[Thập Niên 70] Tùy Quân Dưỡng Oa Quân Tẩu Nghịch Tập Đòi Lại Danh Phận

Chương 36:

Trước Sau
Tiểu Bảo không chờ được, cầm đũa lên: "Nóng quá nóng quá..."

Trong khi đó, Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn còn do dự, đặc biệt là Nhị Bảo. Cậu đã thề sẽ không ăn đồ của bà mẹ kế này.

Thấy vậy, Hạ Xuyên nhắc: "Ăn đi, không ăn thì bố thu hết!"

Tiểu Bảo đã thổi nguội bớt, cắn một miếng hết nửa cái, mặt mũi sáng rỡ: "Thơm quá, ngon quá!"

Thấy Tiểu Bảo ăn ngon lành, Đại Bảo và Nhị Bảo không khỏi nuốt nước miếng. Đói quá rồi, sĩ diện chẳng là gì. Cắn thử một miếng, trời ơi, thơm ngon đến ngất ngây!

Sủi cảo như thế này, cả năm chỉ có Tết mới được ăn, bình thường chỉ được ăn cháo rau. Nhân bánh lần này rõ ràng đầy đặn, ăn rất đã miệng.

Đại Bảo đã đi bộ từ trường về xa, cậu đói đến mức không cần chấm giấm, cắn từng miếng lớn, chớp mắt đã ăn hết sạch.

Nhị Bảo chậm rãi ăn, Diêu Mạn thấy vậy, lấy thêm sủi cảo từ nồi bỏ vào bát Đại Bảo, rồi hỏi Nhị Bảo: "Ngon không?"

Nhị Bảo mặt kiêu ngạo, lạnh lùng: "Cũng tạm!"

Hạ Xuyên véo nhẹ tai cậu: "Ngon thì nói là ngon, tạm cái gì mà tạm."

Nhị Bảo hừ một tiếng, không nói gì.

Hạ Xuyên quay sang Diêu Mạn, bảo: "Em đừng bận nữa, ngồi xuống ăn đi."

"Em không đói," Diêu Mạn cười, "chỉ cần thấy các con ăn ngon là em no rồi."



Hạ Xuyên kéo Diêu Mạn ngồi xuống, đút cho cô một chiếc sủi cảo, thổi nguội rồi đưa đến miệng cô: "Em ăn đi."

Diêu Mạn không quen với sự thân mật này, nhưng trước ánh mắt tò mò của bọn trẻ, cô vẫn ngại ngùng cắn một miếng. Cô chưa kịp ăn hết, Hạ Xuyên đã ăn nốt phần còn lại.

Tiểu Bảo nhìn cảnh đó, cậu khó hiểu: "Bố keo kiệt thế sao? Không cho mẹ ăn hết?"

Nhị Bảo cũng nói: "Xem ra tình cảm của bố với mẹ cũng không ra gì."

Đại Bảo thở dài: "Mình có ăn nhiều quá không? Bố không đủ ăn à?"

Chỉ có bà Hạ cười lớn, vui mừng.

Hạ Xuyên tiếp tục đút cho Diêu Mạn: "Vợ à, ăn thêm một cái nữa đi."

Diêu Mạn theo thói quen lại cắn một miếng, anh lại ăn nốt phần còn lại.

"Ơ..." Diêu Mạn ngước nhìn Hạ Xuyên đầy khó hiểu.

Khoé miệng Hạ Xuyên cong lên, lộ rõ niềm vui.

Không nhìn nổi nữa, Đại Bảo gắp hai chiếc sủi cảo từ bát mình đặt vào bát Hạ Xuyên: "Bố, bố để mẹ ăn hết đi!"

Hạ Xuyên: "..."



Nhị Bảo bình luận: "Không thích đút thì đừng cố."

Tiểu Bảo cũng nói: "Bố keo kiệt quá rồi đấy. Mẹ, mẹ ăn của con này, con cho mẹ cả một cái."

Hạ Xuyên, Diêu Mạn: "..."

Diêu Mạn ngượng ngùng: "Thôi... để em tự ăn vậy!"

Cô cúi đầu lặng lẽ ăn.

Hạ Xuyên không vui. "Bọn nhóc này hiểu gì chứ?"

Bà Hạ thì cười mãi không thôi.

Sau đó, Hạ Xuyên nghiêm túc thông báo: "Lần này anh về, chỉ có bảy ngày nghỉ. Mấy ngày này, chúng ta phải dọn dẹp đồ đạc. Năm ngày sau, chúng ta sẽ chuyển đến một hòn đảo tên Thanh Ngữ ở phía Bắc."

Đại Bảo hỏi: "Vậy việc học của con thì sao?"

Hạ Xuyên đáp: "Chuyển trường. Trên đảo có trường tiểu học, ngày mai bố sẽ đưa con đến làm thủ tục chuyển trường."

Nhị Bảo và Tiểu Bảo không có ý kiến gì. Chúng chưa từng đi xa, lại chưa đến Công Xã, nên rất háo hức đi xem thử.

Bà Hạ thì lo lắng: "Sống trên đảo có tiện không? Muốn mua đồ có phải đi thuyền xuống đảo không?"

Bà không phải là một người phụ nữ nông thôn không hiểu biết. Hồi trẻ, bà đã cùng chồng phấn đấu ở thành phố lớn. Chỉ là giờ tuổi đã cao, sau nhiều năm nuôi con ở nông thôn, bà khó lòng rời xa nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau