“trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 13: Cơ hội đến rồi
Trang Lăng quả nhiên nói lời giữ lời, sáng sớm hôm sau đã xuất hiện ở bệnh viện, còn mang theo một bát cháo trắng và một ít đồ ăn kèm.
"Anh quá yếu, bác sĩ nói không được ăn quá nhiều đồ dầu mỡ nên tôi đã nấu cháo, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút." Trang Lăng vừa nói vừa đặt đồ lên bàn nhỏ trước mặt Thư Bá Hành.
"..." Thư Bá Hành chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này bao giờ, hắn dựa vào một cái gối mềm, theo thói quen một tay đặt ở trên bụng của mình, yên lặng nghĩ đến mục đích của cậu, cũng không để ý đến cậu. Hiện giờ thật sự không có tinh lực, hắn vừa mới sáng sớm đã nôn, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, làm sao có thể thèm ăn cháo?
Trang Lăng đợi một hồi thấy hắn không có động tĩnh, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn mệt mỏi dựa vào trên giường, môi trắng bệch, trong lòng chợt đau.
"Không thèm ăn?" Cậu nhẹ giọng hỏi.
Thư Bá Hành khó chịu quay đầu lại, "Cậu gần đây không có việc gì?"
"..." Trang Lăng nghe đến đây thì nghẹn một chút, lát sau mới nhỏ giọng nói như muỗi kêu, "Anh bị bệnh, sao tôi có thể tập trung làm việc được?"
"Anh có phải quên rồi không, một ngày chưa hủy hợp đồng thì tôi vẫn là người của Thiên Hằng. Đương nhiên, khụ khụ, là tiền bối trong công ty, anh có tư cách nói lời này."
"Ừm..." Trang Lăng lúc này mới nhận ra Thư Bá Hành đang dùng thân phận chủ tịch nói chuyện với mình, chất vấn cậu tại sao không đi làm.
Cậu không thể không bắt đầu suy nghĩ về việc mình tự tiện ngừng đại ngôn như vậy Thiên Hằng sẽ mất mát bao nhiêu. Mình, tựa như trong lúc vô ý, lại mang đến phiền phức cho Thư Bá Hành.
"A Hành tôi...Thật xin lỗi."
"..." Thư Bá Hành mặc kệ cậu, vươn tay mò tới tủ đầu giường tìm kiếm.
"Anh muốn lấy cái gì? Tôi lấy cho anh."
"Điện thoại."
"..." Trang Lăng sau đó mới nhớ ra mình sợ có người quấy rầy Thư Bá Hành, nên tắt điện thoại nhét vào túi của mình, cậu hơi chột dạ lấy ra đưa cho Thư Bá Hành, thuận tay mở máy luôn.
Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, ngay khi mở máy, đủ loại nhạc chuông vang lên liên tục, khiến cả khu phòng giống như đang diễn tấu một buổi hòa nhạc.
Một lúc sau, Trang Lăng đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại có một cuộc gọi đến, vừa vang hai tiếng Thư Bá Hành đã nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, lông mày Thư Bá Hành nhíu chặt lại, có thể kẹp chết một con ruồi, môi mỏng mím chặt, ánh mắt cũng không có độ ấm.
Biết đây là biểu hiện hắn sắp tức giận, Trang Lăng không khỏi có chút lo lắng ngồi xuống bên giường, vươn tay nắm lấy tay hắn.
Thư Bá Hành sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn cậu một cái, sau đó lại nhìn về phía điện thoại nói: "Nếu không muốn làm thì cho hắn cút. Từ nay về sau Thiên Hằng và Thư thị vĩnh viễn không hợp tác với người này nữa."
Sau đó hắn cúp máy.
"A Hành, có chuyện gì sao?"
"..." Thư Bá Hành rất không muốn nói chuyện với cậu, nhưng trình độ giáo dưỡng không cho phép hắn làm ngơ trước câu hỏi của người khác, thế nên nói: "Người đại ngôn xảy ra vấn đề, nghệ sĩ trêu đùa không phối hợp quay chụp."
"Có phải là "Tinh Không" sẽ sớm ra mắt không?"
"Sao cậu lại biết?"
"..." Cậu đương nhiên biết, cũng biết rất nhiều! Kiếp trước khoảng thời gian này là "Tinh Không" chuẩn bị ra mắt, cũng có một nghệ sĩ lớn đến đùa nghịch, cuối cùng đại ngôn thất bại. Bởi vì từ đầu đến cuối không tìm được người phù hợp, việc lựa chọn ứng viên đã khiến thời gian ra mắt bị đẩy lùi lại làm họ lỡ mất buổi họp quảng bá, bỏ lỡ cơ hội hợp tác quan trọng.
Sau này Trang Lăng mới biết "Tinh Không" là do Thư Bá Hành tự mình thiết kế, hắn định tặng nó làm quà sinh nhật cho cậu.
Khi đó, Thiên Hằng cũng tự tìm đến, hy vọng cậu có thể đích thân làm người phát ngôn, để chiếc đồng hồ có thể càng thêm sự trang trọng tinh xảo của nó, nhưng bị cậu từ chối không chút do dự.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, cũng là thời gian quan hệ giữa cậu và Thư Bá Hành hung hăng nhất.
"Anh quá yếu, bác sĩ nói không được ăn quá nhiều đồ dầu mỡ nên tôi đã nấu cháo, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút." Trang Lăng vừa nói vừa đặt đồ lên bàn nhỏ trước mặt Thư Bá Hành.
"..." Thư Bá Hành chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này bao giờ, hắn dựa vào một cái gối mềm, theo thói quen một tay đặt ở trên bụng của mình, yên lặng nghĩ đến mục đích của cậu, cũng không để ý đến cậu. Hiện giờ thật sự không có tinh lực, hắn vừa mới sáng sớm đã nôn, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, làm sao có thể thèm ăn cháo?
Trang Lăng đợi một hồi thấy hắn không có động tĩnh, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn mệt mỏi dựa vào trên giường, môi trắng bệch, trong lòng chợt đau.
"Không thèm ăn?" Cậu nhẹ giọng hỏi.
Thư Bá Hành khó chịu quay đầu lại, "Cậu gần đây không có việc gì?"
"..." Trang Lăng nghe đến đây thì nghẹn một chút, lát sau mới nhỏ giọng nói như muỗi kêu, "Anh bị bệnh, sao tôi có thể tập trung làm việc được?"
"Anh có phải quên rồi không, một ngày chưa hủy hợp đồng thì tôi vẫn là người của Thiên Hằng. Đương nhiên, khụ khụ, là tiền bối trong công ty, anh có tư cách nói lời này."
"Ừm..." Trang Lăng lúc này mới nhận ra Thư Bá Hành đang dùng thân phận chủ tịch nói chuyện với mình, chất vấn cậu tại sao không đi làm.
Cậu không thể không bắt đầu suy nghĩ về việc mình tự tiện ngừng đại ngôn như vậy Thiên Hằng sẽ mất mát bao nhiêu. Mình, tựa như trong lúc vô ý, lại mang đến phiền phức cho Thư Bá Hành.
"A Hành tôi...Thật xin lỗi."
"..." Thư Bá Hành mặc kệ cậu, vươn tay mò tới tủ đầu giường tìm kiếm.
"Anh muốn lấy cái gì? Tôi lấy cho anh."
"Điện thoại."
"..." Trang Lăng sau đó mới nhớ ra mình sợ có người quấy rầy Thư Bá Hành, nên tắt điện thoại nhét vào túi của mình, cậu hơi chột dạ lấy ra đưa cho Thư Bá Hành, thuận tay mở máy luôn.
Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, ngay khi mở máy, đủ loại nhạc chuông vang lên liên tục, khiến cả khu phòng giống như đang diễn tấu một buổi hòa nhạc.
Một lúc sau, Trang Lăng đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại có một cuộc gọi đến, vừa vang hai tiếng Thư Bá Hành đã nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, lông mày Thư Bá Hành nhíu chặt lại, có thể kẹp chết một con ruồi, môi mỏng mím chặt, ánh mắt cũng không có độ ấm.
Biết đây là biểu hiện hắn sắp tức giận, Trang Lăng không khỏi có chút lo lắng ngồi xuống bên giường, vươn tay nắm lấy tay hắn.
Thư Bá Hành sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn cậu một cái, sau đó lại nhìn về phía điện thoại nói: "Nếu không muốn làm thì cho hắn cút. Từ nay về sau Thiên Hằng và Thư thị vĩnh viễn không hợp tác với người này nữa."
Sau đó hắn cúp máy.
"A Hành, có chuyện gì sao?"
"..." Thư Bá Hành rất không muốn nói chuyện với cậu, nhưng trình độ giáo dưỡng không cho phép hắn làm ngơ trước câu hỏi của người khác, thế nên nói: "Người đại ngôn xảy ra vấn đề, nghệ sĩ trêu đùa không phối hợp quay chụp."
"Có phải là "Tinh Không" sẽ sớm ra mắt không?"
"Sao cậu lại biết?"
"..." Cậu đương nhiên biết, cũng biết rất nhiều! Kiếp trước khoảng thời gian này là "Tinh Không" chuẩn bị ra mắt, cũng có một nghệ sĩ lớn đến đùa nghịch, cuối cùng đại ngôn thất bại. Bởi vì từ đầu đến cuối không tìm được người phù hợp, việc lựa chọn ứng viên đã khiến thời gian ra mắt bị đẩy lùi lại làm họ lỡ mất buổi họp quảng bá, bỏ lỡ cơ hội hợp tác quan trọng.
Sau này Trang Lăng mới biết "Tinh Không" là do Thư Bá Hành tự mình thiết kế, hắn định tặng nó làm quà sinh nhật cho cậu.
Khi đó, Thiên Hằng cũng tự tìm đến, hy vọng cậu có thể đích thân làm người phát ngôn, để chiếc đồng hồ có thể càng thêm sự trang trọng tinh xảo của nó, nhưng bị cậu từ chối không chút do dự.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, cũng là thời gian quan hệ giữa cậu và Thư Bá Hành hung hăng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất