Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 38: Em Nói, Em Chỉ Muốn Mở Tủ Lạnh Để Làm Mát, Anh Có Tin Không?
Tủ lạnh ở nhà bị khóa nên Thẩm Chiêu Chiêu dứt khoát giấu hết kem trong nhà Thịnh.
Không phải lo lắng ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu sẽ phát hiện ra.
Cô cũng có thể ăn bất cứ khi nào cô muốn.
Thịnh Trử Ý liếc mắt nhìn thấu tâm tư của cô, nghiêm mặt nói với cô: “Mỗi ngày em chỉ được ăn nhiều nhất là một cây kem, anh sẽ trông chừng em, nếu em lén ăn, chỗ kem còn lại sẽ bị tịch thu.”
"Vâng vâng vâng!"
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu như gà mổ thóc, nhưng quay đầu lại lặng lẽ mở tủ lạnh.
Bị Thịnh Trử Ý tóm gọn.
Thẩm Chiêu Chiêu ngồi xổm trước tủ lạnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn người đứng sau lưng: “Em nói, em chỉ muốn mở tủ lạnh để làm mát, anh có tin không?"
Thịnh Trử Ý trực tiếp vươn tay ra, mặt không đổi sắc đóng cửa tủ lạnh trước mặt cô.
Hành động ăn vụng đầu tiên đã thất bại!
Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ đi theo anh trở về phòng.
...
Thịnh Trử Ý đang làm bài tập về nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ như mèo con.
Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang nằm trên mặt bàn, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Thịnh Trử Ý giật mình: “Em sao vậy?”
“Em, em đau bụng!” Thẩm Chiêu Chiêu ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, bụng truyền đến cơn đau, giống như có vật gì vặn xoắn trong bụng vậy.
Thịnh Trử Ý ngay lập tức đoán ra, chắc chắn cô đã ăn quá nhiều kem.
Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tố Tâm.
Tần Tố Tâm đang làm đẹp, nghe tin Thẩm Chiêu Chiêu bị đau bụng, bà liền từ trên giường ngồi dậy, nói với Thịnh Trử Ý: "Các con đừng hoảng, bây giờ mẹ sẽ gọi xe cho các con, con đưa Chiêu Chiêu đến bệnh viện trước, một lát nữa mẹ sẽ tới."
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Trử Ý cầm hết số tiền còn lại, cõng Thẩm Chiêu Chiêu trên lưng nói: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Thịnh Trử Ý cắn răng, cõng Thẩm Chiêu Chiêu xuống lầu tiểu khu.
Khi ra khỏi thang máy, anh đã thấy ô tô đang đợi ở tầng dưới.
"Chú ơi, em gái cháu bị ốm, chú có thể nhanh chóng đưa chúng cháu đến bệnh viện được không?" Thịnh Trử Ý vừa lên xe liền nói với tài xế.
"Được rồi, ngồi đi." Tài xế không ngờ người gọi taxi lại là hai đứa trẻ, nhưng sau khi nghe Thịnh Trử Ý nói, anh ta nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện gần đó.
Bình thường đều là người lớn đưa bọn họ đến bệnh viện, nhưng đây là lần đầu tiên hai bạn nhỏ tự mình đến bệnh viện.
Vì không mang theo chứng minh thư, cũng không có thẻ bảo hiểm y tế nên Thịnh Trử Ý chỉ có thể cõng Thẩm Chiêu Chiêu đến chỗ y tá để nhờ y tá giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên cô y tá nhìn thấy hai đứa trẻ tự mình đến gặp bác sĩ, thấy không có người lớn đi theo nên cô ấy đã giúp gọi cấp cứu, đưa hai đứa trẻ đi cấp cứu.
"A, lại là các em à!" Bác sĩ vừa nhìn thấy hai người thì mỉm cười.
“Anh bác sĩ, anh biết bọn em sao?” Thẩm Chiêu Chiêu đã khá hơn, không còn đau như lúc ở nhà.
"Đúng vậy! Anh nhớ lần trước em bị gãy tay, lần đó em đã khóc rất nhiều, còn tự hỏi mình sắp chết phải không."
Lúc đó anh ấy vừa đến bệnh viện luân chuyển thực tập, điều đến khoa cấp cứu chưa đầy một năm, trong quá trình khám bệnh, cô nhóc nói chỗ nào cũng đau, hỏi xong thì mới biết cô nhóc này dùng tay bị gãy xương mò các bộ phận khác trên cơ thể, vì vậy anh ấy đặc biệt ấn tượng.
Bị nhắc đến tai nạn đáng xấu hổ của mình, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi đỏ mặt.
Thịnh Trử Ý đứng ở trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, cau mày cắt ngang lời trêu chọc của người khác: "Bác sĩ, anh mau xem em ấy một chút đi, lúc nãy em ấy cứ kêu đau bụng mãi."
Không phải lo lắng ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu sẽ phát hiện ra.
Cô cũng có thể ăn bất cứ khi nào cô muốn.
Thịnh Trử Ý liếc mắt nhìn thấu tâm tư của cô, nghiêm mặt nói với cô: “Mỗi ngày em chỉ được ăn nhiều nhất là một cây kem, anh sẽ trông chừng em, nếu em lén ăn, chỗ kem còn lại sẽ bị tịch thu.”
"Vâng vâng vâng!"
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu như gà mổ thóc, nhưng quay đầu lại lặng lẽ mở tủ lạnh.
Bị Thịnh Trử Ý tóm gọn.
Thẩm Chiêu Chiêu ngồi xổm trước tủ lạnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn người đứng sau lưng: “Em nói, em chỉ muốn mở tủ lạnh để làm mát, anh có tin không?"
Thịnh Trử Ý trực tiếp vươn tay ra, mặt không đổi sắc đóng cửa tủ lạnh trước mặt cô.
Hành động ăn vụng đầu tiên đã thất bại!
Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ đi theo anh trở về phòng.
...
Thịnh Trử Ý đang làm bài tập về nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ như mèo con.
Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang nằm trên mặt bàn, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Thịnh Trử Ý giật mình: “Em sao vậy?”
“Em, em đau bụng!” Thẩm Chiêu Chiêu ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, bụng truyền đến cơn đau, giống như có vật gì vặn xoắn trong bụng vậy.
Thịnh Trử Ý ngay lập tức đoán ra, chắc chắn cô đã ăn quá nhiều kem.
Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tố Tâm.
Tần Tố Tâm đang làm đẹp, nghe tin Thẩm Chiêu Chiêu bị đau bụng, bà liền từ trên giường ngồi dậy, nói với Thịnh Trử Ý: "Các con đừng hoảng, bây giờ mẹ sẽ gọi xe cho các con, con đưa Chiêu Chiêu đến bệnh viện trước, một lát nữa mẹ sẽ tới."
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Trử Ý cầm hết số tiền còn lại, cõng Thẩm Chiêu Chiêu trên lưng nói: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Thịnh Trử Ý cắn răng, cõng Thẩm Chiêu Chiêu xuống lầu tiểu khu.
Khi ra khỏi thang máy, anh đã thấy ô tô đang đợi ở tầng dưới.
"Chú ơi, em gái cháu bị ốm, chú có thể nhanh chóng đưa chúng cháu đến bệnh viện được không?" Thịnh Trử Ý vừa lên xe liền nói với tài xế.
"Được rồi, ngồi đi." Tài xế không ngờ người gọi taxi lại là hai đứa trẻ, nhưng sau khi nghe Thịnh Trử Ý nói, anh ta nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện gần đó.
Bình thường đều là người lớn đưa bọn họ đến bệnh viện, nhưng đây là lần đầu tiên hai bạn nhỏ tự mình đến bệnh viện.
Vì không mang theo chứng minh thư, cũng không có thẻ bảo hiểm y tế nên Thịnh Trử Ý chỉ có thể cõng Thẩm Chiêu Chiêu đến chỗ y tá để nhờ y tá giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên cô y tá nhìn thấy hai đứa trẻ tự mình đến gặp bác sĩ, thấy không có người lớn đi theo nên cô ấy đã giúp gọi cấp cứu, đưa hai đứa trẻ đi cấp cứu.
"A, lại là các em à!" Bác sĩ vừa nhìn thấy hai người thì mỉm cười.
“Anh bác sĩ, anh biết bọn em sao?” Thẩm Chiêu Chiêu đã khá hơn, không còn đau như lúc ở nhà.
"Đúng vậy! Anh nhớ lần trước em bị gãy tay, lần đó em đã khóc rất nhiều, còn tự hỏi mình sắp chết phải không."
Lúc đó anh ấy vừa đến bệnh viện luân chuyển thực tập, điều đến khoa cấp cứu chưa đầy một năm, trong quá trình khám bệnh, cô nhóc nói chỗ nào cũng đau, hỏi xong thì mới biết cô nhóc này dùng tay bị gãy xương mò các bộ phận khác trên cơ thể, vì vậy anh ấy đặc biệt ấn tượng.
Bị nhắc đến tai nạn đáng xấu hổ của mình, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi đỏ mặt.
Thịnh Trử Ý đứng ở trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, cau mày cắt ngang lời trêu chọc của người khác: "Bác sĩ, anh mau xem em ấy một chút đi, lúc nãy em ấy cứ kêu đau bụng mãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất