung tàn theo dõi.

Nàng bị dọa đến mức giật mình một cái, nhanh chóng mở mắt ra.

Đúng lúc chạm phải đôi mắt hẹp dài đen nhánh như mực.

Lý Tịch an tĩnh ngồi ở trên xe lăn, lặng yên không một tiếng động mà nhìn chằm chằm nàng, không biết nhìn chằm chằm nàng bao lâu rồi.

Thấy nàng mở mắt, trên mặt hắn chậm rãi nở rộ một nụ cười vui vẻ.

“Tỉnh rồi?”

Cảm giác nguy hiểm trong lòng Hoa Mạn Mạn dần dần tan đi, nhưng chưa hoàn toàn buông lòng cảnh giác.

Nàng ôm chăn ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài mới vừa hừng đông, nơi này không có đồng hồ, không biết cụ thể thời gian, nhưng cũng có thể đoán được khoảng hơn 6 giờ sáng.

Cách thời gian nàng ngủ không quá ba tiếng.

Mới ba tiếng thôi mà!

Cho dù là Chu Bái Bì* cũng không dày vò người khác như vậy!

(*Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Hoa Mạn Mạn khẽ mấp máy môi, lộ ra nụ cười dịch vụ đặc trưng của một người làm công ăn lương.

“Sao Vương gia lại thức dậy sớm như vậy?”



Trên người Lý Tịch còn mặc trung y màu trắng bạc, tóc dài đen nhánh rối tung phía sau, nhìn rất tùy tiện lười biếng.

Hắn chậm rì rì nói: “Sớm sao? Bổn vương ở trong quân đều dậy vào canh giờ này, về sau nàng cũng phải quen dậy vào giờ này.”

Hoa Mạn Mạn tưởng tượng về sau mỗi ngày mặt trời vừa mọc đã phải dậy, nụ cười trên mặt cứng ngắc lại.

Này nam nhân cố ý làm khó dễ nàng mà? Đúng không, đúng không, đúng không?!!

Vốn nghĩ rằng rời khỏi vận mệnh vào cung làm phi, nàng có thể khởi động lại cuộc sống mới.

Không ngờ là nàng mới thoát khỏi miệng hổ, lại rơi vào hang sói.

Sinh hoạt không dễ, Mạn Mạn thở dài.

Lý Tịch nghe được rành mạch ý nghĩ trong nội tâm nàng, khóe miệng cong lên càng rõ ràng hơn.

Hắn cười tủm tỉm nói: “Chờ lát nữa bổn vương muốn đi phủ Quốc Công thỉnh an mẫu thân, ngươi cùng đi với bổn vương đi.”

Mẫu thân của Chiêu Vương là Nhu Uyển quận chúa, đồng thời cũng là phu nhân của Trấn Quốc công.

5 năm trước Trấn Quốc công cũng đã qua đời.

Hiện giờ Nhu Uyển quận chúa đang ở goá trong phủ Quốc Công, nghe nói thân thể bà không tốt lắm, ngày thường hiếm khi ra cửa lộ diện, ngày hôm qua phủ Chiêu Vương tổ chức hôn lễ, từ đầu tới đuôi bà cũng chưa lộ mặt.

Lập tức phải đi gặp bà bà (mẹ chồng), cũng không thể trì hoãn thời gian.

Hoa Mạn Mạn vội vàng rời giường, gọi người tiến vào hầu hạ thay quần áo rửa mặt.

Lý Tịch cự tuyệt đám nha hoàn gần người hầu hạ, mắt phượng hẹp dài không chớp mắt nhìn Hoa Mạn Mạn.



Dụng ý này không cần nói cũng biết.

Hoa Mạn Mạn: “……”

Thôi được rồi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nàng không thể hưu phu, chỉ có thể nhận mệnh mà đi qua, tự tay hầu hạ Chiêu Vương thay quần áo.

Đám nha hoàn nhìn thấy một màn này, trong lòng đều giật mình.

Các nàng từng nghe nói Hoa nhũ nhân vì cự tuyệt gả cho Chiêu Vương mà nhảy hồ tự sát, với tính tình có thù tất báo của Chiêu Vương nhất định sẽ không bỏ qua Hoa nhũ nhân, chờ nàng qua cửa xong đương nhiên sẽ không có quả ngọt ăn.

Nhưng nhìn bộ dáng hai người ở chung trước mặt này, Chiêu Vương hiển nhiên rất vừa lòng với Hoa Nhũ nhân.

Đám nha hoàn không thể không nhìn kỹ vị Hoa nhũ nhân này, có thể chỉ mất thời gian một đêm đã thu phục được tính nết âm tình bất định của Chiêu Vương, thủ đoạn của Hoa nhũ nhân thật khó lường nha!

Chờ thay quần áo rửa mặt xong, Hoa Mạn Mạn đẩy Lý Tịch đi tới phòng ăn dùng cơm sáng.

Những thứ khác không nói, đồ ăn ở phủ Chiêu Vương thật sự rất ngon.

Nhìn đồ ăn ngon đầy bàn, Hoa Mạn Mạn nháy mắt liền ném toàn bộ phiền não ấm ức ra sau đầu.

Nàng cầm lấy chén đũa, đang chuẩn bị cơm khô, liền nhìn thấy quản gia Cao Thiện của vương phủ bưng một chén chén thuốc đi vào.

Cao Thiện đưa chén thuốc còn bốc hơi nóng tới trước mặt Chiêu Vương, cung kính nói.

“Vương gia, đây là thuốc của ngài, thái y nói nên uống trước khi ăn cơm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau