Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be
Chương 75: Cậu đang thương hại tớ đấy à?
Thật ra thì, Hạ Tri Hứa đã khá lo lắng.
Trước khi xếp hàng vào trong hội trường, hắn bước qua hai nam sinh đằng trước tới vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, đưa cho cậu quyển vở mình nắm chặt sắp biến dạng đến nơi.
“Cậu xem qua giúp tớ với, bút đây.” Hạ Tri Hứa cười nói, “Cảm ơn nha.”
Hứa Kỳ Sâm nhận vở, khẽ gật đầu rồi xoay người đi.
Hai hàng học sinh từ từ tiến vào hội trường, Trương Chính Tâm sắp xếp bọn họ vào chỗ ngồi.
Lần này không còn có duyên như vậy nữa, Hạ Tri Hứa ngồi cách Hứa Kỳ Sâm hai bạn nam và hai bạn nữa, hắn phải nghiêng người về phía trước mới có thể nhìn thấy đối phương.
Hạ Tri Hứa quy sự thấp thỏm và bất an của mình là do sợ bản thảo quá nhạt nhẽo tầm thường, nhưng hắn lại quên mất rằng đây cũng chỉ là một bài phát biểu bình thường, nào có cần phải đao to búa lớn gì đâu chứ.
Không biết là vô tình hay cố ý, hắn liếc mắt sang bên kia, nhìn thấy quyển vở của mình đặt trên đùi Hứa Kỳ Sâm, tay phải cậu cầm bút của hắn, cúi đầu nghiêm túc đọc bản thảo hẳn viết. Lúc cậu tập trung, môi dưới vô thức hơi cong lên, mím chặt môi trên, thỉnh thoảng còn khoanh tròn lên vở.
Đương ngẩn người ra ngắm, cậu bạn bên cạnh chợt đụng vào cánh tay, Hạ Tri Hứa nghiêng đầu sang khẽ hỏi: “Sao thế?”
Cậu bạn đưa cho hắn một tờ giấy màu hồng nhạt với vẻ mặt hết sức hóng hớt, dòng chữ bên trên rõ ràng là nét bút con gái, “Bên kia truyền sang, bảo là đưa cậu.”
Hạ Tri Hứa nhận lấy tờ giấy đọc.
[Cậu ơi, cho mình thông tin liên lạc của cậu được không? Số điện thoại or WeChat ^-^]
“Cậu có bút không?”
Cậu bạn bên cạnh đưa cho một cây bút, Hạ Tri Hứa viết trả lời ở phía dưới.
[Xin lỗi cậu, mẹ tớ thu điện thoại của tớ mất rồi.]
Viết xong rồi truyền tờ giấy về, hắn lại quay đầu, Hứa Kỳ Sâm vẫn giữ nguyên tư thế kia đọc bản thảo của hắn, trong lòng Hạ Tri Hứa thỏa mãn vô cùng.
Cứ tưởng là chuyện truyền giấy đã kết thúc, nào ngờ không bao lâu sau, tờ giấy hồng nhạt kia lại được chuyển đến tay.
[Thế cứ cho tớ số điện thoại trước được không? Thể nào mẹ cậu cũng trả điện thoại lại cho cậu chứ?]
Khó đối phó thật… Hạ Tri Hứa nhìn chằm chằm dòng chữ trên giấy, cuối cùng viết số điện thoại của Trần Phóng lên.
Hắn đã làm cái trò này từ hồi cấp hai rồi, hầu như lần nào cũng thành công.
Không một ai biết rằng thật ra, Hạ Tri Hứa vô cùng lôi cuốn và tỏa sáng trong đám đông lại là một người thích trốn tránh chỉ để duy trì sự hòa bình ngoài mặt, ngoài nóng trong lạnh, rất thiếu kiên nhẫn, chỉ là những ưu điểm quá đỗi rõ rệt của hắn thường khiến người khác quên đi một sự thật, đằng sau ánh sáng luôn là bóng đêm.
Vậy Hứa Kỳ Sâm thì sao?
Hạ Tri Hứa không kìm được lòng mà nghĩ, một người bên ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt như vậy liệu cũng có nội tâm thầm kín không ai biết như hắn không?
Lòng hiếu kỳ đúng là sự thôi thúc bên trong chòm sao Song Tử.
Hiệu trưởng trên sân khấu nói rất lâu, đầu tiên là kể về những thành tích xuất sắc của trường ngày trước, những thành tích cao mới đạt được trong kì thi đại học năm vừa rồi, sau đó mời những cựu học sinh ưu tú đã tốt nghiệp lên chia sẻ kinh nghiệm, giúp các học sinh mới vào trường còn đang mông lung mơ hồ có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu và phương hướng cố gắng cho chính bản thân mình.
Hạ Tri Hứa ngồi nghe câu được câu không, tay phải lại bị người khác huých nhẹ. Hắn quay đầu sang, thấy vở của mình được trả về thì vui vẻ nhận lấy, còn cố ý nghiêng người ra trước cười với Hứa Kỳ Sâm, nhưng đối phương vốn không hề nhìn về phía hắn, chỉ cúi đầu mải nhìn chằm chằm cánh tay bó bột của mình.
“Cậu bận rộn ghê á.” Cậu bạn bên cạnh cười trêu.
Không nhận được sự chú ý của người kia, Hạ Tri Hứa không khỏi thất vọng, hắn cũng không đáp lại cậu bạn kia, chỉ cúi đầu lật vở ra. Song, khi nhìn thấy những lời phê bình cẩn thận viết bằng mực bút gel màu đỏ trên bản thảo, tâm trạng trạng Hạ Tri Hứa lập tức tốt hẳn lên.
[Ở đây nếu thay “Đương đầu xanh không biết sớm chăm học, tuổi về già mới hối hận đọc sách đã muộn rồi”(1) thành “Học vấn nhờ chuyên cần, đọc vạn quyển sách bên ánh đèn đom đóm dưới cửa sổ”(2) thì so sánh rõ nét hơn.]
(1) Trong ‘Khuyến học’ của Nhan Chân Khanh.
(2) Trong ‘Ấu học ngũ ngôn thi’ của Uông Thù.
[Đoạn này viết ổn lắm, tớ thấy để ở thân bài thì tiếc quá, cậu có thể thêm thắt các biện pháp tu từ rồi chuyển xuống đoạn kết để tăng khí thế cao trào.]
[Chủ đề chính toàn bài phát biểu của cậu là chăm học, tớ thấy đoạn này có vẻ hơi lạc quẻ, có thể xem xét cắt đi.]
…
Hạ Tri Hứa nghiêm túc đọc thật kĩ tất cả những lời phê của cậu.
Đúng là người có thể viết ra bài văn đạt điểm tối đa, đề xuất nào cũng đi thẳng vào trọng tâm, thậm chí còn cân nhắc thật kĩ đến cả những từ ngữ mà hắn cảm thấy chẳng mấy quan trọng.
Vừa nghiêm túc vừa giỏi giang.
Hạ Tri Hứa thỏa mãn gập vở lại, lòng bàn tay ấn lên những nếp quăn giấy do chính tay hắn vò nhàu, khóe môi vô thức cong lên.
Buổi lễ kéo dài đến sáu giờ chiều, ban lãnh đạo đã rời đi, giáo viên chủ nhiệm và lớp trưởng các lớp lần lượt phát trang phục quân sự cho mọi người. Kết thúc buổi lễ không phải lên sân khấu, Hứa Kỳ Sâm ngồi ngoài cùng rời khỏi chỗ đầu tiên, theo chân hàng người đi tới cầu thang. Hạ Tri Hứa cầm quần áo quân sự chạy theo sau, người nọ dính vào người kia, không còn chỗ đâu mà chen lên phía trước. Vật vã mãi mới ra được khỏi hội trường, hắn vừa định vọt lên trước thì bị người đằng sau quặp cổ lại.
Quay đầu lại nhìn, là Trần Phóng, “Thằng nhóc này, mày lại chơi tao!” Cậu ta mò trong túi lấy điện thoại ra, “Mày lại đưa số của tao cho người khác!”
Hạ Tri Hứa cười he he, “Sao tao biết được mày dám lén lút mang điện thoại đi học, xem như là tao tích vận đào hoa cho mày đi.” Đang nói, bỗng nhìn thấy hai nữ sinh không quen biết đi về phía mình, Hạ Tri Hứa vỗ vai Trần Phóng, “Tao phải đi vệ sinh, gấp lắm rồi, đi trước đây.”
Rất nhiều học sinh cùng lúc tràn ra khỏi hội trưởng, áo sơ mi trắng khắp mọi nơi, Hạ Tri Hứa vừa đi lên trước vừa quan sát, nhưng chẳng tài nào tìm được bóng người kia.
Hắn ủ rũ nhìn bộ đồ quân sự màu xanh lá mạ trên tay, tâm trạng càng tệ hơn.
Sau khi giải tán thì về nhà, giờ chắc người kia ra đến cổng trường rồi.
Hạ Tri Hứa thầm tính toán, đáng lẽ còn muốn cảm ơn cậu một câu.
Hắn ủ rũ cúi đầu đi mấy bước, bỗng nghe sau lưng có người gọi mình, giọng nói thực sự quá nhỏ nhẹ so với sự ồn ã xung quanh.
Hạ Tri Hứa tưởng là nữ sinh khi nãy tìm mình nên vờ như không nghe thấy, nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Cánh tay bỗng bị kéo lại.
Bàn tay kia lạnh căm.
Hắn cau mày quay đầu lại, để rồi giật nảy mình.
Ra là Hứa Kỳ Sâm.
Cánh tay phải duy nhất có thể cử động của cậu nắm lấy cánh tay hắn, cậu ngậm túi đóng gói đựng quân phục trong miệng.
Sắc mặt Hạ Tri Hứa lập tức thay đổi, nhất thời không biết nên nói gì.
Hứa Kỳ Sâm không nói chuyện được, buông cánh tay Hạ Tri Hứa ra rồi đưa bút trong tay cho hắn.
Hắn ngẩn ra nhận lấy cây bút của mình, nhìn cậu cầm lấy túi đóng gói ngậm trong miệng rồi mới nói, “Quên mất trả bút cho cậu.”
“Hả, không, không sao, tớ cũng quên mất đấy.” Hạ Tri Hứa ngượng ngùng vò đầu, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lúng túng lạ.
Đám học sinh ra khỏi hội trường chen chúc nhau ra cổng trường, hai người đứng yên không nhúc nhích như hai tảng đá ngược dòng người. Mấy nam sinh đùa nghịch nhau chạy ngang qua Hứa Kỳ Sâm, vô tình va trúng cậu.
“Xin lỗi nhớ!”
Tuy là nói xin lỗi, nhưng bọn họ vẫn cười đùa nhốn nháo chạy đi.
Hạ Tri Hứa nhìn Hứa Kỳ Sâm cau mày, biết cú va không hề nhẹ. Hắn vòng ra sau Hứa Kỳ Sâm, cầm lấy túi đựng quân phục trong tay cậu, “Để tớ cầm cho.”
Hứa Kỳ Sâm còn chưa kịp từ chối, đồ trong tay cậu đã bị lấy đi. Hắn đứng bên trái Hứa Kỳ Sâm, che chắn cánh tay bị thương cho cậu.
“Chúng ta về chung đi.”
Giọng điệu lần này có vẻ chắc chắn hơn một chút.
Hứa Kỳ Sâm không từ chối, nói lời từ chối với ý tốt của người khác là chuyện quá đỗi khó khăn với cậu, dẫu rằng trông cậu trông rất xa cách với người khác.
Cũng giống hôm qua, Hạ Tri Hứa chen lên xe trước để chiếm chỗ cho cậu. Nhưng hôm nay may mắn hơn, hắn chiếm được hai chỗ ngồi trống ngay cạnh nhau, nhường Hứa Kỳ Sâm vị trí gần cửa sổ.
“Ngày mai bắt đầu học quân sự rồi, cậu phải làm sao đây? Không xin nghỉ được sao?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hờ hững, “Không cần, tớ vẫn học được.”
Bướng bỉnh thật.
“Cảm ơn cậu hôm nay đã sửa bản thảo giúp tớ.” Hạ Tri Hứa không cảm thấy thái độ của Hứa Kỳ Sâm lạnh nhạt chút nào, vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình, “Cậu sửa kĩ thật đấy, về nhà tớ sẽ viết lại một lần nữa theo phần sửa của cậu.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn nhìn đăm đăm cửa sổ xe.
“Thật ra cậu viết ổn lắm rồi, tớ cũng không giúp gì nhiều cả.”
Rõ ràng giọng điệu chẳng có chút tình cảm nào, ấy vậy mà Hạ Tri Hứa lại cảm thấy như đó là một lời khích lệ, “Thật à? Cả trưa hôm qua tớ không ngủ chỉ để viết cái này thôi đấy.”
Đối phương lại không nói gì nữa.
Hạ Tri Hứa nhìn góc nghiêng mặt cậu, lúc nào cũng có cảm giác trên đỉnh đầu người này dày đặc mây vũ tích, như thể sẽ đổ mưa rào tầm tã bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
“Để cảm ơn cậu thì ngày mai học quân sự xong tớ mời cậu đi ăn nhé, được không?”
“Không cần.”
Từ chối thì nhanh lắm.
“Không được, nhất định phải mời, tớ không thích nợ nần người khác.” Hạ Tri Hứa tự mình quyết định, hắn không biết làm như vậy có khiến Hứa Kỳ Sâm thấy phiền không, hắn chỉ muốn làm cậu vui vẻ hơn một chút.
Dù sao lúc nào cũng chôn chân trong vùng áp thấp một mình thì sẽ buồn lắm.
Hạ Tri Hứa liếc nhìn đỉnh đầu cậu.
Dẫu không đem đến được trời quang mây tạnh thì ít nhất cũng có thể che ô cho cậu.
Kì tập huấn luyện quân sự kéo dài một tuần bắt đầu như thế. Sáng ngày đầu tiên, tất cả học sinh khối mười tập trung trên sân thể dục tham gia đại hội huy động tham gia huấn luyện quân sự, nói thẳng ra thì chỉ là đứng trên sân nghe hiệu trưởng nói một lúc, sau đó nghe huấn luyện viên trưởng nói một lúc, cuối cùng là đại diện tân sinh lên phát biểu.
Hạ Tri Hứa là đại diện tân sinh của lớp chọn, sau khi huấn luyện viên trưởng lên phát biểu, hắn được điều xuống đứng cuối hàng để chuẩn bị lát nữa đi vòng ra đằng sau lên sân khấu phát biểu.
Mới đầu giáo viên chủ nhiệm Trương Chính Tâm đứng đầu lớp, nghe huấn luyện viên trưởng nói được một nửa thì chắp tay sau lưng đi xuống cuối hàng.
“Để thầy xem qua bản thảo em viết nào.”
Hạ Tri Hứa đưa tập tài liệu trong tay cho Trương Chính Tâm.
“Ừm… Không tệ, có nhờ cán sự môn văn tham mưu cho không?”
Hạ Tri Hứa gật đầu, “Cậu ấy sửa lại cho em nhiều chỗ lắm.” Nghe vậy, Trương Chính Tâm gật đầu khen ngợi, “Tốt lắm, lát nữa lên trên đó đừng căng thẳng, phải tỏ ra thật khí thế, em là bộ mặt của lớp chúng ta cơ mà.”
Nói xong, giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng đi xuống cuối hàng, hai giáo viên ra sau nói chuyện, Hạ Tri Hứa cúi xuống nhìn bản thảo của mình rồi lại ngẩng đầu ngó lên hàng người phía trước.
Hứa Kỳ Sâm mặc quân phục, cánh tay vẫn đang bó bột.
Hai giáo viên chủ nhiệm nói đông nói tây, học sinh phía trên cũng chuyện trò không ngớt, Hạ Tri Hứa lại chẳng nghe lọt câu nào. Ánh mắt trời buổi sáng rọi trên người ấm áp, khiến người ta bất giác cảm thấy muốn làm biếng.
“Này, sao lớp thầy lại có học sinh bó bột tay đến tập quân sự thế?”
“Vốn cũng định cho em ấy nghỉ phép, nhưng đứa nhóc này không chịu, cứng đầu lắm.” Giọng nói của Trương Chính Tâm lập tức kéo Hạ Tri Hứa khỏi dòng ý thức lười nhác.
Hai người họ đang nói đến Hứa Kỳ Sâm.
“Ừm, sao có thể chịu khổ được vậy nhỉ, mấy đứa trẻ con khác thì lại chỉ ước sao không phải tập quân sự.” Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh khen, “Nhưng làm thế nào mà nên nỗi đó vậy, tôi thấy trên mặt trên cổ cũng có vết thương, đánh nhau với người khác à?”
Trương Chính Tâm thở dài, “Ài, đứa bé này thương lắm, thành tích học cũng rất tốt. Nghe nói là có điểm thi tuyển sinh xong thì gia đình vui quá, một nhà ba người tự lái xe chở nhau đi du lịch, cuối cùng lại gặp tai nạn giao thông.” Trương Chính Tâm bỗng khẽ giọng, “Bố mẹ đi cả, chỉ còn lại mỗi mình em ấy thôi.”
“Thế giờ em ấy… đang sống ở đâu?”
“Một ngày trước hôm khai giảng có một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi đưa em ấy tới, nói là dì của em ấy, vừa mới tốt nghiệp đại học.”
“Không còn họ hàng nào khác sao?” Giáo viên lớp bên cạnh lắc đầu, “Hơn hai mươi tuổi thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
“Ông bà nội ở tỉnh khác, cũng không đủ sức khỏe, ông bà ngoại thì đi từ sớm rồi, họ hàng nhà em ấy đều trốn tránh, người dì này nói nhất định sẽ thay chị gái mình nuôi dưỡng em ấy trưởng thành.” Trương Chính Tâm thở dài, “Đứa bé này là một hạt giống môn văn rất tốt, tôi thương quá nên hai người trước vừa mới xin trường học phê chuẩn cấp học bổng cho em ấy miễn tiền học phí.”
“Đột ngột mất đi cả bố lẫn mẹ, đúng là chịu đả kích không hề nhỏ.”
Trương Chính Tâm đè giọng xuống thấp nữa, “Nghe bảo nằm viện hơn một tháng không nói một câu nào, không khóc cũng không làm loạn, ngơ ngẩn cả ngày, dì sợ có chuyện gì nên bỏ cả việc làm ngày nào cũng ở bệnh viện chăm nom. Hai ngày trước đi học chính thức, dì đưa em ấy về nhà mình ở, cuối cùng cũng bắt đầu chịu nói chuyện, cô ấy thì tìm công việc mới.”
Lòng bàn tay Hạ Tri Hứa rịn mồ hôi.
Mỗi lần nhìn thấy vết thương khắp người Hứa Kỳ Sâm, hắn đều không dám hỏi, nhưng lại chẳng thể ngờ được đây chính là nguyên nhân.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ bỗng chỉ còn lại mỗi một mình thì sẽ cảm thấy như thế nào kia chứ?
Hắn thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.
Ánh mắt do dự lướt về phía bóng lưng thẳng tắp của người kia, trái tim âm ỉ đau đớn như bị ai bóp chặt, Hạ Tri Hứa không thể hiểu nổi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được đau đớn vì một ai đó khác.
Nhưng hắn mới chỉ cảm nhận được một phần nghìn nỗi đau của Hứa Kỳ Sâm.
Cảm giác có người vỗ vai mình, Hạ Tri Hứa quay phắt lại.
“Ngẩn ra làm gì đó.” Trương Chính Tâm chỉ lên sân khấu, “Lớp mười bắt đầu lên rồi, em cũng đi đi.”
“À… Vâng ạ.” Hạ Tri Hứa cầm xấp tài liệu đi vòng ra sau hàng tới bậc thang phía dưới sân khấu.
Còn chưa bước lên sân khấu thu hút tất cả mọi ánh nhìn, cậu nam sinh đứng trên bậc thang dưới bóng tối che phủ đã khiến cho nữ sinh đứng trước chú ý tới. Thế nhưng bản thân hắn còn mải chìm đắm trong cuộc nói chuyện của hai giáo viên chủ nhiệm khi nãy, tâm trạng rối bời.
“…Ở bước ngoặt của cuộc đời, soạn ra một chương nhạc tuyệt vời bằng mồ hôi và công sức! Cảm ơn mọi người!”
Nghe thấy tiếng vỗ tay dưới sân khấu , Hạ Tri Hứa xốc lại tinh thần, hít sâu một hơi, bước lên từng bậc thang.
Khoảnh khắc quay người xuống dưới, hắn lộ ra một nụ cười mang tính đại diện hết sức quen thuộc, đều đều bước tới gần micro, nghiêm chỉnh mà hùng hồn nói lời chào dành cho tất cả mọi người phía dưới sân khấu.
“Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo cùng các bạn học sinh thân mến: Chào buổi sáng tất cả mọi người…”
Tiếng vỗ tay phía dưới rõ ràng là nồng nhiệt hơn đại diện khối mười trước rất nhiều, mặc dù Hạ Tri Hứa thường tự ti vì khả năng diễn đạt ngôn ngữ của mình rất yếu kém, nhưng với một chòm sao Song Tử, tài ăn nói chính là một món quà trời ban.
Hắn hoàn thành phần mở màn theo bản thảo của mình.
Sau đó đến câu thơ mà Hứa Kỳ Sâm đã sửa cho.
[Học vấn nhờ chuyên cần, đọc vạn quyển sách bên ánh đèn đom đóm dưới cửa sổ.]
Hạ Tri Hứa liếc mắt xuống dưới sân khấu, trông có vẻ như đang giao lưu ánh mắt với tất cả mọi người, thực tế hắn chỉ đang kiếm tìm con ngươi màu hổ phách kia.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười đóng tập tài liệu lại.
“Nhà thơ yêu nước Khuất Nguyên đã từng viết một câu thơ thế này, ‘Vừa dũng mãnh lại vừa có võ, vừa bất khuất lại không thể khinh nhờn’(*).”
(*) Bài thơ “Quốc thương” – Cửu Ca (Khuất Nguyên)
“Như bạn học sinh đại diện khi nãy đã nói, là một học sinh cấp ba đứng trước bước ngoặt của cuộc đời, chúng ta vẫy tay tạm biệt với quá khứ, giờ phút này đứng trước mặt mỗi người chúng ta là một bản thân hoàn toàn mới.”
“Ngoại trừ cần mẫn siêng năng và thái độ chăm học hỏi không ngừng, chúng ta cũng cần phải có tinh thần can đảm, kiên cường, bất khuất, đặt dấu chấm kết cho những đau khổ trong quá khứ và bước tiếp, thách thức với con đường tương lai chưa ai biết trước. Chúng ta phải tin tưởng rằng, nghịch cảnh và nỗi đau, thất bại và khốn khó, tất cả đều là món quà của cuộc đời!”
Giọng Hạ Tri Hứa càng lúc càng vang dội, khác với những đại diện tân sinh chạy theo hình thức khi nãy, từng câu từng chữ đều âm vang hùng hồn, nói chuyện mạnh mẽ và đầy khí phách.
Đám học sinh ngồi phía dưới vốn đang cười đùa nói chuyện riêng cũng bị thôi thúc bởi khí chất và sức hút rất tự nhiên của hắn, ai nấy đều ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe bài phát biểu.
“Cuối cùng, mình xin được kết thúc bài phát biểu bằng một câu hát mình cực kì thích.”
“Everything that kills me makes me feel alive.” (Những thứ đưa tôi tới cái chết mới ban cho tôi sự sống)
“Xin cảm ơn.” Hạ Tri Hứa bước lên trước micro cúi gập người thật sâu, sau đó xuống khỏi sân khấu trong tràng pháo tay như sấm dậy, đi theo đường cũ trở lại cuối hàng đứng lớp mình.
Trương Chính Tâm nghi hoặc cầm lấy tập tài liệu trong tay cậu đọc kĩ lại một lần, “Không phải, sao em không đọc theo bản thảo của mình?”
Hạ Tri Hứa lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, “Thầy à, tân sinh lên phát biểu toàn bàn về vấn đề học tập chán lắm, tự nhiên em nảy ra ý muốn phát huy tự do, được chứ ạ?”
Trương Chính Tâm bất đắc dĩ vỗ tập tài liệu vào vai hắn, “May mà không làm mất mặt lớp tôi, lần sau không cho phép làm liều như thế đâu nhé.”
“Vâng ạ!” Hạ Tri Hứa nhận lại tập tài liệu rồi quay về phía sân khấu, đúng lúc thấy Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại nhìn mình. Hạ Tri Hứa còn chưa kịp cười, đối phương đã lại xoay đi.
Nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng Hạ Tri Hứa bỗng có một chút xíu thỏa mãn.
Chỉ chút chút thôi.
Ngay sau khi đại hội huy động kết thúc, các huấn luyện viên được phân công của mỗi lớp dẫn cả lớp tới sân bãi tập huấn đã được chỉ định để bắt đầu huấn luyện. Mới đầu chỉ là đứng nghiêm, nhưng vừa vào đã bắt đứng nửa tiếng đồng hồ, đối với bọn nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi mà nói thì quả thật là cực hình.
Hạ Tri Hứa lại chẳng thấy gì, hắn khá cao nên được xếp đứng cuối hàng, có thể nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm trùng hợp đứng ngay đằng trước. Tay trái cậu bị bó bột, tay phải áp thẳng đường mép quần, không nhúc nhích.
Kiên trì thật.
“Được rồi, hoạt động tại chỗ đi.”
Nghe lệnh của huấn luyện viên, đám học sinh mới thả lỏng người, ai nấy đều rền rĩ đi tới nơi tập trung để nước.
Trần Phóng vặn một chai nước điện giải đi tới bên cạnh Hạ Tri Hứa, “Thằng nhóc này lại chơi trội rồi, giờ thì con gái cả lớp biết mặt mày hết.”
Hạ Tri Hứa hơi nhíu mày, “Làm gì phóng đại đến mức đó.”
“Hừ, tao học với mày cấp một cấp hai tổng cộng chín năm, số hoạt động mày tham gia tính ít cũng phải hai mươi lần, đây là lần đầu tiên tao thấy mày thực sự chân thành như thế đấy.” Trần Phóng vặn nắp lại, “Mày không biết đâu, đám con gái lớp mình đứng phía dưới tự hào ghê lắm, cứ như mày là con trai của mấy đứa nó vậy.”
…Con trai?
Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Mày đúng là được thừa hưởng hoàn hảo cái tài miêu tả từ mẹ mày đấy.”
Hắn nhận lấy chai nước từ tay Trần Phóng, định vặn ra thì chợt ngẩn ngơ nhìn hai tay mình.
“Sao thế, hotboy đại nhận cảm động vì chai nước của tao đến nỗi không còn sức vặn nắp à? Nào nào nào, để anh giúp cưng.”
Hắn để chai nước lại vào tay Trần Phóng, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, tìm thấy Hứa Kỳ Sâm đang đứng ở một góc quay lưng về phía mình.
“Này này, tao vặn ra cho mày rồi này, đi đâu đấy!”
Tay phải Hứa Kỳ Sâm cầm bình giữ nhiệt mang từ nhà đến, cậu nhìn một lúc, sau đó yên lặng thở dài. Cậu vừa chuẩn bị đặt nó xuống, một cánh tay chợt vươn ra từ bên cạnh.
Cậu nghiêng đầu, lại là khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ và chiếc răng nanh chói mắt kia.
Hắn cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay cậu, hai tay giữ chặt nắp định vặn ra liền, nào ngờ miệng và nắp bình không hề nhúc nhích.
Hết sức ngại ngùng.
Hạ Tri Hứa ấn bình lên bụng mình rồi khom eo vặn thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bình của cậu chặt ghê.”
Cuối cùng cũng vặn ra được.
“Nè.” Hạ Tri Hứa đưa bình cho Hứa Kỳ Sâm, “Cầm đi, cậu không khát à?”
Hứa Kỳ Sâm lẳng lặng nhận lấy bình giữ nhiệt, đưa mắt nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của cậu bạn nhiệt tình này.
Cậu không uống nước, chỉ hơi hé miệng phát ra âm thanh rất khẽ mà không có chút tình cảm nào.
“Cậu đang thương hại tớ à?”
Hạ Tri Hứa tưởng mình nghe nhầm, nghi hoặc nhìn Hứa Kỳ Sâm.
Đối phương nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Cậu tội nghiệp tớ nên mới làm mấy chuyện này sao?”
Hắn sững người tại chỗ.
Thật ra hắn vốn dĩ không hề nghĩ tới lí do.
Hạ Tri Hứa há miệng định đáp, huấn luyện viên lại xen ngang, “Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, tập trung!”
Bài huấn luyện tiếp theo sau đứng nghiêm là đi nghiêm.
Không gian được phân chia của mỗi lớp chẳng rộng là bao, trong lúc huấn luyện, học sinh chỉ có thể đi qua đi lại giữa các hàng và tập theo lượt.
Hứa Kỳ Sâm bị cố định một cánh tay nên không thể đánh tay bình thường như các bạn khác, huấn luyện viên đi tới bên cạnh cậu, “Nếu em thấy không tiện thì không cần tập đi nghiêm đâu.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Tiện ạ, thưa huấn luyện viên Dương.”
Hạ Tri Hứa nhìn cậu nghiêm túc nhấc bước đi nghiêm về phía trước, chân thẳng tắp, trong lòng cực kì khó chịu.
Câu hỏi khi nãy của cậu cứ văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại.
[Cậu đang thương hại tớ à?]
—— Một hai một, một hai một, một hai một… Nghiêm!
Giọng của huấn luyện viên đanh thép vang dội.
Đám nam sinh hàng đầu đi đến kịch đường.
—— Về sau, quay!
—— Một hai một, một hai một, một hai một…
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc bước tới, dần dần đi về phía hắn.
Càng lúc càng gần.
Chỉ còn một bước nữa.
—— Nghiêm!
[Cậu tội nghiệp tớ nên mới làm mấy chuyện này sao?]
Đứng lại ngay trước mặt.
“Không phải.” Hạ Tri Hứa bỗng mở miệng, giọng hắn không lớn, nhưng Hứa Kỳ Sâm nghe thấy rất rõ ràng.
“Bởi vì cậu rất tốt, cậu rất giỏi, nên tớ muốn làm bạn với cậu.”
—— Về sau, quay!
Hứa Kỳ Sâm không kịp xốc lại tinh thần, lúc quay người suýt nữa thì trẹo chân, may được nam sinh đằng sau đỡ lấy.
“Tớ nghiêm túc mà.”
Giọng nói trong trẻo lẫn cùng chút trẻ con của thiếu niên.
Có sức mê hoặc rất đỗi tự nhiên.
Trước khi xếp hàng vào trong hội trường, hắn bước qua hai nam sinh đằng trước tới vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, đưa cho cậu quyển vở mình nắm chặt sắp biến dạng đến nơi.
“Cậu xem qua giúp tớ với, bút đây.” Hạ Tri Hứa cười nói, “Cảm ơn nha.”
Hứa Kỳ Sâm nhận vở, khẽ gật đầu rồi xoay người đi.
Hai hàng học sinh từ từ tiến vào hội trường, Trương Chính Tâm sắp xếp bọn họ vào chỗ ngồi.
Lần này không còn có duyên như vậy nữa, Hạ Tri Hứa ngồi cách Hứa Kỳ Sâm hai bạn nam và hai bạn nữa, hắn phải nghiêng người về phía trước mới có thể nhìn thấy đối phương.
Hạ Tri Hứa quy sự thấp thỏm và bất an của mình là do sợ bản thảo quá nhạt nhẽo tầm thường, nhưng hắn lại quên mất rằng đây cũng chỉ là một bài phát biểu bình thường, nào có cần phải đao to búa lớn gì đâu chứ.
Không biết là vô tình hay cố ý, hắn liếc mắt sang bên kia, nhìn thấy quyển vở của mình đặt trên đùi Hứa Kỳ Sâm, tay phải cậu cầm bút của hắn, cúi đầu nghiêm túc đọc bản thảo hẳn viết. Lúc cậu tập trung, môi dưới vô thức hơi cong lên, mím chặt môi trên, thỉnh thoảng còn khoanh tròn lên vở.
Đương ngẩn người ra ngắm, cậu bạn bên cạnh chợt đụng vào cánh tay, Hạ Tri Hứa nghiêng đầu sang khẽ hỏi: “Sao thế?”
Cậu bạn đưa cho hắn một tờ giấy màu hồng nhạt với vẻ mặt hết sức hóng hớt, dòng chữ bên trên rõ ràng là nét bút con gái, “Bên kia truyền sang, bảo là đưa cậu.”
Hạ Tri Hứa nhận lấy tờ giấy đọc.
[Cậu ơi, cho mình thông tin liên lạc của cậu được không? Số điện thoại or WeChat ^-^]
“Cậu có bút không?”
Cậu bạn bên cạnh đưa cho một cây bút, Hạ Tri Hứa viết trả lời ở phía dưới.
[Xin lỗi cậu, mẹ tớ thu điện thoại của tớ mất rồi.]
Viết xong rồi truyền tờ giấy về, hắn lại quay đầu, Hứa Kỳ Sâm vẫn giữ nguyên tư thế kia đọc bản thảo của hắn, trong lòng Hạ Tri Hứa thỏa mãn vô cùng.
Cứ tưởng là chuyện truyền giấy đã kết thúc, nào ngờ không bao lâu sau, tờ giấy hồng nhạt kia lại được chuyển đến tay.
[Thế cứ cho tớ số điện thoại trước được không? Thể nào mẹ cậu cũng trả điện thoại lại cho cậu chứ?]
Khó đối phó thật… Hạ Tri Hứa nhìn chằm chằm dòng chữ trên giấy, cuối cùng viết số điện thoại của Trần Phóng lên.
Hắn đã làm cái trò này từ hồi cấp hai rồi, hầu như lần nào cũng thành công.
Không một ai biết rằng thật ra, Hạ Tri Hứa vô cùng lôi cuốn và tỏa sáng trong đám đông lại là một người thích trốn tránh chỉ để duy trì sự hòa bình ngoài mặt, ngoài nóng trong lạnh, rất thiếu kiên nhẫn, chỉ là những ưu điểm quá đỗi rõ rệt của hắn thường khiến người khác quên đi một sự thật, đằng sau ánh sáng luôn là bóng đêm.
Vậy Hứa Kỳ Sâm thì sao?
Hạ Tri Hứa không kìm được lòng mà nghĩ, một người bên ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt như vậy liệu cũng có nội tâm thầm kín không ai biết như hắn không?
Lòng hiếu kỳ đúng là sự thôi thúc bên trong chòm sao Song Tử.
Hiệu trưởng trên sân khấu nói rất lâu, đầu tiên là kể về những thành tích xuất sắc của trường ngày trước, những thành tích cao mới đạt được trong kì thi đại học năm vừa rồi, sau đó mời những cựu học sinh ưu tú đã tốt nghiệp lên chia sẻ kinh nghiệm, giúp các học sinh mới vào trường còn đang mông lung mơ hồ có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu và phương hướng cố gắng cho chính bản thân mình.
Hạ Tri Hứa ngồi nghe câu được câu không, tay phải lại bị người khác huých nhẹ. Hắn quay đầu sang, thấy vở của mình được trả về thì vui vẻ nhận lấy, còn cố ý nghiêng người ra trước cười với Hứa Kỳ Sâm, nhưng đối phương vốn không hề nhìn về phía hắn, chỉ cúi đầu mải nhìn chằm chằm cánh tay bó bột của mình.
“Cậu bận rộn ghê á.” Cậu bạn bên cạnh cười trêu.
Không nhận được sự chú ý của người kia, Hạ Tri Hứa không khỏi thất vọng, hắn cũng không đáp lại cậu bạn kia, chỉ cúi đầu lật vở ra. Song, khi nhìn thấy những lời phê bình cẩn thận viết bằng mực bút gel màu đỏ trên bản thảo, tâm trạng trạng Hạ Tri Hứa lập tức tốt hẳn lên.
[Ở đây nếu thay “Đương đầu xanh không biết sớm chăm học, tuổi về già mới hối hận đọc sách đã muộn rồi”(1) thành “Học vấn nhờ chuyên cần, đọc vạn quyển sách bên ánh đèn đom đóm dưới cửa sổ”(2) thì so sánh rõ nét hơn.]
(1) Trong ‘Khuyến học’ của Nhan Chân Khanh.
(2) Trong ‘Ấu học ngũ ngôn thi’ của Uông Thù.
[Đoạn này viết ổn lắm, tớ thấy để ở thân bài thì tiếc quá, cậu có thể thêm thắt các biện pháp tu từ rồi chuyển xuống đoạn kết để tăng khí thế cao trào.]
[Chủ đề chính toàn bài phát biểu của cậu là chăm học, tớ thấy đoạn này có vẻ hơi lạc quẻ, có thể xem xét cắt đi.]
…
Hạ Tri Hứa nghiêm túc đọc thật kĩ tất cả những lời phê của cậu.
Đúng là người có thể viết ra bài văn đạt điểm tối đa, đề xuất nào cũng đi thẳng vào trọng tâm, thậm chí còn cân nhắc thật kĩ đến cả những từ ngữ mà hắn cảm thấy chẳng mấy quan trọng.
Vừa nghiêm túc vừa giỏi giang.
Hạ Tri Hứa thỏa mãn gập vở lại, lòng bàn tay ấn lên những nếp quăn giấy do chính tay hắn vò nhàu, khóe môi vô thức cong lên.
Buổi lễ kéo dài đến sáu giờ chiều, ban lãnh đạo đã rời đi, giáo viên chủ nhiệm và lớp trưởng các lớp lần lượt phát trang phục quân sự cho mọi người. Kết thúc buổi lễ không phải lên sân khấu, Hứa Kỳ Sâm ngồi ngoài cùng rời khỏi chỗ đầu tiên, theo chân hàng người đi tới cầu thang. Hạ Tri Hứa cầm quần áo quân sự chạy theo sau, người nọ dính vào người kia, không còn chỗ đâu mà chen lên phía trước. Vật vã mãi mới ra được khỏi hội trường, hắn vừa định vọt lên trước thì bị người đằng sau quặp cổ lại.
Quay đầu lại nhìn, là Trần Phóng, “Thằng nhóc này, mày lại chơi tao!” Cậu ta mò trong túi lấy điện thoại ra, “Mày lại đưa số của tao cho người khác!”
Hạ Tri Hứa cười he he, “Sao tao biết được mày dám lén lút mang điện thoại đi học, xem như là tao tích vận đào hoa cho mày đi.” Đang nói, bỗng nhìn thấy hai nữ sinh không quen biết đi về phía mình, Hạ Tri Hứa vỗ vai Trần Phóng, “Tao phải đi vệ sinh, gấp lắm rồi, đi trước đây.”
Rất nhiều học sinh cùng lúc tràn ra khỏi hội trưởng, áo sơ mi trắng khắp mọi nơi, Hạ Tri Hứa vừa đi lên trước vừa quan sát, nhưng chẳng tài nào tìm được bóng người kia.
Hắn ủ rũ nhìn bộ đồ quân sự màu xanh lá mạ trên tay, tâm trạng càng tệ hơn.
Sau khi giải tán thì về nhà, giờ chắc người kia ra đến cổng trường rồi.
Hạ Tri Hứa thầm tính toán, đáng lẽ còn muốn cảm ơn cậu một câu.
Hắn ủ rũ cúi đầu đi mấy bước, bỗng nghe sau lưng có người gọi mình, giọng nói thực sự quá nhỏ nhẹ so với sự ồn ã xung quanh.
Hạ Tri Hứa tưởng là nữ sinh khi nãy tìm mình nên vờ như không nghe thấy, nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Cánh tay bỗng bị kéo lại.
Bàn tay kia lạnh căm.
Hắn cau mày quay đầu lại, để rồi giật nảy mình.
Ra là Hứa Kỳ Sâm.
Cánh tay phải duy nhất có thể cử động của cậu nắm lấy cánh tay hắn, cậu ngậm túi đóng gói đựng quân phục trong miệng.
Sắc mặt Hạ Tri Hứa lập tức thay đổi, nhất thời không biết nên nói gì.
Hứa Kỳ Sâm không nói chuyện được, buông cánh tay Hạ Tri Hứa ra rồi đưa bút trong tay cho hắn.
Hắn ngẩn ra nhận lấy cây bút của mình, nhìn cậu cầm lấy túi đóng gói ngậm trong miệng rồi mới nói, “Quên mất trả bút cho cậu.”
“Hả, không, không sao, tớ cũng quên mất đấy.” Hạ Tri Hứa ngượng ngùng vò đầu, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lúng túng lạ.
Đám học sinh ra khỏi hội trường chen chúc nhau ra cổng trường, hai người đứng yên không nhúc nhích như hai tảng đá ngược dòng người. Mấy nam sinh đùa nghịch nhau chạy ngang qua Hứa Kỳ Sâm, vô tình va trúng cậu.
“Xin lỗi nhớ!”
Tuy là nói xin lỗi, nhưng bọn họ vẫn cười đùa nhốn nháo chạy đi.
Hạ Tri Hứa nhìn Hứa Kỳ Sâm cau mày, biết cú va không hề nhẹ. Hắn vòng ra sau Hứa Kỳ Sâm, cầm lấy túi đựng quân phục trong tay cậu, “Để tớ cầm cho.”
Hứa Kỳ Sâm còn chưa kịp từ chối, đồ trong tay cậu đã bị lấy đi. Hắn đứng bên trái Hứa Kỳ Sâm, che chắn cánh tay bị thương cho cậu.
“Chúng ta về chung đi.”
Giọng điệu lần này có vẻ chắc chắn hơn một chút.
Hứa Kỳ Sâm không từ chối, nói lời từ chối với ý tốt của người khác là chuyện quá đỗi khó khăn với cậu, dẫu rằng trông cậu trông rất xa cách với người khác.
Cũng giống hôm qua, Hạ Tri Hứa chen lên xe trước để chiếm chỗ cho cậu. Nhưng hôm nay may mắn hơn, hắn chiếm được hai chỗ ngồi trống ngay cạnh nhau, nhường Hứa Kỳ Sâm vị trí gần cửa sổ.
“Ngày mai bắt đầu học quân sự rồi, cậu phải làm sao đây? Không xin nghỉ được sao?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hờ hững, “Không cần, tớ vẫn học được.”
Bướng bỉnh thật.
“Cảm ơn cậu hôm nay đã sửa bản thảo giúp tớ.” Hạ Tri Hứa không cảm thấy thái độ của Hứa Kỳ Sâm lạnh nhạt chút nào, vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình, “Cậu sửa kĩ thật đấy, về nhà tớ sẽ viết lại một lần nữa theo phần sửa của cậu.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn nhìn đăm đăm cửa sổ xe.
“Thật ra cậu viết ổn lắm rồi, tớ cũng không giúp gì nhiều cả.”
Rõ ràng giọng điệu chẳng có chút tình cảm nào, ấy vậy mà Hạ Tri Hứa lại cảm thấy như đó là một lời khích lệ, “Thật à? Cả trưa hôm qua tớ không ngủ chỉ để viết cái này thôi đấy.”
Đối phương lại không nói gì nữa.
Hạ Tri Hứa nhìn góc nghiêng mặt cậu, lúc nào cũng có cảm giác trên đỉnh đầu người này dày đặc mây vũ tích, như thể sẽ đổ mưa rào tầm tã bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
“Để cảm ơn cậu thì ngày mai học quân sự xong tớ mời cậu đi ăn nhé, được không?”
“Không cần.”
Từ chối thì nhanh lắm.
“Không được, nhất định phải mời, tớ không thích nợ nần người khác.” Hạ Tri Hứa tự mình quyết định, hắn không biết làm như vậy có khiến Hứa Kỳ Sâm thấy phiền không, hắn chỉ muốn làm cậu vui vẻ hơn một chút.
Dù sao lúc nào cũng chôn chân trong vùng áp thấp một mình thì sẽ buồn lắm.
Hạ Tri Hứa liếc nhìn đỉnh đầu cậu.
Dẫu không đem đến được trời quang mây tạnh thì ít nhất cũng có thể che ô cho cậu.
Kì tập huấn luyện quân sự kéo dài một tuần bắt đầu như thế. Sáng ngày đầu tiên, tất cả học sinh khối mười tập trung trên sân thể dục tham gia đại hội huy động tham gia huấn luyện quân sự, nói thẳng ra thì chỉ là đứng trên sân nghe hiệu trưởng nói một lúc, sau đó nghe huấn luyện viên trưởng nói một lúc, cuối cùng là đại diện tân sinh lên phát biểu.
Hạ Tri Hứa là đại diện tân sinh của lớp chọn, sau khi huấn luyện viên trưởng lên phát biểu, hắn được điều xuống đứng cuối hàng để chuẩn bị lát nữa đi vòng ra đằng sau lên sân khấu phát biểu.
Mới đầu giáo viên chủ nhiệm Trương Chính Tâm đứng đầu lớp, nghe huấn luyện viên trưởng nói được một nửa thì chắp tay sau lưng đi xuống cuối hàng.
“Để thầy xem qua bản thảo em viết nào.”
Hạ Tri Hứa đưa tập tài liệu trong tay cho Trương Chính Tâm.
“Ừm… Không tệ, có nhờ cán sự môn văn tham mưu cho không?”
Hạ Tri Hứa gật đầu, “Cậu ấy sửa lại cho em nhiều chỗ lắm.” Nghe vậy, Trương Chính Tâm gật đầu khen ngợi, “Tốt lắm, lát nữa lên trên đó đừng căng thẳng, phải tỏ ra thật khí thế, em là bộ mặt của lớp chúng ta cơ mà.”
Nói xong, giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng đi xuống cuối hàng, hai giáo viên ra sau nói chuyện, Hạ Tri Hứa cúi xuống nhìn bản thảo của mình rồi lại ngẩng đầu ngó lên hàng người phía trước.
Hứa Kỳ Sâm mặc quân phục, cánh tay vẫn đang bó bột.
Hai giáo viên chủ nhiệm nói đông nói tây, học sinh phía trên cũng chuyện trò không ngớt, Hạ Tri Hứa lại chẳng nghe lọt câu nào. Ánh mắt trời buổi sáng rọi trên người ấm áp, khiến người ta bất giác cảm thấy muốn làm biếng.
“Này, sao lớp thầy lại có học sinh bó bột tay đến tập quân sự thế?”
“Vốn cũng định cho em ấy nghỉ phép, nhưng đứa nhóc này không chịu, cứng đầu lắm.” Giọng nói của Trương Chính Tâm lập tức kéo Hạ Tri Hứa khỏi dòng ý thức lười nhác.
Hai người họ đang nói đến Hứa Kỳ Sâm.
“Ừm, sao có thể chịu khổ được vậy nhỉ, mấy đứa trẻ con khác thì lại chỉ ước sao không phải tập quân sự.” Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh khen, “Nhưng làm thế nào mà nên nỗi đó vậy, tôi thấy trên mặt trên cổ cũng có vết thương, đánh nhau với người khác à?”
Trương Chính Tâm thở dài, “Ài, đứa bé này thương lắm, thành tích học cũng rất tốt. Nghe nói là có điểm thi tuyển sinh xong thì gia đình vui quá, một nhà ba người tự lái xe chở nhau đi du lịch, cuối cùng lại gặp tai nạn giao thông.” Trương Chính Tâm bỗng khẽ giọng, “Bố mẹ đi cả, chỉ còn lại mỗi mình em ấy thôi.”
“Thế giờ em ấy… đang sống ở đâu?”
“Một ngày trước hôm khai giảng có một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi đưa em ấy tới, nói là dì của em ấy, vừa mới tốt nghiệp đại học.”
“Không còn họ hàng nào khác sao?” Giáo viên lớp bên cạnh lắc đầu, “Hơn hai mươi tuổi thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
“Ông bà nội ở tỉnh khác, cũng không đủ sức khỏe, ông bà ngoại thì đi từ sớm rồi, họ hàng nhà em ấy đều trốn tránh, người dì này nói nhất định sẽ thay chị gái mình nuôi dưỡng em ấy trưởng thành.” Trương Chính Tâm thở dài, “Đứa bé này là một hạt giống môn văn rất tốt, tôi thương quá nên hai người trước vừa mới xin trường học phê chuẩn cấp học bổng cho em ấy miễn tiền học phí.”
“Đột ngột mất đi cả bố lẫn mẹ, đúng là chịu đả kích không hề nhỏ.”
Trương Chính Tâm đè giọng xuống thấp nữa, “Nghe bảo nằm viện hơn một tháng không nói một câu nào, không khóc cũng không làm loạn, ngơ ngẩn cả ngày, dì sợ có chuyện gì nên bỏ cả việc làm ngày nào cũng ở bệnh viện chăm nom. Hai ngày trước đi học chính thức, dì đưa em ấy về nhà mình ở, cuối cùng cũng bắt đầu chịu nói chuyện, cô ấy thì tìm công việc mới.”
Lòng bàn tay Hạ Tri Hứa rịn mồ hôi.
Mỗi lần nhìn thấy vết thương khắp người Hứa Kỳ Sâm, hắn đều không dám hỏi, nhưng lại chẳng thể ngờ được đây chính là nguyên nhân.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ bỗng chỉ còn lại mỗi một mình thì sẽ cảm thấy như thế nào kia chứ?
Hắn thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.
Ánh mắt do dự lướt về phía bóng lưng thẳng tắp của người kia, trái tim âm ỉ đau đớn như bị ai bóp chặt, Hạ Tri Hứa không thể hiểu nổi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được đau đớn vì một ai đó khác.
Nhưng hắn mới chỉ cảm nhận được một phần nghìn nỗi đau của Hứa Kỳ Sâm.
Cảm giác có người vỗ vai mình, Hạ Tri Hứa quay phắt lại.
“Ngẩn ra làm gì đó.” Trương Chính Tâm chỉ lên sân khấu, “Lớp mười bắt đầu lên rồi, em cũng đi đi.”
“À… Vâng ạ.” Hạ Tri Hứa cầm xấp tài liệu đi vòng ra sau hàng tới bậc thang phía dưới sân khấu.
Còn chưa bước lên sân khấu thu hút tất cả mọi ánh nhìn, cậu nam sinh đứng trên bậc thang dưới bóng tối che phủ đã khiến cho nữ sinh đứng trước chú ý tới. Thế nhưng bản thân hắn còn mải chìm đắm trong cuộc nói chuyện của hai giáo viên chủ nhiệm khi nãy, tâm trạng rối bời.
“…Ở bước ngoặt của cuộc đời, soạn ra một chương nhạc tuyệt vời bằng mồ hôi và công sức! Cảm ơn mọi người!”
Nghe thấy tiếng vỗ tay dưới sân khấu , Hạ Tri Hứa xốc lại tinh thần, hít sâu một hơi, bước lên từng bậc thang.
Khoảnh khắc quay người xuống dưới, hắn lộ ra một nụ cười mang tính đại diện hết sức quen thuộc, đều đều bước tới gần micro, nghiêm chỉnh mà hùng hồn nói lời chào dành cho tất cả mọi người phía dưới sân khấu.
“Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo cùng các bạn học sinh thân mến: Chào buổi sáng tất cả mọi người…”
Tiếng vỗ tay phía dưới rõ ràng là nồng nhiệt hơn đại diện khối mười trước rất nhiều, mặc dù Hạ Tri Hứa thường tự ti vì khả năng diễn đạt ngôn ngữ của mình rất yếu kém, nhưng với một chòm sao Song Tử, tài ăn nói chính là một món quà trời ban.
Hắn hoàn thành phần mở màn theo bản thảo của mình.
Sau đó đến câu thơ mà Hứa Kỳ Sâm đã sửa cho.
[Học vấn nhờ chuyên cần, đọc vạn quyển sách bên ánh đèn đom đóm dưới cửa sổ.]
Hạ Tri Hứa liếc mắt xuống dưới sân khấu, trông có vẻ như đang giao lưu ánh mắt với tất cả mọi người, thực tế hắn chỉ đang kiếm tìm con ngươi màu hổ phách kia.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười đóng tập tài liệu lại.
“Nhà thơ yêu nước Khuất Nguyên đã từng viết một câu thơ thế này, ‘Vừa dũng mãnh lại vừa có võ, vừa bất khuất lại không thể khinh nhờn’(*).”
(*) Bài thơ “Quốc thương” – Cửu Ca (Khuất Nguyên)
“Như bạn học sinh đại diện khi nãy đã nói, là một học sinh cấp ba đứng trước bước ngoặt của cuộc đời, chúng ta vẫy tay tạm biệt với quá khứ, giờ phút này đứng trước mặt mỗi người chúng ta là một bản thân hoàn toàn mới.”
“Ngoại trừ cần mẫn siêng năng và thái độ chăm học hỏi không ngừng, chúng ta cũng cần phải có tinh thần can đảm, kiên cường, bất khuất, đặt dấu chấm kết cho những đau khổ trong quá khứ và bước tiếp, thách thức với con đường tương lai chưa ai biết trước. Chúng ta phải tin tưởng rằng, nghịch cảnh và nỗi đau, thất bại và khốn khó, tất cả đều là món quà của cuộc đời!”
Giọng Hạ Tri Hứa càng lúc càng vang dội, khác với những đại diện tân sinh chạy theo hình thức khi nãy, từng câu từng chữ đều âm vang hùng hồn, nói chuyện mạnh mẽ và đầy khí phách.
Đám học sinh ngồi phía dưới vốn đang cười đùa nói chuyện riêng cũng bị thôi thúc bởi khí chất và sức hút rất tự nhiên của hắn, ai nấy đều ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe bài phát biểu.
“Cuối cùng, mình xin được kết thúc bài phát biểu bằng một câu hát mình cực kì thích.”
“Everything that kills me makes me feel alive.” (Những thứ đưa tôi tới cái chết mới ban cho tôi sự sống)
“Xin cảm ơn.” Hạ Tri Hứa bước lên trước micro cúi gập người thật sâu, sau đó xuống khỏi sân khấu trong tràng pháo tay như sấm dậy, đi theo đường cũ trở lại cuối hàng đứng lớp mình.
Trương Chính Tâm nghi hoặc cầm lấy tập tài liệu trong tay cậu đọc kĩ lại một lần, “Không phải, sao em không đọc theo bản thảo của mình?”
Hạ Tri Hứa lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, “Thầy à, tân sinh lên phát biểu toàn bàn về vấn đề học tập chán lắm, tự nhiên em nảy ra ý muốn phát huy tự do, được chứ ạ?”
Trương Chính Tâm bất đắc dĩ vỗ tập tài liệu vào vai hắn, “May mà không làm mất mặt lớp tôi, lần sau không cho phép làm liều như thế đâu nhé.”
“Vâng ạ!” Hạ Tri Hứa nhận lại tập tài liệu rồi quay về phía sân khấu, đúng lúc thấy Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại nhìn mình. Hạ Tri Hứa còn chưa kịp cười, đối phương đã lại xoay đi.
Nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng Hạ Tri Hứa bỗng có một chút xíu thỏa mãn.
Chỉ chút chút thôi.
Ngay sau khi đại hội huy động kết thúc, các huấn luyện viên được phân công của mỗi lớp dẫn cả lớp tới sân bãi tập huấn đã được chỉ định để bắt đầu huấn luyện. Mới đầu chỉ là đứng nghiêm, nhưng vừa vào đã bắt đứng nửa tiếng đồng hồ, đối với bọn nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi mà nói thì quả thật là cực hình.
Hạ Tri Hứa lại chẳng thấy gì, hắn khá cao nên được xếp đứng cuối hàng, có thể nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm trùng hợp đứng ngay đằng trước. Tay trái cậu bị bó bột, tay phải áp thẳng đường mép quần, không nhúc nhích.
Kiên trì thật.
“Được rồi, hoạt động tại chỗ đi.”
Nghe lệnh của huấn luyện viên, đám học sinh mới thả lỏng người, ai nấy đều rền rĩ đi tới nơi tập trung để nước.
Trần Phóng vặn một chai nước điện giải đi tới bên cạnh Hạ Tri Hứa, “Thằng nhóc này lại chơi trội rồi, giờ thì con gái cả lớp biết mặt mày hết.”
Hạ Tri Hứa hơi nhíu mày, “Làm gì phóng đại đến mức đó.”
“Hừ, tao học với mày cấp một cấp hai tổng cộng chín năm, số hoạt động mày tham gia tính ít cũng phải hai mươi lần, đây là lần đầu tiên tao thấy mày thực sự chân thành như thế đấy.” Trần Phóng vặn nắp lại, “Mày không biết đâu, đám con gái lớp mình đứng phía dưới tự hào ghê lắm, cứ như mày là con trai của mấy đứa nó vậy.”
…Con trai?
Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Mày đúng là được thừa hưởng hoàn hảo cái tài miêu tả từ mẹ mày đấy.”
Hắn nhận lấy chai nước từ tay Trần Phóng, định vặn ra thì chợt ngẩn ngơ nhìn hai tay mình.
“Sao thế, hotboy đại nhận cảm động vì chai nước của tao đến nỗi không còn sức vặn nắp à? Nào nào nào, để anh giúp cưng.”
Hắn để chai nước lại vào tay Trần Phóng, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, tìm thấy Hứa Kỳ Sâm đang đứng ở một góc quay lưng về phía mình.
“Này này, tao vặn ra cho mày rồi này, đi đâu đấy!”
Tay phải Hứa Kỳ Sâm cầm bình giữ nhiệt mang từ nhà đến, cậu nhìn một lúc, sau đó yên lặng thở dài. Cậu vừa chuẩn bị đặt nó xuống, một cánh tay chợt vươn ra từ bên cạnh.
Cậu nghiêng đầu, lại là khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ và chiếc răng nanh chói mắt kia.
Hắn cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay cậu, hai tay giữ chặt nắp định vặn ra liền, nào ngờ miệng và nắp bình không hề nhúc nhích.
Hết sức ngại ngùng.
Hạ Tri Hứa ấn bình lên bụng mình rồi khom eo vặn thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bình của cậu chặt ghê.”
Cuối cùng cũng vặn ra được.
“Nè.” Hạ Tri Hứa đưa bình cho Hứa Kỳ Sâm, “Cầm đi, cậu không khát à?”
Hứa Kỳ Sâm lẳng lặng nhận lấy bình giữ nhiệt, đưa mắt nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của cậu bạn nhiệt tình này.
Cậu không uống nước, chỉ hơi hé miệng phát ra âm thanh rất khẽ mà không có chút tình cảm nào.
“Cậu đang thương hại tớ à?”
Hạ Tri Hứa tưởng mình nghe nhầm, nghi hoặc nhìn Hứa Kỳ Sâm.
Đối phương nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Cậu tội nghiệp tớ nên mới làm mấy chuyện này sao?”
Hắn sững người tại chỗ.
Thật ra hắn vốn dĩ không hề nghĩ tới lí do.
Hạ Tri Hứa há miệng định đáp, huấn luyện viên lại xen ngang, “Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, tập trung!”
Bài huấn luyện tiếp theo sau đứng nghiêm là đi nghiêm.
Không gian được phân chia của mỗi lớp chẳng rộng là bao, trong lúc huấn luyện, học sinh chỉ có thể đi qua đi lại giữa các hàng và tập theo lượt.
Hứa Kỳ Sâm bị cố định một cánh tay nên không thể đánh tay bình thường như các bạn khác, huấn luyện viên đi tới bên cạnh cậu, “Nếu em thấy không tiện thì không cần tập đi nghiêm đâu.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Tiện ạ, thưa huấn luyện viên Dương.”
Hạ Tri Hứa nhìn cậu nghiêm túc nhấc bước đi nghiêm về phía trước, chân thẳng tắp, trong lòng cực kì khó chịu.
Câu hỏi khi nãy của cậu cứ văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại.
[Cậu đang thương hại tớ à?]
—— Một hai một, một hai một, một hai một… Nghiêm!
Giọng của huấn luyện viên đanh thép vang dội.
Đám nam sinh hàng đầu đi đến kịch đường.
—— Về sau, quay!
—— Một hai một, một hai một, một hai một…
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc bước tới, dần dần đi về phía hắn.
Càng lúc càng gần.
Chỉ còn một bước nữa.
—— Nghiêm!
[Cậu tội nghiệp tớ nên mới làm mấy chuyện này sao?]
Đứng lại ngay trước mặt.
“Không phải.” Hạ Tri Hứa bỗng mở miệng, giọng hắn không lớn, nhưng Hứa Kỳ Sâm nghe thấy rất rõ ràng.
“Bởi vì cậu rất tốt, cậu rất giỏi, nên tớ muốn làm bạn với cậu.”
—— Về sau, quay!
Hứa Kỳ Sâm không kịp xốc lại tinh thần, lúc quay người suýt nữa thì trẹo chân, may được nam sinh đằng sau đỡ lấy.
“Tớ nghiêm túc mà.”
Giọng nói trong trẻo lẫn cùng chút trẻ con của thiếu niên.
Có sức mê hoặc rất đỗi tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất