“trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 14: Tim lạnh
Làm lại lần nữa, tất nhiên Trang Lăng sẽ không để lại bất kỳ điều gì hối tiếc, vì vậy sau khi cân nhắc, cậu nói với Thư Bá Hành, "Tôi...nghe trợ lý của anh nói, A Hành, đã đến lúc này chi bằng để cho tôi đóng."
Thấy Thư Bá Hành hoài nghi nhìn mình, cậu nói thêm, "Cứ quyết định như vậy nha...Gần đây tôi cũng không nhiều việc..."
"..."
"Trang Lăng, cậu sao vậy?"
"Chuyện gì cơ?"
"Nếu cậu ở đây để tìm trò tiêu khiển, vậy thì tôi khuyên cậu..."
"Tiêu khiển" Trang Lăng cao giọng, "Sao anh lại dùng cái từ này? Tôi, Trang Lăng, còn chưa nhàm chán đến mức phải dùng chuyện quan trọng như vậy làm trò tiêu khiển. Thư Bá Hành, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu tin tưởng tôi?" Tin rằng tôi thật sự chỉ muốn bù đắp những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Không nghĩ tới Thư Bá Hành lại mỉm cười, "Tin cậu? Tôi nên tin chuyện gì của cậu? Có phải tin cậu mấy ngày trước tới nhà tôi bảo trừ khi anh chết đi mới bằng lòng quay đầu lại nhìn tôi, hai ngày này, tôi vẫn không thể nhìn thấu cậu."
"..."
"Trang Lăng, tôi không có dũng khí cũng không còn tinh lực chơi đùa với cậu."
"Thư Bá Hành, ý của anh là..."
Thư Bá Hành không đáp lại, nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, "Cậu đi đi. Mười ngày sau hết hạn hợp đồng, cậu được tự do."
Trang Lăng đã bán mình cho Thiên Hằng khi tuyệt vọng ở tuổi mười lăm, lúc đó Thư Bá Hành cũng đang thời gian khó khăn nhất. Một người con trai mới tuổi đôi mươi đã phải gánh trên lưng món nợ kếch xù, nghe người ta nói mở công ty người mẫu sẽ kiếm tiền rất nhanh, được ăn cả ngã về không, hắn bán hết những thứ có thể bán được trong nhà, dồn hết tiền vào đăng ký Thiên Hằng.
Cho dù đã qua thật lâu, Trang Lăng vẫn nhớ kỹ sáng sớm ngày hôm đó.
Bản thân ấu trĩ ngăn cản Thư Bá Hành, mệt mỏi không chịu nổi hỏi hắn, "Tôi có thể giúp anh, anh cũng giúp tôi có được không?"
"Tôi không muốn đi!" Nói ra một câu như vậy, hốc mắt Trang Lăng có chút đỏ lên.
Có lẽ là không khí xung quanh quá ngột ngạt, Thư Bá Hành rốt cuộc mở mắt ra.
"Tại sao phải bận tâm?" Hắn nói.
"..." Tại sao phải bận tâm? Trang Lăng không biết, cậu chỉ biết nếu rời khỏi cánh cửa này, có lẽ cả đời này cậu sẽ hối hận.
Cậu đã chứng kiến cái chết của Thư Bá Hành ở kiếp trước, tận mắt tham dự tang lễ của hắn, tận mắt nghe thấy "sự thật".
"Thư Bá Hành, trước tiên đừng vội đuổi tôi đi. Cho tôi một cơ hội hiểu rõ lòng mình. Mười ngày, mười ngày cũng được. Nếu như mười ngày nữa tôi trở về...Vậy chúng ta trả lại tự do cho nhau."
"..." Qua thật lâu, cậu vừa nghĩ Thư Bá Hành sẽ không trả lời, hắn cuối cùng nhẹ giọng nói một tiếng "Được."
Trang Lăng như trút được gánh nặng, không kìm lòng được đưa tay vén một sợi tóc rủ xuống mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi lại tới."
Cậu nói xong thì nhìn hắn giật mình nhìn mình một cái, đứng dậy đi ra khỏi cửa mà không thấy Thư Bá Hành đã hung hăng cong người lại, dùng tay trái véo vào bụng mình, vẻ mặt đau đớn, đổ mồ hôi lạnh.
Trang Lăng đẩy cửa phòng bệnh ra, suýt chút nữa đã đụng trúng Châu Trình phong trần mệt mỏi.
"Trang Lăng?! Tại sao cậu cứ như âm hồn bất tán vậy?"
"Anh nói ai âm hồn bất tán? Chân chó anh sao lại trở về rồi?"
"Cậu nói ai chân chó? Trang Lăng, cậu..." Anh ta ghé sát vào lỗ tai cậu nói nhỏ, "Kích thích hắn còn chưa đủ sao?"
"Sao tôi phải đi chọc tức anh ấy? Tôi mang cháo đến cho anh ấy."
"Vậy hắn ăn rồi?"
"..."
"Không ăn thì sao tôi có thể rời đi?" Nói xong cậu lại nhìn vào bên trong tìm kiếm, không ngờ bị dọa sợ "Bá Hành!"
Thấy Thư Bá Hành hoài nghi nhìn mình, cậu nói thêm, "Cứ quyết định như vậy nha...Gần đây tôi cũng không nhiều việc..."
"..."
"Trang Lăng, cậu sao vậy?"
"Chuyện gì cơ?"
"Nếu cậu ở đây để tìm trò tiêu khiển, vậy thì tôi khuyên cậu..."
"Tiêu khiển" Trang Lăng cao giọng, "Sao anh lại dùng cái từ này? Tôi, Trang Lăng, còn chưa nhàm chán đến mức phải dùng chuyện quan trọng như vậy làm trò tiêu khiển. Thư Bá Hành, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu tin tưởng tôi?" Tin rằng tôi thật sự chỉ muốn bù đắp những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Không nghĩ tới Thư Bá Hành lại mỉm cười, "Tin cậu? Tôi nên tin chuyện gì của cậu? Có phải tin cậu mấy ngày trước tới nhà tôi bảo trừ khi anh chết đi mới bằng lòng quay đầu lại nhìn tôi, hai ngày này, tôi vẫn không thể nhìn thấu cậu."
"..."
"Trang Lăng, tôi không có dũng khí cũng không còn tinh lực chơi đùa với cậu."
"Thư Bá Hành, ý của anh là..."
Thư Bá Hành không đáp lại, nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, "Cậu đi đi. Mười ngày sau hết hạn hợp đồng, cậu được tự do."
Trang Lăng đã bán mình cho Thiên Hằng khi tuyệt vọng ở tuổi mười lăm, lúc đó Thư Bá Hành cũng đang thời gian khó khăn nhất. Một người con trai mới tuổi đôi mươi đã phải gánh trên lưng món nợ kếch xù, nghe người ta nói mở công ty người mẫu sẽ kiếm tiền rất nhanh, được ăn cả ngã về không, hắn bán hết những thứ có thể bán được trong nhà, dồn hết tiền vào đăng ký Thiên Hằng.
Cho dù đã qua thật lâu, Trang Lăng vẫn nhớ kỹ sáng sớm ngày hôm đó.
Bản thân ấu trĩ ngăn cản Thư Bá Hành, mệt mỏi không chịu nổi hỏi hắn, "Tôi có thể giúp anh, anh cũng giúp tôi có được không?"
"Tôi không muốn đi!" Nói ra một câu như vậy, hốc mắt Trang Lăng có chút đỏ lên.
Có lẽ là không khí xung quanh quá ngột ngạt, Thư Bá Hành rốt cuộc mở mắt ra.
"Tại sao phải bận tâm?" Hắn nói.
"..." Tại sao phải bận tâm? Trang Lăng không biết, cậu chỉ biết nếu rời khỏi cánh cửa này, có lẽ cả đời này cậu sẽ hối hận.
Cậu đã chứng kiến cái chết của Thư Bá Hành ở kiếp trước, tận mắt tham dự tang lễ của hắn, tận mắt nghe thấy "sự thật".
"Thư Bá Hành, trước tiên đừng vội đuổi tôi đi. Cho tôi một cơ hội hiểu rõ lòng mình. Mười ngày, mười ngày cũng được. Nếu như mười ngày nữa tôi trở về...Vậy chúng ta trả lại tự do cho nhau."
"..." Qua thật lâu, cậu vừa nghĩ Thư Bá Hành sẽ không trả lời, hắn cuối cùng nhẹ giọng nói một tiếng "Được."
Trang Lăng như trút được gánh nặng, không kìm lòng được đưa tay vén một sợi tóc rủ xuống mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi lại tới."
Cậu nói xong thì nhìn hắn giật mình nhìn mình một cái, đứng dậy đi ra khỏi cửa mà không thấy Thư Bá Hành đã hung hăng cong người lại, dùng tay trái véo vào bụng mình, vẻ mặt đau đớn, đổ mồ hôi lạnh.
Trang Lăng đẩy cửa phòng bệnh ra, suýt chút nữa đã đụng trúng Châu Trình phong trần mệt mỏi.
"Trang Lăng?! Tại sao cậu cứ như âm hồn bất tán vậy?"
"Anh nói ai âm hồn bất tán? Chân chó anh sao lại trở về rồi?"
"Cậu nói ai chân chó? Trang Lăng, cậu..." Anh ta ghé sát vào lỗ tai cậu nói nhỏ, "Kích thích hắn còn chưa đủ sao?"
"Sao tôi phải đi chọc tức anh ấy? Tôi mang cháo đến cho anh ấy."
"Vậy hắn ăn rồi?"
"..."
"Không ăn thì sao tôi có thể rời đi?" Nói xong cậu lại nhìn vào bên trong tìm kiếm, không ngờ bị dọa sợ "Bá Hành!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất