Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 32: Ông Chú 34 Tuổi.
Tôi ngơ ngác ngước lên nhìn Châu Thời Diệc, không hẹn mà gặp, hai ánh mắt vô tình chạm trúng nhau.
Bất quá, tôi liền thu ánh mắt về vị trí ban đầu của nó, hóa ra "lúc đó" của anh ta là chỉ ý này. Tôi còn tưởng bở rằng mình đã che giấu rất tốt ấy chứ. (
"Ra là lúc đó à? Tại người bạn cháu quen qua mạng đang sống ở đây, cậu ấy hẹn cháu đi chơi nhưng giữa đường lại không đến được thôi." Cô bé quay sang nhìn tôi mà giải thích, rồi bằng giọng chê bai mà lườm Châu Thời Diệc, nói: "Nếu không phải vì cháu lạc đường thì cũng chẳng gọi chú út ra đón đâu, đi cùng với người già như chú ấy cháu còn sợ làm bẽ mặt chính mình nữa kìa." 5°)
Câu văn chứa đầy hàm ý bóc mẽ tuổi tác của Châu Thời Diệc, tôi cũng còn rất tò mò lúc trước anh ta có kêu lớn tuổi hơn tôi, rốt cuộc là lớn hơn bao nhiêu tuổi?
"Cô bé, em bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hướng mặt về phía cô gái kia.
Vẻ mặt tươi tắn đó lập tức đáp lại: "'Dạ 16 tuổi, tên là Châu Đàm, đợi đến mùa xuân năm sau là được 17 tuổi ạ!"
Cháu của Châu Thời Diệc lớn vậy rồi sao? Lúc đầu nghe tôi còn tưởng là cháu họ hàng xa hay gì đó cơ.
"Thím út, thím bao nhiêu tuổi vậy? Chắc không chênh lệch với chú cháu đâu nhỉ?" Châu Đàm tò mò, ánh mắt cứ long lanh nhìn tôi.
Tôi cũng chẳng ngại, trả lời luôn: "Chị 26 tuổi rồi!"
Cô bé ngồi ngây ngốc, cứng đờ cả người mà đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi. Cái miệng lanh lợi lại bắt đầu phát ngôn không ngớt:
"Không phải chứ chú út? Chị ấy nhỏ hơn chú nhiều tuổi như vậy mà chú cũng xuống tay được, chú là cầm thú à?
Đã già rồi lại còn thích đi gặm c..." Nhưng còn chưa nói hết, miệng Châu Đàm đã bị Châu Thời Diệc kịp thời ngăn lại.
Bất quá, tôi liền thu ánh mắt về vị trí ban đầu của nó, hóa ra "lúc đó" của anh ta là chỉ ý này. Tôi còn tưởng bở rằng mình đã che giấu rất tốt ấy chứ. (
"Ra là lúc đó à? Tại người bạn cháu quen qua mạng đang sống ở đây, cậu ấy hẹn cháu đi chơi nhưng giữa đường lại không đến được thôi." Cô bé quay sang nhìn tôi mà giải thích, rồi bằng giọng chê bai mà lườm Châu Thời Diệc, nói: "Nếu không phải vì cháu lạc đường thì cũng chẳng gọi chú út ra đón đâu, đi cùng với người già như chú ấy cháu còn sợ làm bẽ mặt chính mình nữa kìa." 5°)
Câu văn chứa đầy hàm ý bóc mẽ tuổi tác của Châu Thời Diệc, tôi cũng còn rất tò mò lúc trước anh ta có kêu lớn tuổi hơn tôi, rốt cuộc là lớn hơn bao nhiêu tuổi?
"Cô bé, em bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hướng mặt về phía cô gái kia.
Vẻ mặt tươi tắn đó lập tức đáp lại: "'Dạ 16 tuổi, tên là Châu Đàm, đợi đến mùa xuân năm sau là được 17 tuổi ạ!"
Cháu của Châu Thời Diệc lớn vậy rồi sao? Lúc đầu nghe tôi còn tưởng là cháu họ hàng xa hay gì đó cơ.
"Thím út, thím bao nhiêu tuổi vậy? Chắc không chênh lệch với chú cháu đâu nhỉ?" Châu Đàm tò mò, ánh mắt cứ long lanh nhìn tôi.
Tôi cũng chẳng ngại, trả lời luôn: "Chị 26 tuổi rồi!"
Cô bé ngồi ngây ngốc, cứng đờ cả người mà đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi. Cái miệng lanh lợi lại bắt đầu phát ngôn không ngớt:
"Không phải chứ chú út? Chị ấy nhỏ hơn chú nhiều tuổi như vậy mà chú cũng xuống tay được, chú là cầm thú à?
Đã già rồi lại còn thích đi gặm c..." Nhưng còn chưa nói hết, miệng Châu Đàm đã bị Châu Thời Diệc kịp thời ngăn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất