Chữa Lành Cho Thú Nhân Cấp S Nghèo Túng, Tiểu Giống Cái Bị Đoạt Điên Cuồng
Chương 7: Gọi Tôi Là Lục Tiêu
Sau khi chắc chắn rằng Ares không thể thay đổi thói quen quỳ gối trong thời gian ngắn, Lục Tiêu quyết định tạm thời bỏ qua.
Việc quan trọng hơn là đi siêu thị mua nguyên liệu và sau đó là về nấu ăn. Cô thực sự thực sự không muốn uống thêm dịch dinh dưỡng một chút nào nữa.
Ares lên lầu thay một bộ đồ, khi xuống anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần dài màu xanh quân đội và giày bốt đen, khiến bờ vai rộng, eo thon và chân dài của anh càng thêm nổi bật. Khuôn mặt thanh tú của anh chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn khi đi trên đường.
Lúc này, ngay cả một người không quá quan tâm đến sắc đẹp như Lục Tiêu cũng không thể không thở dài khen một câu, nguyên chủ vẫn có con mắt chọn người tốt đấy chứ.
Nhìn Ares từ đầu đến chân, khi Ares đến gần, Lục Tiêu không nhịn được nói: “Anh thế này nhìn rất đẹp!”
Đối diện với lời khen bất ngờ, Ares hơi ngẩn người, sau đó nơi gốc tai trắng nõn ửng lên một màu hồng nhạt, anh khẽ gật đầu, cố gắng tỏ ra tự nhiên: “Cảm ơn, Thư chủ khen ngợi.”
“Anh có thể gọi tôi là Lục Tiêu.”
Cô thực sự không thoải mái khi nghe hai từ Thư chủ tới Thư chủ lui, cảm giác như mình là một nữ chủ nô.
Tuy nhiên, câu này lại khiến Ares ngạc nhiên: “Điều đó không hợp quy tắc, tôi chỉ là sườn phu của ngài, không có quyền gọi tên của ngài.”
Ngay cả sườn phu được yêu quý nhất cũng không có quyền gọi thẳng tên của Thư chủ.
Không hiểu sao Lục Tiêu lại nói như vậy, không sợ anh được cưng chiều mà kiêu căng sao?
“Vậy ai mới có quyền gọi?” Lục Tiêu thật sự không ngờ rằng ở nơi này, chỉ gọi tên thôi mà đã có nhiều quy tắc như vậy.
“Chỉ có chủ phu mới có thể gọi.”
Lục Tiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đây là muôn tuân thủ quy tắc phong kiến không đổi mà:
“Vậy khi không có ai, anh có thể gọi tôi bằng tên, chỉ cần không ảnh hưởng đến anh, tôi không ngại chuyện này.”
“Đây không phải là vấn đề ngại hay không ngại…”
“Thôi được rồi, cứ quyết định vậy đi, tôi không muốn khi không có ai mà vẫn phải nghe hai từ 'Thư chủ', đi nào, chúng ta đi siêu thị thôi.”
Nói xong câu đó, cô không cho Ares cơ hội phản đối, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Ares ở lại phía sau, điều chỉnh tâm trạng trong vài giây mới nén lại được sự kinh ngạc và niềm vui không muốn thừa nhận ở trong lòng.
Khi anh ra ngoài, Lục Tiêu đã đứng ở bãi đỗ xe nhìn chiếc xe bay trước mặt.
Việc quan trọng hơn là đi siêu thị mua nguyên liệu và sau đó là về nấu ăn. Cô thực sự thực sự không muốn uống thêm dịch dinh dưỡng một chút nào nữa.
Ares lên lầu thay một bộ đồ, khi xuống anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần dài màu xanh quân đội và giày bốt đen, khiến bờ vai rộng, eo thon và chân dài của anh càng thêm nổi bật. Khuôn mặt thanh tú của anh chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn khi đi trên đường.
Lúc này, ngay cả một người không quá quan tâm đến sắc đẹp như Lục Tiêu cũng không thể không thở dài khen một câu, nguyên chủ vẫn có con mắt chọn người tốt đấy chứ.
Nhìn Ares từ đầu đến chân, khi Ares đến gần, Lục Tiêu không nhịn được nói: “Anh thế này nhìn rất đẹp!”
Đối diện với lời khen bất ngờ, Ares hơi ngẩn người, sau đó nơi gốc tai trắng nõn ửng lên một màu hồng nhạt, anh khẽ gật đầu, cố gắng tỏ ra tự nhiên: “Cảm ơn, Thư chủ khen ngợi.”
“Anh có thể gọi tôi là Lục Tiêu.”
Cô thực sự không thoải mái khi nghe hai từ Thư chủ tới Thư chủ lui, cảm giác như mình là một nữ chủ nô.
Tuy nhiên, câu này lại khiến Ares ngạc nhiên: “Điều đó không hợp quy tắc, tôi chỉ là sườn phu của ngài, không có quyền gọi tên của ngài.”
Ngay cả sườn phu được yêu quý nhất cũng không có quyền gọi thẳng tên của Thư chủ.
Không hiểu sao Lục Tiêu lại nói như vậy, không sợ anh được cưng chiều mà kiêu căng sao?
“Vậy ai mới có quyền gọi?” Lục Tiêu thật sự không ngờ rằng ở nơi này, chỉ gọi tên thôi mà đã có nhiều quy tắc như vậy.
“Chỉ có chủ phu mới có thể gọi.”
Lục Tiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đây là muôn tuân thủ quy tắc phong kiến không đổi mà:
“Vậy khi không có ai, anh có thể gọi tôi bằng tên, chỉ cần không ảnh hưởng đến anh, tôi không ngại chuyện này.”
“Đây không phải là vấn đề ngại hay không ngại…”
“Thôi được rồi, cứ quyết định vậy đi, tôi không muốn khi không có ai mà vẫn phải nghe hai từ 'Thư chủ', đi nào, chúng ta đi siêu thị thôi.”
Nói xong câu đó, cô không cho Ares cơ hội phản đối, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Ares ở lại phía sau, điều chỉnh tâm trạng trong vài giây mới nén lại được sự kinh ngạc và niềm vui không muốn thừa nhận ở trong lòng.
Khi anh ra ngoài, Lục Tiêu đã đứng ở bãi đỗ xe nhìn chiếc xe bay trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất